Trời tối, trong thôn Lạc Khê đã trở nên đen kịt một màu, chỉ có nhà cũ của Lục gia ở phía đầu đông của thôn là vẫn còn lập lòe đèn đuốc. Trên không trung từng lớp tuyết dày đặc lả tả rơi xuống trên mặt đất, không hề có một tiếng động. Chỉ một lúc sau, con đường trong thôn vốn đã được dọn sạch vào ban ngày giờ đây đã lại có một lớp tuyết mỏng phủ kín.
Cánh cổng nhà cũ của Lục gia khép hờ, ở nơi cửa viện, Tiểu Cửu đang nằm nhoài ngước mặt lên nhìn trời. Thỉnh thoảng nó lại nhìn về phía phương hướng có tiểu mẫu lang rời đi. Trước đó hai con mắt màu lục ấy vẫn lấp loé ở trong bóng tối, được một lúc lâu thì màu xanh lục ấy biến mất. Tiểu mẫu lang đã bỏ đi sau khi không kiên trì được nữa, chỉ còn lại một mình Tiểu Cửu vùi đầu vào hai chân trước. Cả ngày nó duy trì vẻ uể oải, tựa hồ việc như vậy sẽ còn kéo dài đến cả ngày hôm sau.
Bên trong tiểu viện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kiếm múa vù vù. Lục Nguyên Sướng bay vọt lên không trung, dồn lực vung kiếm về phía trước. Sự bén nhọn của kiếm khí cắt ngang đám tuyết lớn đang không ngừng bay xuống. Lục Nguyên Sướng dùng chân phải làm trụ, một lần nữa bay vọt lên. Mũi kiếm nhắm thẳng vào bầu trời, cả thân thể của nàng lúc này như cơn gió lốc xoay tròn bay lên. Mái tóc dài đen nhánh múa may theo gió, cái vạt áo dài màu xanh nhạt vẽ lên trên không trung một đường vòng cung phiêu dật.
Lục Nhị nhìn từng đường kiếm không chỉ linh xảo mà còn tao nhã của tướng quân của mình, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Hắn là người hầu cận của Lục Nguyên Sướng, thường ngày vẫn hầu hạ Lục Nguyên Sướng luyện võ vào buổi sớm mai. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy tướng quân của mình rất không giống mọi ngày. Tựa hồ lúc này tướng quân không còn là người phàm nữa, nhất là trong cảnh tuyết rơi dày đặc giữa đêm đông này, trông lại càng có vẻ đặc biệt kỳ ảo.
Cuối cùng thì Lục Nguyên Sướng cũng phát tiết xong. Nàng tra kiếm vào vỏ rồi lơ đãng nhìn về phía cánh cửa lớn của tiểu viện lúc này đã bị đóng chặt mà thở dài một cái. Vừa nãy nàng trông chẳng khác gì như Trích Tiên*, chỉ trong chốc lát lại rơi vào cảnh phàm trần, cảm nhận nỗi khổ chốn nhân gian.
"Tiểu Cửu, đi vào thôi. Nhớ trông coi cửa viện." Lục Nguyên Sướng nhìn tinh thần Tiểu Cửu vẫn đang uể oải, suy sụp từ tốn nói. Thật lòng yêu thích người ta rồi vậy mà còn đánh đuổi người ta đi mất, bây giờ thành như vậy cũng là đáng đời.
* Trích Tiên: Ông tiên bị đày xuống trần gian
Nhưng mà, vì sao mình đã làm được những gì mình thấy là tốt nhất rồi mà Cố Tiểu Phù vẫn cứ tức giận như vậy chứ?
Lục Nguyên Sướng nghĩ mãi mà không ra. Nàng nhớ lại hơn một năm trước đây thì thấy ngày đó Cố Tiểu Phù thật là nhu thuận, dịu dàng biết bao nhiêu. Còn bây giờ thì sao? Ngày ngày mình đều phải dụ dỗ, đem dưỡng nàng trở thành tính khí như vậy. Một khi nàng đã không cao hứng thì lập tức sẽ cùng mình trở mặt. Dù biết vậy nhưng mình có thể làm sao bây giờ, ngoài việc lại phải dỗ dành lại xin nàng nể tình đây? Ai bảo mình làm người mắt toét, cứ hùa theo Cố Tiểu Phù chơi cái trò này trước.
Tiểu Cửu cúi đầu ủ rũ tiến vào trong viện, nó đứng thẳng dậy rồi tiến lại gần nằm nhoài bên hông Lục Nguyên Sướng cầu xin an ủi. Nhưng tâm tình Lục Nguyên Sướng lại còn nát hơn, nào có nhàn tình mà đi dỗ dành Tiểu Cửu lúc này. Nàng xoay người tiến vào phòng khách, nhưng mà Tiểu Cửu đã nhanh chóng ôm lấy bắp đùi của Lục Nguyên Sướng, cứ như vậy cả hai cùng tiến vào phòng khách.
"Tướng quân, nước nóng đã có ở trong phòng tắm, phu nhân có để lại bánh ngọt ở trong nồi cho ngài. Bây giờ cũng đã tối, tướng quân hãy nghỉ ngơi sớm một chút, còn tiểu nhân sẽ đi Dương gia." Lục Nhị đã đem tất cả mọi công việc xử lý thỏa đáng rồi nên mới đánh bạo nói như vậy.
"Ngươi đi đi, nhớ đóng cửa viện lại." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
Sau khi Lục Nhị rời đi rồi, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một người một lang hai cái kẻ xui xẻo, đáng thương nước mắt lưng tròng ngồi nhìn nhau. Lục Nguyên Sướng kéo Tiểu Cửu vào trong lồng ngực mình rồi nói với nó: "Ngày mai chúng ta lại lên núi, tìm nó đem về có được không?"
Tiểu Cửu liếm tay Lục Nguyên Sướng mà không có thêm biểu hiện gì khác.
Ngồi thêm một lúc nữa thì trong phòng khách càng ngày càng lạnh. Lục Nguyên Sướng không cam lòng mà liếc nhìn cửa buồng chính thất, sau đó cúi đầu ủ rũ đi tắm rửa qua loa rồi đi đến thư phòng, leo lên chiếc giường nhỏ. Lúc này Cố Tiểu Phù đã tức giận thật rồi, cho nên ngay cả cửa phòng còn không cho nàng tiến vào. Người này lấy lí do lão lang trung khuyên bảo về chuyện phòng the, dứt khoát bắt nàng phải ra ngoài. Lục Nguyên Sướng nhắm mắt lại nghĩ: Những ngày trước đây như vậy rồi mình còn không nghĩ ra được cách nào thoát khỏi, bây giờ lại còn bị đuổi ra khỏi cả chính thất. Sau này sợ là danh tiếng sợ vợ của nàng sẽ lại càng vang dội hơn nữa.
Tiểu Cửu không có về vị trí trước lò lửa của nhà bếp để ngủ. Mặc kệ gió lạnh cùng tuyết rơi dày đặc, nó núp ở nơi cửa viện. Cũng không biết là nó ở đó để giữ nhà hay là đang chờ đợi.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lục Nhị theo Hoa trưởng thôn cùng Dương Minh, đem mấy việc quan trọng trong thôn làm thành quyết định, đồng thời hắn dẫn theo tá điền của Lục gia, đi thu mua lương điền theo đúng giá thị trường. Ở Phần Thành, Lục Nguyên Sướng đã có trong tay không ít ruộng đất, nhưng đối với đội quân của Lục gia lúc này, chỗ ruộng đất đó là còn không đủ. Bây giờ nàng về thôn là để thu mua đất. Nàng không chỉ có áo gấm về nhà, mà còn vì việc xây dựng đội quân của Lục gia mà phải chuẩn bị thêm.
Nếu thu được thêm mấy trăm mẫu đất nữa, nàng lại có thể chiêu thêm một ngàn tinh binh. Chiến sự trước mắt đã trở nên căng thẳng, thêm một người lính nghĩa là có thêm một cơ hội bảo mệnh, cũng là thêm một phần cơ hội lập công. Mấy ngày nay Lục Nguyên Sướng đã lục tục trưng binh, quân của Lục gia đã có hơn hai ngàn người. Nhưng đối với việc thế cục quốc gia đã trở nên hỗn loạn như thế này thì chỉ với chừng đó thôi hiển nhiên là không đủ.
Mấy ngày sau đó tuyết ngừng rơi, giữa trưa ánh mặt trời cực kỳ ấm áp. Lục Nguyên Sướng ôm lấy Trứng Gà đi dạo ở trong thôn. Vốn là nàng muốn dẫn cả Cố Tiểu Phù đi dạo chung quanh, chỉ có điều, lần này Cố Tiểu Phù dường như thực sự tức giận, một chút cũng không muốn để ý đến nàng, chỉ kêu Trân nương cùng Uyển nương ở dưới mái hiên uống trà thưởng tuyết.
Khi đi đến bên dưới chân núi, tuyết bắt đầu tan rã. Đã có vài loài cỏ nhỏ ngoan cường đâm chồi, bất chấp cái giá lạnh mà nhú lên những mầm non xanh mượt. Sự ngoan cường của chúng làm cho Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà dừng chân thưởng thức. Cỏ nhỏ kia cũng như nàng vậy, chúng cũng giống như Cố Tiểu Phù, như bách tính bình dân. Tuy rằng phải chịu đủ nỗi khổ trong khi tìm cách sinh tồn, nỗi khổ cơ hàn, nỗi khổ áp bức, nỗi khổ nô dịch nhưng đã luôn tự dựa vào ý chí kiên cường, ở thực tế tàn khốc trong cuộc sống mà tiếp tục vươn tới.
Lục Nguyên Sướng nhổ một nhánh cỏ xanh biếc đem đặt vào trong tay Trứng Gà. Trứng Gà giơ bàn tay mập mạp cầm lấy rồi hướng về Lục Nguyên Sướng nở một nụ cười xán lạn.
"Trứng Gà, mẹ đã giận ta rồi. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?" Lục Nguyên Sướng hôn khuôn mặt nhỏ của Trứng Gà một cái rồi hỏi.
Trứng Gà mở to đôi mắt tròn vo, như muốn nhìn Lục Nguyên Sướng thật kỹ.
"Mẹ ngươi giận ta vì đã đồng ý để cho ngươi đi. Có điều nàng làm sao mà biết được những lo lắng trong lòng ta lúc này. Trước mắt là quốc gia đang gặp đại loạn, bất kể là ai cũng đang cùng nỗi lo sống ngày nào biết ngày đó. Đừng cho chúng ta lúc này là phong quang vô hạn, ông ngoại của ngươi lại nắm đại quyền. Bởi nếu như ta đánh trận bị thua, thì hậu quả sẽ là sống mà không bằng chết." Lục Nguyên Sướng thấy Trứng Gà vẫn một mực nhìn mình liền thổ lộ tiếng lòng: "Ngươi là con gái, tuổi lại đang còn nhỏ, nếu như có ngày chúng ta thua thì ngươi sẽ phải làm sao đây? Ta không thể vì ta mà để cho ngươi phải mạo hiểm, không thể để cho ngươi có số phận giống như tiểu cô Huyên nương được. Lão tiên sinh là người phúc hậu, lại là người tài cao, nếu ngươi có thể theo hắn để học hỏi, cho dù là ta công thành danh toại hoặc chết trận ngoài sa trường thì vẫn có thể giữ cho mạng ngươi được an toàn, cũng là giữ cho mẹ của ngươi có một đường lui."
"Ta không biết nếu như ta phải da ngựa bọc thây, mẹ ngươi sẽ phải thương tâm đến thế nào. Ta chỉ mong sao mẹ ngươi sẽ vì thương tiếc ngươi tuổi nhỏ, mà kiên cường đứng vững sống tiếp để bồi tiếp ngươi. Ngươi phải nhớ là sau này lớn lên phải biết hiếu thuận với mẹ. Đương nhiên là nếu như mẹ ngươi vẫn còn nhớ tới ta thì ở trên trời cao ta cũng sẽ cao hứng." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ nhàn nhạt ưu thương, dốc lòng tâm sự với Trứng Gà đang tròn xoe con mắt ngây ngốc nhìn mình.
Có một số việc, có những lời nàng không thể nói ra miệng. Nàng sợ là nếu Tống Định Thiên biết được thì sẽ ghét bỏ vì cho là mình do dự, thiếu quyết đoán, còn Cố Tiểu Phù thì lại sẽ lo lắng, sợ hãi. Đời này Lục Nguyên Sướng nàng nhất định là đã mang số mệnh chết chóc, Thất Sát cô tinh nhập vào mệnh đã đúng khi phải ở trên chiến trường chém giết, muốn sống thì phải tự bảo vệ mình.
"A ô ~ "
Giữa lúc Lục Nguyên Sướng đang chìm đắm trong ưu tư của riêng mình thì Tiểu Cửu đột nhiên quay về phía núi kêu to.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy tiếng kêu thì lập tức nhìn tới. Nàng phát hiện ra từ phía xa xa trong bụi cỏ có động tĩnh nên lập tức đem Trứng Gà ôm chặt vào lòng, bảo vệ cẩn thận, toàn thân trở nên căng thẳng. Con mắt nàng nhìn chằm chặp vào một chỗ, còn Tiểu Cửu thì làm thủ thế chờ đợi. Cặp răng nanh của nó nhe ra, cái tiếng gầm gừ trầm thấp nhưng tràn ngập vẻ uy hiếp, như khúc nhạc dạo của chiếc kèn lệnh.
Bụi cỏ lay động càng ngày càng mạnh hơn. Lục Nguyên Sướng mơ hồ nhìn thấy một vệt màu trắng, nhưng vì trên đất tuyết vẫn đang bao trùm, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng cực kỳ chói mắt, làm cho Lục Nguyên Sướng phải nheo mắt lại.
Cùng một lúc, cả Lục Nguyên Sướng cùng Tiểu Cửu toả ra sát khí. Cuối cùng, cái thứ chuyển động trong đám cỏ kia tựa hồ nhận ra là không tránh né được nữa nên chậm rãi hiện ra thân hình.
"Tiểu mẫu lang?" Lục Nguyên Sướng nhìn thấy tiểu mẫu lang, đột nhiên có cảm giác tình thế xoay chuyển đột ngột ngoài tưởng tượng. Vốn đã nghĩ rằng người vợ của Tiểu Cửu vì sợ hãi mà bỏ đi, ai ngờ vậy mà tiểu mẫu lang lại đánh bạo dám đang giữa ban ngày mà lại tới gần làng như vậy.
"A ô ~" Tiểu Cửu cũng như Lục Nguyên Sướng cùng tỏ ra mừng rỡ. Thế nhưng, chỉ được một lúc, nó lại dựng đứng bộ lông, thân thể hạ thấp, bày ra cái tư thế sẵn sàng quyết chiến đến nơi rồi.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy như vậy thì tức giận không biết dể đâu cho hết. Mấy ngày nay Tiểu Cửu ngày đêm nằm canh ở nơi cửa viện còn không phải là vì chờ tiểu mẫu lang xuất hiện hay sao? Bây giờ người ta xuất hiện thì nó lại nhẫn tâm đem người ta đánh đuổi một lần nữa. Thật đúng là cái đồ ngốc không còn chỗ để nói mà!
"Tiểu Cửu, lần này mà ngươi còn đánh đuổi nó đi thêm một lần nữa thì ngươi cũng khỏi về nhà! Cứ như vậy lên núi luôn đi!" Lục Nguyên Sướng nghiến răng nghiến lợi nói với nó.
Tiểu Cửu đang cố làm ra vẻ hung dữ lại bị một lời này của Lục Nguyên Sướng đánh tan. Nó rủ đầu xuống, đâu còn thấy được cái khí thế uy dũng ban nãy nữa. Nhìn thấy Lục Nguyên Sướng yên lặng đi trước một đoạn đường khá xa rồi tiểu mẫu lang mới dám chậm rãi tới gần Tiểu Cửu.
Đầu lưỡi man mát lướt trên bộ lông đen nhánh của Tiểu Cửu. Đôi chân đầy lông bù xù tiến lại gần hơn. Đầu sát bên đầu, thân thể sát bên thân thể, tiểu mẫu lang vừa cẩn thận vừa ôn nhu. Nó sợ Tiểu Cửu nổi giận, thế nhưng bản năng mách bảo nó có thể đến gần.
Còn Lục Nguyên Sướng nhìn thấy cảnh này của hai con lang lại không khỏi hoài niệm về ngày trước, cái ngày mà mình cùng Cố Tiểu Phù mới bắt đầu ở chung. Khi đó các nàng cùng Tiểu Cửu trước mắt giống nhau biết bao. Không kìm lòng được nên tới gần, rồi lại vì các loại nguyên nhân mà đẩy nhau ra xa. Chỉ có điều, may nhờ có Cố Tiểu Phù dũng cảm cùng kiên trì mà hai người mới đến được với nhau.
Trên đường trở về, tiểu mẫu lang vẫn luôn đi cùng Tiểu Cửu. Mỗi khi nó hướng về phía Tiểu Cửu mà tới gần thì Tiểu Cửu sẽ lại né tránh, nhưng khi tiểu mẫu lang đi chậm lại, Tiểu Cửu sẽ lại thả chậm bước chân để chờ nó. Không chỉ có Lục Nguyên Sướng nhìn ra màn hài kịch này mà không khỏi mỉm cười, đến cả Trứng Gà cũng trợn tròn con ngươi tò mò nhìn chằm chằm, ô hay, sao lại có thêm một con lang? Thật là đã làm cho Tiểu Quả nhi không nhận ra đây!
Trở lại nhà cũ, vẫn như cũ là Tiểu Cửu không cho tiểu mẫu lang vào nhà. Nhưng lần này nó không hề tỏ ý lại đem tiểu mẫu lang đánh đuổi đi nữa, mà là bồi tiếp tiểu mẫu lang cùng nhau ở bên ngoài.
"Tiểu Cửu, ngươi bồi vợ của ngươi ở chỗ này, không được chạy loạn hù dọa người ta. Nếu làm tổn thương người khác, cả hai đều phải trở về trong núi hết cho ta!" Lục Nguyên Sướng nghiêm túc dặn dò. Nuôi lâu như vậy, nàng và Tiểu Cửu cơ bản rất hiểu nhau.
"Người vợ Tiểu Cửu lại trở về?" Cố Tiểu Phù nghi hoặc hỏi. Nàng đưa Trân nương cùng Uyển nương ra ngoài, vừa lúc nghe thấy được lời vừa nãy của Lục Nguyên Sướng.
"Đại tẩu, Uyển nương, các ngươi phải đi rồi sao? Tiểu Cửu lớn rồi, nên tới lúc cưới vợ được rồi." Lục Nguyên Sướng cười cười rồi nói.
Ba phụ nhân nhìn theo ánh mắt Lục Nguyên Sướng thì thấy hai con lang cùng một màu lông hiếm thấy. Cố Tiểu Phù cùng Trân nương thì không hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng Uyển nương hiển nhiên là bị hù đến mức phát sợ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hai con lang thành niên cường tráng như thế này, mà lại còn ở khoảng cách gần đến như vậy. Nếu nàng không sợ mới là chuyện kỳ quái đây.
Nhưng điều làm cho Uyển nương kinh ngạc nhất chính là, hai con lang này làm sao lại không hề giống như những lời đồn rằng chúng là loài rất hung ác đây! Cả hai con gắn bó bên nhau cùng núp ở trong góc tường, giương đôi mắt lưng tròng đáng thương mà nhìn đám người này. Đặc biệt là Tiểu Cửu, nó vừa bị tiểu mẫu lang quấn quít lấy lại vừa phải chịu sự uy hiếp của Lục Nguyên Sướng. Cho nên đầy một bụng oan ức, nó chỉ biết hướng về Cố Tiểu Phù cầu viện.
Cố Tiểu Phù đối với Tiểu Cửu dĩ nhiên là không việc gì phải sợ, có điều đối với tiểu mẫu lang vẫn còn quá mức xa lạ, Cố Tiểu Phù không dám tùy ý tới gần. Nàng đón lấy Trứng Gà rồi quay về nói với Tiểu Cửu: "Ngươi phải nghe lời cha, ở đây làm bé ngoan. Chờ chốc nữa mẹ làm đồ ăn ngon cho ngươi."
"A ô ~" Tiểu Cửu dùng chân trước ôm đầu giả bộ đáng thương. Tiểu mẫu lang ở bên cạnh nó nghe mà không hiểu Cố Tiểu Phù nói gì, nhưng nó nhìn thấy động tác của Tiểu Cửu thì cũng ngốc vù vù đưa chân lên ôm đầu cùng giả bộ đáng thương.
Lục Nguyên Sướng nhìn một màn hai con lang như thế thì tức giận đến thiếu nước thổ huyết. Gieo vạ cho một mình Tiểu Cửu còn chưa đủ, bây giờ Cố Tiểu Phù còn muốn gieo vạ cho một đầu lang khác hay sao! Lục Nguyên Sướng sẽ không quên, lần đầu tiên khi mới vừa nhìn thấy tiểu mẫu lang, nó đã dẫn theo một bầy sói cường tráng, hướng về phía mình cùng Tiểu Cửu vây kín lại, luồng khí phách áp chế bá vương cả một vùng núi rừng kia đã làm cho người ta thưởng thức bao nhiêu. Vậy mà bây giờ trước mắt lại không khác gì một con cún nuôi trong nhà.
Nếu là thường ngày, Lục Nguyên Sướng sẽ không nhịn được mà oán giận Cố Tiểu Phù, nhưng mà hiện tại thì nàng thật lòng không dám. Mấy ngày nay, vất vả lắm hai người mới hòa hoãn với nhau được một ít, nên nàng cũng không thể vì hai con lang mà lại đắc tội thêm với Cố Tiểu Phù được.
Sau khi đưa Trân nương cùng Uyển nương đi rồi, Cố Tiểu Phù cho Trứng Gà bú sữa xong liền dẫn Bình Nhi cùng đi làm bữa tối. Nàng vì Tiểu Cửu cùng tiểu mẫu lang mà nấu thật nhiều thịt, có điều khi nàng đưa thức ăn ra cho chúng thì nhận ra rằng tuy tiểu mẫu lang rất thèm ăn, nhưng mà nó vẫn không dám tiến lại gần. Mãi cho đến tận khi Tiểu Cửu ăn no, tiểu mẫu lang mới dám tiến tới ăn phần còn lại.
"Tiểu mẫu lang rất hiền lành, Phù nương, ngươi nói có phải không?" Lục Nguyên Sướng ám chỉ tiểu mẫu lang giống như Cố Tiểu Phù ngày xưa. Ngày đó khi vừa tới Lục gia nàng cũng đã câu nệ không thể nghi ngờ.
"Cả ngày tiểu mẫu lang tiểu mẫu lang. Không chê khó nghe hay sao?" Cố Tiểu Phù lườm Lục Nguyên Sướng một cái rồi xoay người bỏ đi, tỏ ý không thèm để ý tới người này.
"Vậy ngươi cho nó một cái tên đi nha, để sau này nó có thể ở lại với chúng ta." Lục Nguyên Sướng làm mặt dày vừa đi theo phía sau Cố Tiểu Phù vừa nói.
"Đám lông trắng trên đùi của nó so với Tiểu Cửu nhiều hơn, vậy gọi là Tiểu Bạch thôi." Cố Tiểu Phù suy nghĩ một lúc rồi nói.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy như vậy thì khóe miệng giật giật. Sủng vật của nhà người ta, có con nào lại không có một cái tên thật uy phong. Chỉ duy nhà các nàng, nuôi trong nhà loài vật hung tàn mà cái tên gọi lên nghe chỉ thấy yếu hèn cùng khiếp nhược.
"Tiểu Bạch, rất được. Vừa dễ gọi lại vừa êm tai." Lục Nguyên Sướng gắng ngượng nở nụ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Đồ dối trá!" Cố Tiểu Phù nói. Đã từng thấy Lục Nguyên Sướng không giỏi diễn đạt ngôn từ, bây giờ xác thực biến hóa quá nhiều.
"Ngươi đặt tên gọi cái gì cũng đều dễ nghe." Lục Nguyên Sướng vẫn tiếp tục lấy lòng Cố Tiểu Phù, đúng là che giấu lương tâm để nói chuyện.
Bình Nhi ở một bên nhìn tướng quân cùng phu nhân nhà mình đánh võ mồm thì không khỏi che miệng cười. Hai cái người trước mặt này, khi đứng trước mặt người khác, là vị tướng quân anh minh, thần võ, mà phu nhân cũng là người đoan trang, khí đại, không ngờ sau lưng, đều là hài tử cả.
Trong khi hai người ở trên bàn cơm vừa dùng cơm vừa cùng nhau đấu võ mồm thì Lục Nhị dẫn theo Tống Văn Quý hoảng hốt chạy tới.
"Tam ca, sao ngươi lại tới tận nơi đây?" Cố Tiểu Phù nhìn thấy Tống Văn Quý, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không tốt.
"Lục Nguyên Sướng, xảy ra đại sự rồi!" Vì Tống Văn Quý phải chạy rất vội vàng nên thở hổn hển đến lợi hại.
"Tam ca, trước tiên ngươi cứ ngồi xuống uống một ngụm trà cho bình tĩnh rồi lại nói, đừng quá vội vàng." Lục Nguyên Sướng để Bình Nhi rót ra một chén trà cho Tống Văn Quý để động viên hắn.
"Giờ là lúc nào rồi mà còn uống trà!" Tống Văn Quý đem chén trà đẩy ra. Thật hiếm khi hắn lại có được vẻ nghiêm túc như vậy: "Vương Thế Thành ở phía nam chết rồi!"
"Cái gì?" Lần này Lục Nguyên Sướng cũng ngồi không yên nữa mà bật dậy túm lấy tay Tống Văn Quý hỏi: "Chết như thế nào? Đừng tìm ta nói vì hắn tuổi già mà ốm chết, ta không tin!"
"Việc này ta cũng không biết. Trước mắt là Vương Thế Thành chết rồi, toàn bộ đội quân ở phương nam đều đã vào tay Mộc Vương gia. Cha đã sai người chỉnh quân, ít ngày nữa là phải xuất chinh. Lão nhân gia yêu cầu ngươi mau mau trở về thành để còn chuẩn bị. Ngươi hãy theo ta đi ngay bây giờ. Về đến Phần Thành cha sẽ nói rõ với ngươi." Tống Văn Quý vừa nói vừa muốn kéo Lục Nguyên Sướng ra ngoài.
"Tam ca, ngươi chờ một chút!" Cố Tiểu Phù chợt cất cao giọng.
"Nghi nhi, đừng cãi lời. Đây là việc quốc quân đại sự!" Tống Văn Quý mà cũng có lúc biết giáo huấn Cố Tiểu Phù, như vậy có thể tưởng tượng được là quân tình khẩn cấp đến mức độ nào rồi.
"Tam ca, ngươi chỉ cần cho ta nửa khắc đồng hồ." Cố Tiểu Phù trầm mặt. Nàng nói: "Bình Nhi, trở về phòng thay tướng quân thu dọn chút hành trang đơn giản. Lục Nhị, chuẩn bị ngựa. Ngươi hãy đi cùng tướng quân. Tuyết thiên lộ hoạt, ban đêm lạnh giá, cần phải chăm sóc kỹ lưỡng tướng quân."
"Vâng, phu nhân." Bình Nhi cùng Lục Nhị nhận được mệnh lệnh liền lập tức hành động.
Cố Tiểu Phù tự đi trù phòng gói một chút đồ ăn rồi đưa cho Tống Văn Quý: "Tam ca, nói vậy là ngươi một đường tới đây mà chưa từng dừng lại ăn cơm rồi. Những thứ này là để cho ngươi cùng Đại lang ở trên đường ăn cho no bụng. Không nên chỉ vì công việc mà không quan tâm đến thân thể."
"Muội muội thật tốt, Tam ca nhớ rồi." Tống Văn Quý vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói.
Cố Tiểu Phù tiếp nhận cái áo khoác do Bình Nhi đưa đến rồi tự mình khoác lên trên người Lục Nguyên Sướng, miệng hỏi: "Phù bình an có mang theo hay không đấy?"
"Vẫn luôn mang theo, ngươi không cần phải lo lắng." Lục Nguyên Sướng nắm thật chặt tay của Cố Tiểu Phù, đem bàn tay ấy đặt lên trước ngực của mình. Bên trong lớp áo chính là cái phù bình an ngày nào do Cố Tiểu Phù tự tay buộc vào.
"Còn nhớ lời ta đã nói với ngươi trước đây chứ? Nếu như ngươi không về, ta liền tái giá!" Cố Tiểu Phù cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Lục Nguyên Sướng mà quật cường nói. Nàng biết rằng ở trước mặt người khác, nàng không nên nói như vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng nàng luôn có cảm giác thấp thỏm. Cảm giác bất an này so với lần đầu Lục Nguyên Sướng xuất chinh lại càng thêm mãnh liệt. . Truyện Xuyên Nhanh
"Nhớ chứ! Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy đâu. Ngươi là thê tử của Lục Nguyên Sướng ta, đời này ai cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể cướp ngươi đi được!" Lục Nguyên Sướng cam kết.
"Ngươi đi sớm về sớm, Trứng Gà đã sắp biết nhận người thân rồi. Nếu như ngươi lại trở về quá muộn, có thể nàng sẽ không tiếp nhận ngươi." Cố Tiểu Phù đem nước mắt bức trở lại, vừa đưa tay vuốt ve mặt Lục Nguyên Sướng vừa nói.
"Ta phải đi rồi, hãy chờ ta!"
Tình dẫu nồng rồi cũng đến lúc phải chia tay. Buổi tối hôm ấy lại có một trận tuyết lớn đổ xuống. Cố Tiểu Phù ôm Trứng Gà nhìn theo bóng lưng Lục Nguyên Sướng chạy đi băng băng, mãi đến tận khi tiếng vó ngựa không còn, mãi đến tận khi toàn bộ tầm mắt đều bị tuyết lớn bao phủ.
Híc, đúng là giận thì giận mà thương càng thương...