Một khi đã làm quý tộc thuộc giới thượng lưu, cho dù Lục Nguyên Sướng không muốn để cho người ta hầu hạ mình thì những thứ cần phô trương vẫn phải có. Trời vừa mờ sáng, bên ngoài đã có một đống nha hoàn chầu chực sẵn. Đầu lĩnh tên là Nam Nhi, là người vừa mới được tuyển chọn, rất được Cố Tiểu Phù vừa ý, chuyên được giao việc hầu hạ Lục Nguyên Sướng. Việc của hắn là hầu hạ bưng trà đưa nước, rửa mặt, mặc quần áo cho Lục Nguyên Sướng.
Mấy ngày nay vì phải bồi tiếp Vi Bố Tiếu tìm hoan mua vui, Lục Nguyên Sướng sợ rằng vì mình một thân đầy mùi rượu cùng son vị, sẽ làm cho Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà khó chịu, vì vậy nàng liền đi nghỉ ở thư phòng. Chờ cho Nam Nhi hầu hạ việc tắm rửa, thay quần áo xong xuôi, Lục Nguyên Sướng vừa bưng chén trà lên uống vừa hỏi đến tình hình công việc bên trong phủ.
"Thưa tướng quân, lễ Chu Tuế của tiểu thư đã được phu nhân chuẩn bị thỏa đáng, thiệp mời quý khách đến dự yến đã đặt ở trên bàn của ngài. Chờ ngài xem qua rồi tiểu nhân sẽ cho người đi các phủ đưa thiếp." Lục Nhị tỉ mỉ báo cáo từng việc một.
"Ừm, vậy thì cứ theo ý tứ phu nhân đi làm. Ngươi để đầy tớ làm việc cũng nhớ để bụng một chút, không nên làm mất đi mặt mũi Lục phủ ta." Lục Nguyên Sướng làm ra vẻ quan tâm mà dặn dò thêm.
"Vâng, tiểu nhân nhớ rồi."
"Mấy ngày gần đây trong phủ có chuyện gì xảy ra không?" Lục Nguyên Sướng thấy Lục Nhị báo cáo xong xuôi thì cũng thuận miệng hỏi bừa một câu.
Lục Nhị thấy Lục Nguyên Sướng hỏi như vậy thì nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Lục phủ được Cố Tiểu Phù quản lý vẫn luôn an ổn mọi thứ đâu vào đó. Nếu muốn nói có chuyện thì gần đây nhất thật là có một cái. Nhưng mà Lục Nhị lại không dám hé miệng nói bừa.
"Nếu không nói được, vậy thì cái vị trí tổng quản này ngươi cũng đừng ngồi nữa. Vào trong quân doanh một thời gian cho tỉnh não, học một ít để biết vì sao phải tôn trọng bề trên." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.
Lục Nhị sợ đến mức lập tức mặt mũi trở nên trắng bệch. Với một kẻ tay chân khẳng khiu như hắn, nếu phải đi tới quân doanh còn làm sao giữ được mệnh trở về? Hắn thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng tỏ ra không vui vẻ gì thì đành nhắm mắt nói ra: "Mấy ngày gần đây, cậu thiếu gia ngày nào cũng đến phủ của ta, nói là có việc tìm ngài."
"Cậu thiếu gia? Là Phương Tể Châu hay sao?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng vậy! Vì tướng quân không ở nhà, nên lần đầu tiên phu nhân phải tự mình tiếp kiến cậu thiếu gia. Sau này cậu thiếu gia còn tặng không ít tranh chữ, đồ cổ, thơ từ điển tập." Lục Nhị sợ sệt nói.
Sắc mặt Lục Nguyên Sướng trở nên trầm xuống, không nhìn ra là cái vẻ mặt gì. Nàng chỉ lẳng lặng nghe Lục Nhị báo cáo, trong đầu lại thầm nghĩ: cái tên Phương Tể Châu này ngày nào cũng đến Lục phủ tìm mình là vì chuyện gì đây?
Phương Tể Châu là tuỳ tùng của Vi Bố Tiếu cùng đến Bắc cảnh để đốc thuế, hắn cũng chính là em trai của Tống Tam tẩu. Vì vậy mà Tống phủ từng mở yến tiệc tại nhà để khoản đãi, nhưng ngày đó vì Lục Nguyên Sướng bận rộn việc công nên không tụ họp được. Bởi vì Tống Tam tẩu vẫn không ưa Tống Văn Quý, mà Tống phu nhân lại có ý định mượn sự có mặt của Phương Tể Châu mà giúp Tống Văn Quý cứu vãn ấn tượng của hắn trong lòng Tống Tam tẩu. Vì vậy mà người nhà họ Tống hầu như đều tụ họp, ngay đến Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà cũng không ngoại lệ.
Nếu nói vì Phương Tể Châu có quan hệ với người nhà của mình nên vào phủ bái kiến thì cũng là lẽ phải. Thế nhưng Phương Tể Châu chính là thành viên của đoàn khâm sai sứ, lẽ nào lại không biết mình ngày nào cũng cùng Vi Bố Tiếu tiếp khách?
"Cái ngày phu nhân cùng cậu thiếu gia gặp lại chuyện xảy ra như thế nào?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Cậu thiếu gia là người rất khôi hài, rất tinh thông thơ phú, nói chuyện với phu nhân cực kỳ hòa hợp. Khi cậu thiếu gia đem tặng tập thơ, phu nhân cũng tỏ ra cực kỳ vui mừng, còn lệnh cho đầy tớ đem tặng cho Huyên tiểu thư." Lục Nhị phát hiện ra mặt Lục Nguyên Sướng dần dần đen kịt như đêm tối, cái trán của hắn không khỏi bốc ra mồ hôi lạnh: "Ngày thứ hai, cậu thiếu gia lại tới nữa, còn mang đến không ít gấm vóc cùng đồ trang sức. Tất cả đều là thượng phẩm. Phu nhân đã từ chối, nhưng cậu thiếu gia lại nói không lẽ đã đưa ra lễ vật lại còn thu hồi hay sao. Sau đó vẫn cứ đem lễ để lại trong phủ chúng ta."
"Hừ!" Đến lúc này thì Lục Nguyên Sướng đã có thể nghe ra một chút đầu mối.
"Có điều... Những ngày sau đó cậu thiếu gia đến đây thì phu nhân nói công việc bận bịu nên không ra gặp lại hắn thêm lần nào nữa. Tiểu nhân tự mình bồi tiếp cậu thiếu gia ở tiền thính uống trà. Thỉnh thoảng hắn lại hỏi dò tiểu nhân về chuyện của tướng quân cùng phu nhân, nhưng đều bị tiểu nhân hàm hồ lừa gạt." Khi Lục Nhị nói tới chỗ này thì hai chân đều mềm nhũn ra. Thực sự là lúc này sát khí trên người Lục Nguyên Sướng phát ra quá mức đáng sợ.
"Như vậy rồi mà hắn vẫn còn ngày ngày đến đây?" Lục Nguyên Sướng trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy. Mỗi lần cậu thiếu gia đến đây cũng đều ngồi lại rất lâu rồi mới rời đi." Có mấy lời, Lục Nhị không tiện nói rõ, thế nhưng việc này hắn cũng đã nấn ná muốn nói ra cách đây từ vài ngày rồi. Nếu không phải vì Cố Tiểu Phù đã dặn Lục Nhị không nên báo cho Lục Nguyên Sướng biết rồi chọc giận làm người này nổi giận thì Lục Nhị đã muốn bẩm báo Lục Nguyên Sướng từ sớm.
Lục Nguyên Sướng nhìn Lục Nhị quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy thì trong lòng cũng đã tức giận đến mức cả người khẽ run lên, nhất thời nhịn không được, đem chén trà hung hăng ném xuống đất.
"Khinh người quá đáng!"
Nếu nói về Cố Tiểu Phù thì phải nói rằng không có nam tử nào nhìn thấy nàng mà lại không động tâm. Nhưng vì nàng là con gái của Tống Định Thiên, là chính thê được Lục Nguyên Sướng cưới hỏi đàng hoàng. Vậy nên nếu có chút nam tử nào có động tâm thì cũng chỉ là trong ý nghĩ, làm sao dám làm ra hành động bất thường. Người như Phương Tể Châu dám to gan tới tận cửa tỏ rõ ý định của mình như vậy, Bắc cảnh thật là không có ai.
"Nếu như việc này mà để cho người ngoài biết được, để xem ta có lột da của ngươi ra hay không!" Lục Nguyên Sướng hung hăng cảnh cáo. Vào lúc này, trước tiên không phải là nàng không làm gì được người kia, nhưng vì danh dự của Cố Tiểu Phù, việc này dù sao cũng phải che dấu đi đã.
Quý tộc vốn đã là những kẻ phóng đãng bất kham, vậy nhưng vẫn có điểm mấu chốt. Tặng nhau mỹ tỳ ca cơ thì đó đều là nữ tử không có thân phận gì đáng kể. Nhưng chính thê cùng phu quân thì lại vinh nhục gắn bó, chính thê chính là mặt mũi của cả phủ. Quý tộc có thể bắt nạt đàn ông, chòng ghẹo đàn bà, nhưng cực ít người sẽ quấy rầy đến mệnh phụ phu nhân có tước vị, có danh phận. Chẳng hạn như Tống Văn Quý năm đó, tuy nước dãi có rỏ vì sắc đẹp của Hàn Thư Huyên, nhưng hắn không dám có chút hành vi đùa giỡn nào đối với Hàn Thư Huyên. Sở dĩ có như vậy chính là vì thân phận!
Mà Phương Tể Châu, hắn đã dẫm lên vạch giới hạn.
Đương nhiên, một người đã từng cùng Tống Văn Quý nổi danh là "Kinh thành tứ bá" như Phương Tể Châu, nhìn thấy Cố Tiểu Phù trong gia yến ở Tống phủ thì không khỏi bị kinh động như gặp tiên nhân. Sau khi trở về, cả đêm hắn lăn lộn không ngủ được, chỉ muốn được ôm hương vào lòng, chỉ mong sao có được bên người mỹ nhân như hoa cúc kia hầu hạ. Trong khi đó, người Bắc cảnh trên dưới đều có thái độ khiêm nhường, làm cho cái người từng ở kinh sư xưng vương xưng bá là Phương Tể Châu có thêm dũng khí không nhỏ.
Phương gia là thế gia đại tộc ở Quan Trung. Năm đó vì Tống Văn Quý, Tống phu nhân đã phải phí không ít tâm lực mới cầu cưới được Tống Tam tẩu. Phương Tể Châu là cháu ruột trưởng tử của Phương gia đời này, tất nhiên là được sủng đến mức coi trời bằng vung. Một cái Bắc cảnh nho nhỏ, một tên Lục Nguyên Sướng nho nhỏ, đâu đủ để lọt vào được mắt hắn.
Hôm nay Lục Nguyên Sướng được mộc hưu, nàng liền ở trong phủ chờ Phương Tể Châu tới cửa. Vậy nhưng Phương Tể Châu hỏi ra được hôm nay Lục Nguyên Sướng không đi bồi tiếp Vi Bố Tiếu, tất nhiên là không đi Lục phủ bái kiến rồi. Mà hắn lại thật cao hứng hẹn cùng Tống Văn Quý đi tìm hoa vấn liễu, đem Lục Nguyên Sướng đợi hết một ngày không được thì tức giận đến mức chỉ muốn cầm kiếm chém người.
"A Nguyên, hiếm khi thấy ngươi được mộc hưu, hãy nghỉ ngơi nhiều một chút, không nên chỉ có đọc binh thư như vậy." Cố Tiểu Phù đã được Lục Nhị bẩm báo, đối mặt với sự tức giận đến ngột ngạt của Lục Nguyên Sướng thì nàng cẩn thận đến từng li từng tí một.
Trước mắt cái người Lục Nguyên Sướng tối không ưa lúc này, ngoại trừ Phương Tể Châu, chính là Cố Tiểu Phù. Thấy dáng vẻ Cố Tiểu Phù một bộ cẩn thận như đã làm sai như vậy thì cơn giận cũng không có chỗ mà phát tiết.
Từ lúc Cố Tiểu Phù nhận thân, Lục Nguyên Sướng có cảm giác mỗi khi đối mặt với Cố Tiểu Phù thì rất có áp lực. Cố Tiểu Phù thường xuyên được Tống phu dạy dỗ, vì vậy mà làm việc càng ngày càng khôn khéo, học thức càng ngày càng phong phú. Hành vi cử chỉ của nàng đều thể hiện ra là được dạy dỗ từ phương pháp của đại gia tộc. Dung nhan của nàng cũng vì có sự tự tin này mà càng trở nên mỹ lệ. Nhìn thấy như vậy, Lục Nguyên Sướng vừa vui lại vừa buồn phiền. Nếu không phải Cố Tiểu Phù vẫn luôn đối xử với nàng trước sau như một thì hẳn là Lục Nguyên Sướng sắp không còn một chút tự tin nào.
Nhưng hiện tại, việc Cố Tiểu Phù cùng với những cái nam tử khác đàm luận thơ luận đạo, không chỉ làm cho nàng ghét bỏ bản thân mình thô bỉ không thể tả, Lục Nguyên Sướng còn nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều những chuyện không thực tế khác. Ngay cả ý nghĩ hoang đường nhất cũng thoáng hiện trong đầu. Thậm chi, vấn đề bản thân có thân phận là một cô gái cũng làm cho nàng cảm thấy tự ti không ít.
Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng im lìm không nói một tiếng nào thì rót một chén trà cho nàng rồi nói: "Việc kết hôn của Đại tỷ cũng đã định ra rồi, lão nương đã chọn được ngày lành tháng tốt vào năm sau. Ta cùng Đại tỷ làm thân tỷ muội cũng đã lâu như vậy rồi nên cũng sẽ phải vì việc kết hôn của Đại tỷ mà làm hết sức mình. Tuy nghe đại ca nói người kia cực thỏa đáng, nhưng mỗi khi tưởng tượng đến Ngu gia trong lòng ta liền không chắc chắn. A Nguyên, lúc nào rảnh rỗi ngươi có thể đi thăm dò tra xét người này thêm một chút có được không?"
"Hiện nay trong tay ngươi muốn ai mà không có? Chỉ cần ngươi nói một tiếng có ai dám từ chối hay không." Lục Nguyên Sướng tức giận nói. Sản nghiệp kinh doanh của Cố Tiểu Phù rất nhiều, người tài nàng có trong tay có thể nói là xuất hiện lớp lớp. Nếu nàng muốn tra một viên tiểu lại ở châu nha, căn bản là việc quá dễ dàng.
Bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của Lục Nguyên Sướng, rồi chậm rãi xoa bắp thịt cứng ngắc kia. Thấy Lục Nguyên Sướng chấp nhận nói chuyện cùng mình, lúc này nàng mới dám đánh bạo làm nũng: "Đại tỷ là việc trong nhà của chúng ta, sao lại có thể để cho người ngoài nhúng tay vào được đây. Hơn nữa, ngươi là phu quân của ta, ngươi không giúp ta thì còn ai giúp?"
"Ta chỉ là một cái nữ tử, ai là phu quân của ngươi!" Lục Nguyên Sướng nói bằng cái giọng khó chịu, có điều giọng nói kia hiển nhiên là đã dịu đi không ít.
"Ngươi là phu quân của ta, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ ta. Cho dù là nữ tử thì ngươi cũng là phu quân của ta." Cố Tiểu Phù nắm lấy vai của Lục Nguyên Sướng lay lay cất giọng làm nũng.
Cho dù có cứng như kim cương thì cũng hóa thành ngón tay mềm. Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù quấn quít lấy như thế thì cơn giận có cao bao nhiêu cũng bị tiêu tan.
"Ngày mai ta sẽ cho người đi Phụng Quan điều tra. Nếu như người kia thật không được, ta cho từ hôn sớm vẫn còn kịp."
"Nếu như lần này Đại tỷ gả đi được, chắc chắn là lão nương sẽ cảm tạ ngươi vô cùng. Ta cũng chỉ ngóng trông cho đại tỷ có được cuộc sống hạnh phúc. Chỉ là Huyên nương phải chịu oan ức rồi." Cố Tiểu Phù thuận thế dựa cả người vào Lục Nguyên Sướng mà nói.
"Vốn ban đầu tưởng là Đại tỷ có ý định, không nghĩ tới đại tỷ đối với Huyên nương chỉ là tình tỷ muội. Thế nhưng bây giờ tâm của Huyên nương lại chỉ có đại tỷ. Sợ là sẽ bị thương tâm đến thật lâu mới có thể trở lại bình thường được." Lục Nguyên Sướng rất là cảm khái nói với nàng: "Ngươi cả ngày cũng chỉ lo cho người khác, sao không để ý đến bản thân mình đi!"
"Nào có, ở trong phủ ta vẫn luôn là bé ngoan. Nếu không phải vội vàng lo lễ đầy năm cho Trứng Gà thì cũng phải quản cả một đại gia đình kia mà." Cố Tiểu Phù không nghe theo.
"Nếu đã bận rộn như vậy sao còn có nhàn tình ngâm thơ đối nghịch?" Lục Nguyên Sướng chua xót nói, tay lại còn đánh vào cái mông rất có co dãn của Cố Tiểu Phù lấy đó làm trừng phạt.
"Ta cũng chỉ coi trọng vài lần vào lúc rảnh rỗi mà thôi, chỉ vậy mà ngươi cũng không cho hay sao? Sau này mở thi xã, nếu như ta làm mà không tương xứng với mặt mũi này, đến lúc đó mọi người lấy ta làm chuyện cười xuẩn độn không nói, còn không phải có thêm chuyện cười ngươi cưới người vợ ngốc nghếch hay sao." Cố Tiểu Phù xị mặt xoa xoa cái mông hơi tê tê, trong lòng thì lại trách Lục Nguyên Sướng ra tay quá mức nhẫn tâm.
"Xuẩn một chút cũng được, dù sao cũng còn tốt hơn việc hấp dẫn kẻ xấu xa đến trước cửa, dẫn sói vào nhà." Lục Nguyên Sướng không cam lòng, lại ra tay đánh thêm một cái.
"Đau, ngươi chỉ biết bắt nạt ta." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đẩy Lục Nguyên Sướng một cái. Nàng oan ức nói: "Hắn là đệ đệ của Tam tẩu, mà chúng ta lại là thân thích. Hắn tới cửa bái kiến, lẽ nào ta lại có thể đem người ta đuổi ra bên ngoài được hay sao."
"Hừ, không cho hắn biết một chút chân thực công phu là thế nào thì hắn sẽ còn thật sự cho rằng có thể ở nơi này của chúng ta mà xưng vương xưng bá. Hắn phải biết nơi này là Phần Thành, chứ không phải là kinh thành!" Cơn giận này, bất luận làm thế nào Lục Nguyên Sướng cũng đều không nuốt trôi được.
"Qua mấy ngày nữa là hắn cũng đi khỏi nơi đây, ta tránh hắn là được rồi. Ngươi không nên làm ra những việc thiếu suy nghĩ được. Nếu không cẩn thận thì lại chỉ làm cho Tam ca Tam tẩu sinh ra hiềm khích mà thôi. Thật vất vả lắm bọn họ mới thân thiện lại được một ít." Cố Tiểu Phù lo âu khuyên nhủ.
Về danh xưng "Kinh thành tứ bá", ở Phần Thành lúc này không phải chỉ một mình Phương Tể Châu độc bá, còn có cái thủ bá Tống Văn Quý đây. Bản thân Lục Nguyên Sướng vẫn chưa làm sao nghĩ ra cách nào để chỉnh Phương Tể Châu, nàng vẫn còn cố kị lời Cố Tiểu Phù nhắc nhở. Nếu không vì điều này thì nàng đã muốn đem người kia chỉnh đến chết không tha.
Cuối cùng thì Lục Nguyên Sướng cũng đã mở miệng cười được rồi, vậy nhưng Cố Tiểu Phù thì lại thảm. Đêm hôm ấy nàng bị người này dùng sức dằn vặt trên giường, đến mức sang ngày hôm sau đã ngủ thẳng đến buổi trưa mới ra khỏi giường được. Còn Lục Nguyên Sướng, vừa sáng sớm đã ra khỏi phủ đi tìm Tống Văn Quý.
"A Nguyên, ngươi lặp lại lần nữa!" Khi Tống Văn Quý nghe được Lục Nguyên Sướng nói cho hắn biết chuyện thì so với Lục Nguyên Sướng, hắn lại còn kích động hơn nữa.
"Nghe cho rõ này! Em vợ ngươi là Phương Tể Châu, đánh chủ ý lên muội muội ruột của ngươi. Ngưỡng cửa của Lục phủ ta đều sắp bị hắn giẫm nát. Ngươi mà có gan thì bây giờ tới quý phủ của ta nhìn một cái, nhìn xem cái tên em vợ phong lưu kia của ngươi lúc này có ở nơi đó hay không." Lục Nguyên Sướng khinh thường nói. Nếu không phải vì đã có Cố Tiểu Phù không cho nàng động thủ thì nàng đã sớm cho thân quân lôi người kia ra đánh cho một trận nên thân rồi.
"Đi! Ta lại không tin tiểu tử kia lại có thể hỗn xược đến mức này được. Đây còn không phải mới một năm không thấy mà hắn lại đã biến thành cầm thú rồi hay sao!" Tống Văn Quý nghe nói như vậy liền hướng về phía Lục phủ chạy đi.
Lục Nguyên Sướng nghe xong những lời này thì cảm thấy làm sao cũng vẫn cứ khó hiểu. Chính bản thân Tống Văn Quý vốn là cầm thú rồi, vậy mà còn không thấy ngại khi nói đến người khác. Chẳng lẽ cầm thú mà cũng còn chia đẳng cấp nữa hay sao?
Phương Tể Châu hỏi thăm được tin hôm nay trời vừa sáng Lục Nguyên Sướng đã ra ngoài phủ hắn lập tức liền đến ngồi trong Lục phủ mỏi mắt chờ gặp người trong mộng. Khi thấy Tống Văn Quý cùng Lục Nguyên Sướng cùng trở về, mà mặt hai người đều tỏ ra âm trầm, thì trong lòng không khỏi có chút e dè.
"Ồ, thì ra Tể Châu cũng ở đây. Thật là đúng lúc mà! Theo ca ca cùng tới Văn Hương lâu ngồi một chút đi." Tống Văn Quý cũng không chờ Phương Tể Châu có đồng ý hay không đã lập tức lôi tuột hắn đi ra bên ngoài. Hắn đã đáp ứng Lục Nguyên Sướng không ở bên trong Lục phủ động thủ. Hơn nữa hắn cũng còn biết là phải giữ gìn danh dự cho Cố Tiểu Phù.
Lục Nguyên Sướng cười lạnh nhìn theo Phương Tể Châu rời đi, sau đó chỉ trong nháy mắt vẻ mặt ấy đã đổi thành ôn hòa, nàng mỉm cười rồi đi về phía sau viện bồi tiếp Cố Tiểu Phù.
Phương Tể Châu bị Tống Văn Quý lôi ra bên ngoài thành đánh cho một trận. Làm sao nguòi này lại có thể nuốt trôi cho được cơn giận này được đây! Vì vậy hắn cũng không để cho người ta trị thương, liền cứ đem cả thân mình bị đánh cho sưng vù thành cái "Đầu heo" đi tới chỗ Tống Tam tẩu để mà cáo trạng.
"Tỷ, tỷ phu đem người ta đánh một trận tàn nhẫn như thế này đây. Nhìn khuôn mặt này của ta sợ là bị hỏng mất rồi, ngươi không thể không vì ta làm chủ a!" Dáng dấp kia của Phương Tể Châu thật trông chẳng khác gì dáng vẻ Tống Văn Quý năm đó bị đánh liền chạy về phía Cố Tiểu Phù cầu cứu. Quả nhiên là đều là "Bá Vương".
Lời xướng đã rất hay, "vẻ ngoài" lại bắt mắt, mối quan hệ Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu vốn không dễ dàng, giờ chỉ mới hòa hoãn được một chút lại triển khai thành chiến tranh. Tống phủ lập tức đại loạn.
Từ nhỏ Tống Tam tẩu đã rất thương yêu đứa em trai này. Đối với việc bản thân Tống Văn Quý tự mình gây chuyện, nàng đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng rồi sau đó Tống Văn Quý lại đem Phương Tể Châu đi theo làm cho hư hỏng. Đây mới là nguyên nhân khiến cho phu thê bọn họ chân chính trở thành người dưng, đạo, hỏa, tác*. Trước mắt thấy Phương Tể Châu phải chịu oan ức lớn như vậy, Tống Tam tẩu không làm gì khác. Nàng chỉ bẩm với Tống phu nhân muốn cùng Tống Văn Quý hợp cách.
Tống Văn Quý biện bác liền bị Tống Định Thiên nổi giận chấp hành gia pháp. Tống Văn Quý căm hận Phương Tể Châu vô liêm sỉ, càng đối với Tống Tam tẩu không phân biệt được thị phi mà càng thất vọng. Hắn không thèm để ý việc mọi người ra sức phản đối, nhẫn nhịn đau xót mà viết hưu thư.
* Đạo, hỏa, tác: Trộm cắp, hỏa hoạn, tan tác. Chắc ý của tác giả là việc làm của Tống Văn Quý tai hại không khác gì trộm cắp, hỏa hoạn vậy.Cố Tiểu Phù nghe được tin liền vội vã chạy tới mới khuyên ngăn được hành vi phát rồ của Tống Văn Quý, lại phải cực lực đi động viên Tống Tam tẩu. Sau đó thì trở lại Lục phủ lập tức thu thập đồ đạc, ôm Trứng Gà trở về nhà mẹ đẻ, mặc kệ Lục Nguyên Sướng làm sao cầu xin, làm sao nhận sai đều không đáp ứng.
Tống phủ rối loạn, Lục phủ cũng rối loạn.