Trước mắt, Lục phủ yên tĩnh cực kỳ, hoặc nói cho đúng hơn là cực kỳ tĩnh mịch. Vốn chủ nhân đã ít, bây giờ chủ mẫu cùng tiểu thư lại trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại hai cái người thất ý. Hạ nhân sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám dùng sức.
Về việc này thì Lục Nhị mới là người hiểu rõ nội tình nhất. Hắn âm thầm thay chủ tử nhà mình ấm ức. Phương Tể Châu đúng là đáng bị đánh, nếu không sẽ làm bẩn danh dự của chủ mẫu. Còn việc Tống tam gia muốn bỏ vợ thì cũng đâu phải do lỗi của chủ tử nhà mình. Chẳng phải phu thê người ta vốn là đã có vấn đề lớn từ trước đó rồi hay sao?
Lục Nguyên Sướng nhốt mình ở trong thư phòng nghĩ đi nghĩ lại. Nhung nghĩ mãi nàng vẫn không nghĩ ra vì sao việc này lại phát triển trở thành như vậy. Một tên Phương Tể Châu nho nhỏ mà sao lại có khả năng đến như thế? Làm cho Tống gia cùng Lục gia cả nhà không yên.
"Tướng quân, Vương tướng quân đến thăm ngài." Lục Nhị cẩn thận vào bẩm báo.
"Để hắn đi vào." Lục Nguyên Sướng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, sợ là Tống gia để cho Vương Siêu tới dạy dỗ nàng đây mà.
"A Nguyên, ngươi đừng lo lắng. Biểu ca ta tới là để cho ngươi chỗ dựa!" Người Vương Siêu còn chưa vào cửa, nhưng giọng nói của hắn lại cực có khí thế dội thẳng vào thư phòng.
"Tạ ơn biểu ca đã quan tâm." Lúc này Lục Nguyên Sướng thấy Vương Siêu đến thì cảm thấy đặc biệt thân thiết. Hắn là đứng về phía mình, không phải thế Tống gia nói chuyện. Đặc biệt lại đúng vào thời khắc chính bản thân mình thân đơn bóng chiếc, tứ cố vô thân.
"Đi, chúng ta cùng uống hoa tửu đi. Đường đường là một đại nam nhân, sao lại chỉ vì chút chuyện hậu viện này mà để hư hỏng cả tháng ngày được chứ." Vương Siêu vỗ một cái thật mạnh vào trên bả vai Lục Nguyên Sướng, hắn vỗ mạnh đến mức đem nửa thân người Lục Nguyên Sướng cũng trở nên bị tê rần. Có điều, cú đập này cũng làm cho nàng tỉnh lại.
Cũng đúng! Vì sao nàng lại cứ phải chịu phần oan ức này? Dựa vào cái gì?
Chỉ bằng họ Tống, chỉ bằng họ Phương hay sao? Để xem năng lực các ngươi đến đâu. Cùng lắm thì nàng từ chức quan hồi hương thì lại làm sao? Chỉ sợ là đến lúc đó triều đình cực kỳ thích ý khi nhìn thấy trong Trấn Bắc quân có nội chiến. Có bản lĩnh thì cứ hại chết nàng thử xem! Nếu không phải vậy thì nàng không là họ Lục nữa.
Lục Nguyên Sướng là một người rất kiêu ngạo!
Có điều cái đầu của Lục Nguyên Sướng cũng không đến nỗi trở thành ngu độn. Nàng cũng chỉ là đi tìm một cái quán rượu rồi cùng Vương Siêu uống rượu dưới trăng.
"A Nguyên, ngươi thử nói xem, dựa vào cái gì mà ta phải để cho tên cẩu khâm sai kia làm cho tức giận đây."
"A Nguyên, vừa rồi Quý biểu đệ đánh thật hay. Đúng là một hán tử!"
"A Nguyên, biểu ca ta cảm thấy cái tên họ Phương kia quá chói mắt, phải đánh một trận cho hắn biết học khôn mới được!"
"Choang!"
Lục Nguyên Sướng đem chén rượu ném mạnh xuống đất rồi nói: "Biểu ca, chúng ta là quân nhân! Hộ gia vệ Quốc là thiên chức. Trước mắt tiểu đệ còn không bảo vệ được chính gia đình của mình, như vậy thì thật không xứng làm quân nhân!"
"Ngươi không xứng thì ai xứng? Ta tòng quân đã nhiều năm, lẽ nào ta lại còn không biết tiểu tử ngươi cả người đều hiện ra huyết tính!" Vương Siêu cũng không thích việc Lục Nguyên Sướng lại nói ra những lời ủ rũ như vậy.
"Nương tử bị người ta bắt nạt, nhưng người ra mặt lại là Tam ca của nàng, ta tính là gì!" Lục Nguyên Sướng xiết chặt nắm đấm, cực lực kìm chế cơn tức giận.
"Ngươi muốn như thế nào?" Vương Siêu nghe thấy được mùi vị sắp có chuyện, trong nháy mắt hai con mắt đều tỏa sáng.
"Cơn giận này, ta muốn tự mình ra tay!" Lục Nguyên Sướng híp hai con mắt đang hiện ra tơ máu, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư! Không tốt! Tối hôm qua thiếu gia lại bị người ta đánh. Hai cái chân đều bị người ta đánh gãy rồi!" Người hầu của Phương Tể Châu gào khóc cứ như là cha mẹ chết vậy.
"Cái gì? Ngươi hãy nói lại cho rõ ràng cái đi đã!" Tống Tam tẩu không thể tin được nên hỏi vội.
"Tối hôm qua thiếu gia ở Văn Hương lâu uống rượu, Lục tướng quân lĩnh người giết đi vào, một lời cũng không thèm nói, chính là xáp mặt vào là đánh. Tiểu nhân dẫn người tiến lên để ngăn cản, lại bị thân quân của Lục tướng quân chặn lại. Lục tướng quân tựa phát điên mà ra tay đánh thiếu gia, lại còn dùng quân côn đánh gãy hai chân của thiếu gia nữa." Người hầu khóc đến không thể tự kiềm chế. Việc này quá lớn rồi, sau này trở về kinh sư hắn làm sao ăn nói với chủ gia đây.
Tống Tam tẩu trở nên kinh hãi. Nếu nói nàng vẫn cho rằng Tống Văn Quý là cái người hư hỏng, thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại là người chính trực thuộc hàng cao cấp nhất. Nếu một khi Lục Nguyên Sướng có thể phẫn nộ đến mức đánh thân đệ của mình như vậy, chẳng lẽ thực sự vấn đề chính là ở Phương Tể Châu?
Phương Tể Châu cáo trạng đương nhiên sẽ không nói ra khuyết điểm của mình. Còn Tống Văn Quý lại vì giữ gìn danh dự của Cố Tiểu Phù mà vẫn cắn răng không nói ra thật tình. Vốn ban đầu Vương Siêu cũng không biết, nhưng vì sau đó Tống Văn Quý cảm thấy nuốt không trôi cơn giận này mới nói cho Vương Siêu biết, nhờ hắn hãy vì Lục Nguyên Sướng mà ra mặt. Không chỉnh cho Phương Tể Châu tàn phế thì hắn liền không là họ Tống nữa!
Tống Văn Quý cùng Lục Nguyên Sướng, nhờ đánh nhau mới sinh ra cảm tình. Tống Văn Quý khâm phục Lục Nguyên Sướng, thật lòng khâm phục. Sau khi hắn đến Bắc cảnh rồi, cũng dần dần hiểu ra được tình thế khó xử của Tống gia. Nhưng hắn du thủ du thực đã nhiều năm, không có năng lực gì để trợ giúp cho Tống gia được. Lục Nguyên Sướng lại ngược lại. Từ một người thuộc giới bình dân, chỉ dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước một mà bò lên tới được địa vị cao như bây giờ. Lục Nguyên Sướng đã từng nói, không còn Tống gia, nàng vẫn là Lục Nguyên Sướng. Mà Tống Văn Quý, nếu một khi không còn Tống gia, hắn chẳng là cái thá gì.
Tống Văn Quý khâm phục Lục Nguyên Sướng có dũng có đảm. Lục Nguyên Sướng thì lại cảm thấy Tống Văn Quý tuy hư hỏng nhưng cũng coi như là người có tình có nghĩa. Tuy rằng người có chút hư hỏng đấy nhưng đối với người trong nhà thì lại rất tốt. Vì vậy mà hai người ngày càng trở nên hòa hợp lên.
Tống Văn Quý thấy Cố Tiểu Phù ôm Trứng Gà trở về nhà mẹ đẻ thì trong lòng lại càng ngày càng căm hận Phương Tể Châu. Nhưng vì hắn vốn là cái người hư hỏng, nếu có ra tay thì cũng không danh chính ngôn thuận. Vì vậy hắn mới để Vương Siêu đi làm chỗ dựa cho Lục Nguyên Sướng, chính là không muốn Phương Tể Châu còn có ngày sống dễ chịu.
Vì đã có hạ nhân một phen tố khóc, vậy nên tin truyền tới tai người nhà họ Tống rất nhanh. Tống phu nhân thấy vẻ mặt của Cố Tiểu Phù có vẻ khó khăn liền hỏi: "A Nguyên sao lại cùng tiểu tử Phương gia không hợp nhau như vậy đây?"
Lúc này Cố Tiểu Phù còn chìm đắm ở trong nỗi khiếp sợ Lục Nguyên Sướng phát rồ đánh người, nên cũng không để ý mà trả lời Tống phu nhân. Nàng chỉ là đang nghĩ đi nghĩ lại một việc: vì sao mình đã cực lực muốn đè xuống việc này, vậy mà trước mắt lại là xảy ra cảnh huyên náo người ngã ngựa đổ như vậy đây?
Lục Nguyên Sướng trắng trợn đánh người, dĩ nhiên là Vi Bố Tiếu cũng biết. Vì bộ mặt khâm sai, hắn nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi hắn sai người gọi Lục Nguyên Sướng đi vào để hỏi thì Lục Nguyên Sướng căn bản không để ý tới, chỉ gửi lời nói trở về là: "Quản cho tốt cẩu của mình đi!"
Vi Bố Tiếu tức giận không tả hết. Chỉ vì trước mắt hắn vẫn đang ở trong địa bàn của người ta, uy vũ của Trấn Bắc quân là hắn tận mắt nhìn thấy. Cơn giận này ngoại trừ nhẫn nhịn thì còn có thể thế nào? Đành chỉ ngóng trông sớm ngày về kinh, rồi hướng về triều đình để mà kể tội thôi.
"A Nguyên, ngươi cũng thật là quá không tử tế. Tối hôm qua cũng không cho ta ra tay đánh mấy quyền cho đỡ thèm." Vương Siêu nói với vẻ hết sức hả hê. Có thể nhìn thấy Lục Nguyên Sướng vốn là người ôn văn nhĩ nhã vậy mà lại ra tay tàn độc như vậy, hắn thấy mình thu hoạch rất lớn.
"Hừ!" Lục Nguyên Sướng hừ lạnh rồi tỏ ra khinh thường nói: "Khinh thường Bắc cảnh ta không người hay sao? Hừ hừ! Ta muốn cho bọn họ ăn vào rồi cũng phải nhả ra cho bằng hết mới thôi!"
"Ngươi có kế gì hay sao?" Vương Siêu nghe nói như vậy thì trong nháy mắt hai con mắt lại phát sáng. Mấy ngày nay hắn cũng đã phải nhiều lần bồi tiếp đám người kia uống hoa tửu, đùa giỡn cô nương trong lòng sớm đã không vừa lòng.
"Cứ chờ đấy. Mấy ngày nữa tự nhiên sẽ có trò hay để ngươi xem!" Lục Nguyên Sướng cười lạnh rồi nói. Nàng chưa từng cảm thấy uất ức như vậy bao giờ, lại cũng cảm thấy chưa từng vui sướng như vậy bao giờ.
Hai ngày sau, vì việc hai nhà Tống, Lục đối kháng với khâm sai mà trong Phần Thành có chút loạn. Phương Tể Châu phải trị thương, nhưng cũng chỉ biết nằm ở trên giường thở hổn hà hổn hển mà mắng người. Còn bên trong Tống phủ thì lại tràn ngập áp lực, khiến người ta ai cũng không thở nổi.
"Nghi nhi, ngươi hãy nói thật với nương đi, sự thật là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hai ngày này Tống phu nhân thấy tâm tình Cố Tiểu Phù xuống rất thấp, trong khi đó Lục Nguyên Sướng cũng không hề đến Tống phủ để xem hai mẹ con nàng. Vì vậy mà Tống phu nhân liền biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi. Hiện tại ở bên ngoài lời đồn đại gì cũng có.
Cố Tiểu Phù ôm lấy Trứng Gà mà ngồi sững sờ, ngơ ngác một lúc rồi mới nói: "Mẹ cũng đừng quản làm chi, nếu nàng muốn như thế nào thì cứ theo ý nàng là được rồi."
Vì trong cơn nóng giận mà bỏ về nhà mẹ đẻ, bây giờ nghĩ lại Cố Tiểu Phù lại có chút hối hận. Chỉ vì nàng không thể nhìn Tống Văn Quý cùng Tống Tam tẩu như người dưng nước lã được, nên nàng giận Lục Nguyên Sướng vì đã không nghe lời khuyến cáo của mình.
Nàng cũng chỉ là một nữ tử phổ thông, chỉ hy vọng có một gia đình tốt đẹp. Nhất là hiện tại còn có khâm sai "lai giả bất thiện", nàng hy vọng có thể nhẫn nhất thời chờ gió êm sóng lặng. Thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra không như nàng mong muốn. Để cho khâm sai bất mãn với việc Lục Nguyên Sướng hung hăng càn quấy như vậy, những ngày sắp tới Bắc cảnh rồi sẽ phải làm sao đây?
Trời tối người yên, Cố Tiểu Phù ôm Trứng Gà đang ngủ say mà lặng yên rơi lệ. Nàng cũng không biết được việc mình đã làm là đúng hay sai nữa. Thế nhưng nàng lại có linh cảm, lúc này Lục Nguyên Sướng đang vì những gì mình đã làm mà đau lòng.
"Trương Thành, ngươi hãy tự mình đi đến Phụng Quan, đem lá thư này giao cho Lý tướng quân. Ngươi bảo hắn hãy theo lời dặn trong thư mà làm." Lục Nguyên Sướng từ tốn nói.
"Vâng, tướng quân." Trương Thành nhận thư, theo lối nhỏ lẻn ra khỏi Phần Thành rồi đi thẳng đến Phụng Quan.
Tướng quân Lý Quảng Nhiên ở Phụng Quan vốn là bộ hạ cũ của Tống Định Thiên, là một người rất trung thành, mà dã tâm cũng không thiếu. Kể từ ngày Lục Nguyên Sướng lên chức, hắn liền tích cực giao hảo. Lúc này Lục Nguyên Sướng cho hắn một cơ hội để lập công, có thể đoán trước được là Lý Quảng Nhiên sẽ dốc sức trăm phần trăm không hơn không kém để hoàn thành nhiệm vụ.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô đơn tịch mịch cùng kéo tới, Lục Nguyên Sướng lững thững ra khỏi thư phòng. Chợt nàng nghe thấy từ Thư Hương Trai truyền đến từng trận tiếng đàn đau thương. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mà sầu muộn vẫn trĩu nặng trong lòng.
"Tướng quân, đêm đã khuya lắm rồi, để nô tỳ hầu hạ ngài đi nghỉ ngơi sớm một chút." Nam Nhi cẩn thận khuyên nhủ.
"Ngươi hãy đi chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn, ta sẽ ở trong viện uống rượu. Ngươi hãy đi hỏi thử xem Huyên tiểu thư, nếu như nàng đồng ý thì hãy để cho nàng cùng ta đêm nay uống rượu đánh đàn." Lục Nguyên Sướng nói.
Ánh nến nhảy nhót, tiếng đàn sâu thẳm, rượu không say mà lòng người tự say. Lục Nguyên Sướng nhìn Hàn Thư Huyên thoả thích đánh đàn bày tỏ nỗi lòng mình mà viền mắt có chút hồng.
Trước mắt, nàng thực sự là một người độc thân. Nàng đã không còn quá nhớ tới cái người đã từng nói rằng sẽ vì nàng mà bảo vệ Lục gia, Cố Tiểu Phù. Con người rồi cũng sẽ thay đổi, vì hoàn cảnh mà thay đổi. Bản thân mình thay đổi, mà Cố Tiểu Phù lại càng thay đổi. Lục Nguyên Sướng thật không dám chắc, cảm tình của nàng cùng Cố Tiểu Phù có phải cũng đã thay đổi hay không.
Một chén rượu nữa lại được rót vào, từ trong cổ họng như toát ra cảm giác lạnh lẽo. Hàn Thư Huyên nhìn biểu hiện cô đơn của Lục Nguyên Sướng mà lòng cực kỳ phức tạp. Trước mặt người này, tâm của nàng đã hoàn toàn buông xuống, thế nhưng nàng lại cũng không thể nhìn Lục Nguyên Sướng tự hành hạ mình như vậy được. Vốn đã từng có sự bất mãn đối với Cố Tiểu Phù, bây giờ nàng lại càng chán ghét hơn lúc nào hết.
"Đại ca, chị dâu muốn về nhà mẹ đẻ là việc của chị dâu, nhưng Trứng Gà lại là người nhà họ Lục ta, không thể để mặc cho người khác nuôi nấng được." Hàn Thư Huyên nói một cách xa xôi.
Lục Nguyên Sướng mơ hồ nghe được Hàn Thư Huyên nói, bất tri bất giác đã say khướt.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhị nhận lệnh từ Lục Nguyên Sướng mà thấp thỏm đi đến Tống phủ. Tống phu nhân thấy người nhà họ Lục đến rồi thì cực kỳ cao hứng.
"Lão phu nhân, hôm nay tướng quân nhà ta lệnh cho ta đến đây, là muốn... là muốn..." Lục Nhị không dám đem hết những lời Lục Nguyên Sướng nói ra.
"Là tiếp phu nhân nhà ngươi trở lại chứ gì? Ngươi cũng đừng nên lo lắng quá, về phu nhân ta sẽ thay tướng quân nhà ngươi nói chuyện giúp. Hai vợ chồng đâu vì cách nhau một đêm đã thành cừu hận được. Ngươi hãy trở về nói với tướng quân nhà ngươi là hắn hãy tự thân đến đây. Ta bảo đảm hắn sẽ đón được người vợ của hắn về." Tống phu nhân thấy Lục Nhị ấp a ấp úng còn cho rằng vì Lục Nhị sợ Cố Tiểu Phù nổi nóng không muốn trở về.
"Không phải, tiểu nhân..." Lục Nhị thực sự là sợ đến muốn ngất xỉu. Nhưng khi tưởng tượng đến tình trạng của Lục Nguyên Sướng trong mấy ngày gần đây thì hắn lại càng sợ Lục Nguyên Sướng sinh khí: "Tướng quân tiện thể nhắn cho phu nhân, tướng quân nói, phu nhân là họ Tống, về Tống gia cũng là lẽ thường tình, nhưng..."
"Nhưng cái gì!" Tống phu nhân cảm thấy lời này không đúng lắm liền nôn nóng hỏi tiếp.
"Nhưng... Nhưng..." Lục Nhị bị bức ép mà cảm thấy bất đắc dĩ, hắn dùng hết dũng khí nói một hơi: "Nhưng tiểu thư lại là họ Lục, vì vậy nên ở lại Lục gia. Tướng quân cho tiểu nhân đến đón tiểu thư hồi phủ, bên ngoài đã có vú em theo tới."
"Cái gì?" Tống phu nhân hoàn toàn bị chấn kinh. Nàng làm sao lại có thể tin được rằng Lục Nguyên Sướng sẽ lại nói như thế. Bây giờ rốt cuộc nàng phải làm gì đây?
"Tướng quân nhà ta nói, nếu như phu nhân luyến tiếc nhà mẹ đẻ thì ở lại là đúng rồi. Nhưng nếu vẫn còn ghi nhớ bản thân vẫn là phụ nhân của Lục gia thì tự mình hồi phủ!" Lục Nhị cũng thực sự là không muốn sống nữa mà. Lục Nguyên Sướng nói cái gì, hắn liền truyền lại cái đó.
Hắn là tổng quản của Lục gia, hắn mang họ Lục, hắn không thể được phép quên cội nguồn. Nếu như không có Lục Nguyên Sướng, hắn sẽ chẳng là cái thá gì. Bây giờ ở Phần Thành hắn đã là người có máu mặt. Đi ra ngoài ai lại không cung kính gọi hắn một tiếng Lục tổng quản đây? Phần này vinh quang ai cho hắn? Là Lục Nguyên Sướng! Hơn nữa về việc này, hắn là người rõ ràng nhất, nếu không phải vì Lục Nguyên Sướng tự nguyện nhường nhịn Cố Tiểu Phù, thì làm sao Cố Tiểu Phù lại quen thói cưỡi lên đầu lên cổ Lục Nguyên Sướng như vậy được?
Lục Nhị mặc kệ vợ chồng người ta ăn ở với nhau ra sao, hắn dù có chết vẫn sẽ trung thành với chủ. Trước mắt Lục phủ đang bị mây đen bao phủ, nội ưu ngoại hoạn, hắn nhất định phải đứng về bên phía Lục Nguyên Sướng.
"Ngươi hãy trở lại nói cho tướng quân nhà ngươi biết, khuê nữ đi theo mẹ là thiên kinh địa nghĩa. Nếu như hắn muốn có được hài tử vậy thì hãy để bản thân hắn đến mà nhận về." Tống phu nhân nổi cơn phẫn nộ, ném ra những lời như vậy xong nàng lập tức đem Lục Nhị đuổi ra khỏi Tống phủ.
Cố Tiểu Phù nghe được Bình Nhi vào bẩm báo thì không nhịn được nữa mà bật khóc. Vậy là Lục Nguyên Sướng không còn cần tới nàng nữa. Cuối cùng cũng đã không cần tới nàng nữa.
"Nghi nhi, ngươi hãy nói thật với mẹ đi. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? A Nguyên vốn là người luôn ôn hòa, vậy mà sao bây giờ lại đối xử với ngươi như vậy?" Tức thì có tức, có điều Tống phu nhân vẫn còn chưa mất đi lý trí.
"Mẹ..." Cố Tiểu Phù ôm lấy Tống phu nhân mà khóc đến như ruột gan đứt từng khúc. Nàng thật không bao giờ lại nghĩ tới có lúc Lục Nguyên Sướng sẽ không cần đến mình nữa.
"Nếu ngươi không nói ra thì làm sao để mẹ trợ giúp ngươi được đây. Trứng Gà đúng là người nhà họ Lục, nếu thật sự A Nguyên tự mình tới cửa đón nàng về, cho dù là có mẹ ở đây cũng không ngăn được." Tống phu nhân đau lòng nói.
Cố Tiểu Phù ôm lấy Tống phu nhân khóc thật dữ dội một trận rồi mới nghẹn ngào mà đem sự tình kể hết từ đầu đến cuối. Sau khi Tống phu nhân nghe xong thì không nhịn nổi mà oán giận: "Sao ngươi lại có thể hồ đồ như vậy được đây!"
Có rất nhiều cặp đôi chia tay chỉ vì cái "tôi" của mình quá lớn, khi đủ tỉnh táo để nhìn lại thì đã muộn rồi. Còn bạn thấy sao?