Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 20

"Phù nương đi ra ngoài đi, cứ để ta tự tắm là được rồi." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.

Phù nương thấy nàng nói như vậy thì yên lặng cầm chỗ quần áo đặt lên trên giá áo rồi nhẹ nhàng lùi ra.

Lục Nguyên Sướng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không dám đem thân phận của mình nói cho Cố Tiểu Phù biết. Cũng không phải là nàng có ý định lừa dối, mà là trải qua hơn nửa tháng ở chung, nàng đã không có chút nào muốn cho Cố Tiểu Phù rời bỏ mình đi nữa. Cố Tiểu Phù ở trong lòng nàng đã sâu nặng đến mức nàng không dám đánh cược.

Gần đây nhờ có Cố Tiểu Phù làm bạn, Lục Nguyên Sướng cũng cảm thấy tháng ngày rất có hi vọng. Nàng đã không còn như trước đây chỉ biết vùi đầu vào việc luyện võ, xem binh thư, chờ đợi quân thiếp đến gọi đi. Thay vào đó là đã cảm nhận được dư vị của cuộc sống hạnh phúc gia đình. Nàng chuyên tâm hơn vào cái việc chỉnh đốn gia nghiệp, cũng như đã có những dự định cho cuộc sống sau này. Bởi vì, nàng đã nhìn thấy hi vọng cùng tương lai.

Lục Nguyên Sướng ngồi trong thùng nước tắm, nhìn quần áo trên giá áo mà ngây người ra, cảm thụ được ngực mình gần như là bằng phẳng lại không khỏi thở dài. Nàng bây giờ cùng quái vật là không khác mấy. Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nếu một khi Cố Tiểu Phù biết rồi, sợ là sẽ không quay đầu lại mà rời đi thôi.

Nàng không dám đánh cuộc. Nàng cũng không thể đánh cuộc được. Nàng đã phải chịu cô quạnh quá lâu. Cố Tiểu Phù đã đi vào trong lòng rồi, nàng không dám mạo hiểm đánh mất đi như thế được.

Còn Cố Tiểu Phù thì ngồi ở phòng bên cạnh, mang theo tâm tình phức tạp cũng đang đờ người ra. So với lần đầu bị cự tuyệt đến ngượng ngùng luống cuống, lần này, sau khi ngoài cảm giác thẹn thùng là một tia nhàn nhạt thất lạc cùng lo lắng.

Lục Nguyên Sướng đối tốt với nàng là điều không thể nghi ngờ, nhưng nàng luôn cảm thấy giữa hai người dường như bị ngăn cách bởi một đồ vật không nhìn rõ được. Làm người một nhà, Cố Tiểu Phù cho là nên tri tâm tri kỷ mới phải, nhưng mình đã nhiều lần lấy dũng khí tới gần, vậy mà đều đã bị Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt đem nàng đẩy ra xa.

Cái cảm giác này không chỉ làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy thất lạc, mà còn làm cho nàng rất thấp thỏm. Nàng không biết Lục Nguyên Sướng đem mình đặt ở vị trí nào trong suy nghĩ của mình. Các nàng nhìn như thân mật, nhưng là xa cách, nhìn như phu thê, nhưng không có thực chất. Điều này không giống với quan hệ giữa nàng cùng Trịnh Đại. Bởi vì ở trong lòng mình, Cố Tiểu Phù đã đem Lục Nguyên Sướng xem chân chính là phu quân của mình, là bầu trời của mình.

Cũng chính vì như vậy mà Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng đặc biệt để bụng. Cũng vì vậy mà việc phát hiện ra một chuyện đã làm cho nàng rất lúng túng.

Cố Tiểu Phù tuy không có cùng Trịnh Đại hành phòng, nhưng dù sao cũng là phụ nhân, chuyện nam nữ vẫn là biết một ít. Thế nhưng biểu hiện của Lục Nguyên Sướng lại làm cho Cố Tiểu Phù cũng trở nên hoài nghi, có phải đúng như Uyển nương từng nói, thân thể hắn thật sự đã có vấn đề?

Hai người ngủ cùng giường đã lâu, nếu như theo lẽ thường, thì sẽ không có chuyện bình thản như vậy. Nàng nhận ra rằng, hàng ngày Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù một chút động tác đều không có cũng không phải là do Lục Nguyên Sướng cố nén dục vọng nên mới không động vào Cố Tiểu Phù. Mà là Lục Nguyên Sướng căn bản không có loại ý nghĩ này cũng như không có nhu cầu sinh lý. Chuyện như vậy đặt ở trên người thanh niên trẻ là quá mức không bình thường. Ngay đến Trịnh Đại, có lúc cũng sẽ đối với Cố Tiểu Phù nảy sinh ham muốn, chỉ có điều Cố Tiểu Phù khuyên Trịnh Đại phải bảo dưỡng thân thể nên mới không có xảy ra chuyện gì.

Cố Tiểu Phù rất rõ ràng, nhan sắc của mình không đến nỗi nào. Việc cùng với Lục Nguyên Sướng ở cùng phòng đã khiến cho hai người có lúc tránh không khỏi cảm giác ngượng ngùng. Thế nhưng Lục Nguyên Sướng lại vĩnh viễn chỉ là ngây ngốc nhìn nàng. Cái ánh mắt nóng bỏng mỗi khi nhìn mình5 ấy làm cho nàng tưởng rằng Lục Nguyên Sướng sẽ có hành động. Thế mà Lục Nguyên Sướng cũng chỉ là nhìn mình, không hề có những phản ứng bình thường của một nam tử. Điều này không khỏi làm cho Cố Tiểu Phù phải hoài nghi, phải chăng thân thể Lục Nguyên Sướng đã xảy ra vấn đề.

Nếu đúng là như vậy, Cố Tiểu Phù cũng chỉ là đau lòng vì Lục Nguyên Sướng, mà trong lòng không hề nghĩ tới chuyện sẽ rời bỏ Lục gia mà đi. Chỉ là nàng sẽ không thể vì Lục Nguyên Sướng sinh con dưỡng cái, không thể vì Lục gia khai chi tán diệp. Điều này đã làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy rất khó để vượt qua. Lục Nguyên Sướng là Lục gia dòng độc đinh, việc nối dõi tông đường cỡ nào trọng yếu, nếu một khi hắn không thể thì Lục gia sợ là sẽ tuyệt tự.

Nàng là một phụ nhân phổ thông, vậy nên cũng chỉ muốn được an an ổn ổn mà sinh sống qua ngày. Vì phu quân lo liệu việc nhà, vì phu quân sinh con dưỡng cái, đợi được cho đến khi già lão thì có được con cháu cả sảnh đường, được như thế nàng sẽ rất lấy làm mãn nguyện.

Chỉ là một nguyện vọng đơn giản như vậy thôi, hiện tại lại thành hy vọng xa vời. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt Cố Tiểu Phù bất tri bất giác chảy xuống.

Lục Nguyên Sướng tắm xong đi ra, điều nàng nhìn thấy chính là hình ảnh Cố Tiểu Phù ngồi ở dưới đèn lặng yên rơi lệ, vô thanh vô tức. Thế nhưng nó lại rót vào đáy lòng nàng như một lực sát thương khiến cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất đau, đau đến mức nàng không thể tự kiềm chế được mà đi tới trước mặt Cố Tiểu Phù, đưa tay vì nàng lau đi dòng nước mắt đang càng ngày càng nhiều.

"Phù nương, đừng khóc." Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng nói.

"Đại lang." Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng dỗ dành mình thì lại càng nghĩ càng thấy cực kỳ oan ức, nước mắt vì thế mà lại càng rơi xuống nhiều hơn. Điều này làm cho Lục Nguyên Sướng có chút luống cuống không biết làm sao cho phải.

Chỉ là nàng căn bản không biết bây giờ nên làm thế nào mới có thể làm cho Cố Tiểu Phù vừa lòng. Nếu vạch trần thân phận thì hậu quả có thể sẽ là làm cho Cố Tiểu Phù tuyệt vọng, trong khi Cố Tiểu Phù đã đủ khốn khổ rồi. Lục Nguyên Sướng thực sự không muốn để cho nàng lại phải chịu thêm tổn thương một lần nữa. Giờ đây nàng chỉ biết đưa tay lau đi dòng nước mắt đang càng lúc càng nhiều của người kia, còn nước mắt của chính mình thì đem nuốt vào trong bụng.

Cố Tiểu Phù khóc một lúc lâu, mới phát tiết được nỗi chua xót trong lòng, sau đó lẳng lặng đi tới phòng tắm rửa mặt.

Ngày thường, trước khi tắt đèn đi ngủ, Cố Tiểu Phù vẫn thường chui vào chăn của riêng mình. Hôm nay còn chưa đốt than ủ ấm giường, trong chăn cực kỳ lạnh lẽo. Thân thể cứng ngắc của Cố Tiểu Phù trong chốc lát trở nên run rẩy, dự định gắng chịu đựng một lúc rồi sẽ qua đi. Nhưng ai có thể tưởng tượng là, Lục Nguyên Sướng vậy nhưng cũng chui theo vào, đem cả người nàng ôm vào trong lòng mình.

"Đại lang!"

Đêm tối, để thân thể trở nên mẫn cảm, lần đầu tiên như vậy gắn bó khăng khít, làm cho Cố Tiểu Phù dị thường căng thẳng.

"Phù nương, như vậy vẫn còn còn lạnh nữa hay không?" Lục Nguyên Sướng đem cả người Cố Tiểu Phù đều ôm vào trong lòng mình, lại dùng hai chân của mình ôm lấy đôi chân lạnh lẽo của Cố Tiểu Phù rồi mới nhẹ nhàng hỏi.

Cố Tiểu Phù cảm thụ được lòng thương yêu của Lục Nguyên Sướng đối với mình, bao oan ức trong lòng tới lúc này giờ bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi, trong lòng ngọt ngào không thôi. Thôi thì, không sinh được đứa nhỏ thì không sinh đi, được bảo vệ một phu quân như vậy, cũng đã là hạnh phúc cả đời của nàng rồi.

Cố Tiểu Phù lấy dũng khí ôm lấy eo Lục Nguyên Sướng, đem mặt vùi vào trước ngực nàng chùi đi nước mắt, rồi vừa khóc nức nở vừa nói: "Không lạnh nữa, thân thể Đại lang rất là ấm áp."

Lục Nguyên Sướng thấy như vậy thì trong lòng trở nên mềm nhũn. Nàng có cảm giác trong lòng mình lúc này rất là thỏa mãn, có thể được ôm Cố Tiểu Phù vào lòng như vậy đã là rất tốt.

Đêm đó, bên ngoài gió lạnh thổi lên, nhưng bên trong phòng, lòng hai người lại thấy thật là ấm áp. Tuy rằng trong lòng các nàng còn có rất nhiều ngăn cách, nhưng đến cùng cũng đến gần hơn một ít.

Sang đến ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, hai người đã trở dậy. Hôm nay các nàng muốn cùng đi thị trấn bán lương.

Lục Nguyên Sướng đứng ở bên giường nhìn Cố Tiểu Phù đang giúp mình mặc quần áo. Dưới ánh đèn nàng nhìn thấy lúc này Cố Tiểu Phù chỉ mặc áo trong, bên ngoài tùy ý khoác một cái áo khoác, nàng nghiêm túc vuốt góc áo cho mình. Nhàn tĩnh, thanh lệ, trên mặt hé lên nụ cười, thế nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ mê người. Hai đám trước ngực so với lúc mới tới rõ ràng nhô lên thêm một chút, theo thân thể di động mà khẽ lắc. Nàng mặc bên trong một cái yếm màu hồng nhạt, làm cho làn da trước ngực càng ngày càng như trắng nõn hơn.

Lục Nguyên Sướng biết Cố Tiểu Phù đẹp đẽ, nhưng hôm nay nàng đột nhiên có loại cảm giác không giống trước đây. Nhìn thấy Cố Tiểu Phù như vậy làm cho mình rất muốn ôm nàng vào trong ngực. Hết nhịn lại nhẫn, Lục Nguyên Sướng thực sự không ngăn nổi sự kích động mãnh liệt đang dâng lên trong lòng nên nàng vươn tay làm một cái ôm lên vòng eo nhỏ nhắn của Cố Tiểu Phù.

"Đại lang, ngươi làm chi vậy?" Cố Tiểu Phù bị động tác đột ngột của Lục Nguyên Sướng làm cho giật mình. Lúc này thân thể của hai người dán sát vào nhau, từ trên xuống dưới không hề có một chút khe hở nào Ánh mắt hừng hực của Lục Nguyên Sướng lại dính vào trên gương mặt của mình, làm cho Cố Tiểu Phù luống cuống không biết phải làm sao.

"Phù nương, ngươi thật là đẹp." Lục Nguyên Sướng nói lên cái lời xuất phát từ nội tâm. Hai cánh tay đặt ở bên hông Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng chuyển động. Cảm thụ cái cảm giác tinh tế truyền vào lòng bàn tay làm cho nàng cảm thấy cực kỳ quyến luyến.

Nhịp tim Cố Tiểu Phù đập đến cực nhanh. Lần này không còn giống với trước đây, ánh mắt Lục Nguyên Sướng rõ ràng không còn giống như những lần trước nữa. Vì đã trải qua nhiều lần hiểu lầm nên Cố Tiểu Phù rất nhanh nhận ra được cảm giác không giống nhau ấy.

"Đại lang mới đẹp đẽ." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng nói, chỉ là không dám nhìn hướng về Lục Nguyên Sướng, mà cúi đầu đỏ mặt.

"Ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đẹp đẽ?" Lục Nguyên Sướng bị sự ngượng ngùng của Cố Tiểu Phù làm cho trong lòng có chút ngứa ngáy. Nàng cảm thấy được trêu đùa Cố Tiểu Phù như vậy làm cho nàng cực kỳ thỏa mãn.

Cố Tiểu Phù nghe vậy, hít sâu một hơi, lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Sướng. Dưới ánh đèn, Lục Nguyên Sướng không giống với vẻ cương nghị của nam tử, trái lại, sắc mặt cực kỳ nhu hòa, khóe môi hơi nhếch lên lên, con mắt lấp lánh có thần. Tất cả đều hấp dẫn sự chú ý của Cố Tiểu Phù, chỉ nhìn một cái liền rơi vào trong sự ôn nhu nàng.

"Nhìn có đẹp mắt không?" Lục Nguyên Sướng thấp giọng hỏi.

Cố Tiểu Phù nghe thấy nàng hỏi như vậy mới thanh tỉnh lại. Nàng không chịu nổi khi bị Lục Nguyên Sướng đùa giỡn, vậy nên nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt si ngốc của mình. Thế nhưng hai tay của nàng lại đặt trọn lên eo của Lục Nguyên Sướng, đem mặt của mình vùi vào trong ngực của nàng, trầm tiếng nói: "Đại lang bắt nạt ta! Xấu!"

Lục Nguyên Sướng nghe những lời này, trong lòng không khỏi dậy sóng. Đó là một loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn, làm cho nàng vui vẻ cười thành tiếng, lồng ngực của nàng chấn động theo nhịp cười, mỗi lần như vậy lại đập vào trong đầu Cố Tiểu Phù.

Hai người cứ như vậy mất một lúc rồi mới chậm rãi tách ra. Đợi được Lục Nguyên Sướng đi mở cửa viện thì những người tá điền đã chờ ở bên ngoài từ rât lâu rồi.

Cố Tiểu Phù làm điểm tâm, còn Lục Nguyên Sướng cùng bốn người tá điền cùng nhau đem lương cũ cùng da lông bỏ lên xe. Mắt thấy có thể trời sẽ mưa nên lại tìm vải dầu đem che chỗ lương vừa thu về đậy lại chặt chẽ.

Đoàn người ăn qua loa cho xong bữa điểm tâm, liền ra đi.

Chuyến này cùng đi tất cả có hai chiếc xe, đi theo mỗi xe có hai cái tá điền phụ trách. Cố Tiểu Phù ngồi trên một chiếc xe trong số đó, còn Lục Nguyên Sướng thì lại tự mình đi bộ.

Thành Lâm Xuyên cách Lạc Khê Thôn ước chừng gần nửa ngày lộ trình. Vì xe chở theo lương, cho nên tốc độ dĩ nhiên là bị chậm lại một chút. May mà trời không có nắng, gió cũng không hề lớn, nên đám tá điền vẫn còn đủ lực đảm đương được.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Phù được đi xa nhà. Bởi vì trừ hai thôn Phượng Dương cùng thôn Lạc Khê ra, còn lại nơi nào nàng cũng chưa từng đi qua. Khi ngồi trên xe, nàng không nhịn được mà nhìn phong cảnh trên đường mình đang đi qua. Lá cây vào mùa thu đã chuyển sang sắc vàng, theo làn gió nhẹ mà rơi lên cát mịn. Bốn phía là những đỉnh núi vây quanh, cây cối trên núi cũng đã héo tàn, vì thế nên cũng không tính là phong cảnh mỹ lệ. Nhưng Cố Tiểu Phù lại nhìn với vẻ đặc biệt hăng hái. Chẳng khác nào con chim nhỏ mới tập bay lần đầu vậy, cảm thụ được cảm giác tự do, tâm cũng tung bay lên.

"Đại lang, đây là cái gì?"

"Đại lang, ngươi mau nhìn kìa, con thỏ kia chạy trốn thật là nhanh!"

"Đại lang, ngươi mệt mỏi không? Lại đây ta lau mồ hôi cho ngươi."

"Đại lang, thành nơi đó cùng thôn chúng ta bên trong rất không giống nhau sao?"

"Đại lang..."

Con mắt nhìn chung quanh sáng long lanh, thanh âm trong trẻo kiều nhuyễn. Cố Tiểu Phù không còn là cô gái từ nhỏ đã phải hiểu chuyện, biết dùng hai vai đơn bạc của một phụ nhân khổ cực chống đỡ lên một gia đình. Mà giờ đây nàng là một hoa niên, một thiếu nữ thanh xuân mới lớn. Trên mặt tràn trề vẻ sinh động, hai lông mày giãn ra khoan khoái. Hình ảnh đó cũng làm cho tâm Lục Nguyên Sướng cũng không khỏi bay lên theo.

Vận chuyển lương là một việc làm khổ sai. Năm vừa rồi Lục Nguyên Sướng cũng chuyển lương đi vào trong thành để bán. Chỉ có điều lần này, hơn nửa ngày lộ trình thế nhưng lại nhẹ nhàng cùng ngắn ngủi đến như vậy.

"Đại lang, mau nhìn đi, vậy mà đến cửa thành rồi!" Lần đầu tiên Cố Tiểu Phù được nhìn thấy cửa thành, nàng cảm thấy mới mẻ vô cùng.

Lục Nguyên Sướng ôm Cố Tiểu Phù xuống khỏi xe, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, cả hai cùng hướng về trong thành đi đến.
Bình Luận (0)
Comment