Đến giữa trưa thì đoàn người Lục Nguyên Sướng đi đến thành Lâm Xuyên.
Thành Lâm Xuyên chỉ là một cái huyện thành nhỏ, tường thành không cao, thị trấn cũng không giàu có gì. Vì ở chốn biên giới, nên ở trong thành có không ít binh lính quân đội làm nhiệm vụ trông giữ biên giới. Nghĩa vụ cơ bản của Huyện nha không quá nhiều, chỉ cần để ý dân sinh cùng việc đồng áng, các công việc còn lại chủ yếu đều do quân đội nắm giữ.
Đoàn người Lục Nguyên Sướng đến được cửa thành liền xếp hàng vào thành. Vào thành cũng không phải là muốn vào liền tiến vào. Thứ nhất, phải nghiêm tra thân phận, thứ hai, muốn được vào thành thì phải đóng thuế. Lục Nguyên Sướng chờ cho đám binh sĩ hung dữ thông qua kiểm nghiệm xong, nàng liền đem ra chỗ tiền đã được chuẩn bị sẵn từ trước đó giao cho binh lính thủ thành.
Thuế tính theo đầu người, mỗi người năm đồng tiền, thuế xe, mỗi cái hai mươi đồng.
Cố Tiểu Phù nhìn thấy chỗ tiền vào thành đắt như vậy thì sắc mặt có chút cứng ngắc. Chẳng trách người trong thôn lại không muốn vào thành như vậy. Mỗi khi sinh bệnh cũng chỉ là lên núi hái chút thảo dược đối phó cho xong việc. Ngay đến như Trịnh Đại quanh năm bệnh tật ốm yếu, vậy mà cũng chỉ khi bệnh nặng đến thực sự không chịu đựng được nữa thì mới vào thành xin mời lang trung. Cứ tưởng rằng chỉ riêng việc mời lang trung bốc thuốc, Trịnh gia đã không thể gánh vác nổi, ai ngờ lại còn có chuyện phải nộp thuế để được vào thành như vậy nữa!
Lục Nguyên Sướng bóp nhẹ bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù như để an ủi nàng rồi dẫn đoàn người đi tới cái khách điếm trước đây mình vẫn thường hay nghỉ lại, khách điếm Lâm Xuyên.
Chưởng quỹ khách điếm Lâm Xuyên vốn là người Lục Nguyên Sướng quen biết đã lâu, mỗi lần vào thành nàng đều trụ ở nơi này. Khách điếm Lâm Xuyên cách chợ khá gần, dù bên ngoài có náo nhiệt bao nhiêu thì bên trong vẫn rất tĩnh tại, phòng ở cũng được xem là tốt.
"Ô này, quả nhiên là Lục quan nhân tới rồi. Mấy ngày nay lão hủ còn đang tính toán đây vốn là thời điểm Lục quan nhân sẽ đến trong thành để bán lương đó nha." Từ rất xa Nghiêm chưởng quỹ đã nhìn thấy Lục Nguyên Sướng, hắn vội vàng từ trong phòng chạy tới cửa tự thân trực tiếp nghênh đón.
"Nghiêm chưởng quỹ, đã lâu không gặp, may là còn được gặp mặt." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
"Lục quan nhân mau mời tiến vào, phải đi cả một chặng đường cực khổ rồi. Ồ, vị tiểu nương tử này... Có phải là Lục quan nhân mới cưới được cô dâu không vậy?" Nghiêm chưởng quỹ nhân cùng Lục Nguyên Sướng là chỗ quen biết, thế nên hắn cũng không kiêng kị mà trêu ghẹo.
"Khụ, đây chính là nương tử tại hạ, hai ngày này sẽ ở lại quý điếm. Vậy nên kính xin Nghiêm chưởng quỹ trông nom nhiều hơn." Lục Nguyên Sướng lúng túng nói, hiện tại nàng cũng không thể nói rõ ra được mình và Cố Tiểu Phù là quan hệ gì.
Còn Cố Tiểu Phù nghe được Lục Nguyên Sướng ở trước mặt người ngoài nói rõ thân phận của mình như vậy thì trong lòng khỏi nói có bao nhiêu ngọt ngào. Nàng đỏ mặt lên, sau đó lại cùng Nghiêm chưởng quỹ làm cái vạn phúc, rồi lập tức lùi lại đứng ở phía sau Lục Nguyên Sướng.
"Vậy thì lão hủ muốn được chúc mừng Lục quan nhân. Tiểu nhị, hãy cho Lục quan nhân mở một gian phòng loại hảo hạng, lại cho bốn vị lão ca ca này dùng bốn cái giường. Nhớ thu xếp hậu viện cho thật sạch sẽ, để cho mấy lão ca ca đem xe lương kéo qua đó. Có thể hôm nay trời sẽ mưa, vì vậy nhớ đậy bằng vải dầu lên cho xe lương." Nghiêm chưởng quỹ cực kỳ biết cách làm ăn, những thói quen của Lục Nguyên Sướng hắn đã ghi nhớ từ lâu. Vậy nên không cần chờ Lục Nguyên Sướng lên tiếng hắn đã tự sắp xếp thật thỏa đáng.
Lục Nguyên Sướng để cho Cố Tiểu Phù về phòng nghỉ hảo hạng trước, với bốn người tá điền thì bố trí cho bọn họ đem xe lương kéo vào trong hậu viện, còn mình lưu lại, cùng Nghiêm chưởng quỹ hỏi thăm tình hình lương giới* trong thành trong thời gian qua.
"Lục quan nhân, lần này ngài bán lương để thu lời có thể coi là rất đúng lúc rồi đó, mấy ngày nay lương giới đã lên khá cao."
* Lương giới: Giá lương thực, giá gạo.
"Sao lại lại có chuyện như vậy được?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Cũng không biết được là tin tức này từ nơi nào truyền đến. Ta nghe nói là phương Bắc không bình yên, nói là mùa đông năm nay có thể sẽ xảy ra chiến sự. Lại nghe nói Tống Đại tướng quân đã hướng Hoàng thượng cầu lương, vì vậy mà số lương mới thu từ phía nam đều trực tiếp đưa đi biên quan. Hiện tại nơi này của chúng ta không có lương ngoại lai*, lương hộ** bản địa cũng không dám bán ra ở thời điểm này. Bọn họ sợ là đến lúc đó lương thực sẽ bị khan hiếm, trong nhà chỉ sống tạm thôi cũng đã khó khăn rồi. Bởi vậy mà mấy ngày nay lương giới thăng đến lợi hại." Nghiêm chưởng quỹ cũng chỉ nói đến vậy. Cũng còn may hắn chỉ là mở khách sạn, mà không phải mở tiệm cơm, nếu không phải vậy thì những tháng ngày sắp tới cũng sẽ cực kỳ không dễ chịu.
"Phương Bắc sắp xảy ra chiến sự? Không phải là mùa đông Nhung Địch vẫn luôn nằm yên, đợi đến khi ra mùa xuân mới đến đánh cướp hay sao?" Trong lòng Lục Nguyên Sướng lộp độp một trận, nàng có cảm giác là sẽ có chuyện xấu xảy ra.
* Lương ngoại lai: Lương thực nhập từ nơi khác đến.
** Lương hộ: Các hộ buôn bán lương thực.
"Cũng có thể không phải chuyện là như vậy. Hiện tại ở bên ngoài lời đồn đại nhiều lắm, nên cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Lần này nếu như chiến sự xảy ra thì người khổ nhất vẫn là bình dân bách tính chúng ta." Nghiêm chưởng quỹ nói với vẻ mặt đau khổ. Trong chuyện làm ăn của khách điếm thì thứ cần nhất chính là ổn định phồn vinh. Nếu một khi chiến sự xảy ra thì phỏng chừng chuyện làm ăn của Nghiêm chưởng quỹ là không thể làm tiếp được nữa.
Thành Lâm Xuyên tuy cách chiến tuyến phương Bắc một khoảng cách khá xa, nhưng đã có lúc ngọn lửa chiến tranh cũng đốt tới tận bên này.
"Hiện tại lương giới đã cao bao nhiêu rồi?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Hôm nay giá gạo công khai là tân lương một thạch hai lạng rưỡi, cựu lương hai lạng."
"Đa tạ Nghiêm chưởng quỹ." Lục Nguyên Sướng nghĩ thầm, quả thực là lương giới lần này thăng đến cũng quá cao đi.
"Lục quan nhân không cần khách khí."
Lục Nguyên Sướng mang theo tâm tình nặng nề trở về phòng. Nàng ngồi ở trên giường mà cả người đều sững sờ.
Bình thường Phương Bắc có xảy ra chiến sự thì cũng phải là vào mùa xuân. Đó là khi Nhung Địch vừa trải qua cả mùa đông khắc nghiệt, khuyết lương lợi hại, dê bò vì phải trải qua mùa đông mà số lượng cũng bị giảm mạnh. Vì tháng ngày không vượt qua nổi mà Nhung Địch mới mạo hiểm đến vùng biên cảnh để tiến hành việc đánh cướp. Bình thường thì cũng chỉ là một vài nhóm kỵ binh nhỏ, quy mô không lớn, những năm vừa qua thường là năm nào cũng đều có. Đối với việc này, các tướng sĩ vùng biên quan cũng đã quen rồi, thế nên việc ứng đối cũng không đến nỗi phải quá phí sức. Căn bản không cần phải điều động lương thảo với một quy mô lớn đến như vậy.
Tống Đại tướng quân là trụ đá trấn quốc, nên không thể bỗng dưng mở ra chuyện cười như vậy. Một khi đã có lời đồn đại như vậy, thì rất có thể ở bên trong Nhung Địch đã chỉnh hợp xong xuôi, đến mùa đông sẽ hành động có quy mô lớn xâm lấn đất Đại Chu.
Nghĩ tới đây, Lục Nguyên Sướng không khỏi chau mày. Cơn kiếp nạn của mười mấy năm trước kia, trong ký ức của rất nhiều người vẫn còn chưa phai. Tuy Lục Nguyên Sướng chưa phải trải qua, nhưng từ trong lời kể của mẹ cũng có thể hiểu rõ được một phần nào. Năm đó Nhung Địch bị Thiên Định Khả Hãn thống nhất, dùng khí thế hùng hổ mà kéo đại quân kéo đến đây xâm chiếm. Vùng biên quan liên tục bị đánh bại lui, chỉ mới sau một tháng mà đã bị tổn thất liền mười mấy thành. Nếu không phải là nhờ có Tống Đại tướng quân ra tay ngăn cơn sóng dữ thì Đại Chu bọn họ sợ là đã rơi vào trong tay người Nhung Địch từ lâu rồi. Đến lúc đó, con dân Đại Chu sẽ không thể sống yên lành như hiện tại được nữa.
Năm đó Nhung Địch cùng Đại Chu đánh nhau đến lưỡng bại câu thương. Cuối cùng vì Thiên Định Khả Hãn bị chết trận, cho nên Nhung Địch mới chịu lui binh trở lại. Từ đó trở đi người bên trong Nhung Địch rơi vào tình thế quần long vô thủ, phe phái quá nhiều. Các vương tử ra tay đánh nhau tranh cướp vương vị, lại bị Đại Chu ly gián gây xích mích, rất nhanh Nhung Địch liền phân liệt thành tám bộ. Sau những chuyện đã xảy ra, tuy hàng năm Nhung Địch có phạm cảnh, nhưng cũng không bao giờ lại tiếp tục tổ chức thành quân đội có quy mô lớn, vì lẽ đó Đại Chu mới có thể kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay.
Lúc này mới hai mươi năm không tới a, vậy mà đã có thể thống nhất tám bộ? Nếu đúng là như vậy, bên trong Nhung Địch hẳn là đã có một người tài năng kinh thiên động địa. Nếu thật đúng như vậy thì tình cảnh Đại Chu bọn họ thật đáng lo a!
Lúc này Cố Tiểu Phù đang dùng nước nóng được tiểu nhị đưa cho để lau mặt, thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng nghiêm trọng như vậy thì liền hỏi: "Đại lang, đã có chuyện gì hay sao?"
"Lương giới thăng!" Lục Nguyên Sướng mệt mỏi trả lời.
"Lương giới thăng còn không phải là chuyện tốt hay sao? Mà không đúng! Hiện nay tân lương vừa mới được thu hoạch. Vậy thì trên thị trường không thể thiếu lương được. Tại sao lương giới lại thăng vào lúc này đây?" Tuy rằng Cố Tiểu Phù chưa từng phải va chạm với xã hội, nhưng tâm tư của nàng rất tinh nhạy nên lập tức liền rất muốn biết vấn đề là ở đâu.
"Bởi vì phương Bắc cần lương. Đến mùa đông có thể chiến sự sẽ bắt đầu xảy ra, lương phía nam đều được đưa đi phương Bắc cả rồi."
Cố Tiểu Phù nghe thấy như vậy thì lập tức mặt trắng bệch đến lợi hại, đến một chút màu máu còn không có. Dĩ nhiên là nàng không thể nghĩ sâu sắc được như Lục Nguyên Sướng. Nàng chỉ biết rằng, nếu một khi phương Bắc mà xảy ra chiến sự, thì Lục Nguyên Sướng sẽ phải đi ra chiến trường!
"Phù nương, đừng sợ." Lục Nguyên Sướng vừa nhìn thấy vẻ mặt Cố Tiểu Phù liền biết nàng đang suy nghĩ gì. Gần đây Lục Nguyên Sướng càng ngày càng cảm thấy rằng, giữa nàng cùng Cố Tiểu Phù dường như đã nảy sinh một loại liên hệ không thể nói rõ được thành lời. Vậy nên chỉ cần một cái ánh mắt cũng liền có thể biết được ý nghĩ của đối phương lúc này.
"Đại lang!" Dù lúc này Cố Tiểu Phù đã được Lục Nguyên Sướng ôm vào trong ngực vậy nhưng cũng không thể làm cho nàng an lòng được. Nàng không dám mở miệng nói ra một lời nào, chỉ là yên lặng ở trong lòng mà cầu khẩn cho Lục Nguyên Sướng đừng rời khỏi mình nhanh đến như vậy.
"Đừng sợ, có lẽ đây cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi, nên không thể coi đây là thật được. Hoàng thượng cũng còn chưa có hạ chiếu, quân thiếp cũng chưa thấy đưa tới. Thế nên Phù nương không thể tự mình lại doạ chính mình như vậy." Lục Nguyên Sướng an ủi, tuy rằng trong lòng chính nàng cũng không thật sự chắc chắn.
Cố Tiểu Phù nghe được giọng nói ôn hòa của Lục Nguyên Sướng thì trong lòng cũng trở nên dễ chịu đôi chút. Nàng hầu hạ Lục Nguyên Sướng rửa mặt, thay quần áo, rồi theo Lục Nguyên Sướng cùng đi ra ngoài.
Lục Nguyên Sướng nghĩ so với việc cứ ngồi ở khách điếm mà mình lại mù mịt tin tức, còn không bằng đi chợ hỏi thăm một phen. Nghĩ là làm. Nàng ném hai mươi miếng đồng cho bốn người tá điền để bọn hắn tự giải quyết bữa cơm tối, còn mình thì dẫn theo Cố Tiểu Phù ra ngoài đi dạo một vòng.
Chợ vẫn chưa qua giờ Thân nhưng đã muốn ngừng kinh doanh, lúc này đã là giờ Thân hai khắc, thấy thời gian không còn nhiều nữa, hai người liền đi thẳng vào chợ. Lúc này, người bên trong chợ lưu lại cũng đã không còn bao nhiêu. Nhưng khi Lục Nguyên Sướng tỉ mỉ quan sát thì lại phát hiện ra, trên nét mặt của người qua đường cũng không hề có vẻ kinh hoảng, cho dù là gạo có tăng giá thật, nhưng cũng không hề thấy xuất hiện cảnh đám người tranh nhau để mua vào.
Vì Cố Tiểu Phù đang lo lắng chuyện của Lục Nguyên Sướng, nên cũng không có quá nhiều tâm tình đi cảm thụ chuyện thị trấn so với nông thôn phồn hoa ra sao. Nàng chỉ một mực theo Lục Nguyên Sướng đi loanh quanh. Có điều, theo như tin tức hai người hỏi thăm được càng ngày càng nhiều thì trong lòng bắt đầu từ từ thanh tĩnh lại.
Hai người tùy ý chọn mấy gian gạo tương đối lớn hỏi thăm về lương giới thì phát hiện ra lương giới vô cùng thống nhất. Cựu lương mỗi thạch có giá hai lượng bạc, tân lương mỗi thạch hai lạng rưỡi, hôm nay từ sáng sớm cho đến tận tối muộn vẫn không có tăng giá. Như vậy thì giá cả xem như là tương đối ổn định.
Sau khi hai người nghe qua, tâm trạng cũng trở nên nắm chắc hơn. Sau đó hai người lại đi tới hiệu ăn Hàm Thành trong thành Lâm Xuyên, nơi được xem là hiệu ăn to lớn nhất, để dùng cơm tối.
"A, hai vị khách quan, xin mời vào. Xin hỏi hai vị khách quan là muốn ngồi phòng khách ở lầu một hay là muốn được ngồi trong một phòng trang nhã ở lầu hai." Người chạy cửa thấy hai người vào cửa liền vội vàng nhiệt tình bắt chuyện.
"Ở phòng khách lầu một là được rồi." Vì muốn hỏi thăm tin tức, đương nhiên là Lục Nguyên Sướng dứt khoát chọn nơi có nhiều người lui tới nhất.
"Được rồi." Chạy đường thấy quần áo Lục Nguyên Sướng lịch sự, nên tiếp đón đặc biệt tận tâm, hắn ân cần hỏi: "Hai vị muốn ăn cái gì?"
"Cứ tùy chọn mấy món ăn trên cái bảng hiệu là được." Cái kẻ giàu nứt đố đổ vách Lục Nguyên Sướng thản nhiên trả lời.
Cố Tiểu Phù nghe thấy người này trả lời như vậy thì trong lòng không khỏi oán giận Lục Nguyên Sướng lại tiêu bạc lung tung. Cái gì mà gọi là tùy ý mấy cái món ăn trên bảng hiệu! Là muốn bao nhiêu món đây?!
Lúc này ngồi trong đại sảnh đang có không ít người, trong đó có mấy người đang bàn luận khá sôi nổi chuyện lương giới cùng chiến sự phương Bắc. Mấy người này nói chuyện khá lớn tiếng, khiến cho xung quanh có không ít người nghe được, vì thế mà cũng gia nhập vào cùng bàn luận. Dường như cùng một lúc, trong đại sảnh đầy ắp tiếng nói nhao nhao ồn ào. Có người nói phương Bắc sắp có chiến sự, có người nói vì hoàng thượng xây vườn cho cung phi nên mới tăng thêm thuế đối với phương nam. Lại có người nói là gạo thương mua được ở phương nam đã bị sơn tặc đánh cướp mất trên đường vận chuyển. Còn có người lại nói là Tống Đại tướng quân đã cho luyện lính mới, ngài muốn khởi xướng tiến công vào quân Nhung Địch trước, để tiêu diệt từng bộ phận quân địch.
Lời giải thích ra sao cũng đều có, thế nhưng Lục Nguyên Sướng càng nghe thì trong lòng lại càng trở nên an tâm hơn. Mỗi người nói một kiểu như vậy cho thấy cái gì, nó cho thấy là đã có người ở phía sau thả lời đồn để nâng lên lương giới!
Lúc này, chạy bàn cũng đã đem món ăn bưng lên. Lục Nguyên Sướng ném ba cái miếng đồng cho hắn rồi mới hỏi: "Trong thành lương giá là đã xảy ra chuyện gì? Tiểu ca có biết hay không?"
"Làm sao không biết, ai cũng nói phương Bắc cần lương đánh trận, thật ra thì tất cả đều là đoán mò mà thôi." Chạy bàn vừa nghe cái này, cứ như tức giận mà không có chỗ xả vậy. Vì thế mà không cần phải hỏi đến, tự mình cũng nói hết ra: "Phía nam lương thương cố tình giữ lương lại không bán ra, rồi thả lời đồn để nâng lên lương giới lên chính là để kiếm một món hời. Mấy ngày nay, cũng chỉ có khổ lương thương bản địa, nhưng dù sao bọn họ cũng còn may ở chỗ có thể từ nông hộ nơi đó mà lợi dụng kiếm được một chút. Khổ nhất chính là những nhà hàng như chúng ta đây. Hiện nay ngân lượng chi ra trong một ngày so với ngày xưa tính ra cũng phải nhiều hơn đến hai lần!"
Lục Nguyên Sướng nghe thấy hắn nói như vậy thì trong lòng liền hiểu rõ. Phương pháp này cũng không phải là năm nay mới thấy. Nàng bán lương cũng đã nhiều năm, cũng đã từng gặp qua tình huống tương tự. Chỉ có điều năm nay tình huống đặc biệt nghiêm trọng. Bởi vì người thả ra lời đồn này phải là người có tâm tư cực kỳ hiểm độc, vì người này dám dùng đến cả uy danh của Tống Đại tướng quân. Bởi có như vậy thì mới có thể làm cho phần lớn nông hộ bản địa không dám đem lương bán ra cho lương thương, một chiêu này quả thực là cực kỳ độc ác.
Lục Nguyên Sướng không khỏi vì những buồn phiền của mình lúc trước mà cảm thấy buồn cười. Ai ngờ khi nhìn vào mắt Cố Tiểu Phù lại phát hiện người này lại đang chúm chím cười, mặt mày rạng rỡ, nhìn vào thì thật đúng là thanh lệ thoát tục.
"Phù nương, tin tức này có thể được coi là chuẩn xác, thế nên ngươi cũng đừng tiếp tục vì ta mà lo lắng nữa. Đây là hiệu ăn tốt nhất trong thành, các món ăn ở đây đều được nấu rất ngon, ngươi nên ăn nhiều một chút." Lục Nguyên Sướng nhìn nụ cười của Cố Tiểu Phù mà tâm tình cũng trở nên sáng ngời, lại bình thường như ở nhà là gắp chút thức ăn vào bát cho nàng.
"Đại lang, không được làm như vậy. Hãy để ta tự mình ăn." Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng lại muốn gắp thức ăn cho mình nữa thì vội vàng ấn tay của nàng xuống. Khi nhìn thấy chung quanh không có người chú ý tới các nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình của cả hai người đã phải trải qua một ngày sóng gió to lớn, cũng còn may ở chỗ chiến sự hiện nay đã không phải là có thật. Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng lúc này ăn thật thong dong, tao nhã nên cũng chú ý sửa đổi cách ăn uống của mình. Cái miệng nhỏ dùng bữa cũng nhai kỹ nuốt chậm, lại còn tỉ mỉ yên lặng nhớ tên từng món ăn cùng cách làm. Nàng dự định khi trở về nhà sẽ làm cho Lục Nguyên Sướng ăn.
Trong khi hai người làm ra vẻ trịnh trọng ăn uống thì bầu trời bay đầy mây đen, mắt thấy trời sắp có mưa to liền vội vã chạy về, ai ngờ đâu giữa đường lại bị người ngăn cản. Lục Nguyên Sướng ngẩng đầu nhìn lên -- Thiết kỵ sòng bạc.