Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 65

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù dậy rất muộn. Có điều Lục gia không có trưởng bối ở chung, cho nên hai người cũng không việc gì phải sợ. Chỉ là khi phải đối mặt với Trân nương thì Cố Tiểu Phù vẫn rất thẹn thùng.

Trân nương nhìn thấy Cố Tiểu Phù mặt tươi như hoa đào, lại còn có vẻ xấu hổ thì không hiểu sao chính mình lại cũng có chút mặt đỏ lên. Đêm qua, trong khu nhà nhỏ này có lẽ không chỉ có một đôi làm chút chuyện yêu đương đi. Cũng may là gian nhà rất lớn, chỗ hai người Lục Nguyên Sướng trụ là chính thất, Dương Vinh hai người trụ ở đông sương, vì vậy mà mới không làm cho đối phương nghe được tiếng động.

Lúc trước [Phong nguyệt] tuy bị máu nhuộm thấu, có điều mặt trên đồ án cũng có thể nhìn ra được một, hai. Lục Nguyên Sướng cảm thấy nó vô dụng với mình, liền đem cho Dương Vinh. Dù chỉ là vậy nhưng cũng đã làm cho Dương Vinh vui đến hỏng mất. Hắn cùng Trân nương luyện được so với hai người Lục Nguyên Sướng không biết đã thêm được mấy thức.

Đến bữa điểm tâm hai người lại là tình chàng ý thiếp, tiểu ý ôn nhu. Ngươi kẹp cho ta một chiếc đũa dưa muối, ta gắp cho ngươi cái bánh ngọt. Vì từ ngày hai người Lục Nguyên Sướng còn ở Lục gia tại thôn Lạc Khê ngọt ngào đã quen rồi, nên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Chỉ là nó làm cho Dương Vinh nhìn thấy mà cảm giác khó chịu. Hắn cảm thấy mệnh Lục Nguyên Sướng quá tốt rồi, cưới được một người vợ đẹp thôi không nói, lại còn là một tiểu mỹ nhân cực kỳ ôn nhu, hiền lành.

"Nhìn cái gì, ngươi cũng ăn đi." Trân nương chua xót nói, nàng đem cả một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng Dương Vinh.

Dùng qua điểm tâm, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù trở về phòng, mỗi người cùng thay đổi một thân quần áo mới, dự định cùng đi dạo trong thành. Nói tới nữ tử, một khi có đã được sự thoải mái thì vẻ mặt sẽ luôn rạng rỡ hơn cả dùng thuốc bổ hay đồ trang điểm tốt nhất. Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù một thân màu hồng, lông mày tinh xảo, đôi môi đỏ thắm, váy dài màu hồng nạm viền vàng, trên đầu lại cài một nhánh ngọc trâm màu xanh biếc, hai tai được cài đôi Phỉ Thúy nhỏ nhắn sáng lấp la lấp lánh thì trông thật là đầy cám dỗ.

"Đừng nghịch, hai ta đâu phải chỉ có một mình ở đây." Vốn là Cố Tiểu Phù đang giúp Lục Nguyên Sướng thay y phục, ai ngờ tay người này lại không chịu thành thật, cứ hướng về trên người mình mò mẫm, thật là cực kỳ đáng trách mà.

"Phù nương, sau này mỗi lần đi ra ngoài ngươi mang theo khăn che mặt có được không?" Lục Nguyên Sướng cười cười nói, nàng đang có mỹ nhân hầu hạ, làm sao không vui cho được.

"Ừm."

Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đáp lời. Nàng quá hiểu tâm địa của Lục Nguyên Sướng lúc này. Có điều cũng không phải chỉ là Lục Nguyên Sướng không muốn để Cố Tiểu Phù bị người ta liếc nhìn mà thôi. Lời của Quản Trọng đã nói mấy ngày trước đây vẫn được Lục Nguyên Sướng ghi ở trong lòng. Nàng nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ phải đi phủ tướng quân làm nhiệm vụ, mỗi tuần chỉ có một ngày được về nhà, thời gian còn lại sẽ luôn phải trực ở trong phủ tướng quân, vậy nên nếu như Cố Tiểu Phù bị kẻ xấu nhìn chằm chằm thì làm sao nàng có thể đúng lúc ra tay cứu giúp được đây.

Cố Tiểu Phù rất hài lòng mà thưởng thức kiệt tác của mình. Ngày ấy đến Phần Thành, nàng liền lưu tâm đến cách ăn mặc của người ở chốn thị thành. Nói thật, trang phục đã mặc ở thôn Lạc Khê giờ đây đem đặt ở Phần Thành xác thực là rất nhà quê. Lục Nguyên Sướng vốn là người thích ăn diện như vậy, thế nhưng giờ đây ra ngoài vẫn bị người ta xem thường. Vậy nên, mấy ngày hôm nay tranh thủ lúc rảnh rỗi, nàng đã tự tay cắt may ra bộ quần áo này.

Một thân là trang phục màu xanh lam vô cùng phù hợp với vóc dáng của Lục Nguyên Sướng. Nàng vốn cao dong dỏng, cân đối nên khi mặc vào quả nhiên thấy đặc biệt có khí chất. Nam tử quý tộc ở Phần Thành dùng rất nhiều loại phấn thơm, nhưng vì Lục Nguyên Sướng không thích, cho nên Cố Tiểu Phù chỉ giúp nàng làm lại mái tóc. Ở phía sau nàng để lại một giải dài được tết thành bím, kết hợp với trâm cài có dây cột tóc buộc chặt, trên chiếc khăn đội đầu đính một viên ngọc màu xanh được khắc chạm tinh tế với số lượng có hạn.

Một thân trang phục quý khí như vậy không chỉ có làm cho Cố Tiểu Phù mê mẩn, mà ngay đến Trân nương cũng bị làm cho hoa cả mắt.

"Phù nương, ngươi không sợ là A Nguyên sẽ bị người ta câu dẫn đi mất hay sao?" Trân nương nhìn mái tóc bù xù của Dương Vinh, rồi lại so sánh với Lục Nguyên Sướng, không dấu nổi vẻ ghen tỵ.

"Đại tẩu, ngươi đang nói cái gì vậy? Làm sao lại còn có người so với Phù nương đẹp hơn chứ?" Lục Nguyên Sướng cười rồi nói. Nàng nhìn Cố Tiểu Phù đứng bên cạnh cũng đã ăn diện đến cực kỳ mỹ lệ, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

"Hừ, hai vợ chồng nhỏ này, mau đi cho khuất mắt, đừng đứng ở chỗ này mà chướng mắt người khác." Trân nương bất đắc dĩ nói. Nàng cảm thấy như mình lớn tuổi thật rồi, không còn có tâm tư vì Dương Vinh mà trau chuốt cho bản thân như vậy được nữa.

Hai người cùng nhau đi ra. So với lần trước du ngoạn ở thành Lâm Xuyên, lần này Cố Tiểu Phù lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nàng đi sau so với Lục Nguyên Sướng nửa bước, cứ như vậy từ từ đi dạo. Hai bên đường có không ít hàng xén nho nhỏ, hàng ăn vặt, nhưng không biết là vì ánh mắt cao, kiến thức tăng hay không mà Cố Tiểu Phù không hề có lấy một lần tỏ ra hưng phấn như trước nữa.

Nàng chỉ nhàn nhạt cười, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh. Mỗi khi cảm thấy hứng thú thì sẽ dừng lại nhìn một chút. Lục Nguyên Sướng đi bên cạnh nàng cũng không hung hăng vì Cố Tiểu Phù mà mua lấy mua để thứ gì đó như lần trước kia. Các nàng đi dạo phố với một phong thái thật tự tại, thư thái.

Tiểu Cửu cực kỳ ngoan ngoãn theo sát hai người. Nó không dám chạy loạn, vì trước khi ra đến trước cửa, nó đã được dặn dò cẩn thận là chớ có ham chơi, nếu không thì sẽ bị người ta bắt đi làm thịt. Tuy hiện tại Tiểu Cửu đã cao lớn hơn trước đây nhiều, nhưng nhìn qua, so với những con chó nhà trưởng thành khác, nó cũng không chênh lệch nhiều. Nó cũng không biết rằng mình rất đặc biệt, có điều lời dặn của cha mẹ thì vẫn phải nhớ kỹ, nếu không phải vậy thì sẽ bị ăn thịt hoặc sẽ bị đuổi về, dù là thế nào thì cũng không được.

Dọc theo phố lớn phía tây, hai người cùng xem lướt qua một chút đồ trong cửa hàng trang sức, xem cửa hàng buôn vải vóc. Lại còn có cả lầu sách, ở đây nàng đã nhìn trúng mấy quyển. Điều làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Cố Tiểu Phù chọn một bộ [Chu triều thông giám]. Đại Chu lập quốc đã hơn trăm năm, vì vậy bộ sách này cực kỳ dày nặng, và còn là một bộ sách sử khô khan. Lục Nguyên Sướng cũng không hiểu vì sao Cố Tiểu Phù lại thích xem loại sách này.

"Quan nhân, nương tử, xin mời vào! Dùng phòng khách hay là trong một phòng trang nhã?" Hầu bàn của quán trà thấy hai người Lục Nguyên Sướng bước vào liền vội vã đi ra chào đón.

Ở Phần Thành này, hạng người nào cũng có cả, ánh mắt của hầu bàn cũng là cực độc. Quán trà này của bọn họ có tiếng là thanh quý nhất, người đến đây nếu không phải văn nhân nhã sĩ thì chính là quan to, quý tộc. Chỉ nhìn một cách sơ qua ăn mặc cùng tướng mạo, cử chỉ lời nói của hai người Lục Nguyên Sướng, hắn liền biết ngay đây là quý nhân đến rồi. Lại còn có Tiểu Cửu, thấy thế nào cũng không giống một con chó bình thường, những người thuộc hàng thượng khách kia thích nhất là nuôi nhốt thú hiếm quý lạ.

Xưa nay nói tới cái thế đạo, việc trông mặt mà bắt hình dong vẫn đúng là không mấy khi sai. Hãy xem ngay ở trong triều đình, cũng là căn cứ vào tướng mạo mà lấy nhân sĩ. Nếu tướng mạo tốt, đường làm quan sẽ thênh thang, tướng mạo kém, thì dù tài hoa đến mấy cũng rất khó có cơ hội thăng tiến. Ngay bản thân Lục Nguyên Sướng, dĩ nhiên là Vương Siêu coi trọng tài hoa của nàng. Nhưng có thể làm cho Vương Siêu hùng hồn trực tiếp trao cho chức Ngũ trưởng như vậy, rõ ràng là nhờ không ít vào tác dụng của tướng mạo.

"Tìm một phòng trang nhã ở trên lầu hai." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.

Sau khi hai người ngồi xuống, tiểu nhị liền dâng lên một hộp trà. Lục Nguyên Sướng học đòi văn sĩ ra cái vẻ hiểu biết, mà đối với trà thì nửa điểm cũng không hiểu. Chỉ có Cố Tiểu Phù, nhờ được Chúc Đại nương giáo dục, nên đối với trà đạo vẫn có thể phân biệt được. So với việc cảm thụ về cầm kỳ thư họa yêu cầu cao đã đành thì về trà cũng phải am hiểu sâu sắc. Tuy chỉ được học trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng Cố Tiểu Phù là người thông minh lại hiếu học, cho nên ít nhiều vẫn xem như là có hiểu biết.

Cố Tiểu Phù nhận lấy hộp trà, nhìn một chút rồi quay về phía hầu bàn nói: "Tiểu nhị ca, hãy đem lên đây trà Vân Vụ*."

"Vâng, quan nhân, nương tử xin chờ một chút." Hầu bàn được Cố Tiểu Phù nhìn tới thì nhất thời cả người như được tiếp sức sống. Tuy hắn không nhìn thấy tướng mạo của Cố Tiểu Phù, nhưng vẫn có thể nhận thấy bên trongtấm màn che kia là đôi kia mắt hạnh sáng long lanh. Lại còn cái giọng nói kia, thật là thanh lệ thoát tục, khiến người ta nghe xong cũng sẽ cảm thấy tâm hồn an tĩnh lại.

* Vân vụ: Trà Lư Sơn Vân vụ là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.

Người hầu trà bưng đồ đựng dụng cụ pha trà tới biểu diễn trà nghệ, bên trong phòng riêng nổi lên tiếng sáo trúc du dương. Có thể nhìn ra Cố Tiểu Phù đúng là đang say sưa thưởng thức, mà Lục Nguyên Sướng, thì vẫn đang gắng gượng giả vờ giả vịt. Cố Tiểu Phù liếc mắt nhìn Lục Nguyên Sướng đang giả vờ đứng đắn thì liền cảm thấy việc này đối với người nào kia thật không dễ dàng. Rõ ràng là cái người thô tục, khi cần phải làm người hiểu biết như lúc này thì quả đúng là không dễ dàng.

"Quan nhân, nương tử, xin mời dùng." Người hầu trà biểu diễn xong, đem trà cung kính dâng lên.

Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù đầu tiên là nhìn một chút sắc màu, sau đó lại nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó mới là nhấp một hớp nhỏ. Cái động tác kia cực kỳ tao nhã, thế nên nàng cũng liền học theo dáng vẻ mà làm theo không sót một chỗ nào.

"Đại lang cảm thấy thế nào?" Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng ra vẻ thoải mái nheo lại mắt thì không khỏi cười cười mà hỏi.

"Thơm."

"Thơm như thế nào?"

"Mùi thơm ngát."

"Trà mây mù, còn được gọi là trà Lư Sơn vị thuần khiết, màu sắc rất đẹp, mùi thơm lan tỏa rất xa, có tác dụng thanh lọc cơ thể, so với hoa lan thì sắc hương hơi đậm hơn. Đã từng có câu thơ: 'Giang Nam đi hái vân du, Mà vui như tuyết lửng lơ giữa trời', nếu như dùng để uống lâu dài thì có thể kéo dài tuổi thọ." Cố Tiểu Phù thực sự không chịu được cái vẻ chết đến nơi vẫn không chịu thua kia của Lục Nguyên Sướng nữa nên kiên nhẫn giải thích.

"Nương tử nói rất đúng." Người hầu trà cùng phụ họa theo.

"Cũng không sánh được với các ngươi. Chỉ riêng tay nghề pha trà này đã cho thấy cực kỳ tinh thông." Cố Tiểu Phù khiêm tốn nói.

Lục Nguyên Sướng thấy hai người một hỏi một đáp, thật là hiểu nhau, trong khi mình lại không chen được lời vào cho nên để cho người hầu trà lui xuống.

"Phù nương sao đã uống trà lại còn đọc thơ?" Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà chua xót hỏi. Đây mà vẫn còn là nông phụ được mình cứu về ngày trước hay sao?

"Lão nương dạy ta, chẳng lẽ A Nguyên không thích?" Cố Tiểu Phù nhíu mày hỏi.

"Cũng không phải là không thích, chỉ là cảm giác Phù nương bây giờ thật giống như con gái nhà khuê các." Lục Nguyên Sướng nghiêm mặt trả lời. Nếu là con gái nhà khuê các, nàng không với tới nổi a.

"Mặc kệ ta là hương dã thôn phụ hay là con gái nhà khuê các, chẳng phải ta vẫn là thê tử của Lục Nguyên Sướng hay sao?" Cố Tiểu Phù biết Lục Nguyên Sướng lòng dạ hẹp hòi nên vội động viên nàng một câu.

Quả nhiên, khi Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì lập tức nở nụ cười. Cũng đúng, cho dù Cố Tiểu Phù lợi hại đến đâu thì còn không phải là Lục thị hay sao? Thời đại này, chỉ có bỏ vợ, chứ đâu có đạo lý bỏ chồng.

Cố Tiểu Phù là người cực thông minh lại hiếu học. Ban nãy người hầu trà thể hiện công phu pha trà nước chảy mây trôi, nàng liền ghi nhớ ở trong lòng, thấy nước trong ấm trà đã hết liền tự mình làm lấy, cũng rất có bài có bản thực tập một phen.

Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù chuyên tâm pha trà liền cảm thấy rất là vui tai vui mắt, Bên tai lại còn có tiếng sáo trúc vi vu. Sau giờ ngọ thanh nhàn như vậy thì đúng là điều thích thú nhất.

"A Nguyên, nếm thử thủ nghệ của ta có được không?" Cố Tiểu Phù pha xong trà liền đưa cho Lục Nguyên Sướng uống trước.

Lục Nguyên Sướng lại giả vờ giả vịt làm ra cái vẻ thưởng thức trà đúng điệu, sau đó thì hơi gật gật đầu nói: "Rất thơm."

"Thơm như thế nào?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng tỏ ra yêu thích thì rất mừng rỡ mà vội hỏi. Dù sao thì nàng còn rất trẻ, vẫn cần người khác khẳng định.

"Phù nương pha, cho dù không thơm cũng sẽ thơm." Lục Nguyên Sướng uống cạn một chén, thoải mái đến nỗi mắt đều híp lại.

"Phi, càng nói càng không đứng đắn." Bao nhiêu hăng hái được Cố Tiểu Phù đem ra để học trà cứ như thế bị Lục Nguyên Sướng tưới tắt.

Lục Nguyên Sướng không có tư tưởng cầu tiến bộ, cầu phát triển. Nàng chỉ biết làm sao có thể ăn no, có thể mặc ấm, có thể bảo vệ được mệnh, có thể có lão bà làm ấm giường đã là cực kỳ hạnh phúc. Hiển nhiên là Tiểu Cửu cũng là giống nàng như đúc, nó phải thật vất vả lùng sục trong khắp quán trà này mới tìm thấy được một khúc xương. Bây giờ nó đang híp mắt lại thưởng thức, biểu hiện cực kỳ giống Lục Nguyên Sướng.

Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người tùy ý đi dạo dọc theo phố lớn phía tây thêm một lần nữa, mua thêm không ít đồ vật để ăn, dùng. Hai tay Lục Nguyên Sướng đều mang đầy đồ vật, khi trở lại tiểu viện đã làm cho Trứng Trứng sướng đến phát rồ.

"A Nguyên, nên biết tiết kiệm một chút. Ngươi cùng Phù nương vừa mới thành hôn, sau này lại còn phải có hài tử nữa." Gần đây Trân nương thấy Lục Nguyên Sướng vẫn vung tay mua sắm không tiếc tiền, thân là đại tẩu, chị dâu cũng như mẹ, lẽ nào lại không lo lắng cho hai người này được.

Lại còn Cố Tiểu Phù nữa, thường ngày vốn rất biết cần kiệm coi sóc nhà cửa, thấy Lục Nguyên Sướng dùng tiền như vậy sao lại cũng mặc kệ không quản đây?

Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù bị Trân nương nói vậy thì sắc mặt rất là lúng túng nên vội vàng nói: "Đại tẩu, ta sai rồi. Việc này không liên quan đến Phù nương, nàng có khuyên nhủ nhưng là lỗi tại ta."

Nhắc tới việc này, trong lòng Cố Tiểu Phù thật sự là không thấy thoải moái chút nào. Cũng không phải vì đã bị Trân nương trách cứ, mà nàng cảm thấy không thể sinh đứa bé cho Lục Nguyên Sướng nên mới tiếc nuối.

Sau khi trở về phòng, vì Cố Tiểu Phù có tâm sự, nên trong lòng có chút sầu não. Lục Nguyên Sướng thấy nàng như vậy liền nhẹ nhàng ôm lấy mà an ủi: "Phù nương, chúng ta không nên nghĩ nhiều như thế. Hôm nay chúng ta được cùng nhau sống chung một chỗ, như vậy cũng thấy đầy đủ rồi."

"A Nguyên, ngươi không cảm thấy khổ sở sao?" Cố Tiểu Phù vùi đầu vào trong lòng Lục Nguyên Sướng rồi 11nói bằng cái giọng buồn bã.

"Ta đâu có khổ sở gì. Ta vốn là không giống những người khác, chưa bao giờ dám có nhiều suy nghĩ xa xôi đến như vậy. Trước đây ta chỉ có một mình, lúc đó chỉ muốn làm sao bảo vệ được mệnh, hiện nay đã thêm có ngươi, ta cũng chỉ có mong muốn làm sao cho ngươi có được tháng ngày thật tốt. Tiếc nuối duy nhất của ta chính là không thể để cho Phù nương có được một đứa con, đây là ta nợ ngươi." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Cố Tiểu Phù rồi nói ra nỗi niềm vẫn day dứt trong lòng bấy lâu.

Một lần nữa việc con cái lại có người nhắc đến, lại thêm một lần nữa vết sẹo bị người vạch trần, mỗi một lần như vậy đều rất đau, nhưng rồi Lục Nguyên Sướng cũng đều sẽ vì mình xoa dịu vết thương. Cố Tiểu Phù nghĩ thầm, con người ta vốn có lòng tham, lòng tham ấy quả là vô cùng vô tận, mà chính mình, cũng là một người có lòng tham như vậy.

"A Nguyên, ngươi nói đúng, chỉ cần hai ta có nhau, như vậy là đủ rồi."

Vì ngày mai Lục Nguyên Sướng sẽ phải đi phủ tướng quân trong khi hai người đều rất không muốn xa cách. Tình nồng nàn đến mức thiếu nước cưỡi mây bay về. Không làm được thì đành cùng nhau ôn tập thức thứ nhất cùng thức thứ hai.

Thức thứ nhất, phượng chầu. Thức thứ hai, rồng phủ.
Bình Luận (0)
Comment