Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 66

Ngày mười tám rồi cũng đến, Lục Nguyên Sướng được Cố Tiểu Phù đưa tiễn. Rốt cục nàng cũng phải đi phủ tướng quân nhận nhiệm vụ. Lúc đi tuần qua chợ trên phố lớn phía đông thành, Lục Nguyên Sướng có chút nghi hoặc, làm lính mà lại đi làm ba cái việc xấu của bọn nha dịch hay sao?

Vương Siêu chia ba trăm thân quân làm ba đội, một đội chuyên môn phụ trách việc liên lạc với các nơi, bao gồm từ tiền tuyến nơi Tống Đại tướng quân đang đóng quân, cho đến kinh sư triều đình cùng với các nơi có các tướng quân khác đóng giữ. Còn hai đội còn lại làm nhiệm vụ trực ban tại phủ tướng quân, phụ trách việc phát hiện thám báo của kẻ địch cùng tuần tra giữ trị an trong thành.

Ngày đầu tiên Lục Nguyên Sướng làm nhiệm vụ, chính là đi tuần thành. Đương nhiên, thân quân sẽ mặc kệ ba cái chuyện vặt vãnh kia, nhiệm vụ chính của bọn họ là tuần tra đề phòng gian tế của các nước trộn lẫn vào.

Lục Nguyên Sướng được phân công ở đông thành. So với tây thành, đông thành là nơi sinh sống của bình dân bách tính. Đông phố lớn cùng tây phố lớn đường cũng rộng như thế, thế nhưng cửa hàng cùng hàng hóa trên chợ thì lại không cùng đẳng cấp. Đường phố ở đây lại càng nhiều người, lại càng đủ hạng người. Người chạy trốn, kẻ loạn dâm, du côn, lưu manh bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Trên đường thấy có rất ít phụ nhân dám đơn độc đi ra ngoài.

Lục Nguyên Sướng dẫn tứ đại Kim Cương cứ đi loạn trên đông phố lớn, bên người là Phùng Hoài không ngừng giới thiệu cho nàng các thứ xung quanh, ba người còn lại lại vui vẻ đi thu tiền.

"Phùng Hoài, chúng ta cũng thu phí bảo hộ hay sao?" Lục Nguyên Sướng cau mày hỏi. Bình dân bách tính vốn đã tháng ngày khổ sở, lại phải ở dưới từng tầng từng tầng phí bảo hộ, làm sao sống được qua ngày?

"Lão đại, đây là quy củ." Phùng Hoài thấy Lục Nguyên Sướng sắc mặt không được liền vội vàng nói: "Các thương gia cho ta phí bảo hộ, nếu như có du côn đi quấy rối, chúng ta sẽ hỗ trợ. Còn nếu như không cho thì ta sẽ coi như không thấy. Bị đám du côn dọa dẫm so với đưa tiền cho chúng ta sẽ còn mất nhiều hơn. Bởi thế mà những thương gia kia đều tranh đưa tiền cho chúng ta đây."

"Các ngũ khác của đội thân quân trong quân doanh cũng thu sao?" Lục Nguyên Sướng tuy không quá vui mừng với loại chuyện như vậy, thế nhưng cũng nên thật cẩn thận. Dù không coi chính mình là thần phật cứu giúp chúng sinh, nhưng dù sao cũng nên nói chút liêm khiết làm theo việc công.

"Ai cũng thu. Hai đội chúng ta cắt lượt chi phiên, năm ngày trực ban, năm ngày tuần thành. Mọi người đều yêu thích tuần thành, có chút lộc, lại không cần phải tuân thủ quy củ trong phủ Tướng Quân." Phùng Hoài nghiêm mặt giải thích. Hắn chỉ sợ thủ lĩnh mới tới này là cái đồ trẻ con miệng còn hôi sữa, đã không hiểu chuyện lại còn đắc tội với toàn bộ thân quân.

"Ừm, vậy thì các ngươi cứ thu đi vậy. Nhớ có thái độ tốt hơn một chút, đừng làm cho bách tính bị kinh hãi thêm." Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Lương Bảo Đảm cầm được chút tiền lẻ trên tay mà lộ ra nụ cười ngây ngô, liền không nhịn được mà hỏi: "Lương Bảo Đảm gia cảnh không phải là rất tệ đó chứ? Mới cầm được một chút ngân lượng mà sao đã vui đến như vậy?"

"Lão đại, vì ngài không biết đó thôi. Đừng xem đông thành nghèo mà coi thường. Có thể cửa hàng ở đây không lớn, nhưng lại có nhiều. Tuy nói mỗi nhà ở đây cho so với tây thành thì không bằng, nhưng thu từ nhiều nhà gộp lại, sau năm ngày sẽ rất là khả quan." Phùng Hoài vừa cười vừa nói. Cũng là tuần thành như nhau, nhưng nếu như đông thành lại thu được ít hơn so với tây thành, chờ xem thân quân doanh còn không làm cho lộn tung lên.

"Ôi, đây còn không phải là Lục đại quan nhân hay sao? Nha, không, hiện nay phải gọi ngài là Lục Ngũ trưởng."

Lục Nguyên Sướng nghe tiếng liền vội nhìn tới. Là cái gã sai vặt, nhìn thì có chút quen mặt, ngẩng đầu nhìn kỹ hơn, hóa ra là quản gia của sòng bạc Thiết kỵ.

"Quản đại ca ở trong phường hay không?" Lục Nguyên Sướng cười nhạt rồi hỏi. Gã sai vặt này, thường ngày vẫn đi theo Quản Trọng, vì vậy nên nhìn quen mắt.

"Lục Ngũ trưởng, hôm nay Đại thiếu gia nhà ta có việc nên không ở nhà, để cho ta ở đây bồi tiếp Nhị tiểu thư." Gã sai vặt làm ra vẻ mặt đau khổ mà nói. Nói là bồi Quản Lan đi chơi, nhưng thực ra là hắn đang phải làm cái việc khổ sai mà.

Lục Nguyên Sướng vừa nghe nói Quản Lan ở đây liền bất giác cau mày. Nhìn thấy Lương Bảo Đảm đã thu xong phí bảo hộ liền muốn rời đi.

"Lục đại ca, ngươi mặc quân phục thật là đẹp mắt." Lục Nguyên Sướng vừa mới đi được mấy bước liền bị Quản Lan gọi lại.

"Hóa ra là Quản gia Nhị tiểu thư, có lễ. Ta vẫn còn có việc phải làm, cáo từ." Lục Nguyên Sướng nhẫn nhịn xuống mà chắp tay hành lễ.

"Lục đại ca, ngươi đừng đi a. Hôm nay ta nhàn rỗi, cùng ngươi đi xem chợ có được không? Đối với Phần Thành này ta quen thuộc nhất." Quản Lan thấy Lục Nguyên Sướng muốn bỏ đi nên đưa tay kéo cánh tay Lục Nguyên Sướng lại.

Lục Nguyên Sướng dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Quản Lan. Hiện tại đang là trên đường cái, vậy mà lại có nữ tử dám làm cái việc lôi kéo nam tử! Then chốt là Quản Trọng có nói với mình, Quản gia đang vì Quản Lan mà bàn chuyện nghị thân. Lúc này đang giữa ban ngày, hành động như vậy còn không phải là làm trò cười hay sao.

"Nhị tiểu thư, xin hãy tự trọng." Lục Nguyên Sướng rút cánh tay về, lui lại một bước rồi nói.

"Ngươi cùng ca của ta là huynh đệ, vậy ta chính là muội tử của ngươi, tự trọng cái gì chứ, lại còn chú ý cái gì chứ? Ta cứ như vậy đấy, không được sao?" Tính khí kia của Quản Lan làm sao chấp nhận được chuyện bị Lục Nguyên Sướng từ chối. Nàng ôm chặt lấy tay Lục Nguyên Sướng, hai đám tròn trịa trước ngực kia liền bị đè bẹp.

Nhất thời Lục Nguyên Sướng bị xấu hổ đến không chịu nổi. Cái cô nàng Quản Lan này đến cùng là cái giống gì vậy chứ? Làm sao khi thì đánh người, khi thì lại ôm người như vậy được? Còn tứ đại Kim Cương đi phía sau, trên mặt ai cũng dường như có nụ cười mơ hồ. Lão đại bọn họ trông thật tuấn tú a, nếu không thì vì sao mới ngày thứ nhất tuần thành đã bị mỹ nữ quấn lấy. Nếu mà đi tây thành, nói không chừng sẽ còn được khuê tú nhà đại gia nào đó coi trọng hắn, thậm chí còn mạnh tay hơn mà đoạt đi làm chú rể đây!

Lục Nguyên Sướng vẫn cố gắng kéo cánh tay của mình lại. Có điều vì Quản Lan cũng là người có võ công, tuy nói không bằng Lục Nguyên Sướng, nhưng khí lực rõ ràng là vẫn có nên ra sức ôm lấy, khiến cho nàng dù có muốn thoát ra cũng thoát không được. Hai đám căng tròn trước ngực cứ hung hăng sượt a sượt ở trên cánh tay của Lục Nguyên Sướng, không ngừng biến hóa hình dạng.

Quản Lan cúi đầu cười thầm. Thông qua Quản Trọng, nàng vẫn thường xuyên hỏi thăm hành tung của Lục Nguyên Sướng. Chờ mãi mới gặp được ở đây làm sao có thể dễ dàng cho hắn chạy thoát đây. Từ lúc Lục Nguyên Sướng đến Quản gia, cả người Quản Lan đã cảm thấy nôn nao, suốt ngày không ngừng vuốt bộ da cáo lửa kia. Nàng tưởng tượng đến cảnh Lục Nguyên Sướng lúc ở trong viện luyện võ rất anh tuấn thì không nhịn được mà ngây ngốc cười đến nửa ngày. Có đôi khi vào lúc đêm khuya Quản Lan ảo tưởng chính mình là Cố Tiểu Phù, được Lục Nguyên Sướng ôn nhu chăm sóc, khi đó nàng có cảm giác thân thể của mình nóng lên, tay không tự chủ mà tự vuốt ve chính mình.

Lục Nguyên Sướng bị cái ngực căng tròn của Quản Lan chà xát mà đỏ hết cả mặt. Nàng thẹn quá hóa giận, vì vậy mà tăng thêm một ít khí lực, dùng một tay hất văng Quản Lan ra. Quản Lan lảo đảo vài bước chân, may sao có gã sai vặt đỡ kịp mới đứng vững được. Nàng không dám tin nổi là Lục Nguyên Sướng lại có thể đối xử với mình thô bạo như thế, cùng cái người tiểu ý ôn nhu đối xử với Cố Tiểu Phù kia cứ như là hai người khác nhau vậy.

"Ngươi lại như thế đối với ta!" Quản Lan tức giận nói, nàng vừa định vung roi lên thì lại phát hiện ra chỉ vì mình nhìn thấy Lục Nguyên Sướng mà quá mức kích động nên đã quên cầm theo.

"Nhị tiểu thư, xin hãy tự tôn trọng chút. Vì nể mặt mũi của bá phụ cùng Quản đại ca, ta đây sẽ không tính toán với ngươi. Nếu như sau này ngươi lại vẫn cứ như vậy thì đừng trách ta không khách khí!" Lục Nguyên Sướng căn bản không để ý tới Quản Lan, mang theo người của mình tức giận bỏ đi.

Thế nhưng trò hay vừa rồi lại làm cho tứ đại Kim Cương muốn cười sắp chết. Ngay cái người có khuôn mặt gần như vô cảm là Trương Thành mà cũng còn mơ hồ cười. Việc có những hán tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ bọn họ gặp qua không ít. Nhưng được tận mắt thấy tiểu nương tử trắng trợn cướp đoạt hán tử thì đúng là lần đầu nhìn thấy, lại còn là một tiểu nương tử thật xinh xắn. Lão đại của bọn họ thật đúng là diễm phúc không cạn.

Lục Nguyên Sướng tu một lúc hết cả một bát trà vậy mà vẫn chưa hết giận nên đem bát vỗ cạch một cái lên mặt bàn. Hành vi của Quản Lan khiến cho nàng lại nhớ tới Vương Mẫn, cái cảm giác phải chịu khuất nhục kia lại một lần nữa xông lên đầu.

"Lão đại, tức giận cái gì chứ, có một tiểu nương yêu thương nhung nhớ như vậy là chuyện tốt. Điều này cho thấy lão đại là người rất tuấn tú. Chẳng phải như huynh Chiến Phí của chúng ta đây, đúng là phải chấp nhận số mệnh thật rồi, đâu còn dám nghĩ tới chuyện như vậy nữa." Phùng Hoài lên tiếng. Hắn thấy Lục Nguyên Sướng tức giận đến nỗi mặt đỏ bầm nên vội vàng khuyên nhủ. Bất quá lão đại bọn hắn cũng thật oai hùng, cho dù có vẻ tức giận như vậy nhưng xem ra vẫn có không ít tiểu nương tử khác vẫn vui vẻ nhìn theo.

Phí Chiến nghe xong lời này thì tức giận đến muốn phát điên lên. Hắn cũng là một người không thiếu bản lĩnh, kinh nghiệm chiến đấu không ít, lập được quân công, nhưng vì khuôn mặt này quá khó coi, nên không chỉ không còn hi vọng thăng quan mà ngay cả cưới vợ cũng khó khăn.

Trương Thành thấy dáng vẻ Phí Chiến như muốn giết người liền vội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, đều đừng đùa nhau nữa, uống cho xong trà, chúng ta lại tiếp tục tuần thành đi."

So với Lục Nguyên Sướng phải đi vòng vòng, Cố Tiểu Phù ở trong nhà lại rất yên tĩnh. Làm thêu thùa may vá, trêu chọc Tiểu Cửu chơi, hoặc là dạy Trứng Trứng nhận biết mặt chữ, cùng Trân nương nói chuyện phiếm, nhàn rỗi thì nhớ về Lục Nguyên Sướng. Dương Vinh cùng Chúc Đại lang đều đã trở về thôn làm việc, nên lúc này Lục gia đặc biệt thanh nhàn.

Giữa lúc Cố Tiểu Phù cùng Trân nương ở trong sân sưởi nắng ấm thì cửa viện vang lên, mở cửa nhìn ra thì hóa ra là Tiền phu nhân.

"Tiền phu nhân, làm sao ngài lại đến đây?" Cố Tiểu Phù vừa nói vừa tránh sang một bên để người đó đi vào.

"Là thế này, ta có một chuyện phải làm phiền đến Phù nương, không biết là có được hay không?" Tiền phu nhân có tướng mạo rất là phúc hậu, mỗi khi nàng nở nụ cười, trên mặt ngũ quan đều nhăn nheo cả lại.

"Tiền phu nhân không cần khách khí như vậy. Nếu như là việc ta có thể giúp đỡ thì chỉ cần nói một tiếng là được." Cố Tiểu Phù rót cho Tiền phu nhân chén trà rồi nhu thuận nói.

"Sự tình là như vầy. Mấy ngày trước đây, chẳng phải là Phù nương có đưa chút bánh ngọt cho ta đó sao. Tiểu ma vương nhà ta ăn thấy ngon miệng thì lại đòi ăn nữa. Vốn cũng không muốn đánh quấy nhiễu ngươi nên đã đi Hương Dật Trai mua về cho nó. Ai ngờ con trai của ta thật đúng là Thiên Ma tinh, một mực nói bánh của Phù nương làm ăn ngon hơn. Bánh của Hương Dật trai hắn chỉ mới cắn một miếng đã không thèm ăn nữa, rồi sau đó cả ngày quấn quít lấy ta. Ta thực sự là bị hắn suốt ngày làm ầm ĩ mà không có cách nào dỗ được. Nên bây giờ đành phải tìm đến để van cầu ngươi vậy." Tiền phu nhân nói một mạch, trong lòng cũng cảm thấy thật không nên. Chỉ vừa mới gặp mặt một lần, vậy mà đã yêu cầu người ta làm việc cho mình, như vậy còn không phải là người tự không biết xấu hổ hay sao.

"Tiền phu nhân nói quá lời rồi. Tuy ta mới đến Phần Thành nhưng cũng đã biết Hương Dật trai rất nổi tiếng, hôm qua phu quân của ta đã mang ta tới nơi đó thưởng thức qua thấy rất tốt. Thứ ta làm chỉ là đồ ăn của chốn nông thôn, đâu dám so sánh với một hiệu bánh lâu đời như vậy được." Cố Tiểu Phù khiêm tốn nói. Kỳ thực nàng cũng không phải là người thích đồ ngọt, có điều Lục Nguyên Sướng lại rất yêu thích. Vì lẽ đó mà ngày trước nàng đã tốn không ít công phu cân nhắc làm ra mấy món bánh mới cho nàng ăn.

"Phù nương đừng nói như vậy. Bánh ngọt do ngươi làm ta đã được ăn thử, tuy nói bánh của Hương Dật trai rất được, nhưng khi ăn lại cảm thấy thiếu mất mùi vị chỉ có trong bánh ngươi làm. Nếu phải nói rõ là thiếu cái gì thì nhất thời ta cũng không nói lên được. Chính là cảm thấy rất thơm ngon. Vậy nên cũng khó trách tại sao thằng nhỏ nhà ta ngày nào cũng nhắc tới như vậy." Tiền phu nhân nói những lời này chính là lời nói thành tâm, nếu để tâm làm mà bán ra ngoài có thể sẽ rất được.

"Tiền phu nhân, đây cũng chỉ là việc nhỏ. Có điều hôm nay trong nhà không có làm bánh ngọt, không bằng sau giờ ngọ ngày mai ngài tới lấy có được không?" Cố Tiểu Phù nói.

"Được như vậy thì thật là cám ơn Phù nương."

Cố Tiểu Phù tiễn Tiền phu nhân đi rồi liền đem việc này nói với Trân nương. Theo như lời của Trân nương thì đó là người của Tiền phủ quá sành ăn, bánh ngọt do Cố Tiểu Phù làm ra, đều chiều được khẩu vị của cả nhà bọn họ a.

Sang ngày hôm sau, sau khi dùng qua bữa trưa, Cố Tiểu Phù liền bắt tay vào việc. Nàng nghĩ, đằng nào cũng mất công rồi, không bằng làm thêm một chút. Nàng thầm nhớ đến Lục Nguyên Sướng, làm bánh ngọt cũng là vì Lục Nguyên Sướng thường ngày yêu thích. Nàng bắt tay vào làm thành từng cái bánh ngọt béo mập trong suốt, từng cái từng cái nhìn qua đặc biệt hấp dẫn người, Trứng Trứng nhìn mà chảy nước miếng. Vốn chỉ thích ăn thịt, vậy mà Tiểu Cửu cũng ngậm một khối không bỏ ra, đông liếm một cái tây cắn một khối, Cố Tiểu Phù nhìn thấy mà nhịn cười không nổi.

Tiền phu nhân tới đúng lúc bánh ngọt vừa mới được lấy ra, vẫn còn nóng hôi hổi. Có điều không phải Tiền phu nhân đến một mình mà còn dẫn theo hai vị phu nhân. Theo lời Tiền phu nhân giới thiệu thì một vị là bá trường phu nhân, một vị là thập trường phu nhân. Mấy cái phụ nhân nhìn thấy đều rất vui vẻ, Cố Tiểu Phù bưng mâm bánh ngọt đi ra, mời mọi người thưởng thức.

"Phù nương, ngươi có bàn tay tài hoa quá đi thôi." Tiền phu nhân thấy mâm bánh được Cố Tiểu Phù bưng ra, lại so sánh với trước đây thì thấy như tinh xảo hơn ba phần. Cái thì giống như cái bánh chưng nhỏ, cái giống chú thỏ con, mèo con, nguyên bảo, đồng tiền, lại còn có cái giống như là binh khí. Tất cả đều đẹp đẽ, đều không nhịn được ham muốn được đưa vào miệng mà nếm thử.

"Tiền phu nhân quá khen rồi, chỉ vì phu quân của ta là cái người thích ăn vặt. Nàng nói là làm thành hình dạng như vậy thì ăn thấy ngon hơn. Ta phải thử nhiều lần mới miễn cưỡng làm cho nàng thoả mãn." Cố Tiểu Phù vừa cười vừa nói. Một lời mà chứa thật nhiều ý tứ, mà dáng vẻ vẫn là hết sức đúng mực, khiến cho bá trường phu nhân nhìn mà cảm thấy rất hài lòng.

Nếu như so ngũ trưởng cùng thập trường chênh lệch không lớn thì khi so sánh ngũ trưởng cùng bá trường chênh lệch lại rất lớn. Đội bảo vệ trong quân doanh, có sáu mươi ngũ trưởng, ba mươi thập trường, vậy nhưng lại chỉ có ba người làm bá trường, mỗi người phụ trách một đội. Mà bá trường phu nhân đến đây lần này, đương gia của nàng lại chính là người trực tiếp quản Lục Nguyên Sướng.

"Lục ngũ trưởng thật là có phúc khí." Bá trường phu nhân cười cười rồi nói. Nàng cầm lên một cái bánh ngọt có hình dạng giống một cái bánh chưng, cắn một miếng nhỏ. Miếng bánh vừa vào miệng thì một mùi thơm cùng cảm giác mềm mịn tỏa ra, nàng không kìm được mà gật đầu tán thưởng, không mất bao lâu đã đem cái bánh chưng nhỏ ăn xong.

"Phu nhân, thấy thế nào?" Tiền phu nhân có chút tự hào hỏi. Quan hệ của nàng cùng bá trường phu nhân không tệ, hôm qua gặp nhau ở ven đường, hai người đã nói với nhau về chuyện này. Ai ngờ bá trường phu nhân lại cảm thấy hứng thú, hẹn hôm nay cùng nhau đến. Tiền phu nhân nhìn sắc mặt của bá trường phu nhân liền biết nàng thích thú, như vậy còn không phải là đã được mặt mũi rất cao hay sao.

"Rất tốt, đúng là so với Hương Dật trai ăn ngon hơn hẳn, hình thức cũng đẹp đẽ. Lục ngũ trưởng thật là có phúc khí." Bá trường phu nhân nhỏ nhẹ nói. Nàng thấy Cố Tiểu Phù gương mặt tinh xảo, dáng người duyên dáng, cử chỉ đoan trang thận trọng, lại có thể săn sóc phu quân chu đáo như vậy thì rất là vừa ý.

Mọi người cùng nhau ăn uống một trận, đến nỗi cái bụng của ai cũng tròn căng. Cố Tiểu Phù thấy canh giờ cũng gần như được rồi liền đi trù phòng lấy cho ba người mỗi người một túi bánh ngọt đầy. Khi nàng đem bánh ngọt tới trước mặt bá trường phu nhân thì bá trường phu nhân rút từ trên tay ra chiếc nhẫn vàng rồi nói: "Đây là lễ ra mắt của ta, Phù nương đừng ghét bỏ nhé."

"Chuyện này... chỉ là một chút bánh ngọt, ta làm sao có thể nhận được." Cố Tiểu Phù từ chối.

"Phù nương đừng hiểu lầm. Đây là lễ ra mắt của ta cùng ngươi, có quan hệ gì cùng bánh ngọt đâu!" Bá trường phu nhân kiên trì mà đem cánh tay nhỏ trắng mịn của Cố Tiểu Phù lôi lại, đem nhẫn đeo vào, vì chiếc nhẫn quá lớn, mà ngón tay của Cố Tiểu Phù lại quá mức tinh tế nên khi tròng lên lại có vẻ cực kỳ buồn cười.

Bá trường phu nhân thấy vậy, liền đem nhẫn cầm trở về, sau đó nàng rút chiếc trâm cài ở trên đầu xuống, cắm vào búi tóc của Cố Tiểu Phù, miệng còn không ngừng nói: "Cái trâm này cài lên mái tóc của Phù nương mới thực sự là đẹp đẽ."

Cố Tiểu Phù đã bị hành động bất ngờ của bá trường phu nhân làm cho bối rối. Lễ vật này đưa đi thấy không thích hợp rồi lại có thể lấy về đổi bằng lễ vật khác được hay sao? Đúng là phu nhân của võ tướng, phương pháp làm việc cũng thật là phóng khoáng tùy tính.

"Ôi, không phải là đẹp đẽ, mà là rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp hơn." Tiền phu nhân ở một bên phụ họa theo. Nàng nói tiếp: "Ta có thể không sánh được với sự xa hoa của bá trường phu nhân, ta vốn tới là để cầu bánh ngọt, đây là một chút ngân lượng, Phù nương nhận lấy đi."

"Tiền phu nhân, ngài... ngài đây là..." Trên đầu mang trâm cài, tay trái tay phải bị nhét bạc vào, thế nhưng Cố Tiểu Phù lại không biết làm sao mà từ chối.

"Phù nương, sắp xảy ra đánh trận rồi. Đến lúc đó lương thực sẽ ngày càng hiếm, ngươi cùng Lục Ngũ trưởng dù chỉ có hai vợ chồng nhỏ nhưng cũng nên tích góp chút tiền sinh sống. Chỗ bánh ngọt này, ta sẽ không chỉ cầu một lần, nếu như ngươi không thu tiền, lần tới làm sao ta dám mở miệng cùng ngươi đây." Tiền phu nhân thành tâm nói.

"Vậy thì cảm ơn bá trường phu nhân, Tiền phu nhân, thập trường phu nhân." Cố Tiểu Phù đưa tay làm vạn phúc, nắm chắc chỗ bạc trong tay, tim "bịch bịch" nhảy đến cực nhanh.

Tiễn ba vị phu nhân đi rồi Trân nương mới đi ra, thấy Cố Tiểu Phù một mình đứng trong sảnh ngây người liền đẩy một cái nàng rồi hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Đã xảy chuyện gì sao?"

"Đại sự!" Hai mắt của Cố Tiểu Phù trợn tròn xoay vòng vòng mà nhìn Trân nương.

"Sao? A Nguyên xảy ra chuyện gì rồi?" Trân nương xem Cố Tiểu Phù ánh mắt không như thường ngày thì không khỏi hoảng sợ.

"Không phải, A Nguyên vẫn khỏe mạnh. Đại tẩu, là ta, ta nghĩ đến phương pháp làm sao sinh ra tiền rồi!"

"Là phương pháp gì vậy?"

"Đại tẩu, ngươi nói xem, nếu như ta mở một cái tiệm bánh ngọt thì có được không? Các nàng đều nói bánh ta làm so với Hương Dật trai thì ăn ngon hơn!"

"Như vậy được đấy. Chúng ta đều đang lo nghề nghiệp đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ làm bánh, để cho đại ca ngươi bán, đó không phải cũng là buôn bán hay sao?" Trân nương nghe vậy thì cũng cực kỳ cao hứng nên không biết nói cái gì cho phải hơn.

Cố Tiểu Phù túm lấy tay Trân nương, nàng cười khúc khích một hồi lâu, sau đó con mắt lại đỏ hồng lên: "Đại tẩu, cuối cùng ta cũng đã có thể tự kiếm tiền, ta không phải là một người vô dụng, đúng không?"

"Ngươi thật đúng là cái đứa ngốc. Nghĩ cái gì vậy? Nếu như không có ngươi, làm sao có được A Nguyên hôm nay? Nếu nói là ngươi vô dụng, vậy ta thì còn sống thế nào mới được?" Trân nương đau lòng ôm lấy Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng dỗ dành. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã phải trải qua quá nhiều cực khổ, vậy mà vẫn bị người ta ghét bỏ, sau này lại còn bị Trịnh gia bán đi. Tuy hiện nay đã tiến vào Lục gia, nhưng lại vẫn dựa vào Lục Nguyên Sướng mà sống qua ngày. Cho dù Lục Nguyên Sướng đối với nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn làm sao đó để được người khác khẳng định để có được cảm giác thành công.

Cười một hồi, khóc một hồi, Cố Tiểu Phù luôn luôn là người kiên cường, nàng lau lệ rồi bắt đầu nghĩ cách mở cửa hàng bánh ngọt.

Ròng rã suốt bốn ngày, Lục Nguyên Sướng vẫn là đông du tây cuống, dậy sớm thao luyện, sau đó đi thu bảo hộ phí. Không có việc gì nữa thì mang theo tứ đại Kim Cương cùng các đồng ngũ khác trong quân doanh đi uống rượu, hoặc là đi thao trường cùng người khác luận võ một trận. Nàng võ nghệ tốt, uống rượu cũng tốt, lại còn hào phóng, vì vậy mà rất nhanh đã hòa nhập được vào đám thân quân trong doanh trại, kết giao được với không ít đồng ngũ, nhờ đó tên tuổi của nàng ở trong quân doanh cũng bắt đầu nổi lên. (Ai nha. Bắt được quả tang Sướng không nghe lời vợ.)

Ngày hôm đó, vào lúc chợ đã đóng cửa, Lục Nguyên Sướng cảm thấy nếu quay về doanh trại thì cũng đã rất khuya. Ánh mắt Phùng Hoài rất tinh, hắn tiến đến bên tai Lục Nguyên Sướng nói nhỏ: "Lão đại, đêm nay ta cứ ở đông thành đi dạo đã đi, chờ đến khuya ta sẽ đi tây thành có được không?"

"Đi tây thành làm cái gì?" Bọn họ tuần thành, ban đêm cũng có trực ban, có điều vào ban đêm ở đông thành, sau khi đã ngừng kinh doanh, trên đường cơ bản sẽ không còn ai, tuần hay không tuần thì cũng không có gì khác biệt quá lớn.

"Tây thành phồn hoa, ban đêm cực kỳ náo nhiệt." Trương Thành nghe được cũng tiến tới góp lời.

"Đi uống rượu hay sao?" Lục Nguyên Sướng ngây thơ hỏi. Ngoại trừ uống rượu thì việc một đám binh sĩ đi cùng nhau còn có thể làm được gì? Lúc này nàng thật là rất muốn Cố Tiểu Phù.

"Lão đại, ngài không biết đó thôi, trong tây thành có cửa hàng, trắng đêm vui chơi. Có thể nói là cực kỳ náo nhiệt." Khi Phùng Hoài nói tới chỗ này thì trên mặt đầy vẻ khao khát.

"Cửa hàng nào vậy?" Lục Nguyên Sướng có chút tê cả da đầu, tiểu ca này đầy một mặt vẻ hèn mọn như vậy là muốn làm cái gì?

"Ha ha, Văn Hương lâu, rượu ngon, ca nương đẹp, người lại càng đẹp hơn." Lương Bảo Đảm vốn là hán tử thô lỗ, lúc này cũng lập tức xán lại, mắt cũng không chút sửng sốt, hắn vừa thở hổn hển vừa tham gia vào.

"Văn Hương lâu? Ngươi nói tới chính là kỹ..."

Lục Nguyên Sướng đột nhiên ý thức được đó là cái gì, nàng khẽ giật mình, thanh âm nói chuyện không khỏi cao lên. Phùng Hoài thấy thế liền vội vàng lấy tay che miệng Lục Nguyên Sướng, hắn nhẹ giọng nói: "Lão đại, nhỏ giọng chút!"

"Ta nói, các ngươi đúng là một đám người thô bỉ. Sao lại có thể dơ bẩn như vậy chứ!" Lục Nguyên Sướng vậy nhưng lại là con ngoan, những chuyện như vậy nàng chưa từng nghĩ đến bao giờ.

"Lão đại, ngươi là người có người vợ, còn mấy anh em chúng ta chỉ biết đánh nhau với lưu manh thôi. Thực sự là no bụng nhưng lại thiếu người đẹp, nam tử mà, ngươi hiểu chưa?" Phùng Hoài lại học dáng vẻ Dao tỷ, uốn éo cái eo giả giọng con gái, duỗi ra một ngón tay điểm ở trên cái trán Lục Nguyên Sướng. Ai ngờ Lục Nguyên Sướng từ ngây ngốc chuyển thành thành phẫn nộ, nàng chụp lấy ngón tay của Phùng Hoài dùng sức bẻ, Phùng Hoài bị đau đến thét lên "A a a...".

Trương Thành thấy thế liền vội vàng đem hai người kéo ra. Hắn khuyên bảo: "Lão đại, ngươi cũng đừng nóng giận, vì đêm còn dài nên cũng cứ từ từ, đừng nóng nảy vội. Chúng ta cũng chỉ qua đó nghe một chút tiểu khúc, uống một chút rượu để giết thời gian mà thôi. Trong doanh trại thỉnh thoảng cũng có người đi, không có gì ghê gớm cả."

"Ngươi... Ngươi... Ngươi cũng lại như vậy..." Lục Nguyên Sướng tức giận đến mức lời nói cũng không nói được. Vốn là trong đội năm người bọn họ thì Trương Thành là người lớn tuổi nhất, tính tình lại thận trọng. Ai ngờ đụng tới chuyện nam nữ này lại cũng nóng lòng như thế.

"Lão đại, chúng ta chỉ là đi uống chén rượu, không gọi cô nương, như vậy thì được chứ?" Nét mặt Lương Bảo Đảm đầy vẻ ước ao hỏi.

"Đúng là sẽ không gọi cô nương?" Lục Nguyên Sướng hỏi ngược lại.

Thấy mấy người không chút do dự gật đầu thì không cách nào khác mà đành phải đáp ứng.

"Phí Chiến, sao ngươi không nói lời nào?" Lục Nguyên Sướng chú ý tới. Ba người kia đều là vẻ mặt không khác gì cầm thú, chỉ có Phí Chiến, một mình ngồi ở trong góc không lên tiếng.

"Ta không đi." Phí Chiến lớn tiếng trả lời.

"Đi thôi, mọi người đều đi cả. Phí Chiến huynh làm sao vậy, cùng lắm thì che mặt lại là được rồi." Phùng Hoài nổi hứng trêu ghẹo, làm cho Phí Chiến lại nổi cơn giận mà truy sát suốt cả một đoạn đường dài.
Bình Luận (0)
Comment