Trúc Mã Trục Mã

Chương 22

Mười một ngày nghỉ trôi qua, ngoại trừ kì nghỉ đông thì không còn hy vọng gì nữa, nhưng đó chưa phải là điều quan trọng, đối với đám trẻ con tự cảm thấy đáng thương mà nói, kinh khủng nhất chính là thi cử như sóng cuồn cuộn ập tới hết đợt này đến đợt khác.

Lí Thời đã ra khỏi trường cao trung từ lâu, chẳng còn nhớ tới cảm giác bị kì thi cấp ba hành hạ nữa rồi. Nhưng nhiều ngày qua nhìn Trần Duy Mặc phải tăng ca làm thêm giờ, ngày đêm chong đèn chấm bài thi, chỉnh sửa đáp án, cậu cũng thấy mệt thay anh, tiện thể cảm khái may mà mình không nhảy vào cái hố lửa nhìn trông có vẻ đẹp tên là “Giáo viên” kia. Được rồi, có muốn nhảy cũng không nhảy được.

Dường như các học sinh đều mắc chung một căn bệnh, đó là càng lo lắng, khẩn trương thì cáng không muốn học hành nghiêm chỉnh. Vậy nên gần tới kỳ thi, khách hàng tới tiệm sách của Lí Thời ngày càng nhiều.

Bởi vì vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi, buổi trưa Trần Duy Mặc cũng ở lại ăn ở căn tin trường, tiện thể cùng các thầy cô giáo khác bàn luận công việc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức tham gia kì thi, đối với các học sinh mà mình phụ trách, dẫu sao cũng phải cẩn thận, huống chi anh là người mới, nên nhân cơ hội tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm.

Ngày hôm nay, kì thi cấp ba bị hàng vạn học sinh chửi rủa cuối cùng cũng kết thúc. Lí Thời nghe mấy cô bé học trò trong cửa hàng bàn luận về đề thi, thỉnh thoảng còn nghe thấy một, hai câu “Đề này anh Duy Mặc đã từng giảng qua rồi”, cậu bất giác nở nụ cười.

Xem ra Trần Duy Mặc làm thầy giáo rất được lòng học sinh, năm ấy đám học sinh các cậu luôn gọi thầy, cô giáo mình thích là “anh”, “chị”. Đương nhiên, chỉ dám gọi sau lưng thôi.

Buổi tối, Lí Thời đúng giờ tham ngủ, vừa qua chín giờ đã bò lên giường ôm chăn chuẩn bị ngủ. Nếu là trước kia, kể từ khi Trần Duy Mặc chuyển tới, mỗi khi chuẩn bị đi ngủ, hai người sẽ cùng đắp chăn, trò chuyện trong sáng. Bây giờ chỉ có một mình, Lí Thời mất ngủ, nằm mãi trên giường, bắt đầu suy nghĩ miên man. Cậu nghĩ, trạng thái của mình dựa theo cách nói đậm chất văn học nghệ thuật thì là “một mình khó ngủ(1)”, dựa theo cách nói thông thường thì là “cô đơn khó nhịn”, dựa theo cách nói 213(2)… Nghĩ tới đây, Lí Thời lắc đầu, xốc chăn xuống giường, đi tới phòng sách.

Chẳng nhớ đã bao nhiêu năm cậu chưa tu sửa căn phòng này. Mấy năm trước, đèn trần trong phòng sách bị cháy hỏng, Lí Thời đọc sách, viết chữ toàn nằm ườn trên giường, hoặc là ở tiệm sách dưới lầu, bởi vậy cũng lười quan tâm. Cậu đẩy cửa phòng sách ra, thấy Trần Duy Mặc đang ngồi quay bút dưới ngọn đèn bàn mờ nhạt, càng làm nổi bật động tác vô cùng nhanh của anh.

“Còn chưa ngủ?” Trần Duy Mặc nghe được tiếng cửa vang lên, động tác trên tay vẫn tiếp tục.

“Ừ, hơi khó ngủ.” Lí Thời đi qua, lật lật mấy bài thi, “Sao lại nhiều như vậy?”

“Trong tổ có một thầy bị ốm, anh giúp người ta một phần.”

“A…” Lí Thời vừa đàp, vừa ngồi lên ghế bên cạnh, ngẩn người nhìn chằm chằm Trần Duy Mặc.

“Làm sao thế?” Anh bị cậu nhìn đến phát hoảng, rốt cuộc ngừng động tác trên tay.

“Không, không sao cả. Chỉ là muốn xem…” Trong giọng nói của Lí Thời tràn ngập oán hận muốn ngủ mà không thể ngủ.

“Hả? Xem cái gì?”

“Chỉ tùy tiện xem thôi… Mà Duy Mặc này, chừng nào anh mới đi ngủ?”

Trần Duy Mặc nhìn đồng hồ một chút, còn chưa tới mười giờ, “Còn sớm, anh chấm xong sẽ đi ngủ.”

Đã mười giờ, mười giờ rồi đó! Cái gì gọi là còn sớm chứ? Đâu có sớm!

Đương nhiên, oán niệm trong lòng Lí Thời, Trần Duy Mặc không thể nghe được. Nhìn bộ dạng nghiêm túc chấm bài của anh, chắc chắn là chưa làm xong chưa ngừng lại.

“Duy Mặc à, nhiều bài thi như vậy anh muốn chấm tới khi nào chứ? Hay là để em giúp anh?”

“Ừ, cũng được. Dù sao cũng có đáp án tiêu chuẩn đây, chỉ là đèn bàn này quá tối, hay là tới phòng ngủ của em đi?”

“Được được!” Về đến phòng ngủ là có người đi ngủ cùng cậu rồi, ai thèm quan tâm tới bài thi gì chứ. Lí Thời kích động ôm lấy một tập bài đi ra cửa.

“Tiểu Thời…”

“Gì? Sao thế? Ai nha, em giúp anh là chuyện đương nhiên, không cần phải cảm ơn đâu. Nếu anh thực sự có lòng, sáng mai làm đồ ngon cho em là được…” Không tài nào kiềm chế được cơn buồn ngủ đang dâng lên, Lí Thời bắt đầu nói lung tung.

“Tiểu Thời, anh chỉ muốn nói, tập em cầm đã chấm xong rồi…”

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là cô chẩm nan miên.

(2) 213 = 2B = ngu ngốc.
Bình Luận (0)
Comment