Trúc Mã Vi Phu

Chương 33

Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Trong xe ngựa Tùy gia.

Lục Nghi Trinh tỏ vẻ tức giận, còn Tiêu Hoàn Thận ngồi đối diện nàng lại đang buồn chán nghịch chơi hai viên bạc vụn trong tay.

Nàng vốn dĩ không muốn đánh cược với hắn ta, nhưng ai khiến kẻ này trông đáng ghét như vậy? Đúng là khiến người ta không nhịn được mà muốn dằn mặt, đẩy lui nhuệ khí và uy phong của hắn.

Cho dù có thua thì nàng cũng chỉ phải khai tên ra mà thôi.

Tiểu cô nương nghĩ thầm, cũng chẳng có gì to tát.



Rời khỏi cửa Tây của thành Ngu An, đi thêm gần một khắc, họ lập tức nhìn thấy một sơn môn* vắt ngang ven đường.

* Sơn môn, hay còn được gọi tam môn, là cổng chính của các chùa viện trong Phật giáo.

Con ngựa hí lên một tiếng, móng ngựa chậm rãi dừng lại.

“Đến rồi”. Tiêu Hoàn Thận dừng vê bạc vụn trong tay, cười nói: “Tiểu tiên tử cũng đừng chơi xấu nhé”.

“Lời này là ta nên nói với ngươi mới phải”.

Tiêu Hoàn Thận hài lòng vươn vai, lười biếng quay sang cảm ơn Tùy lão thái thái ngồi vị trí tốt nhất trong xe ngựa, lễ nghĩa của kẻ sĩ không thể thiếu được.

Lục Nghi Trinh càng khẳng định hắn đang lừa nàng,

Sau khi xuống xe ngựa, đáy mắt nàng tràn ngập một màu xanh của núi rừng vây quanh.

Bốn phía là cây cối và đồi núi, con đường nhỏ lại trở thành thứ chẳng đáng chú ý. Tại bậc đá lên núi còn dựng một sơn môn bằng đá xám rất cổ xưa, đỉnh sơn môn còn đề bốn chữ “Thư viện Phụng Sơn”.

Lục Nghi Trinh bất chợt lấy lại bình tĩnh.

Nàng nghĩ bụng, đây chính là nơi thường ngày Tùy Ý học hành sao?

Một người trẻ tuổi giữ cửa đang ngủ gà ngủ gật, nhưng tiếng xe ngựa lộc cộc đã lập tức đánh thức hắn ta dậy; vuốt mặt một cái, sắc mặt trông có vẻ vẫn rất buồn ngủ.

Tiêu Hoàn Thận tiến lên phía trước, vỗ đầu của người giữ cửa, giọng điệu đầy ý trêu chọc: “Ôi nè, Bánh bao thịt, hôm nay đến lượt ngươi trông cửa rồi hả?”.

Người được gọi là “Bánh bao thịt” đưa tay đẩy hắn ta: “Hôm nay đến lượt ai trông sơn môn, chẳng phải ngươi rõ nhất hay sao?”. Tiếng nói cũng khiến người này tỉnh táo lại: “Cứ khăng khăng phải đòi xuống núi hôm nay bằng được, hại ta bị sơn trưởng quả trách, ngươi nói xem bồi thường ta thế nào đây?”.

“Hôm nay tiểu gia ta thắng được nhiều tiền, chia cho ngươi mấy lượng”.

Thấy Bánh bao thịt giãn đôi mày, lúc này Tiêu Hoàn Thận mới chậm rãi quay người nhìn về phía tiểu cô nương xinh đẹp vẫn mang bộ dáng tức giận đùng đùng dưới bậc thang.

“Thế nào, tiểu tiên tử, lần này nên nói tên cho ta rồi chứ?”.

“… Lục Nghi Trinh”.

Sau khi bất đắc dĩ phải nhả ra ba chữ này, tiểu cô nương cũng không thèm để ý đến lời thì thầm của hắn ta “Lục? Là học Lục giàu sang phú quý ghi trong thư viện hả?”. Nàng quay đầu đỡ lão thái thái xuống xe ngựa, hai người cùng nhau đi đến trước mặt Bánh bao thịt trông cửa.

Lục Nghi Trinh nhất quyết không chịu nhìn tay lừa đảo đáng ghét bên cạnh Bánh bao thịt.

“Hai vị là…”.

“Làm phiền ngươi”. Tùy lão thái thái từ tốn nói: “Chúng ta là gia quyến đến thăm học sinh trong thư viện, nhờ ngươi vào thông báo một tiếng”.

Bánh bao thịt chợt hiểu ra, “À” mấy tiếng rồi tránh người sang một bên, mời họ lên núi: “Mau vào thôi, thư viện chúng tôi không có nhiều phép tắc như vậy. Người đến đều là khách, cứ vào trong ngồi trước đã”.

Lục Nghi Trinh lại dìu lão thái thái, miệng vừa nói cảm ơn, bụng lại nghĩ thầm, thư viện này vẫn có học sinh bình thường. Tên lừa đảo kia chắc chỉ là ngoại lệ.

Bậc thang đá của thư viện đã nhiều năm tuổi, khe hở phủ đầy rêu xanh, sáng nay còn đón một trận mưa phùn nên bậc thang vừa ướt lại vừa trơn.

Trên đường đi lên, ai nấy đều vô cùng cẩn thận.

Cách một đoạn sẽ có một ngôi đình nhỏ để nghỉ chân. Lục Nghi Trinh nhớ lại bức thư Tùy Ý đã viết cho mình, phải chăng ngôi đình mà hắn hâm rượu chính là chỗ này?

“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi hai vị”. Bánh bao thịt gãi đầu gãi tai: “Hai vị là gia quyến của học sinh nào? Đợi lát nữa ta sẽ đi tìm người”.

Tiêu Hoàn Thận đi phía trước cũng vì câu nói này mà quay lại.

“Tùy Ý”.

Tiểu cô nương ngẩng đầu ưỡn ngực đáp, đôi mắt không hề chớp lấy một cái.

“Ca ca ta là Tùy Ý”.

Bánh bao thịt và Tiêu Hoàn Thận khẽ giật mình nhìn nhau.

Đối phương còn hít một hơi khí lạnh rất khoa trương, vịn sang Bánh bao thịt bên cạnh thì thầm: “Ngươi tự dẫn hai người này đi đi, ngươi cũng biết ta và hắn không ưa nhau, ta cũng không muốn gặp hắn”.

Nói xong, hắn ta phất tay với Lục Nghi Trinh rồi căng giò bỏ chạy.

Bánh bao thịt gãi đầu cười trừ với hai vị khách, nhưng vẫn nhanh chóng hỏi sự khó hiểu trong lòng.

“Cô nương sao lại không cùng họ Tùy với ca ca”.

“Ta…”.

Lục Nghi Trinh nghẹn họng.

Nàng vốn đâu phải là người của Tùy gia, chỉ vì muốn gặp Tùy Ý nên mới cùng lão thái thái cùng về phương Nam.

Nhưng nàng sao có thể nói ra điều này được?

“Là do bà già này ngại một mình xuống phương Nam sẽ buồn chán nên đưa nàng đi cùng”. Tùy lão thái thái lên tiếng đúng lúc: “Nàng và Ý ca ở cùng một con hẻm, cùng nhau lớn lên. Trong mắt ta, Trinh Nhi không phải cháu gái, mà còn hơn cả cháu gái”.



Sảnh thư viện.

Phu tử phụ trách đón tiếp đến chào hỏi, châm trà, còn thao thao bất tuyệt khen ngợi chuyện học hành của Tùy Ý. Nghe vậy, đáy lòng của tiểu cô nương dâng lên cảm giác vui mừng lẫn hãnh diện.

Ngồi chưa được bao lâu, cửa gỗ chạm khắc hoa văn bị người bên ngoài gõ vang mấy tiếng.

Mi mắt Lục Nghi Trinh khẽ rung rinh, vô thức cúi đầu, nắm chặt tay áo.

Phu tử cười nói: “Chắc là A Ý đến”. Ông ấy cao giọng nói với bên ngoài: “Mau vào đi!”.

Cửa gỗ bị đẩy ra vang lên một tiếng “Két!”.

Ánh nắng sau giờ Ngọ ngày xuân không quá chói chang, sợi nắng vàng ươm lọt qua khe cửa rọi vào bên trong.

Dáng vẻ của Tùy Ý vẫn tuấn tú như trong trí nhớ của nàng. Làn da của hắn vốn đã trắng nõn nhưng ánh mắt trời lúc này chiếu vào lại khiến nó trông như sứ trắng nhuộm chút màu vàng nhạt.

Hắn nhìn những người đang ngồi trong phòng, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, giọng nói ấm áp hiền hòa: “Đọc thư biết được tổ mẫu muốn cùng Trinh Nhi muội muội đến Phụng Sơn, con còn thấy khó tin; bây giờ thấy người rồi mới tỉnh mộng đó”.

Lão thái thái cười nói: “Mấy năm nay con ở Phụng Sơn, bản lĩnh chưa biết thêm được bao nhiêu nhưng mồm miệng thì có đó. Đến đây nào, để tổ mẫu nhìn kỹ”.

Tùy Ý đi về phía lão thái thái.

Sau đó, hai người chào hỏi thế nào, trò chuyện ra sao… tất cả đều vào lỗ tai bên trái rồi ra ngay lỗ tai bên phải của Lục Nghi Trinh.

Nàng hoảng hốt cứ ngỡ mình đã trở lại hẻm Du Lâm của sáu năm về trước.

Một ngày hè chói chang năm đó, nàng cũng gặp Tùy Ý trong hoàn cảnh này. Thiếu niên ngày thường tựa như thần thiên, gặp gỡ lần đầu đã khiến nàng cực kỳ vui vẻ.

Không lâu sau, lão thái thái để phu tử đưa đến chỗ nghỉ ngơi.

Cốt cách của lão thái thái bề ngoài có vẻ cứng rắn, nhưng dù sao cũng là người có tuổi; đi đường nửa tháng mệt mỏi, vẫn sẽ không chịu được như đám trẻ.

Hai vị trưởng bối vừa đi, không khí trong gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Lục Nghi Trinh ngồi trên ghế cảm nhận được ánh mắt của Tùy Ý đang hướng sang bên này, sống lưng nàng cũng đột nhiên cứng đờ.

“Trinh Nhi muội muội”. Tùy Ý vẫn dùng chất giọng dịu dàng đó gọi nàng: “Bôn ba trên đường nửa tháng nhất định rất vất vả đúng không?”.

“Vẫn… vẫn tốt”.

Lục Nghi Trinh từ từ đứng dậy, lại chậm rãi cất bước đến bên cạnh hắn. Trộm quan sát một lúc, nàng mới phát hiện hắn đã cao hơn so với hai năm trước.

May mà nàng cũng là đại cô nương, đỉnh đầu vừa hay có thể chạm đến môi hắn.

Hiển nhiên là Tùy Ý cũng đang nghĩ giống nàng.

Hắn khua tay một chút, cười nói: “Mới hai năm không gặp mà không ngờ Trinh Nhi muội muội đã lớn như vậy”.

Cuối cùng hắn cũng chú ý đến nàng đã là đại cô nương.

Lục Nghi Trinh hồi hộp thở hắt ra, tâm trạng có phần vui vẻ: “Đó là đương nhiên, mấy tháng sau khi cập kê, người đến nhà muội làm mai sắp đạp hỏng cả ngưỡng cửa rồi đó”.

Tùy Ý chợt dừng lại.

“Sao Trinh Nhi muội muội chưa từng nhắc đến chuyện này trong thư?”.

“Cũng… cũng đâu phải chuyện gì quan trọng”.

Hơn nữa, viết mấy lời này trong thư hình như hơi xấu hổ.

Tùy Ý thấy ánh mắt của tiểu cô nương lẳng lặng né tránh nên cũng không làm khó nàng, lại nói: “Đúng rồi, ta nghe nói Trinh Nhi muội muội đi cùng Tiêu Hoàn Thận đến Phụng Sơn?”.

Nhắc đến kẻ lừa đảo kia, Lục Nghi Trinh đột nhiên tức giận, niềm vui khi gặp lại vơi bớt, thay vào đó là phẫn nộ lẫn tủi thân ngập trời.

Thấy sắc mặt của tiểu cô nương không đúng lắm, Tùy Ý ân cần hỏi han, ánh mắt sâu thẳm xoáy vào nàng: “Trinh Nhi muội muội, đã xảy ra chuyện gì không hay?”.

Tiểu cô nương nói một mạch chuyện nàng bị lừa hôm nay trong thành Ngu An cho hắn nghe.

Cuối cùng, nàng còn không quên kết luận một câu: “Hắn ta là kẻ đáng ghét nhất trên đời mà muội từng gặp!”.

Nghe xong câu chuyện, Tùy Ý lấy một bọc kẹo trong tay áo đưa cho nàng, vừa an ủi: “Hắn ta xuất thân vô lại đầu đường xó chợ, đối với hắn ta, da mặt cũng là vật ngoài thân thôi. Trinh Nhi muội muội nhớ kỹ sau này tránh xa hắn ta một chút”.

“Vâng”.

“Còn về việc hắn ta lừa gạt Trinh Nhi muội muội…”. Tùy Ý nói: “Ta nhất định sẽ báo thù cho muội”.

Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn hắn, dường như không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Khuôn mặt nàng không kìm được nóng dần lên. Nàng rũ mắt xuống, lấy một viên kẹo màu vàng nhạt trong túi rồi bỏ vào miệng.

Hương vị ngọt ngào đậu trên đầu lưỡi, lúc này Lục Nghi Trinh lại nghĩ đến một vấn đề: “Ý ca ca, vì sao huynh lại mang theo bên mình kẹo đủ màu sắc thế?”.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là muốn cho cô nương nào sao?

“Ta sớm nghe nói Trinh Nhi muội muội cùng tổ mẫu ta đến Phụng Sơn nên mới mua trước”.

Tùy Ý dịu dàng cười với nàng.

“Bây giờ xem ra là chuẩn bị không thừa, muội xem, chẳng phải nó đã phát huy tác dụng rồi sao?”.

Thì ra, cô nương đó chính là nàng.

Lục Nghi Trinh ngậm kẹo, chỉ cảm thấy lưỡi ngọt thỉu.

“Vất cả đoạn đường dài, ta đưa Trinh Nhi muội muội về sương phòng nhé”.

Lục Nghi Trinh gật đầu, cầm túi kẹo rồi cùng hắn ra khỏi cửa phòng.

Đi qua những ngôi nhà, lầu các trên đường, Tùy Ý tiện thể giải đáp những thắc mắc của nàng… nơi nào là tàng thư các, nơi nào là lớp học, nơi nào là chỗ chịu phạt của học sinh…

Tiểu cô nương nhìn không chớp mắt, tựa như có thể chắp vá chúng thành những mảnh ghép về cuộc sống hai năm này của thiếu niên trong lòng nàng.

Cho dù hai năm đó cũng không có nàng.

Sương phòng của Lục Nghi Trinh ngay bên cạnh phòng của Tùy lão thái thái.

Lão thái thái đã vào sớm hơn nàng một chút, hiện giờ đã rửa mặt đi nghỉ.

Đẩy cánh cửa phòng, Lục Nghi Trinh bước một bước, nhưng lại rút chân về.

Nàng quay người nhìn sang Tùy Ý dưới mái hiên.

“Ý ca ca”.

Bao nhiêu lời nói nhưng lúc này lại chẳng thốt nên lời.

Cũng không thể nói cho hắn biết nàng không nỡ xa hắn biết bao, không muốn lại phải tách ra nhanh như vậy.

“Trinh Nhi muội muội mau nghỉ ngơi đi”.

Tùy Ý thấp giọng đảm bảo: “Đợi muội lấy lại sức lực rồi ngày mai ta sẽ đưa muội chơi hết cả Phụng Sơn này”.
Bình Luận (0)
Comment