Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Sáng hôm sau, Lục Nghi Trinh dậy rất sớm, thúc giục Bảo Khấu lấy cho mình bộ váy màu nghệ trong rương, rồi lại chải cho nàng một kiểu tóc thật xinh đẹp.
Giờ Thìn, Tùy Ý vấn an lão thái thái xong thì đến sương phòng tìm nàng, sau đó đưa nàng đến phòng ăn của thư viện ăn sáng.
Đúng lúc các học sinh đều đang tụ tập ăn sáng, Lục Nghi Trinh và tiểu Thế tử vừa vào cửa đã cảm nhận được sự náo nhiệt.
Có học sinh vội vàng lên lớp chạy lướt qua họ vào nhà ăn, cũng có học sinh ăn no vỗ bụng đi ra khỏi cửa.
Nhưng các học sinh nam ở thư viện vẫn không tránh khỏi chú ý đến cảnh tượng không thường thấy ở nơi này.
Tiểu cô nương thanh tú động lòng người xuất hiện giữa ngôi miếu toàn hòa thượng cứ như một tảng thịt tươi, mới lạ biết bao?
Bước chân lên bậc thang của Tùy Ý dừng lại một chút, đôi mày thoáng nhăn lại rất khó phân biệt, lặng lẽ giấu tiểu cô nương sau lưng mình.
“Ý ca ca, sao không đi nữa?’.
“…”.
“Ta chợt nhớ ra”. Tùy Ý quay người lại: “Đồ ăn ở đây cho nhiều muối, không hợp với khẩu vị của Trinh Nhi muội muội, chi bằng ta sai người xuống núi mua chút đồ ăn thanh đạm cho muội. Trinh Nhi muội muội thấy có được không?”.
Tiểu cô nương luôn rất nghe lời hắn nên chỉ gật đầu.
“Được, vừa hay ta cũng chưa đói lắm”.
Hai người rời khỏi phòng ăn, những ánh mắt nhìn lén cuối cùng cũng giảm đi nhiều.
Tùy Ý cố tình dẫn tiểu cô nương đi vào những con đường nhỏ yên tĩnh vắng vẻ.
Nhưng những lối đi như vậy khó có thể nhìn ngắm được phong cảnh của thư viện. Lục Nghi Trinh đi được một lúc chợt cảm thấy không thích hợp: “Ý ca ca, vì sao không đến chỗ Tàng Thư Lâu ạ?”.
Tùy Ý liếc mắt nhìn tiểu cô nương đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Hai má tròn hây hây cân xứng, đôi mắt hạnh long lanh tràn đầy sức sống, cảm giác xinh đẹp dễ chịu khiến người ta không thể dời mắt.
Nàng đã trưởng thành, cũng đến tuổi thành thân; huống chi xét về dung mạo, tính cách, gia thế… mọi thứ đều tốt vô cùng. Bên ngoài có nam tử thập thò ái mộ nàng cũng không có gì lạ.
Chỉ là.
Trong lòng Tùy Ý dấy lên chút cảm giác khó chịu.
Có lẽ bởi vì tiểu cô nương mà đích thân hắn đã chăm sóc như châu như ngọc nhiều năm như vậy, hắn không yên tâm khi giao nàng vào tay người khác.
Tiểu cô nương lúc nào cũng mềm mại ngọt ngào ngọt như vậy, nếu bị người ta bắt nạt hay lừa gạt nên biết làm sao đây?
“… Ý ca ca?”.
Giọng nói khe khẽ của tiểu cô nương lọt vào tai hắn, lúc này Tùy Ý mới sực mình tỉnh táo.
Hắn im lặng một lát, đuôi mắt cong cong, nói với nàng: “Trinh Nhi muội muội, chỗ đó cũng chẳng có gì để xem đâu. Ta biết một đỉnh núi gần Phụng Sơn trồng đầy hoa đào”.
Quả thật là Lục Nghi Trinh luôn rất hứng thú với hoa đào, nàng lập tức không nghi ngờ gì nữa, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta nhanh qua đó đi!”.
Tùy Ý dẫn tiểu cô nương đi, một trước một sau trèo lên những bậc đá dẫn lên đỉnh núi.
Chặng đường vừa đi vừa nghỉ, càng về sau, toàn thân tiểu cô nương đã vã lớp mồ hôi mỏng. Da mặt cũng chuyển sang hồng, còn bắt mắt hơn cả hòa đào trên núi.
Nàng thở hồng hộc bắt lấy tay áo của người phía trước: “Ý ca ca, chúng ta… chúng ta khi nào mới đến thế?”.
Tùy Ý cười nhẹ đưa tay đỡ nàng.
Toàn thân tiểu cô nương nóng hầm hập, cách một tầng y phục mỏng manh, hắn cũng có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp truyền qua lòng bàn tay.
“Mệt lắm rồi hả?”.
“Vâng”.
“Còn khoảng một trăm bậc thang nữa, Trinh Nhi muội muội còn cố được không?”.
Khoảng một trăm bậc…
Lục Nghi Trinh quay đầu nhìn con đường đá không thấy điểm đầu bên dưới, tiếp đó lại ngẩng đầu lên nhìn người đang mỉm cười nhìn nàng. Nàng thầm nghĩ rừng đào cũng không còn xa nữa, không thể phí công lên đây được.
Thế là nàng cắn răng gật đầu: “Có thể!”.
Tùy Ý không suy nghĩ thêm nữa, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi chậm một chút, ta dìu Trinh Nhi muội muội lên”.
Hơn một trăm bậc còn lại, đúng là hai người đi rất chậm.
Nỗi ngượng ngùng ban đầu khi được tiểu Thế tử nắm chặt cánh tay đã bị ngọn gió trên núi cuốn bay, chỉ còn lại sự thoải mái, dễ chịu.
Lục Nghi Trinh nghĩ bụng, con đường này cứ dài tiếp thì tốt biết bao.
Nhưng con đường nào cũng có điểm cuối.
“Đến rồi”. Tùy Ý chậm rãi rụt tay lại, dặn dò: “Trinh Nhi muội muội đi theo ta, nhất định phải luôn chú ý dưới chân”.
Thấy tiểu cô nương gật đầu đồng ý, lúc này hắn mới vạch ra lùm cây cỏ, thò đầu vào mảnh rừng cây tươi tốt bên cạnh những bậc thang đá.
Có lẽ rừng đào trên đỉnh núi này chưa bị nhiều người phát hiện nên cũng chẳng có con đường nào tử tế dẫn vào khu rừng. Nếu không phải có Tùy Ý đi trước mở đường thì tiểu cô nương cũng không biết đi lên như thế nào.
Chẳng mấy chốc, người đi trước dẫn đường đột nhiên dừng bước.
Lục Nghi Trinh cũng dừng lại, tỏ vẻ chờ mong: “Ý ca ca, nhìn thấy hoa đào rồi sao?”.
Tùy tiểu Thế tử quay người lại.
“Trinh Nhi muội muội…”. Hắn trầm ngâm: “E là hôm nay chúng ta không nhìn thấy hoa đào được rồi”.
“Vì sao?”.
Tùy Ý khẽ lách người sang một bên.
Tiểu cô nương nắm cánh tay trái của hắn, đôi mắt nhìn về phía mảnh rừng phía trước. Rừng đào phía trước trơ trụi, thỉnh thoảng mới có những nụ hoa đỏ nhạt treo đầu cành.
Hiển nhiên là vẫn chưa đến độ hoa nở.
“Khoảng mấy ngày nữa thì hoa đào mới nở được”. Tùy Ý hỏi: “Đến lúc đó, Trinh Nhi muội muội còn bằng lòng cùng ta leo bậc thang lên đây không?”.
Tiểu cô nương đáp không hề do dự: “Bằng lòng”.
…Chạng vạng tối, Lục Nghi Trinh ngồi bên cửa sổ sương phòng xoa chân.
Bỗng nhiên, một tiếng thì thầm vang lên ngoài cửa sổ.
Gọi là “Tiểu tiên tử”.
Lục Nghi Trinh rất mẫn cảm với cách xưng hô này. Nàng nhíu mày, đưa tay đóng cửa sổ lại.
Đang muốn thở phào một tiếng thì cửa sổ lại bị gõ nhẹ một tiếng.
“Lục cô nương”.
Người ngoài cửa sổ thay đổi cách xưng hô đứng đắn, nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm qua lừa cô, ta thật sự rất có lỗi, ta đã nhận thức được sai lầm sâu sắc rồi”.
Thái độ xin lỗi khác thường này lại khiến tiểu cô nương trong phòng thấy mờ mịt.
Nàng không lên tiếng, người bên ngoài cửa sổ cho rằng nàng không tha thứ: “Thật, là thật đó. Nhưng cô không biết, vị ca ca kia của cô giở hết thủ đoạn, không chỉ gọi phu tử đến lục soát bao tiền của ta, mà còn hại ta ở lại lớp học chép phạt đến tận giờ!”.
“Chuyện này, chuyện này gì liên quan gì đến ta?”.
Làm sai thì phải chịu phạt, tiểu cô nương nghĩ chuyện này rất công bằng.
“Sao lại không chứ?”. Người ngoài cửa sổ nói: “Cô có biết hôm nay ta phải chép phạt sách gì không?”.
“… Là sách gì?”.
“Là 《Nữ giới》!”.
Tiểu cô nương cười “Phụt!” thành tiếng.
Người ngoài cửa nghe được tiếng cười của nàng, giọng nói lại nhỏ thêm mấy phần: “Tiểu… Lục cô nương, ta thật sự biết sai rồi”.
“Vậy thì được, ta tha thứ cho ngươi”.
“Ta biết Lục cô nương rộng lượng mà”.
Người ngoài cửa sổ dừng một lúc, lại nói tiếp: “Chúng ta đã xí xóa hiềm khích trước đây rồi, nếu cô không chê thì ta mời cô ăn gà rừng nướng nhé, thế nào?”.
“Gà rừng nướng?”.
“Phải, không đi quán cơm, mà là gà săn được sau núi, tự nướng”.
Đây là thứ mà trong thoại bản mới có thôi.
Tiểu cô nương hơi dao động, đưa tay muốn mở cửa sổ nhưng rồi lại rụt tay về. Nếu đi một mình với hắn ta có vẻ không tốt lắm đâu.
Ngoài ngoài cửa sổ dường như lờ mờ đoán được suy nghĩ của nàng, vội nói: “Không chỉ có ta, còn có Bánh bao thịt, cô đã từng gặp hắn ta rồi; cũng không chỉ có nam tử, còn có trù nương ở phòng ăn nữa”.
Lục Nghi Trinh gác tay lên khung cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên, quả đúng là đã đánh vào sở thích của nàng rồi.
“Còn nữa, Lục cô nương, nếu cô đến thì bọn ta nhất định sẽ biết gì nói nấy với cô. Chẳng lẽ cô không muốn biết mấy năm nay ca ca nhà cô ở Phụng Sơn đã làm những gì sao? Ví dụ… có cô nương nào gần gũi với hắn hay không?”.
“Lạch cạch” một tiếng.
Cửa sổ đã mở.
Khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của tiểu cô nương xuất hiện.
“Ta muốn đưa nữ sử và người hầu nhà ta theo”.
…Mặt trời ngả về Tây.
Phía sau Thư viện Phụng Sơn bùng lên hai đống lửa lập lòe.
Lục Nghi Trinh và một nhóm người của thư viện ra ngoài săn ngồi vây quanh đống lửa. Người ngồi gần nàng nhất chính là tiểu trù nương của thư viện, tên là “Nghênh Hương”.
Tiêu Hoàn Thận và Bánh bao thịt chơi oẳn tù tì thua cuộc nên phải đến bờ sông rửa hai con gà rừng.
“Lục cô nương, mùi hương trên người cô thật thơm”. Nghênh Hương xích lại gần nàng, hỏi: “Bình thường cô dùng hương liệu gì vậy?”.
Bị người khác sát lại gần, Lục Nghi Trinh cảm thấy hơi không quen, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là huân hương trên y phục thôi, ta cũng không rõ. Đợi lát nữa ta sẽ hỏi nữ sử nhà ta giúp cho cô”.
“Cô nương thật là tốt, ta còn tưởng tiểu thư nhà quyền quý đều rất kênh kiệu”.
“Thì ra thoại bản đều viết như vậy hả?”.
Nghênh Hương phì cười: “Ta cũng không có thời gian đọc những thứ tốn thời gian như vậy đâu, là tận mắt chứng kiến. Cô không biết đâu, có lần một tiểu công tử phú quý trong thư viện chúng ta có muội muội đến thăm. Dáng vẻ và cử chỉ của người đó hệt như con gà chọi ấy!”.
Trù nương nói đến đây, lại nhớ ra thêm điều gì nữa nên bổ sung: “Nhưng mà, ta nghe bọn họ nói, hình như cô không phải là muội muội ruột của Tùy Thế tử?”.
Lục Nghi Trinh do dự gật đầu.
Nghênh Hương tặc lưỡi cảm thán: “Quả nhiên, ta thấy hai người chẳng có điểm gì giống nhau cả”.
“Có đó”. Lục Nghi Trinh nói: “Cô nói tính tình của ta tốt, nhưng ca ca của ta còn tốt hơn ta đó. Huynh ấy chưa từng nổi giận với ta”.
Nghênh Hương kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt tiểu trù nương cứ như đang muốn nói: “Chúng ta quen biết không cùng một người”.
“Ta… nói sai chỗ nào sao?”.
Nghênh Hương chậm chập lắc đầu: “Có lẽ, có lẽ hắn đối với cô tương đối đặc biệt”. Trầm mặc một lúc, nàng ta lại nói: “Nhưng hai năm nay, ở Thư viện Phụng Sơn, đám người Tiêu Hoàn Thận đều không dám chọc vào ca ca của cô”.
“Vì sao vậy? Trước đây đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Cũng không phải, ít nhất thì ta chưa từng nghe nói”.
Củi khô dưới chân cháy “đôm đốp” phát ra đốm lửa lập lòe.
“Nhưng ta đoán…”. Nghênh Hương nói: “Có thể là vì thân thế của bọn họ”.
Thân thế của Ý ca ca?
Lục Nghi Trinh thầm nghĩ, ngoại trừ là Thế tử Tĩnh Quốc công thì hắn còn có thân thế nào khác đây?
“Tùy Thế tử xuất thân gia tộc hiển hách, không quen nhìn kiểu diễn xuất vô lại chốn chợ búa; Tiêu Hoàn Thận từ nhỏ lại theo phụ thân bợm rượu, ăn cơm trăm nhà mà lớn, cũng không quen nhìn kiểu diễn xuất của công tử gia thế. Cho nên hai người đó vừa gặp đã đối đầu gay gắt”.
Lục Nghi Trinh suy nghĩ một lúc, không quá đồng ý với Nghênh Hương: “Ca ca ta cũng không phải kiểu người có thành kiến với xuất thân của người khác”.
Đúng lúc này, đống lửa trước gió khẽ lay động, Tiêu Hoàn Thận cũng hờ hững đi đến phía sau lưng.
“Tiểu tiên tử muốn biết những chuyện này, chi bằng hỏi trực tiếp ta thì hơn?”.
Nghênh Hương sững người, cảm giác xấu hổ khi nói giấu sau lưng người khác lan ra toàn thân, hệt như thỏ con nhảy dựng lên, lập tức phủi mông chạy sang đống lửa khác.
Còn một mình Lục Nghi Trinh ngồi tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
“Ta, ta cũng không cố ý nói sau lưng ngươi đâu, chỉ hơi tò mò thôi”.
Tiểu cô nương giương mắt nhìn người cầm gà rừng trong tay ngồi xuống, toàn thân cứng lại kiềm chế.
“Nếu như mạo phạm đến ngươi thì ta xin lỗi”.
“Trái lại, rất ít người nói mạo phạm đến ta”. Tiêu Hoàn Thận thành thục xiên nửa con gà vào gậy gỗ rồi nướng trên đống lửa.
“Nhưng cô yên tâm, mấy câu nói của cô cũng không thể mạo phạm đến ta”.
Người này…
Vì sao lúc nào cũng có thể nói ra những lời đáng ghét như vậy nhỉ?
Rõ ràng câu đó có ý tốt mà.
“Nghênh Hương vừa nói đến đâu rồi?”.
Tiêu Hoàn Thận vừa nướng gà, vừa nướng gà.
“Ồ, đúng là ta có một phụ thân bợm rượu, mẫu thân qua đời sau khi sinh ra ta. Ta không thể dựa dẫm vào họ, lúc còn nhỏ thì dựa vào người thân ở quê để sống qua ngày; lớn lên một chút thì trà trộn với đám lưu manh đầu đường xó chợ để có cơm ăn, cuối cùng vẫn sống tiếp được”.
“Đã từng vào ngục ngồi mấy ngày, cũng từng viết khế ước bán thân, may mà sơn trưởng có lòng tốt, dùng tám quan tiền mua ta về”.
“Ta không biết ca ca của cô đã từng gặp phải chuyện gì, nhưng lần đầu gặp hắn, ta đã biết hắn rất giống ta. Đồng thời bọn ta đều là dáng vẻ mà đối phương ghét nhất”.
“Hắn tự đeo mặt nạ cho bản thân, còn ta lại tự xé toang mặt nạ của mình. Hắn là ngụy quân tử, còn ta cũng là chân tiểu nhân”.