Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Trung tuần tháng 9, Tùy Ý đến Điển Sát Ti nhậm chức.
Đầu tháng, Đại Triệu xảy ra một biến động lớn chưa từng thấy. Quan gia hạ chiếu sáp nhập Đốc Sát Viện và Hình Ngục Ti thành Điển Sát Ti, đứng trên sáu bộ, chịu trách nhiệm giám sát, đôn đốc và hành pháp.
Chiếu chỉ vừa hạ xuống, trên dưới triều đình đều bàng hoàng.
Có người liên hệ chuyện này với “Huyết Trích Tử” từ thời Thái tổ Hoàng đế, cho rằng sáp nhập hai cơ quan này với nhau, dồn chung cái uy và oán hận không được thỏa đáng.
Cũng có một phần nhỏ cho rằng động thái này có thể coi như quét sạch cung cách làm việc lộng hành như triền triều, đó là điều tốt.
Nhưng bất kể ra sao, chiếu chỉ đã hạ, tuyệt đối không thể thu hồi.
Ngày Lục Nghi Trinh đưa Tùy Ý đi nhậm chức, nghĩ đến những lời đồn gần đây, nàng cẩn thận dặn dò một câu “Mọi chuyện phải cẩn thận”. Nhưng hắn lại cười xoa đầu nàng, căn dặn ngược lại: “Ta không sao, ngược lại là muội đó. Gần đây thời tiết trở lạnh, ra ngoài nhớ phải khoác thêm áo”.
…
Mấy ngày nay, người buồn bã nhất không ai khác ngoài Đoàn Dục Nhi.
Tiểu cô nương vào cung một chuyến, cứ ngỡ sẽ mau thoát, nào ngờ dự định đổ bể, còn được phong hào, giờ mới được xuất cung thăm nhà lần cuối.
Tiểu cô nương đang bi thương gục xuống bàn nức nở khi Lục Nghi Trinh đến thăm.
“Dục Nhi tỷ tỷ…”.
Đoàn Dục Nhi vừa nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, tủi thân oà khóc thảm thiết: “Lục bảo bối, hức, vẫn là… muội tốt với ta… hức… bọn họ đều gọi ta là Tiệp dư. Ta không thèm đâu… hức… không muốn làm Tiệp dư gì đó đâu!”.
Lục Nghi Trinh nhất thời cũng không biết an ủi tiểu cô nương thế nào, chỉ có thể xoa lưng nhuận khí cho nàng ấy: “Được rồi, Dục Nhi tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã”.
“Bình tĩnh, ta bình tĩnh làm sao được, hức. Ta tính chỉ vào cung chơi một cùng rồi về. Ai ngờ… mười người lấy ba… hức… mười phần ba… thế quái nào lại rơi trúng đầu ta? Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ… hức”.
Lục Nghi Trinh im lặng nghe Đoàn Dục Nhi kể xong câu chuyện, đợi đến khi tiểu cô nương dừng khóc mới rót cho nàng ấy một chén nước, ngập ngừng an ủi:
“Thật ra, nhìn ở một khía cạnh khác thì Quan gia anh minh sáng suốt, cũng coi như đúng theo tiêu chuẩn “Nam tử số một trong thiên hạ” mà tỷ nói”.
“Hắn, hắn đúng là anh minh thật, cũng rất đẹp trai, nhưng mà…”.
Đoàn Dục Nhi đỏ mắt sụt sịt, nói: “Nhưng mà sau này hậu cung chắc chắn sẽ có nhiều nữ nhân, ta không muốn biến thành oán phụ như Doãn tiểu nương đâu”.
“Hơn nữa, muội không biết đâu, hình như Quan gia chẳng hề hứng thú gì với nữ sắc cả!”.
Đoàn Dục Nhi lại gần, hạ giọng nói: “Ngày tuyển tú ấy, ta và chín cô nương khác đứng trong điện đợi nửa canh giờ, Thái hậu nương nương phải phải người đi mời ba bốn lần thì Quan gia mới đến, đến rồi mà tay vẫn còn cầm mấy quyển tấu chương!”.
Lục Nghi Trinh che miệng kinh ngạc.
“Lúc chọn người cũng thấy, tất cả đều là Thái hậu nương nương nói, Quan gia ngồi đó đọc tấu chương, chẳng ngẩng đầu lên được mấy lần. Cuối cùng Thái hậu nương nương nói muốn Quan gia chọn người thì hắn mới tùy tiện chỉ lấy ba người”.
Nói đến đây, Đoàn Dục Nhi lại òa khóc: “Sao lúc đó ta lại đứng thuận bên tay phải của hắn cơ chứ…”.
…
Đoàn Dục Nhi khóc lóc ủ ê cả một ngày.
Ngày hôm sau, Lục Nghi Trinh dõi mắt nhìn theo tỷ muội tốt của mình được ma ma đỡ lên xe ngựa vào cung.
“Đợi một chút, ta còn có mấy câu muốn nói!”.
Xe ngựa chuẩn bị lăn bánh, Đoàn Dục Nhi vén rèm xe thò đầu ra ngoài.
“Lục bảo bối, muội qua đây!”.
Lục Nghi Trinh vội vàng tiến lên, bịn rịn hỏi: “Dục Nhi tỷ tỷ”.
Đoàn Dục Nhi nắm tay Lục Nghi Trinh, giọng điệu nghiêm trọng: “Lục bảo bối, sau này ta không mong chờ điều gì, nhưng có một việc muốn giao cho muội”.
“Dục Nhi tỷ tỷ, tỷ nói đi, muội nhất định sẽ làm được”.
“Về sau ta không ở đây, Uyển Âm hẳn sẽ lại bị người nhà bắt nạt, nhưng muội phải thay ta bảo vệ cho tỷ ấy, nhất là hạnh phúc cả đời tỷ ấy”. Đoàn Dục Nhi nói: “Ta nghe nói, mấy ngày trước đại ca ta đã tiết lộ với mẹ ta muốn đến Từ gia cầu thân, nhưng không biết vì sao mấy hôm nay lại dặn mẹ ta tạm gác chuyện này lại”.
“Lục bảo bối, muội để ý giúp ta xem bên cạnh huynh ấy có phải có nữ tử khác hay không. Nếu đúng là có… tuyệt đối không thể để Uyển Âm gả đến nhà ta chịu tủi”.
“Được, muội nhớ rõ, Dục Nhi tỷ tỷ”.
…
Vì những lời dặn dò của Đoàn Dục Nhi trước khi vào cung nên chuyện đầu tiên Lục Nghi Trinh làm chính là chạy đi tìm Tùy Ý hỏi hành tung mấy ngày nay của Đoàn Bá An. Tùy Ý vừa xong việc về nhà đã thấy Lục Nghi Trinh tìm đến.
Hiện giờ hai người họ cùng làm quan ở Điển Sát Ti.
Nghe loáng thoáng câu hỏi, Tùy Ý khẽ nhíu đuôi mày: “Ta vừa về nhà mà Trinh Nhi muội muội lại hỏi ta chuyện nam tử khác?”.
Lục Nghi Trinh lo lắng hắn ghen tuông bậy bạ, thế nên lập tức kể đầu đuôi câu chuyện của Đoàn Dục Nhi cho hắn nghe.
“Là thế hả”.
Hắn suy tư một lúc, bỗng nhiên cười.
“Ta có thể đoán được nguyên nhân Đoàn Bá An làm như vậy, nhưng Trinh Nhi muội muội tên tâm, tuyệt đối không phải vì hắn có nữ tử khác đâu”.
“Thế là vì chuyện gì?”.
Tùy Ý lẳng lặng ngắm nhìn nàng, một lúc sau lại khẽ thở dài một tiếng: “Bởi vì khoảng một hai tháng sau, Điển Sát Ti sẽ có một vụ án rất lớn”.
“Án rất lớn?’.
Án gì mà có thể dự đoán trước nó sẽ xảy ra vậy? Cũng vì nó mà chuyện cầu thân đều phải lùi lại sao? Chẳng lẽ đến lúc đó họ sẽ bận bù đầu không thể dứt ra được?
Một đống nghi vấn lùng nhùng trong đầu Lục Nghi Trinh, nhìn sắc mặt của người đối diện, nàng vô thức sực tỉnh: “Chuyện này không thể tiết lộ với người ngoài đúng không?”.
Tùy Ý mỉm cười nói: “Trinh Nhi muội muội thật thông minh”.
Lục tiểu cô nương cảm thấy như mình vừa làm chuyện gì sai trái, ấp úng nói: “Vậy… vậy mà huynh còn nói với muội…”.
Hắn cười khẽ: “Xưa nay ta đều không đành lòng từ chối Trinh Nhi muội muội”.
Lục Nghi Trinh thẹn thùng, vành tai đỏ ửng, nói:
“Ý ca ca, trước kia huynh không như vậy”.
“Như nào?”.
“Không dè dặt”.
Lục Nghi Trinh vắt óc suy nghĩ mới chọn được một từ.
Nàng nhìn khuôn mặt nho nhã tuấn tú của người trước mặt, không khỏi hồi tưởng: Trước kia gặp hắn, nàng chỉ cảm thấy hắn giống thần tiên; còn bây giờ lại giống yêu tinh dần lột từng lớp vỏ ngoài của thần tiên.
Tiếng cười qua đi, Tùy Ý lại nhìn về phía nàng, dịu giọng nói: “Trinh Nhi muội muội, hai ngày nữa theo ta đến một nơi nhé”.
…Lục Nghi Trinh không biết hắn muốn đi đâu, nhưng chỉ cần được ở bên Tùy Ý, nơi nào nàng cũng chờ mong.
Hôm ấy, tiểu cô nương trang điểm rất xinh đẹp, đợi trước cửa Điển Sát Ti từ sớm.
Có lẽ một mình nàng chờ trước cửa quá mức khiến người ta chú ý, hai thủ vệ canh cửa nhìn nhau, đùn đẩy đi đến.
“Tiểu cô nương, nơi này là Điển Sát Ti, là nơi xử án, sát khí rất nặng, cô nương vẫn nên đứng cách xa ra một chút đi”.
“Không sao”. Lục tiểu cô nương lắc đầu: “Ta đang đợi người”.
Thủ vệ thấy nàng lẻ loi một mình, trông lại rất yếu ớt, thầm nghĩ gió thu lạnh lẽo, không nhịn được bèn hỏi: “Cô nương muốn tìm ai, chúng ta vào gọi giúp cô nương”.
Nàng phải trả lời câu hỏi này thế nào đây? Nói là “vị hôn phu” sao? Lục tiểu cô nương nghẹn họng không dám nói ra ba tử đó, chỉ có thể nói: “Là ca ca của ta”.
“Không cần làm phiền các ngươi, một lúc nữa là Điển Sát Ti sẽ hết giờ làm việc rồi, ta đợi huynh ấy cũng được, không nên quấy rầy huynh ấy làm việc”.
“Muội muội nhà ta mà hiểu chuyện bằng một nửa cô nương thì tốt biết mấy”.
Thủ vệ thở ngắn than dài, lấy cho nàng một chiếc ghế nhỏ ngồi đợi, còn tốt bụng nói chuyện với nàng giết thời gian.
“Sau khi Đô Sát Viện và Hình Ngục Ti được sáp nhập, công việc của Điển Sát Ti càng thêm chồng chất, gần như là gấp đôi Hình Ngục Ti ngày trước”.
“Thế thì mọi người sẽ làm việc muộn hơn so với trước kia phải không? Có khi nào bận đến khuya không?”.
“Không đâu”. Một trong hai người thủ vệ nói: “Mấy vị đại nhân chỗ chúng ta đều rất lợi hại, đặc biệt là Phó sử đại nhân, không có vụ án nào là ngài ấy không tra ra được”.
Phó sử Điển Sát Ti… đó chẳng phải là Tùy Ý sao?
Trong lòng tiểu cô nương đắc ý cực kỳ, cong mắt lên hỏi: “Huynh ấy làm gì vậy?”.
Nhưng câu hỏi này lại khiến hai thủ vệ trầm ngâm rất lâu.
Sắc mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
“… Làm sao thế?”.
“Tốt nhất là cô nương không nên nghe mấy chuyện này”.
Lục Nghi Trinh đang muốn tiếp tục truy hỏi thì khóe mắt thoáng trông thấy hai bóng người ra đến cửa lớn Điển Sát Ti.
Xong việc rồi!
Tiểu cô nương lập tức ném một đống câu hỏi ra sau đầu, đứng lên chầm chậm bước về phía trước. Cho đến khi bóng dáng của người mà nàng luôn nhớ nhung hiện ra trước mắt, cuối cùng nàng không kìm nén được vui mừng, chạy về phía hắn, gọi “Ý ca ca”.
Tùy Ý ôm nàng vào lòng.
“Sao muội không ở nhà chờ ta?”.
Tiểu cô nương vòng tay ôm eo hắn: “Muội không đợi được”.
Lúc này, Tùy Ý có bao nhiêu lời cũng thốt không ra, chỉ hỏi: “Đợi lâu chưa? Có mệt không?”.
“Không mệt, ở đây có hai thủ vệ ca ca rất tốt, còn lấy ghế cho muội ngồi nữa”.
Lục Nghi Trinh nói xong thì buông tay ra chỉ thủ vệ đứng bên cửa lớn. Hai thủ vệ vốn dĩ ban nãy còn tươi cười mà giờ lại hoảng sợ ôm nhau từ lúc nào không hay.
…
Hai người đến cửa hàng bánh Lưu Ký cuối phố Phan Lâu ăn tối.
Ra khỏi cửa hàng bánh, sắc trời đã gần tối.
Dòng người trên chợ đêm ngày càng đông đúc, rộn ràng; tiếng trẻ con đùa giỡn, tiếng những sạp rao hàng, tiếng người đi đường trò chuyện xen lẫn những âm thanh hỗn tạp.
Đèn lồng đủ màu cam, xanh nhạt, đỏ dưới mái hiên đua nhau khoe sắc tô điểm cho màn đêm, chiếu sáng những song cửa sổ được điêu khắc tinh xảo.
Tùy Ý nắm tay tiểu cô nương, rảo bước hòa vào dòng người.
“Ý ca ca, chúng ta đang đi đâu?”.
“Sông Biện Thủy”.
Giọng nói của hắn hòa chung những âm thanh huyên náo khác, bỗng trở nên mờ mịt không rõ.
Tùy Ý nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng.
“Ta đưa muội đi thả đèn”.
Bọn họ mua hai ngọn đèn hoa đăng hình hoa sen ở quán nhỏ bên bờ sông, sau đó băng qua dòng người, đi đến bờ Biện Thủy lấm tấm ánh sáng giữa đêm đen.
Hôm nay không phải Tết Trung nguyên hay Trung thu nên mặt sông không có nhiều hoa đăng, thỉnh thoảng mới thấy mấy cái lập lờ bồng bềnh trên mặt nước như những chấm sáng nhỏ trong bóng đêm trầm mặc.
Nhân lúc Tùy Ý đang thắp đèn, Lục Nghi Trinh ngó nghiêng quan sát xung quanh. Nàng phát hiện đây chính là nơi nàng từng tìm đến Tùy Ý vào buổi tối Tết Trung Nguyên sáu năm trước.
Khi đó, hắn cũng ở đây thả hoa đăng.
Chỉ lẻ loi một mình, không có cả người hầu vẫn theo sát bên mình.
“Trinh Nhi muội muội, xong rồi”.
Giọng nói từ tốn của hắn gọi nàng trở về thực tại.
Lục Nghi Trinh nhận một chiếc hoa đăng đã thắp sáng trong tay Tùy Ý.
Hắn cũng cầm một chiếc đèn giống như vậy, ánh nến vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thoáng nhìn rất dịu dàng, ý cười mềm mại.
Lục Nghi Trinh ngẩn ngơ nhìn hắn, không hề chớp mắt.
“Trinh Nhi muội muội, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta”.
Âm thanh nhẹ nhàng êm ái theo gió sông cuốn đến bên tai.
“Mẫu thân ta được an táng trong phần mộ của Tùy gia, nhưng ta cảm thấy bà ấy sẽ không thích nơi đó, cũng sẽ không ở đó, nên mỗi năm ta đều đến bờ sông Biện Thủy để tế bái”.
Hắn chậm rãi nói: “Hôm nay, ta muốn cho bà ấy được gặp muội”.