Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Đó là một câu chuyện rất lâu về trước.
Cô nương trưởng thành trong gia đình thư hương nghe lời cha mẹ, lời mối mai gả đến một gia đình quyền quý ở kinh thành.
Một năm sau, khi nàng mang thai, cùng lúc cũng phát hiện vị phu quân đầu gối tay ấp kia lại chẳng hề thương yêu nàng.
Trái tim của phu quân nàng đều trao cho vị cô nương mà hắn từng gặp khi đi học ở Tử Châu.
Vì nạp vị cô nương đó vào cửa mà thậm chí hắn còn cãi lại mẫu thân nghiêm khắc trong nhà.
Sau khi sinh con, cuối cùng phu quân của nàng cũng đạt được ước muốn.
Sức khỏe của vị cô nương đến từ Tử Châu kia rất yếu ớt, phu quân nàng dùng thuốc quý ngày ngày chăm sóc, cho dù ba năm, năm sau không hề ra cửa thì phu quân của nàng cũng không hề nói nửa câu nặng lời với cô nương đó.
Lại so sánh với bản thân mình.
Cho dù con của nàng thông minh lanh lợi thế nào thì phu quân nàng cũng chưa hề ghé thăm. Chỉ đến lễ tế tổ hàng năm thì hai người mới bắt buộc phải chạm mặt, khi ấy hắn mới miễn cưỡng nhìn một cái, săm soi rồi lại bắt bẻ vài câu.
Nhưng chuyện đó cũng không sao.
Tính cách của con trai rất giống nàng, lanh lợi đáng yêu, chỉ cần có đứa bé thì nàng vẫn có chỗ dựa giữa chốn hậu viện thâm u này.
Không tranh giành quyền lực trong nhà, không tranh giành tình thương của phu quân, thời gian của nàng trong ngôi nhà đó cứ hờ hững trôi qua như vậy.
Nhưng thân trầm trong vũng nước đục, khó tránh khỏi sẽ bị những thứ bẩn thỉu nhòm ngó.
Ả thiếp thất Tử Châu kia bức nàng phải ra khỏi chốn nhỏ bé của mình.
Ả biết lòng nàng ôm buồn hận, thế nên ngày ngày thủ thỉ bên tai nàng nói chuyện yêu thương vinh sủng; biết nàng coi trọng danh dự gia tộc nên lơ đãng nhắc nhở nàng “Thiếp thắng chính thê khiến gia tộc hổ thẹn đến mức nào”; thậm chí ả còn nói, nếu ả có con trai thì vinh quang sẽ vô hạn…
Rõ ràng nàng không muốn để ý nhưng những câu chữ kia cứ như bùa chúa bám theo nàng, mặc nàng gột rửa thế nào cũng không thoát ra được.
Cho đến khi ả thiếp thất đó có thai.
Nàng bắt đầu lo lắng hoảng sợ, những oán hận tủi hờn đã từng kiềm chế lúc này đã phá vỡ tầng che chắn mỏng manh, chậm rãi tuôn trào rồi cuốn lấy nàng.
Đợi đến khi nàng phát hiện thì mọi chuyện đã muộn.
…“Có một đêm, đang ngủ thì ta không thở được, mở mắt ra thì thấy mẫu thân đang bóp cổ ta”.
Cuối thu, nhành liễu khô rủ khẽ run rẩy trong gió.
Lục Nghi Trinh cắn răng rùng mình, trái tim chua xót thắt lại như tấm lưới kín quấn chặt thân thể nàng.
Nàng vô thức ôm chặt người trước mặt.
Nhưng nhịp tim bên tai lại chầm chầm đều đặn không quá khác biệt.
Dường như hắn cũng không kích động quá lớn.
Chóp mũi Lục tiểu cô nương càng chua xót, nàng muốn khóc, nhưng lại cắn môi nín nhịn, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”.
Tựa như nghe thấy giọng nói của nàng thấm đẫm nghẹn ngào, Tùy Ý hơi dừng lại, vuốt ve bờ vai nàng, cười nói: “Ta không sao”.
“Sau đó, mẫu thân ta tỉnh lại, kịp thời buông tay, ôm ta vừa khóc vừa xin lỗi”.
Nhưng lúc đó hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Tỉnh lại đã thấy mẫu thân luôn dịu dàng muốn giết mình… Tiểu cô nương ngẫm lại, chỉ thấy đau xót khó thở.
“Thật ra năm đó, người trong phủ đã phát hiện sự khác thường của bà ấy. Khi ấy ta còn nhỏ, sợ nếu nói chuyện này ra thì bọn họ sẽ đưa mẫu thân đi, thế nên ta lén che vết hằn ở cổ đi. Nếu không cẩn thận bị nhìn thấy thì cũng chỉ nói là bị ngã”.
“Cũng may không có ai nghĩ theo hướng kia”.
“Nhưng kết quả vẫn không thay đổi nhiều. Đầu xuân năm sau đó, mẫu thân ta vẫn bị họ đưa đến biệt trang ngoài kinh thành tĩnh dưỡng. Ta cầu xin tổ mẫu cho ta đi cùng, tổ mẫu nghĩ nếu mẫu thân có ta ở bên thì bệnh tình sẽ chóng khỏi, thế là đồng ý cho ta đi”.
“Đến biệt trang, mẫu thân thấy ta, chỉ khóc chất vấn vì sao ta nằng nặc đòi đi theo. Nhưng lòng ta biết rõ bà ấy sợ làm tổn thương ta. Nhưng đối với ta khi đó mà nói, nếu không có mẫu thân thì ta chẳng có gì hết”.
Nói đến đây, hắn bỗng dừng lại một nhịp, lên tiếng gọi: “Trinh Nhi muội muội”.
Tiểu cô nương vội khịt mũi một cái, nắm chặt vạt áo hắn, nói: “Dạ, muội ở đây”.
Tùy Ý khẽ cười, tựa như hắn chỉ đơn thuần gọi nàng một tiếng để an ủi bản thân.
“Bệnh của mẫu thân ta càng nặng, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn, lúc không có người để ý đến, bà ấy còn lấy mảnh sứ vỡ cứa đầy lên cánh tay”.
“Vì có thể trông chừng bà ấy mọi lúc, mỗi đêm ta đều ghé vào giường bà ấy ngủ, cũng không dám ngủ quá say. Ta sợ, vào lúc ta đang ngủ, bà ấy sẽ lại tự làm hại bản thân mình”.
“Nhưng có một đêm, ta thật sự quá mệt mỏi”.
Lục Nghi Trinh sực nhớ ra chuyện gì, rùng mình nói: “Ý ca ca, đừng nói nữa””.
Tùy ý cúi đầu xuống, chỉ thấy đôi mắt của tiểu cô nương trong ngực đã đỏ au, bờ môi cắn chặt trắng bệch. Hắn đưa tay miết cằm nàng, cuối cùng giải cứu cho cánh môi của nàng.
Dịu dàng nói: “Được, ta không nói nữa”.
…Trên đường trỏ về, Lục Nghi Trinh rất lặng lẽ.
Nàng cắm đầu chạy vào biển người, rồi lại từ biển người rẽ vào một hẻm nhỏ, chỉ có bàn tay nắm tay người phía sau vẫn chặt chẽ không buông.
Nàng dồn sức rất lớn, thậm chí móng tay đã chẳng còn chút huyết sắc.
Nắm chặt đến mức Tùy Ý cũng cảm thấy hơi đau.
Tùy Ý liếc nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, thầm nghĩ “Lẽ nào tối nay hắn không nên kể cho nàng câu chuyện kia?”. Tiểu cô nương bình an trưởng thành như vậy, nhất định những chuyện đen tối u ám kia đã khiến nàng sợ hãi.
Đèn lồng dưới mái hiên hai bên hẻm Du Lâm khẽ đung đưa theo gió.
Chợt có phu xe đẩy xe đi tới.
Nhưng tiểu cô nương phía trước vẫn cúi đầu, hình như vốn chẳng thể nhận thấy động tĩnh đang tiến tới, cũng không biết phải tránh sang một bên.
Tùy Ý hơi nhíu mày, dồn sức đến cổ tay, kéo nàng nép sát vào lồng ngực mình, sau đó lại ôm nàng lùi vào góc tường. Đến giờ nàng mới bình tĩnh lại, “A…” một tiếng, bối rối kéo tay áo hắn che mặt.
Qua kẽ hở của tay áo, Tùy Ý nhìn thấy đôi mắt như thỏ con của tiểu cô nương, trái tim thắt lại.
“Trinh Nhi muội muội, muội giấu ta khóc cả đoạn đường về phải không?”.
“Không, không có mà”.
Tiểu cô nương lau sạch nước mắt, buông tay áo hắn, lặng lẽ nhìn hắn, dường như muốn tăng thêm tính thuyết phục trong lời nói của mình.
“Muội chỉ đang suy nghĩ thôi”.
Phu xe đẩy xe lộc cộc đi qua.
Con hẻm bỗng chốc lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Hắn cũng không vạch trần nàng,
“Vậy có kết quả rồi chứ?”.
“Vâng”.
Lục Nghi Trinh gật đầu.
“Ý ca ca, muội nghĩ kỹ rồi, những thứ trước đây muội có, huynh nhất định cũng phải có”.
Từ khi vào kinh thành rồi quen biết hắn, sáu mắt ngắn ngủi thoáng chốc đã trôi qua, nhưng một mình hắn đã phải trải qua khoảng thời gian trước khi gặp nàng.
“Những thứ mà huynh không thể có trước đây, muội sẽ bù gấp đôi, à không… gấp nghìn vạn lần cho huynh”.
Có vậy, phải chăng hắn sẽ không trách nàng đến trễ nhiều năm đến thế?
Tiểu cô nương đau lòng, bứt rứt khó chịu; nàng vòng tay ôm cổ người trước mặt, nhón chân hôn khóe môi hắn.
“Đóng dấu”.
Gió thu thoảng qua con hẻm nhỏ, cuốn theo những chiếc đèn lồng đung đưa vui mắt.
Không biết chuông gió dưới mái hiên của nhà nào đang phát ra những âm thanh “leng keng” rất vui tai như muốn ăn sâu vào tim, muốn bén rễ trong lòng.
Ít giây sau, Tùy Ý mới cong môi cười.
“Không cần bù”.
Hắn nhìn tiểu cô nương đỏ mắt chua xót hắn đứng trước mặt, cái nhìn đắm đuối như muốn khắc sâu dáng vẻ của nàng tận đáy lòng.
“Ta chỉ cần Trinh Nhi muội muội là đủ”.
…Cuối tháng 10, kinh thành nước Triệu đón trận tuyết đầu mùa.
Đây không phải là thời tiết thích hợp để ra ngoài chơi, nhưng Lục Nghi Trinh nhớ lời hứa của mình, đợi tuyết ngừng rơi, nàng khoác tấm áo choàng nhung, chuẩn bị ra ngoài.
Đầu tiên, nàng muốn bù cho cho Tùy Ý quà sinh nhật của mười bốn năm về trước.
Nàng đã chọn mười ba món đồ chơi nhỏ, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra quà sinh nhật mười bốn tuổi cho hắn thì nên chọn thứ gì.
Tặng sách? Quá kiểu cách! Tặng con rối gì đó lại quá ngây thơ.
Cho đến khi nàng đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên mình gặp Tùy Ý. Dáng vẻ của hắn khi ấy… thiếu niên trong trẻo, vóc dáng cáo lớn, đúng ở cái tuổi đang ra dáng trưởng thành.
Cho nên không gì thích hợp bằng tặng đai lưng.
Nhưng những đai lưng mua được ở những phường may bình thường căn bản không thể hiện được tâm ý của nàng.
Vì thế, tiểu cô nương quyết định tự mình thêu.
Mục đích nàng ra ngoài lúc này chính là để mua vải vóc, chỉ thêu và châu báu dùng làm đai lưng.
Rời khỏi tiệm vải lớn nhất phía nam kinh thành, ngoài trời lại đổ tuyết.
Sắc trắng phủ đầy con đường bằng đá xanh.
Chẳng còn ai đi ngoài đường, hiếm lắm sẽ có người lướt qua, xoa tay hít hà hơi ấm, vội vàng rảo bước, tuyết rơi đầy đầu; hoặc có những người căng dù buôn bán ven đường.
Ngựa kéo xe dường như cũng bị tiết trời lúc này ảnh hưởng, nó đạp móng xuống đường mấy lần, cái mũi phì phù mấy hơi phun ra bụi khí trắng xóa.
Bảo Khấu bật dù đi đến.
Lục Nghi Trinh đứng dưới tán dù, đang chuẩn bị lên xe ngựa về phủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng binh giáp nghiêm trang va chạm với mặt đường.
Nàng lần theo phía âm thanh, quay đầu tìm kiếm.
Cuối con đường, đột nhiên xuất hiện một toán quân binh trang bị khôi giáp chỉnh tề, đao kiếm trên người va chạm vào nhau phát ra những tiếng “Kịch” giòn giã.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Bảo Khấu nghi ngờ hỏi.
Đội quân binh nghiêm trang lướt qua xe ngựa Lục gia, không hề rẽ ngang tắt, một đường thẳng về phía trước.
“Cô nương, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về phủ trước đã”.
Xe ngựa lăn bánh trở về.
Đến phố Phan Lâu, con phố yên tĩnh bỗng chốc lại đầy tiếng bàn tán xôn xao.
Lục Nghi Trinh thầm thấy kỳ lạ, tuyết đang rơi mà, sao bên ngoài còn có nhiều người như vậy?
Nàng vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, cảnh tượng nhốn nháo lập tức đập vào mắt khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
“Nhanh, đi nhanh lên, chậm chân là thấy được đâu”.
“Nghe nói Đoàn Tể chấp bị xét nhà, là thật hả?”.
“Ta cũng nghe người khác nói thôi, cũng đang chạy tới xem đây này”.
“Quá nửa là thật rồi, ta mới mua dầu bên phía nam thành về đây, đụng phải một toán quan binh đang đi về hướng Đoàn phủ!”.
“Đoàn Nghiệp phạm phải tội gì mà phải đả động can qua như cậy? Ông ấy là nguyên lão triều đình đấy”.
“Mấy ngày trước ta cũng mới nghe cháu nói, nghe nói là Điển Sát Ti điều tra ra Đoàn Nghiệp kết bè kết đảng, tham ô nhận hối lộ, ăn chặn mấy vạn lượng bạc!”.
“Không thể nào?”.
“Người xưa có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, đo đếm thế nào được lòng tham của con người”.
“Ta cảm thấy, có phải gần đây phe cũ yếu thế, Quan gia mới…”.
“Ấy ấy, ngươi đừng nói lung tung, chưa biết chừng kẻ tiếp theo vào ngục là ngươi đó!”.
…
Lục Nghi Trinh ngồi trong xe ngựa, đầu óc bị những âm thanh hỗn tạp vừa rồi quay mòng mòng.
Khó khăn lắm mới tình hồn, nàng vội lùi vào trong, gõ lên vách xe ngựa, dặn dò phu xe:
“Chưa về nhà vội, đến Đoàn phủ trước đã!”.