Trúc Mộc Lang Mã

Chương 31

“Có lên không?” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại gọi.

Phó Khôn lấy lại tinh thần, chạy mấy bước đuổi theo, nhảy lên yên xe: “Em học đạp xe đạp từ bao giờ thế?”

Lực đẩy lúc Phó Khôn nhảy lên xe khiến tay Phó Nhất Kiệt đang nắm tay lái hơi nghiêng đi, Phó Khôn lập tức hơi căng thẳng: “Em có biết đạp không đấy!”

“Không phải em đang đạp đây à?” Phó Nhất Kiệt trượt xuống theo sườn dốc trước cổng trường.

Xe đạp cũng coi như vững vàng trượt xuống dốc, lăn tới đường lớn, Phó Khôn mới vòng trở về đề tài trước đó: “Em học từ bao giờ thế?”

“Không nhớ nữa.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

“Có rắm, chuyện này mà không nhớ được?” Phó Khôn ôm cặp, giày thi thoảng lại cọ xuống đất, khiến mình chân thực cảm nhận được, giờ Phó Nhất Kiệt đang đạp xe chở cậu về nhà.

“Lúc chân với tới bàn đạp thì học được.”

“Với tới lúc nào?” Phó Khôn không nhịn được cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn, đúng là với tới, còn thừa nữa, cậu đột nhiên xúc động, chuyện chân Phó Nhất Kiệt không với tới bàn đạp đã là hai năm trước rồi…

“Với tới từ lâu rồi,” Phó Nhất Kiệt chép miệng, “Làm anh thế đấy.”

“Ngày nào cũng chở em đi học, nên anh chẳng nhớ chuyện em có với tới bàn đạp hay không nữa,” Phó Khôn cười, “Cũng ra dáng đấy chứ, để anh đoán xem nào, là Trương Thanh Khải dạy?”

“Ừ, lúc chơi bóng em đi xe của anh ấy, đạp một vòng là biết, dễ mà.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

“Đúng là không khó, đã vậy em trai anh còn thông minh thế cơ mà…” Phó Khôn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nho nhỏ, “Trước đó em toàn lấy xe anh ấy đạp chơi à?”

“Không, mới đạp có lần.” Phó Nhất Kiệt trả lời rất đơn giản.

“Cái gì?” Phó Khôn sững sờ, giọng lên cao không ít, “Em mới chỉ đạp xe anh ấy có một lần?”

“Ừ, đây là lần thứ hai.”

“Dừng dừng!” Phó Khôn gào lên, “Gan anh không nhỏ nhỉ anh mới học xong chưa luyện anh đã dám chở người ta rồi?”

“Đừng có hô lung tung,” Phó Nhất Kiệt nghiêng đầu, “Không phải giờ vẫn đang đạp cẩn thận…”

Còn chưa nói xong câu này, bánh trước của Emelle 250 lăn trúng hòn đá, đột nhiên nghiêng đi.

Con đường từ Nhất Trung về nhà đang sửa, mặt đường thì xong rồi, nhưng hai bên đường vẫn đang đá lởm chởm, bánh xe trước nghiêng đi một cái, cứ thế lảo đảo xuống mặt đường, lăn vào đống đá vụn.

Phó Nhất Kiệt lập tức cảm thấy tay lái bắt đầu run lên, xe cũng bắt đầu lắc lư trái phải.

“A!” Nó hô to.

Phó Khôn nhanh chóng chống chân xuống đất nhảy xuống khỏi yên sau, một tay bám lấy yên sau nói: “Xuống!”

Phó Nhất Kiệt hoàn toàn không có kinh nghiệm đạp xe, vừa lảo đảo vừa nỗ lực muốn điều khiển tay lái, chân lại vẫn đang đạp, Phó Khôn không kéo được, xe tiếp tục lảo đảo về phía trước.

“Thả tay ra nhảy thả tay ra nhảy thả tay ra nhảy thả tay ra nhảy…” Cậu chạy theo sau gọi.

Một giây trước lúc xe đâm vào dải cây xanh ven đường, Phó Nhất Kiệt cuối cùng cũng thả tay lái nhảy xuống khỏi xe.

Xe đạp đâm vào vòng xi măng quanh luống cây xanh, giãy dụa đâm lên mấy cái, rồi đổ xuống.

“Bảo em dừng em lại không dừng! Bảo xuống cũng không xuống! Em nghĩ gì thế!” Phó Khôn sợ tới mức toát mồ hôi đẫm người, xông tới quát Phó Nhất Kiệt, nếu như cả người cả xe ngã vào trong luống hoa rồi bị thương gì, cậu về kiểu gì cũng bị mẹ giã cho một trận.

“Em muốn dừng xe lại,” Phó Nhất Kiệt cũng bị dọa sợ, nhìn chằm chằm vào xe đạp nằm dưới đất.

“Muốn dừng xe thì phải bóp phanh chứ cục cưng, em bóp phanh đi chứ!” Phó Khôn đi qua dựng xe đạp dậy khỏi mặt đất, bóp bóp phanh xe, “Đây, cái này, bóp lại! Em, hiểu không?”

“Cuống lên thế là quên mất,” Phó Nhất Kiệt thở dài, nó học đạp xe lâu lắm rồi, chẳng bao giờ đạp, hôm nay vốn đang định khoe khoang một phen, ai ngờ lại làm hỏng.

“Em thế này mà gọi là biết đạp xe? Cuống lên đến bóp phanh xe cũng quên mất, chạy được một vòng trong cái sân bóng rổ bé tí kia đã dám chở người ta đi trên đường chính rồi à,” Phó Khôn đẩy xe ra mặt đường, “Thôi, đẩy về đi, về nhà luyện trong sân đã rồi hẵng…”

“Để em.” Phó Nhất Kiệt đi qua lấy lại xe từ trong tay Phó Khôn, lại nhảy lên.

“Làm gì đấy?” Phó Khôn nhìn nó chằm chằm.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, chân đạp một cái, xe lăn đi: “Lên!”

“Phó Một Khúc, em bị thần kinh đấy à?” Phó Khôn bất lực, “Em đạp đi, anh đi bộ về.”

“Lên!” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại quát.

Phó Khôn chạy theo mấy bước, cuối cùng cắn răng nhảy lên yên sau, “Mẹ nó, chưa làm anh ngã chết là em chưa định bỏ cuộc đúng không.”

Lúc lên xe, cậu đã cố hết sức khống chế tốc độ, người nhẹ như én, sợ động tác mạnh Phó Nhất Kiệt lại không trụ được.

Phó Nhất Kiệt giờ không xảy ra vấn đề gì nữa, cả đường đạp cũng coi như vững vàng về được tới nhà, lúc dừng xe dưới tầng, nó bóp mạnh phanh xe, xe kêu lên một tiếng thảm thiết, đột ngột dừng lại.

Phó Khôn không trụ được, cứ thế va thẳng về phía trước, mặt đập vào lưng Phó Nhất Kiệt.

“Trả thù đấy à thằng này!” Cậu nhéo một cái trên eo Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt đột nhiên giật một cái, cùi nhỏ suýt nữa đụng phải mặt Phó Khôn, che eo nhảy xuống xe rồi, nó cười nói một câu: “Đừng nhéo, em có máu buồn.”

“Đồ ngốc,” Phó Khôn cười, khóa xe rồi lên tầng, “Lúc còn bé thấy cả người em toàn là máu buồn, chạm cái thôi đã lăn lộn đầy giường, anh còn tưởng giờ lớn hết rồi.”

“Giờ vẫn cả người toàn máu buồn, chỉ là anh cũng không cù em nữa mà.” Phó Nhất Kiệt đi theo sau cậu, xách hai cái cặp.

“Ai lớn vậy còn chơi trò này nữa.”

“Em chứ ai.”

Phó Khôn quay đầu lại liếc mắt nhìn nó: “Được rồi, tối em đừng có ngủ, anh cù nguyên đêm cho em cười đã mới thôi.”

Chỗ trầy da trên tay Phó Khôn cũng không quá nghiêm trọng, nhưng một đám lớn trên đầu gối thì nhìn hơi đáng sợ, diện tích rất lớn, còn có mấy vết rách.

“Người bệnh đáng thương thật,” Mẹ liếc mắt nhìn cậu một cái, quay người đi ra bếp.

Hôm nay bố nghỉ ở nhà, cho nên đã lấy ít cồn iod ra: “Sát trùng thôi là được rồi, còn lại thì không cần để ý, qua mấy ngày là khỏi.”

“Con không bôi cái kia đâu, xót lắm,” Phó Khôn cẩn thận từng li từng tí cởi quần ra, mặc quần đùi trốn chạy trong nhà tránh bố, “Con không bôi thật, bôi cái kia thà con ngã thêm lần nữa.”

“Phế vật.” Bố chỉ tổng kết một câu đơn giản.

“Ai phế vật?” Phó Khôn dừng lại.

“Anh chứ ai.”

“Ôi được rồi, được rồi, bôi đi,” Phó Khôn nằm ra sofa, “Mỗi cái chiêu khích tướng này thôi mà dùng từ nhỏ tới lớn, chẳng biết đổi mới gì cả.”

“Vẫn có tác dụng mà, sao lại phải đổi.” Phó Nhất Kiệt ngồi bên cạnh cười.

Cắn răng để bố thoa lung tung lên vết thương xong, Phó Khôn bật quạt điện lên to nhất quay về phía mặt mình, bắt đầu rên rỉ, giọng bị quạt thổi cho rung lên: “Đau~~~~~chết~~~~~~mất~~~~~~thôi~~~~~”

Phó Nhất Kiệt nhìn Phó Khôn, có thể nhìn thấy vệt nhạt nhạt của áo ba lỗ trên làn da phơi nắng cả mùa hè này trên lưng Phó Khôn, dời ánh mắt xuống dưới, là eo và mông Phó Khôn.

Dường như vẫn có thể cảm nhận được cảm giác co dãn lúc hôm nay vỗ lên mông Phó Khôn, nó đứng lên, đi tới phía sau Phó Khôn, đập một cái lên mông Phó Khôn.

Đúng là thế.

“Làm gì đấy thằng này~~~~~~” Phó Khôn vẫn đang quay mặt vào quạt điện.

“Mông anh nảy thật đấy.” Phó Nhất Kiệt bẹp một cái lên mông cậu.

“Không có chuyện gì để làm~~~~~ thì đi quét nhà đi~~~~~”

Phó Nhất Kiệt cười, ôm lấy eo Phó Khôn, cọ chóp mũi lên lưng cậu.

“Cả người toàn mùi mồ hôi mà em cũng không thấy khó chịu à,” Phó Khôn cuối cùng cũng không nói vào quạt nữa, bước một bước muốn đi lấy nước trên bàn, “Thả tay ra, anh uống nước.”

“Uống đi.” Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, vẫn ôm lấy cậu, cũng đi một bước theo cậu.

Cho nên, hai đứa cứ như vậy, lắc lư đi tới cạnh bàn, rồi lắc lư ra hành lang, lại lắc lư về trong nhà, Phó Khôn mang theo Phó Nhất Kiệt đi lại vài vòng trong nhà: “Được chưa? Toát mồ hôi hết rồi.”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt thả tay ra.

“Không có chuyện gì đấy chứ?” Phó Khôn tiện tay búng một cái lên trán nó.

“Anh không có máu buồn đúng không?” Phó Nhất Kiệt cảm thấy mình chẳng hiểu sao tự dưng lại căng thẳng, thế nên tìm bừa một câu để chuyển đề tài.

“Từ đỉnh đầu đến gan bàn chân, không có một tí ti máu buồn nào hết, hoàn mỹ không tì vết,” Phó Khôn vỗ tay độp một cái, “Em biết mà.”

“Xác nhận lại thôi,” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng nhấc cặp lên đi vào phòng nhỏ, “Em làm bài tập đây.”

Chương trình học lớp bảy vẫn rất nhẹ nhàng, bài tập ít hơn nhiều lúc học tiểu học, trong tầng còn có hai đứa cũng học lớp bảy, nghỉ hè đã chơi như điên rồi, khai giảng được một tháng, vẫn đang đắm chìm trong trạng thái chơi điên cuồng không thể nào tự thoát ra được.

Phó Nhất Kiệt lại khác, ngày nào cũng đúng quy trình, ăn cơm xong làm bài tập, làm xong bài tập còn có thể nghiêm túc chuẩn bị bài theo yêu cầu của thầy cô, chuẩn bị xong rồi, thì ôm sách ngồi đọc, sách lấy từ giá sách nhà Hạ Phi nhiều lắm, đựng vào trong thùng, mấy quyển Phó Nhất Kiệt thường hay đọc, đều để lên bàn.

Phó Khôn thì lại khác nó, cơm nước xong xuôi thì đọc truyện tranh, không thì vẽ vời, còn không nữa thì cùng Tôn Vĩ đi loanh quanh trên đường, bài tập chất tới lúc thực sự buồn ngủ không chịu nổi nữa mới đi làm, làm không xong thì ném qua một bên, sáng hôm sau đến trường chép của Trần Lị.

Tôn Vĩ hơn tám giờ gọi điện hẹn Phó Khôn ra ngoài chơi, lúc Phó Khôn đang thay quần áo trong phòng nhỏ, thì Phó Nhất Kiệt vẫn đang gục mặt xuống bàn làm bài tập.

“Đi chơi với anh không?” Phó Khôn tiến đến bên cạnh hỏi nó.

“Không đi,” Phó Nhất Kiệt lắc đầu, Phó Khôn và Tôn Vĩ đi chơi, nó rất ít khi đi theo, chẳng có gì hay, chỗ hai người này đi, chỉ có thể là trung tâm trò chơi điện tử mới mở bên quảng trường.

Hơn nữa, hai người này đi, mười lần thì có tới bảy lần, là gắp thú bông, còn ba lần thì là máy chơi bóng rổ.

Vừa mới đầu, Phó Nhất Kiệt không hiểu Phó Khôn bán thú bông gắp được thế nào, sau này thì đã hiểu, Trần Lị cuối tuần nào cũng xách túi đựng thú bông đến cửa quán karaoke và rạp chiếu phim bán cho mấy cặp đôi ở đó, mười đồng một con.

“Anh mang đồ ăn về cho em, muốn ăn gì?” Phó Khôn ôm nó.

“Cánh gà,” Phó Nhất Kiệt nhìn tay cậu, “Anh đã thành thế này rồi còn đi nữa à? Cọ một cái là rách da.”

“Không sao, cũng chẳng ôm Tôn Vĩ.” Phó Khôn cười khặc khặc.

“Lại đi gắp thú bông à?”

“Ừ, gắp mấy con, em muốn không? Gắp con heo cho em.”

“Không muốn,” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài xuống bàn, “Gắp được mấy con?”

“Ai biết được, nhân viên không tới phá thì gắp được nhiều hơn, lần trước mới gắp được bốn con, một thằng nhóc tự nhiên đến xếp lại thú bông,” Phó Khôn nghiến răng, “Hận chết đi được.”

Buổi tối, lúc Phó Khôn về đã hơn mười giờ, vì lúc ra ngoài là lén lút chạy đi nhân lúc bố mẹ đếm sổ tiết kiệm trong buồng, cho nên lúc về, cậu bị mẹ nhốt ngoài cửa không cho vào nhà.

“Một tuần ra ngoài chơi hai tối là đủ rồi, không ai quản anh, tuần này ra ngoài bốn lần rồi, đi tuần đêm hả anh! Có được phát lương không?” Mẹ đứng bên cạnh cửa sổ.

Phó Khôn đứng trong hành lang cười: “Tuần sau không đi nữa.”

“Ngoài đấy có muỗi không?” Mẹ gõ lên cửa sổ đã buông rèm.

“Có,” Phó Khôn nhanh chóng nhấc tay lên, “Mẹ nhìn này, bị đốt ba nốt rồi.”

“Tổng cộng có ba nốt?”

“Trên đùi nữa,” Phó Khôn cúi đầu đếm mãi một lúc, “Một nốt, sáu nốt, cắn con chết rồi.”

“Tích đủ hai mươi nốt rồi hẵng vào nhà.” Mẹ quay người ngồi trở về ghế sofa, cùng bố uống trà xem tivi.

“Mẹ!” Phó Khôn cuống lên,”Giờ đã sang mùa thu rồi, muỗi tổng cộng cũng chỉ có từng ấy con, còn đều ăn no rồi, đi đâu mà tích được hai mươi nốt!”

“Hôm nay không tích đủ thì đến mai chứ sao, mai vẫn chưa đủ thì ngày kia…”

“…” Phó Khôn cắn răng, quay đầu đi.

“Anh con bỏ nhà ra đi rồi à?” Phó Nhất Kiệt thò đầu ra từ trong căn phòng nhỏ.

“Nó có mà dám, ra khỏi cái nhà này, đi đâu tìm được nhà nào thoải mái như thế, người mẹ hiền lành, người ba uy nghiêm, cả em trai như thỏ trắng nữa,” Mẹ nhấp ngụm trà, “Đúng không, lão Phó.”

“Ừ, chắc cũng chỉ ra ngồi xổm ngoài sân thôi.” Bố gật đầu,

Phó Nhất Kiệt đi lại nhìn qua hết cửa sổ trong nhà, đều không thấy bóng dáng Phó Khôn dưới tầng, đi đâu mất rồi?

Nửa tiếng sau, Phó Khôn vui vẻ chạy về gõ cửa, gọi từ bên ngoài: “Hai mươi nốt, đủ rồi!”

“Ô, con giai tôi giỏi quá cơ,” Mẹ cười tít mắt đi qua mở cửa, “Đi đâu nhặt nhạnh thế hở con?”

“Nhà xí.”

“Ôi, ghét quá, đi tắm đi!” Mẹ bịt mũi nói.

Phó Khôn vừa cười vừa đi vào căn phòng nhỏ lấy quần áo, ném cái túi nhỏ trong tay lên bàn Phó Nhất Kiệt: “Cho em này, không gắp được heo, gắp con lừa.”

Phó Nhất Kiệt nhìn qua, bên trong là cánh gà đựng trong túi thực phẩm, còn có một con lừa nhỏ màu xám, chỉ to chừng một nắm tay: “Anh mang cánh gà vào nhà xí đứng ngây người nửa tiếng?”

“Treo dưới cửa sổ chứ, em nghĩ anh trai em bị ngu à?”

“Gắp được mấy con?” Phó Nhất Kiệt lấy cánh gà ra gặm.

“Bảy con, bị đuổi đi, anh bảo Tôn Vĩ cầm bán,” Phó Khôn cởi áo trên người ra, cởi trần, “Anh đi tắm đây, em đi không?”

Phó Nhất Kiệt nhìn cậu, qua rất lâu mới nói ra một câu: “Không được, chốc nữa em tắm.”

Phó Khôn cầm khăn bông đi ra ngoài, Phó Nhất Kiệt không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, ôm sách nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào chân giường ngây người.

Không hiểu tại sao, mấy ngày nay lúc nhìn thấy Phó Khôn, nó sẽ có một cảm giác kỳ quái nào đó, nhưng lại không nói rõ được cảm giác này là thế nào.

Chỉ cảm thấy cứ muộn dựa vào Phó Khôn, hoặc là ôm, rồi lại nghĩ hay là sờ sờ Phó Khôn mấy cái, lúc nhìn thấy Phó Khôn cởi trần, nó đột nhiên thở không ra hơi, trên người ngứa ngáy như bị gió thổi qua.

Thi thoảng, trong lòng sẽ căng thẳng luống cuống một cách kỳ lạ.

Rốt cuộc là thế nào, nó vẫn chưa nghĩ rõ ràng, hoặc là nói, nó còn chưa kịp nghĩ.

Hoặc là….

Phó Nhất Kiệt hơi buồn bực giơ cuốn “Sơn Hải Kình” trong tay lên, đọc chăm chú.

Trên chỗ trống giữa trang sách, có một hàng chữ Hạ Phi viết lên, thường sẽ nhìn thấy mấy dòng chữ như vậy trong sách anh, không phải là cảm nghĩ, cũng không phải bút ký lúc đọc, thường là mấy câu hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nội dung sách cả.

Mặt trời ló ra cái đã lại mưa rồi.

Phó Nhất Kiệt không biết dòng chữ này của Hạ Phi có ý nghĩa gì, được viết lên dưới tình cảnh nào, nó nhìn chăm chú dòng chữ này, mãi cho tới khi Phó Khôn tắm xong, đội khăn bông trên đầu quay về, nó mới buông sách xuống.

Tay cầm mà mỏi nhức luôn.

“Em đọc sách tư thế đấy mà cũng không sợ rơi vào mặt à.” Phó Khôn chuẩn bị leo lên giường trên.

“Anh lên giường tư thế đấy cũng không sợ bị trượt chân xuống.” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu.

Đầu gối bị thương của Phó Khôn cong lên là đau, cho nên giờ cậu chỉ có thể lết lên giường trên bằng cách nhảy nhảy một chân trái, cậu treo người trên thang, cười: “Ai bảo em không cao lên, không là ôm anh lên được rồi.”

“Anh ngủ ở dưới đi.” Phó Nhất Kiệt xuống giường, thoắt cái leo lên giường trên.

Phó Khôn đưa tay nhéo một cái lên thắt lưng nó: “Biết thương anh trai em rồi à.”

Phó Nhất Kiệt co người lại rất nhanh, nhịn cười: “Em lúc nào chả thương anh.”

Phó Khôn nằm xuống giường dưới, duỗi tay duỗi chân, “À, chuyển nhà rồi, là không cần leo lên leo xuống thế nữa.”

“Anh không làm bài à?” Phó Nhất Kiệt thò đầu ra từ giường trên nhìn cậu.

“A….” Phó Khôn nhắm mắt lại, “Buồn ngủ…Ừ..”

Phó Nhất Kiệt cầm con lừa xám trong tay đập lên mặt Phó Khôn, Phó Khôn vẫn chẳng động đậy, chỉ hừ hừ hai tiếng xong đã im bặt.

Ngủ thật rồi?

Phó Nhất Kiệt thò người ra ngoài, lộn ngược đầu xuống từ giường trên: “Anh.”

Phó Khôn không có phản ứng gì.

“Anh không cù em à?”

Phó Khôn không nhúc nhích.

“Phó Khôn,” Nó lại nhỏ giọng gọi, “Tiểu Khôn Khôn?…. Ngu ngốc?”

Cách gọi này, nếu như Phó Khôn giả vờ ngủ, giờ chắc chắn sẽ mở mắt ra mắng nó, kết quả là Phó Khôn vẫn cứ nằm không nhúc nhích y như cũ, trông có vẻ là ngủ thật.

Phó Nhất Kiệt cũng không nhúc nhích, cứ lộn ngược như vậy, lẳng lặng nhìn Phó Khôn.

Phó Khôn những lúc thi thoảng không ngủ sâu sẽ lăn qua lăn lại, nhưng hầu hết thời gian, đều ngủ rất ngoan, cơ bản là lúc nằm xuống ở tư thế nào, tỉnh rồi vẫn chưa thay đổi.

Đây là một ưu điểm, một người cực kỳ thích hợp để Tiểu Mạc.

Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm lên lồng ngực phập phồng của Phó Khôn, Phó Khôn hôm nay ngủ rất say, không biết có phải là vì ngã đau không.

Cứ nhìn say sưa như vậy không biết đã bao lâu, Phó Nhất Kiệt đột nhiên cảm thấy lỗ mũi mình ngưa ngứa, mới vừa nhúc nhích, định lấy tay lên sờ, một giọt gì đó đã nhỏ ra khỏi mũi.

Phó Nhất Kiệt buồn nôn, sao lại còn chảy cả nước mũi nữa, mất mặt quá, may mà không nhỏ xuống mặt Phó Khôn.

Nó dùng tay xoa mũi, chuẩn bị xuống giường lấy giấy ăn lau, nhưng mới cúi đầu xuống đã nhìn thấy vệt máu trên tay.

Báo ứng!
Bình Luận (0)
Comment