*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phó Nhất Kiệt cảm thấy đầu hơi choáng, lúc bịt mũi nhảy xuống từ giường trên không trụ vững, giữ được hai giây, đã phịch mông xuống mép giường dưới.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy chạy ra ngoài xử lý cái mũi mình, tay đột nhiên bị Phó Khôn bắt được.
Nó lại ngồi xuống, Phó Khôn trước đó ngủ rất sâu, này là bị mình ngồi xuống rung nên tỉnh?
“Trốn đi đâu!” Phó Khôn nằm trên giường, nắm lấy cổ tay nó, nửa mặt chôn vào gối, miệng bị bịt lại nên nói chẳng rõ, tiếng cũng mơ mơ màng màng.
“Phó Khôn?” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm cậu một chốc, phát hiện ra Phó Khôn không mở mắt, nói mớ à?
“…Chạy là đánh bây giờ.” Phó Khôn lại lầm bầm thêm một câu.
Phó Nhất Kiệt chắc chắn là Phó Khôn đang nằm mơ, Phó Khôn lúc mơ hay nói mớ, hơn nữa cơ bản đều là câu hiểu được, thi thoảng còn hát mấy câu.
“Không chạy,” Phó Nhất Kiệt nói khẽ, cẩn thận rút tay ra, “Có giỏi thì đến mà đánh, đến mà đánh… đến đây…”
Phó Khôn không tỉnh, Phó Nhất Kiệt cầm khăn mặt của mình chạy tới bồn nước, lau rửa nửa ngày, cầm máu lại, đầu hình như cũng không choáng nữa.
Máu trào lên não, chắc vậy.
Phó Nhất Kiệt thở dài, cầm khăn mặt trở về.
Lúc đi ngang qua nhà Hạ Phi, nó dừng bước, đứng lại rất lâu.
Trong nháy mắt, nó như thể có một ảo giác, Hạ Phi đang dựa vào khung cửa nhìn nó, như những lúc nó đi vệ sinh ngang qua đây.
Nhưng bây giờ, không có ai cả, cửa nhà Hạ Phi đóng chặt, dì Hứa và chú Hạ chắc đã ngủ, trong nhà cũng không bật đèn.
Phó Nhất Kiệt cúi đầu về nhà.
Phó Khôn không còn nằm sấp ngủ nữa, đổi thành tư thế nằm ngủ chổng vó lên trời, nhíu mày như thể vừa bị ai tẩn cho một trận.
Phó Nhất Kiệt xốc chăn đang đắp lên vết thương trên đầu gối lên, tình hình vết thương kia, Phó Khôn chắc phải có một tuần cong chân là đau.
Thế nên ngày mai vẫn cứ là mình đạp xe đi, Phó Nhất Kiệt khẽ cắn răng, tuyệt đối không được để ngã nữa.
“Ngu.” Phó Khôn lầm bầm một câu.
Phó Nhất Kiệt nhìn mặt anh mình, không biết đang mơ tới ai, nhưng hẳn là con trai, Phó Khôn có ghét một đứa con gái đến thế nào đi nữa, xưa nay cũng sẽ không bao giờ nói ra câu khiến con gái mất mặt thế này.
“Ai ngu?” Phó Nhất Kiệt cúi người, tiến tới nói bên tai cậu.
“Tôn Vĩ.” Phó Khôn lầm bầm.
Phó Nhất Kiệt chống tay lên giường cười nửa ngày, vốn là định hỏi thêm câu nữa, thế em trai anh thì sao, nhưng cuối cũng vẫn không hỏi, sợ đánh thức Phó Khôn.
Phó Khôn lúc ngủ khác lúc tỉnh rất nhiều, ngày thường nhìn Phó Khôn sẽ cảm thấy người này cực kỳ kiêu ngạo, lúc nào hơi thiếu kiên nhẫn là đều treo hết lên mặt, nhưng lúc ngủ thì không giống vậy, thoạt nhìn có vẻ rất biết điều.
Phó Nhất Kiệt ngắm mặt cậu một chốc, rồi đưa tay ra sờ lên chóp mũi Phó Khôn.
Phó Khôn khịt khịt mũi, hừ hừ một tiếng.
Phó Nhất Kiệt cảm thấy tiếng hừ này của Phó Khôn như có lông tơ nhẹ nhàng mơn trớn lên cơ thể mình, khiến lòng nó như nhũn ra, cảm giác không có cách nào hình dung ra được, trong người hơi nóng lên, trán có mồ hôi lấm tấm đổ ra.
Tim đập hơi quá tốc độ, Phó Nhất Kiệt cảm tưởng, cả người mình đều lắc lư theo nhịp tim đập.
Nó muốn ngồi dậy trở về giường trên ngủ, buồn ngủ lắm rồi, nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, người lại vẫn chẳng hề di chuyển, vẫn cứ giữ nguyên tư thế chống tay lên giường nhìn chằm chằm vào Phó Khôn.
Đối với ý nghĩ trong lòng tự dưng lại muốn hôn Phó Khôn một cái, nó không thể nào hiểu được, trước đây muốn hôn Phó Khôn, là vì tò mò, sau này cũng hôn rồi, còn liếm cả rồi, mà đều khác hiện giờ.
Nó chậm rãi cúi đầu, chạm rất nhẹ lên môi Phó Khôn một cái.
Trên môi Phó Khôn vẫn sót lại vị của kem đánh răng, vị cam, Phó Khôn có một tật xấu, thích dùng kem đánh răng trẻ em, từ nhỏ tới lớn, đều dùng kem đánh răng trẻ con, cam, dâu, chanh, thay phiên nhau.
Vị cam là vị Phó Khôn thích nhất, thơm, Phó Khôn còn ăn rồi, bảo là ngọt lắm.
Ngọt à?
Phó Nhất Kiệt liếm nhẹ lên môi cậu, không có vị gì, do dự một chốc, nó nhẹ nhàng đè môi xuống, cẩn thận đưa lưỡi vào giữa môi Phó Khôn.
Không nếm được vị ngọt, Phó Nhất Kiệt vốn muốn đưa vào trong nữa, nhưng chạm phải răng Phó Khôn, nó chỉ có thể dừng lại.
Hôn môi là chuyện thế nào, nó đã không còn ngu ngơ như trước nữa.
Nó đã sớm hiểu được từ mấy cuốn truyện tranh của Phó Khôn, Phó Khôn thậm chí còn vẽ rất nhiều tranh hôn môi, chỉ là hai đứa không còn bàn luận về đề tài này nữa.
Cảm giác lưỡi quấn quýt lấy nhau, nó hơi nhớ nhung muốn thử, với Phó Khôn.
Ý nghĩ này một khi được nhen nhóm, thì rất khó để đè xuống được.
Nhưng nó không dám tiếp tục nữa, nếu như đánh thức Phó Khôn rồi, Phó Khôn phát hiện mình như vậy, nhất định sẽ tát cho một cái, rồi mắng một câu bệnh thần kinh, buồn nôn.
Cả người Phó Nhất Kiệt đột nhiên cứng đờ, mấy giây sau, nó đột nhiên đứng thẳng dậy.
Hình ảnh Hạ Phi và Trương Thanh Khải ôm hôn nhau ập tới, nó lùi lại vài bước, va vào cánh cửa căn phòng nhỏ.
Đây là… biến thái.
Không, không phải.
Nhưng người khác đều sẽ nói như vậy.
Phó Khôn cũng giống vậy, Phó Khôn từng nói, chỉ là bởi vì đó là Hạ Phi và Trương Thanh Khải, nên anh ấy mới không cảm thấy buồn nôn.
Phó Nhất Kiệt đột nhiên thở không thông, nó quay người ra khỏi căn buồng nhỏ, uống hai cốc nước lạnh ngoài phòng khách, mới khiến mình chậm rãi bình tĩnh lại được.
Lúc leo lên giường trên, Phó Khôn đột nhiên trở mình, nó sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên thang xuống.
Nằm xuống rồi, nắm vỏ gối xoa không biết bao lâu, nó mới chậm rãi ngủ đi.
Nó ngủ rất ít khi nằm mơ, xem phim ma cũng chẳng mơ thấy ác mộng, đụng phải chuyện lớn gì, cũng gần như không bao giờ mơ kiểu ngày có chuyện đêm mới nằm mơ, nói mơ như Phó Khôn lại càng chưa bao giờ.
Nhưng hôm nay, hình như nó đã nằm mơ.
Trong mơ, đều là Phó Khôn, Phó Khôn cởi trần chỉ mặc quần trong, Phó Khôn đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm… còn có cả… Phó Khôn và nó ôm nhau thật chặt.
Sáng sớm, lúc bị tiếng kêu thảm thiết của Phó Khôn từ giường dưới đánh thức, cả người nó đẫm mồ hôi.
Đã vào thu rồi, còn có thể toát mồ hôi cả người đến vậy.
Phó Nhất Kiệt nằm ở giường trên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tủ phía trên, trong đầu vẫn là tình cảnh trong giấc mơ, cảm giác da thịt dán sát cùng với Phó Khôn chân thực trong mơ khiến nó mãi một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Sao thế?” Giọng mẹ vang lên từ ngoài phòng khách.
“Không sao,” Phó Khôn cắn răng dưới giường dưới, “Chắc là con ngủ duỗi chân, giờ cong chân lên như bị rách da ấy, đau chết đi được!”
Phó Nhất Kiệt giờ mới phản ứng được, ngồi bật dậy, nhảy xuống giường.
“Rách à?” Nó ngồi xổm cạnh giường, nhìn thấy máu rịn ra ngoài vết thương trên đầu gối Phó Khôn.
“Cử động một lúc là được,” Phó Khôn đứng dậy, vò vò tóc nó, “Hôm nay em chở anh… Không, hai ta cứ đi bộ đến trường đi.”
Phó Khôn vò vò đầu nó rất dễ chịu, nó lại mơ màng, qua nửa ngày mới nói một câu: “Em chở anh.”
“Anh sợ em làm anh ngã, anh mà ngã thêm lần nữa cái vết kia chắc phải đi khâu…”
“Không đâu.” Phó Nhất Kiệt đứng lên.
“Chỉ trình đi xe hôm qua của em…”
“Em đã bảo là không đâu mà!” Phó Nhất Kiệt đạp một cái lên mép giường, “Sao anh nói nhảm nhiều thế?”
Phó Khôn ngây người, quay đầu lại nhìn nó chằm chằm một lúc lâu rồi mới nói: “Em chở, em chở, cho em chở không phải là được rồi à, sáng sớm giận dỗi cái gì.”
Phó Nhất Kiệt không để ý tới cậu, cầm bàn chải đi ra ngoài.
Có điều lúc Phó Nhất Kiệt nhìn thấy kem đánh răng vị cam của Phó Khôn, hơi do dự, lấy tới bóp lên bàn chải đánh răng của mình.
Lúc đánh răng, hương cam quen thuộc bay vào mũi nó, khiến nó bỗng dưng nhớ lại cái “hôn” lén lén lút lút của mình đêm qua, chân lập tức như nhũn ra trong nháy mắt.
“Dùng kem đánh răng của anh à?” Phó Khôn không biết đã lại từ lúc nào, vỗ một cái lên lưng nó.
Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, nuốt xuống bọt kem đánh răng trong miệng, nhoài người tới bên cạnh bồn nước nôn khan.
“Này này này, nuốt phải à?” Phó Khôn nhanh chóng lấy cốc nước đưa cho nó, “Em nghĩ gì thế, thế mà cũng giật mình được?”
“Không có chuyện gì,” Phó Nhất Kiệt súc miệng, phun bọt trong miệng ra rồi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc là thế nào đây!
“Ngọt không?” Phó Khôn cười, nằm nhoài xuống bồn nước với đầu tới nhìn nó, “Vị cam là ăn ngon nhất.”
Phó Nhất Kiệt không để ý tới anh mình nữa, cầm khăn mặt qua lau qua loa trên mặt, rút cái tuýp kem đánh răng trẻ em kia ném lên người Phó Khôn: “Anh cứ ăn từ từ đi.”
“Hôm nay anh ăn vị chanh, đổi vị.” Phó Khôn tiếp tục cười.
Phó Nhất Kiệt đạp xe chở Phó Khôn đến trường, lúc Phó Khôn lên xe, nó đã không còn loạng choạng như hôm qua nữa, đạp xe cũng không tệ lắm.
Phó Khôn ngồi phía sau khen nó: “Nói em trai anh thông minh là đúng mà, mới chở lần thứ hai đã ổn vậy rồi.”
“Dù sao cũng sẽ chắc chắn không làm anh ngã.” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm đường, nếu nói là chở ai, nó hẳn sẽ không vấn đề gì, nhưng cái bánh xe này nhỏ cực kỳ, trên đất có cục đá hay khe gì, cũng có thể làm cho xe chao đảo mấy lần.
“Mấy ngày nữa quen rồi có thể học đạp thả tay.” Phó Khôn vỗ lên người nó.
“Không học, anh khỏi rồi vẫn là anh chở em.” Phó Nhất Kiệt trả lời.
“Sao lại thế? Không thì nói mẹ mua cái xe nữa, hai chúng ta đạp cùng nhau.”
“Không.”
“Hơ, cái thằng này đúng là lạ.”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, người ngồi sau không bám vào thứ gì như Phó Khôn đương nhiên sẽ không nghĩ ra được tại sao nó lại phải như vậy.
Ngồi ở yên sau ôm eo Phó Khôn, hoặc là sờ hay chạm một cái, có lẽ là lúc duy nhất không bị Phó Khôn bảo “bỏ tay ra” hay hỏi “làm sao thế”.
Trận đấu sau khi tan học hôm nay, Phó Khôn không vào sân, đối thủ là lớp 115, thực lực cũng khá là kém, dù mọi người hò rất ra sức, có điều cách biệt tỷ số rất lớn, lớp Phó Khôn thắng không có gì căng thẳng.
Phó Nhất Kiệt đẩy xe từ trong nhà xe ra, ngồi trên yên sau xe chờ Phó Khôn.
Lúc nhìn thấy Phó Khôn đi từ đằng xa tới, nó nhíu mày, Phó Khôn không đi bộ tới, Cẩu Thịnh đang cõng Phó Khôn.
Phó Nhất Kiệt xem xong trận đấu rồi mới lại đây chờ, nó biết Phó Khôn không vào sân, không thể bị thương nữa, vậy mà lại để cho người khác cõng?
Lúc đi tới bên cạnh nhà xe, Phó Khôn nhảy xuống khỏi lưng Cẩu Thịnh: “Cũng được, vững phết!”
“Chó ngáp phải ruồi thôi!” Cẩu Thịnh tung đồng xu lên rồi bắt được, rồi lại tung lên, “Nhìn đi, giờ là mặt trái này!”
“Muộn rồi,” Phó Khôn cười nói, nhéo một cái lên thắt lưng Phó Nhất Kiệt, “Anh đưa em đi ăn gì đi.”
Phó Nhất Kiệt bị nhéo một cái, suýt nữa ngã xuống khỏi xe.
Hôm nay có lẽ là Phó Khôn chia tiền bán thú bông với Trần Lị, dẫn Phó Nhất Kiệt tới một hàng chuyên bán đồ ngọt mới mở cạnh trường.
Cửa hàng đồ ngọt là một thứ gì đó rất mới mẻ, mấy vị mới đều rất ngon, Phó Nhất Kiệt thích ăn đồ ngọt, nhưng vì nguyên nhân giá cả nên nó rất ít khi ăn, cùng một giá, mua cái khác sẽ mua được cả đống.
Tuy gần đây Phó Khôn tích góp được không ít tiền, nhưng Phó Nhất Kiệt không biết Phó Khôn tích tiền là để làm gì, cho nên nó biết ý, chỉ ăn một phần sữa chua đậu đỏ*.
Về nhà khóa xong xe, lúc lên tầng, Phó Nhất Kiệt chạy tới lối lên cầu thang thì ngồi xổm xuống.
“Làm gì thế?” Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt đang chắn lại trước mặt cậu.
“Lên đi, cõng anh lên.” Phó Nhất Kiệt nói.
“Không cần cõng, lên được cầu thang mà, hôm nay anh lên tầng xuống tầng vài chuyến cũng có sao đâu,” Phó Khôn khom lưng xoa mặt nó, “Ôi, cảm động quá.”
“Vậy thì lên đi!” Phó Nhất Kiệt kéo kéo tay cậu.
“Anh sợ em không cõng nổi…” Phó Khôn do dự, Phó Nhất Kiệt đột nhiên quay đầu lại, cậu theo bản năng cảm thấy thăng nhóc này định quát, nên nhanh chóng đổ người lên lưng Phó Nhất Kiệt, “Cõng đi!”
“Nằm sấp tử tế!” Phó Nhất Kiệt bị cậu đổ người xuống làm suýt nữa cứ thế quỳ gối trước cầu thang, tay chống một lúc mới không để Phó Khôn tuột khỏi đỉnh đầu nó, “Anh cố ý đúng không!”
“Sao thế được,” Phó Khôn điều chỉnh lại tư thế, chờ cho Phó Nhất Kiệt nửa ngồi nửa quỳ làm xong trung bình tấn rồi mới chậm rãi nằm sấp lên lưng nó, “Sao lúc anh cõng em có vất vả thế đâu nhỉ?”
“Vì lúc đó em còn bé,” Phó Nhất Kiệt đứng lên, bắt đầu lên tầng, “Đã vậy lúc đó em cũng thấp nữa, chân… ngắn như thế.”
Phó Khôn trên lưng nó cười không ngừng được: “Cục cưng à đây là em nói đấy nhé, anh không nói câu nào cả.”
“Anh tốt nhất đừng có nói.” Phó Nhất Kiệt cười.
“Ôi, làm sao thế này?” Lúc lên tới tầng ba, mẹ cầm con cá đứng trong bếp, nhìn thấy hai đứa đi tới, sợ hết hồn, “Anh con bị đánh gãy chân rồi à?”
“Không mong con sống tốt được à!” Phó Khôn hô to, “Một Khúc cứ đòi phải cõng con lên đấy chứ, không cho cõng là đánh con.”
“Ăn sườn xào chua ngọt không cục vàng bé!” Mẹ chỉ vào bếp, “Mới vừa làm xong, mau ném anh còn xuống rồi ra ăn hai miếng thử đi.”
“Vẫn cứ nên vứt vào nhà đã.” Phó Nhất Kiệt nghe thấy sườn xào chua ngọt, tinh thần tức khắc tỉnh táo, cõng Phó Khôn chầm chậm vào nhà, thả Phó Khôn xuống ghế sofa, rồi quay đầu chạy vào nhà bếp.
Phó Khôn nhảy dựng lên khỏi ghé sofa chạy theo sau nó: “Em khổ ở đâu chứ…”
Hôm nay mẹ làm một bàn đầy thức ăn ngon, để ăn mừng chuyện cuối cùng cũng lấy được chìa khóa nhà mới.
“Lúc nào thì chuyển được?” Phó Khôn gắp một miêng cá hấp xì dầu*, lột da cá xuống xong, ném chỗ còn lại vào bát Phó Nhất Kiệt, cậu chỉ thích ăn da cá, Phó Nhất Kiệt thì gì cũng không từ chối.
“Lúc nào cũng được, để bố mẹ bàn bạc xem, trang trí gì đó thì cứ làm đơn giản trước đã, nội thất cũ vẫn dùng được thì chuyển tới trước, sau đó mới mua vài cái mới, tiết kiệm được ít tiền,” Mẹ nhìn bố, “Phải thế không, bố nó?”
“Đúng đấy mẹ nó,” Bố gật đầu, “Đưa tiền nhà xong cũng còn lại không bao nhiêu nữa, đầu tiên cứ đơn giản đã.”
“Được, con không có vấn đề gì cả,” Phó Khôn cầm cái bánh bao, chậm rãi xé ra ăn, “Phòng con với Một Khúc là phòng nào?”
“Lần trước xem không phải đã nói phòng có ban công cho hai đứa à, phòng đấy cũng rộng hơn, đủ cho hai đứa dằn vặt, xong rồi mua thêm hai cái giường cho hai đứa nữa.” mẹ cười tít mắt, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Phó Nhất Kiệt há miệng, một câu “một cái giường to là được rồi” suýt nữa trôi tuột ra khỏi miệng, nhưng nó cố nuốt câu này xuống, sao lại phải ngủ cùng giường với Phó Khôn?
Trước đó nó không nghĩ tới, chỉ cảm thấy muốn ở gần bên Phó Khôn, nhưng giờ nó lại cảm thấy không chắc lắm.
“Con có ý này,” Phó Khôn mở miệng, “Không cần giường được không? Làm cái sàn tatami *ấy, con thấy phòng Cẩu Thịnh cũng như vậy, tiện lắm, lúc ngủ thì trải ra, bình thường vẫn rộng.”
“Được đó, phòng hai đứa hai đứa tự quyết,” Bố nhìn Phó Nhất Kiệt, “Nhất Kiệt thích thế không?”
“Vâng.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Vậy cứ làm thế đi,” Bố cười, “Mấy hôm nay bố nhờ mấy chú em bố chuyển đồ qua, sách trong nhà của Nhất Kiệt, bố tìm cho con mấy cái thùng nhỏ, con tách ra bỏ vào, mang đi cho tiện.”
“Được.”
“Vậy con thì sao? Truyện tranh của con…” Phó Khôn xen vào một câu.
“Xem em con bỏ sách còn thừa thùng không, không thừa thì con dùng túi mà đựng.” Mẹ phất tay.
“Tại sao con lại phải như nhặt đồng nát thế?” Phó Khôn lập tức tưởng tượng cảnh mình kéo từng túi một lê bước giữa gió thu lạnh run.
“Bởi vì mấy quyển truyện của anh không có chữ.” Mẹ nói.
“Có mà! Sao lại không có được! Còn không ít chữ đâu!”
Phó Nhất Kiệt không nghe mẹ và Phó Khôn tranh luận nữa, ăn cơm xong nó đi vào phòng nhỏ, sửa sang lại sách của mình, rồi mở thùng sách to của Hạ Phi ra.
Phó Nhất Kiệt đặt từng cuốn ra sàn, vừa sắp xếp vừa tiện tay lật từng cuốn lên.
Sách của Hạ Phi hỗn tạp, loại gì cũng có, trung ngoại cổ kim, nó vẫn chưa đọc được hết.
Nó lấy hết tiểu thuyết ra để một bên, sau đó đến các loại sách lịch sử.
Sau khi lấy một bộ Nhị thập tứ sử* ra, Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm quyển sách phía dưới, ngây người.
“Đồng tính luyến ái ở Trung Quốc”
Sau khi thấy rõ bốn chữ “đồng tính luyến ái” trong tên sách như thể va mạnh vào lòng Phó Nhất Kiệt, tay nó hơi run lên, cầm sách lên rồi, nó thấy phía dưới còn có một cuốn “Văn hóa đồng tính luyến ái”.
Sách đều rất mới, nó cầm lên lật qua lật lại, sách của Hạ Phi đều sẽ viết mua tháng XX năm YY tại ZZ, hai cuốn sách này lại không viết, không chỉ không viết những thứ đó, mà cũng không hề có mấy dòng Hạ Phi hay viết ở góc trang theo thói quen, nguyên cả một quyển đều không có một chữ nào, sạch bong như mới lấy từ trên giá sách của nhà sách xuống.
Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm hai cuốn sách này, nhịp thở cũng hỗn loạn, đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái…
Nó biết cái từ “đồng tính luyến ái” này, cũng có khái niệm đại khái, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy từ này trên bìa một cuốn sách, chấn động trong nội tâm vẫn khiến nó hơi không chịu nổi.
“Cần anh giúp gì không?” Phó Khôn đột nhiên nhảy vào trong buồng, đứng phía sau nó hỏi.
“Không cần,” Phó Nhất Kiệt nhanh tay đóng sách lại, úp sách xuống đất, rồi cầm thêm vài cuốn để lên trên, “Anh, anh giúp em đưa Đâu Đâu ra ngoài đi dạo đi.”
“Cái gì?” Phó Khôn sững sờ, quay đầu lại nhìn Đâu Đâu đang nằm lè lưỡi thở hềnh hệch bên cạnh ghế sofa.
“Chỉ đưa nó xuống tầng đi tiểu đi ị cái thôi mà,” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại nhìn cậu, “Không dám à? Nuôi cũng nuôi năm sáu năm rồi, nó nhìn anh cũng như nhìn khúc xương thiu thôi, không thấy ngon để mà cắn đâu…”
“Dừng dừng dừng, anh đi.” Phó Khôn chép miệng, xoay người đi lấy dây dắt, “Nói tới người anh có mùi thịt thiu, cái miệng này của em mà không đổi sau này không tìm được bạn gái đâu.”
“Anh còn độc miệng hơn em, bạn gái cũng có ít đâu.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
Phó Khôn ném vòng cổ tới trước mặt Đâu Đâu: “Đâu Đâu ngoan nào, tự mình cắn chui vào đi nào.”
Đâu Đâu trợn mắt nhìn cậu, không thèm nhúc nhích.
Phó Khôn không thể làm gì khác hơn là đành nhặt vòng cổ lên, giơ trước mặt Đâu Đâu: “Lại đây, thò đầu vào, Đâu Đâu thông minh nhất mà.”
Đâu Đâu đứng dậy, giũ lông, nhìn chằm chằm vào vòng cổ, bất động.
“Này!” Phó Khôn bất lực cầm vòng cổ nhắm vào đầu Đâu Đâu, ném tới như ném vòng, vòng cổ ngoắc ngoài miệng Đâu Đâu.
Đâu Đâu lập tức hưng phấn, vẫy đầu một cái, ngậm vòng cổ bắt đầu ngoáy đầu, vừa cong mông vừa khò khè với kẻ địch giả.
“Phó Nhất Kiệt nuôi con chó thần kinh!” Phó Khôn giờ không dám tới lấy vòng cổ lại nữa, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Cuối cùng là bố đi tới đeo vòng cổ vào cổ Đâu Đâu, Phó Khôn bị Đâu Đâu kéo ra khỏi nhà.
Phó Nhất Kiệt bỏ sách đã phân loại xong vào trong thùng nhỏ bố kiếm về cho, hai cuốn sách đồng tính luyến ái kia, nó lặng lẽ bỏ vào dưới gối đầu giường trên, ngẫm lại thấy không an toàn, cho nên lại lật ga trải giường lên, đặt sách phía dưới lớp đệm mỏng.
Nguyên cả buổi tối, nó đều hơi mất tập trung, trong lòng cứ đung đưa bốn chữ “đồng tính luyến ái” to to ngoài bìa sách.
Làm xong bài tập rồi, nó chỉ mong ngóng Phó Khôn nhanh nhanh đi ngủ, thế nhưng Phó Khôn hôm nay lại cực kỳ có tinh thần, đi tới đi lui trong nhà, mẹ cũng bị Phó Khôn đi lại làm cho phiền, bảo cậu ăn thuốc chuột giờ mới phát tác.
Phó Khôn, sau khi thuốc chuột phát tác được một tiếng, cuối cùng cũng ngã xuống giường dưới, cầm quyển truyện tranh bắt đầu đọc.
Phó Nhất Kiệt thở phào nhẹ nhõm, leo lên giường trên.
Ngây người nhìn hai cuốn sách một lúc, nó cầm lấy cuốn “Đồng tính luyến ái ở Trung Quốc”, lật ra.
*sữa chua đậu đỏ:phiên bản Việt Namphiên bản Trung Quốc*cá hấp xì dầu: *sàn tatami: nằm trên làm vài việc xong có thể ngắm quang cảnh bên ngoài sao trời các thứ*nhị thập tứ sử: Bộ Nhị thập tứ sử là tên gọi chung của 24 bộ sử thư do các triều đại phong kiến Trung Quốc biên soạn. Đây đều là các bộ sử thư chính thống nên còn được gọi chung là chính sử. Nhị Thập Tứ Sử ghi chép từ nhân vật Hoàng Đế trong truyền thuyết cho đến năm Sùng Trinh thứ 17 (1644) nhà Minh. Toàn bộ có 3213 quyển, ước tính 40 triệu chữ, được coi là một nguồn dữ liệu chính xác về truyền thống lịch sử và văn hoá Trung Quốc, và được sử dụng rộng rãi trong nghiên cứu về văn học, nghệ thuật, âm nhạc, khoa học, quân sự, địa lý, dân tộc và nhiều chủ đề khác (wikipedia)