Thực sự tới ngày hẹn đến nhà Khang Giả, Thang Vu Tuệ nghĩ mình đến Khang Định lâu như thế, mặc dù mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng có lẽ đây là một ngày cậu mong đợi nhất.
Thang Vu Tuệ gần như cả đêm không ngủ, luôn mang theo chút phấn khích không giải thích được, trằn trọc qua lại, còn căng thẳng hơn cả trước khi bảo vệ luận văn.
Cho nên sáng ngày hôm sau, khi Khang Giả ngáp một cái đi ra từ sân sau, liếc mắt đã thấy Thang Vu Tuệ vì dậy sớm quá mà không có việc gì làm, ngồi xổm ở cửa ra vào nhìn trời, giống như thần giữ cửa không ai cần.
Khang Giả còn buồn ngủ, nhưng ánh mắt đã vô thức hiện lên tập trung hờ hững.
Hắn vừa định nói chuyện thì Thang Vu Tuệ lại đột nhiên đứng lên, dựa vào cửa sân thò đầu vào trong, “Anh mới dậy à? Tôi ngại gọi anh dậy.
Sân sau nhà anh rộng thật, anh ở đâu đấy?”
Một chuỗi câu hỏi dài như vậy, Khang Giả nghe một nửa đã muốn ngắt lời.
Hắn toan giơ tay vỗ đầu Thang Vu Tuệ một cái để cậu đừng nhìn lung tung, động tác trên tay lại chợt dừng lại, nhớ ra hôm nay sẽ cùng nhau về nhà, thực sự không cần cộc cằn đến mức này.
Một câu lạnh lùng không được lịch sự cho lắm may mắn đã mắc kẹt trong sự do dự của Khang Giả.
Thảo nguyên ấm áp vào buổi sáng, hắn cũng như nước chảy bèo trôi mà dịu dàng theo.
Khang Giả cố gắng san sẻ một chút kiên nhẫn, dẫn Thang Vu Tuệ đi dọc theo con đường nhỏ ở sân sau đến trước sân nhỏ của mình.
Vượt ngoài dự kiến của Thang Vu Tuệ là, đằng trước sân nhỏ của Khang Giả trồng một cây hoa đào to lớn cực kỳ không phù hợp với hắn.
Có thể là khí hậu cao nguyên khác biệt, những cây hoa đào lẽ ra phải qua thời kỳ hoa nở vừa tàn không lâu, nhưng còn có một hai đóa hoa trắng hồng điểm xuyết giữa lá cây xanh mướt, giống như cố gắng kéo ra một chút sắc xuân như nỏ mạnh hết đà cho chủ nhân.
…
Thang Vu Tuệ: “Anh thế mà trồng hoa đào hả…”
Khang Giả tỉnh bơ nói: “Tại sao tôi không thể trồng hoa đào?”
Đương nhiên Thang Vu Tuệ không trả lời câu hỏi mất mạng này, Khang Giả nhìn cậu một cái, hờ hững đáp: “Nếu cậu đến sớm hai tuần, còn có thể nhìn thấy hoa nở, đứng trước sân là có thể nhìn thấy một mảng đỏ nhô ra trên tường.”
Nói đến đây, giọng của Khang Giả dừng một lát, tiếp đó cố gắng dùng giọng điệu nhấn mạnh: “Có điều bình thường sẽ không cho khách đến sân sau, mùa đông khách cha mẹ tôi và nhân viên đều sẽ chia ra ở trong sân nhỏ này, không tiện lắm, gần đây người ít thì thôi chứ bình thường nếu cậu muốn tìm tôi, gọi điện thoại sẽ dễ hơn.”
—— Hiểu rồi.
Thang Vu Tuệ tự động phiên dịch, “Khu vực riêng tư, không phận sự miễn vào.
Không việc đừng quấy rầy, việc lớn xem xét tình hình mở cửa, việc nhỏ liên lạc bằng tin nhắn trong chai[1].”
[1] Tin nhắn trong chai là một trong những tính năng cũ của wechat, người dùng có thể ghi lại một tin nhắn vào trong chai và ném nó đi, người nhặt có thể đọc được tin nhắn đó và phản hồi lại.
Bất kỳ ai cũng có thể nhặt chai của người khác và nghe thông điệp đến từ người lạ.
Hiện giờ tính năng này đã bị xóa bỏ trên wechat.
Cậu gật đầu với Khang Giả, tâm trạng nhảy nhót cũng không bị tiêu trừ bởi chút lạnh nhạt nho nhỏ này.
Từ lâu cậu đã hiểu Khang Giả luôn như thế, mà Thang Vu Tuệ đã hình thành thói quen không ôm kỳ vọng, giống như những lời thoại có để lại phần linh động này, đã có thể khiến cậu cảm nhận được sự săn sóc “kiểu Khang Giả”.
Tôi sẽ không có khuynh hướng chịu ngược nữa đâu, Thang Vu Tuệ buồn bực nghĩ.
Nhưng cho dù thế nào, cậu vẫn tuân theo sự thành thật trong lòng, phấn khích vội vàng kéo ống tay áo Khang Giả, “Biết rồi, bây giờ chúng ta đi thôi?”
Khang Giả gật đầu, vừa đi vừa nói một vài điều cần chú ý khi đến nhà người dân tộc Tạng làm khách, nói đến độ Thang Vu Tuệ ngày càng căng thẳng.
Khang Giả thấy dáng vẻ như gặp địch của cậu thì cười một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa cháy chúc cậu đi chơi vui vẻ.
Khi Thang Vu Tuệ bán tín bán nghi đi tới cửa, hoàn hồn lại, phát hiện ra ống tay áo của Khang Giả mình lấy can đảm thấp thỏm nắm lấy, cũng đã tuột khỏi tay cậu từ lâu.
Sau khi ăn sáng ở bên ngoài với Thang Vu Tuệ, Khang Giả dẫn theo cậu đến chợ sáng đi dạo.
Nói là “chợ sáng” thật ra chỉ là một khu vực nhỏ của các hộ gia đình nhỏ dân tộc Tạng không chăn thả hoặc trồng trọt, bên trong mua bán rau quả, thịt, trứng gà, … ăn hàng ngày, mà phần lớn đều là mua bán chim sống.
Khang Giả nói, ở Xuyên Tây, đồ ăn của dân địa phương phần lớn đều dựa vào gia đình tự cung cấp nuôi dưỡng, sẽ rất ít mua từ bên ngoài, mỗi nhà hầu như đều sẽ làm ruộng hoặc nuôi thả bò, dê.
Nhưng nơi có người nhất định sẽ có phiên chợ, Thang Vu Tuệ tò mò đi theo Khang Giả xoay tới xoay lui.
Những nơi như này gần như không có khách du lịch, Thang Vu Tuệ mang theo tò mò và hâm mộ nhìn Khang Giả cười nói chuyện với người bán hàng, tiếc rằng cậu nghe không hiểu chữ nào hết.
Thang Vu Tuệ nghĩ miên man, chữ Tân Cương và tiếng Ả Rập rất giống nhau, tiếng Tạng và tiếng Phạn thoạt nhìn cũng rất giống, không biết có khó học không.
Cuối cùng Khang Giả dẫn theo Thang Vu Tuệ mua mấy hộp trứng gà, một túi hoa quả to, còn có hai chai rượu lúa mì thanh khoa mà Thang Vu Tuệ chưa từng thấy, sau đó chạy xe máy đưa Thang Vu Tuệ về nhà.
Nhà của Khang Giả cách thị trấn Tân Đô Kiều không xa, hắn chỉ lái hai mươi mấy phút đã đến rồi.
Giống như người dân tộc Tạng bình thường, nhà Khang Giả cũng là nhà nhỏ hai tầng màu đỏ gạch, có một cái sân rất rộng.
Điều khiến Thang Vu Tuệ kinh ngạc là nơi này giống như khách sạn, có một cái sân sau rất lớn, mấy con dê đi dạo trong hàng rào, mà chếch bên cạnh sân là chuồng ngựa.
Khang Giả dừng xe máy ở bên cạnh, mời Thang Vu Tuệ vào nhà, còn mình lại đi đến chuồng ngựa.
So với chào hỏi cha mẹ, Khang Giả như là đặc biệt trở về thăm những con vật của hắn.
Thang Vu Tuệ thấy hắn dịu dàng sờ lên đầu một con ngựa màu nâu, lại đuổi một con dê chạy ra khỏi sân vào trong hàng rào.
Cha Khang và mẹ Khang đều ở trong phòng, chắc là không nhận ra họ đã đến.
Đương nhiên Thang Vu Tuệ cũng ngại tự mình đi vào, bèn đứng ở trong sân chờ Khang Giả.
Mặt trời chiếu lên cậu mềm mại và dịu dàng, Thang Vu Tuệ đứng lẻ loi dưới trời xanh, lần đầu muốn lấy điện thoại ra quay video.
Những ngôi nhà bản địa ở Cam Tư đều được xây bằng gạch xám, lúc đứng trên thảo nguyên mênh mông dưới trời xanh, thoạt trông luôn cao hơn nhà cao tầng một chút.
Mỗi một căn nhà thường có rất nhiều cửa sổ, bên ngoài bệ cửa sổ vẽ hoa văn phức tạp rất đẹp, công trình cũng giống như di tích vừa hoang dã vừa thô sơ.
Khang Giả như là đã tuần tra lãnh địa của mình một vòng, cuối cùng quay về, hắn nói với Thang Vu Tuệ: “Sao cậu không đi vào?”
Thang Vu Tuệ rất ngoan lại rất chính trực đáp: “Chờ anh mà.”
Khang Giả nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cậu, thật tình cờ, cửa sổ bên cạnh của phòng mình trùng hợp trở thành tiền cảnh[2] của góc mây trắng.
[2] Tiền cảnh: cảnh ở phía trước, gần ống kính hoặc gần mắt người xem nhất, cho người xem chi tiết rõ nhất, nên cũng thường là cảnh tạo ấn tượng thị giác mạnh nhất.
Hắn nhàm chán quét qua một tấm này, nói với cậu: “Đi thôi, chắc là đang chờ cậu.”.