Hoàn toàn không có gì bất ngờ, Thang Vu Tuệ quả nhiên được người nhà của Khang Giả chiêu đãi rất nhiệt tình.
Nhưng nếu nhất định phải nói, Thang Vu Tuệ cảm thấy vui vẻ và gian nan cùng tồn tại.
Cậu hơi câu nệ, bởi vì rất sợ mình biểu hiện không tốt, hoặc là làm chuyện gì không lễ phép, xúc phạm.
Cho dù bản thân Thang Vu Tuệ cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy.
Mẹ Khang Giả không biết nói tiếng Hán, chỉ có thể nghe, cha Khang Giả điềm tĩnh nhưng kiệm lời.
Còn lại một Khang Giả nằm ngoài cuộc đối thoại, càng đừng hy vọng hắn giải vây cho Thang Vu Tuệ.
Thức ăn trên bàn xếp đầy ắp, mỗi một món đều được dụng tâm chuẩn bị.
Bởi vì chướng ngại ngôn ngữ, lúc tỏ ý ngon Thang Vu Tuệ chỉ có thể cố gắng lộ ra biểu cảm khen ngợi khoa trương, đồng thời dùng cả tay cả chân để biểu đạt.
Nhìn từ khóe miệng hơi nhếch lên của Khang Giả qua khóe mắt, Thang Vu Tuệ tưởng tượng có lẽ mình quá hợp với bốn chữ “vừa múa vừa hát”.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Khang bưng một đĩa Tsampa[1] từ trong bếp ra.
Không giống món ăn dân tộc Tạng có khẩu phần ăn cực lớn, một đĩa này nhỏ nhắn và đẹp đẽ, xem ra là đặc biệt làm cho Thang Vu Tuệ.
[1] Tsampa hay Tsamba là một loại lương thực chính của Tây Tạng và Himalaya, đặc biệt nổi bật ở miền trung của khu vực.
Đó là bột nếp được làm từ bột rang, thường là bột lúa mạch và đôi khi cũng có thể là bột mì.
Nó thường được trộn với trà bơ mặn của Tây Tạng.
Cha Khang trộn đều trà bơ, váng sữa và đường, không nói một lời đưa đến trước mặt Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ chịu đựng cái bụng đang no, cố sức nuốt đồ ăn đã dồn đến cổ xuống thực quản, cố gắng nhét hai miếng, ăn ngon đến mức mất đi ngôn ngữ.
Cha Khang nhìn cậu phồng má lên nhét đồ ăn vào giống như hamster, trên gương mặt nghiêm túc cuối cùng không nhịn được phì cười.
Khang Giả thở dài, đẩy đĩa trước mặt Thang Vu Tuệ về phía mình, “Đừng ăn nữa, ăn không hết thì thôi, cha mẹ tôi sẽ không giận.”
Thang Vu Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự đã ăn đến mức sắp nôn ra rồi.
Cậu lặng lẽ xoa bụng, cố gắng giơ ngón cái lên, nở nụ cười xán lạn với cha mẹ Khang.
Cũng may mẹ Khang không tiếp tục bưng những món khác lên bàn, sau khi ăn no, Thang Vu Tuệ đi ra sân xem ngựa một lát, cuối cùng tiêu hóa một chút đồ ăn trong dạ dày, không no quá nữa.
Thang Vu Tuệ trêu ngựa xong lại bắt đầu trêu dê.
Khi cậu cẩn thận từng li từng tí tới gần một con dê thuần trắng trong chuồng thì Khang Giả đi về phía cậu.
Thang Vu Tuệ nhìn một lúc lâu vẫn không nỡ xuống tay sờ con dê trắng tinh, Khang Giả lại túm lấy lông trên đầu nó.
Thang Vu Tuệ đau lòng nhìn, cái đầu của con dê ngoan ngoãn cọ trong lòng bàn tay Khang Giả, người bị cọ hững hờ nói với Thang Vu Tuệ: “Chán lắm nhỉ.”
Thang Vu Tuệ chưa kịp phản ứng: “Hả?”
“Cậu xem, nơi này là vậy.
Cơm nước xong xuôi, muốn tìm một hoạt động giải trí cũng rất khó, khách sạn tối thiểu còn có wifi, trong nhà ngay cả cái TV cũng không có.”
Khang Giả vuốt lưng con dê, thản nhiên nói: “Trung Quốc rộng như vậy, tại sao cậu muốn đến một địa điểm lạ lẫm và nhàm chán để ăn không ngồi rồi? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Trong lòng Thang Vu Tuệ thắt lại, trái tim gần như đã bắt đầu đập dữ dội theo quy luật.
Cậu im lặng một lát, chợt cười lên, “Anh tò mò hả?”
Khang Giả dựa vào lan can chuồng dê, ngước mí mắt lên nhìn cậu.
Thang Vu Tuệ chậm rãi toét miệng – cậu cười rất ngọt ngào, trông có vẻ nhỏ hơn tuổi, giống như hoa hồng nhà kính chưa từng bị tổn thương, không nên xuất hiện ở cao nguyên này.
“Anh có hứng thú không? A Giả?”
Khang Giả nhếch khóe môi vô tình, mang theo chút khinh thường: “Không hề.”
Nụ cười của Thang Vu Tuệ hơi bị dập tắt, nhưng không có quá nhiều, cậu “À” một tiếng rất khẽ, nhìn chăm chú vào Khang Giả nói: “Lúc nhỏ tôi có rất ít hoạt động giải trí, TV trong nhà hầu như không mở, mở rồi các kênh được xem cũng rất hạn chế.
Lúc đó tôi thích nhất là kênh phóng sự của CCTV, luôn lén lút xem, sau này thì thành thói quen.”
“Mấy năm trước họ có một video tuyên truyền, ghi hình ở Xuyên Tây, quay rất đẹp, tôi rất muốn đến xem thử, cũng muốn đến Vân Nam và Tây Tạng.”
“Tôi biết chỗ các anh có một ngọn núi tuyết rất đẹp, tên là Gongga, trên TV nói nó thiêng liêng và đẹp đẽ như một vị thần.
Trong một ngày thần kỳ nào đó, nghe nói ở Thành Đô cũng có thể nhìn thấy núi tuyết.”
Thang Vu Tuệ hồn nhiên, mở to đôi mắt của cậu mang theo chút cám dỗ và tự nhiên mà không hay biết: “Là vậy đúng không?”
Ánh mắt Khang Giả im lặng rơi xuống một điểm trên mặt đất, không trả lời.
Giọng điệu của Thang Vu Tuệ hơi giảm sút: “Ừm… Những gì anh đoán đều đúng, tôi… gặp phải một vài chuyện không vui, cho nên mới chạy trốn đến đây.
Đây không phải chuyện gì không thể nói, sau này có thể nói cho anh, nhưng bây giờ không phải lúc tôi muốn nói nhất…”
Từng đám mây ngưng tụ ở sườn núi lúc này đều tản ra, ánh mặt trời giữa trưa rất độc, khiến Thang Vu Tuệ choáng đầu, bước sóng ngắn và dài của tia cực tím bắt đầu lặng thầm đưa cậu vào chỗ chết.
Cậu đang chờ Khang Giả đặt câu hỏi.
Sự chờ đợi này khiến Thang Vu Tuệ cảm nhận được đau khổ của loài bò sát nhiệt đới, có một lớp mỏng dạng kén chậm rãi ngưng kết trên người cậu, kéo theo da thịt của cậu, khiến Thang Vu Tuệ như nối vào không khí*, vì sự yên tĩnh kéo dài mà đau đến mức không muốn sống.
Cuối cùng Khang Giả lên tiếng, nét mặt của hắn không hề thay đổi, có sự dịu dàng và lạnh nhạt giống như vị thần: “Vậy thì sau này hãy nói đi.”
Thang Vu Tuệ sửng sốt một lát, lớp mỏng kia biến thành lớp vỏ vô cơ, hình dạng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ trên da, nhưng không có loại nào có thể lọt vào tầm mắt.
Trong máu của cậu như rót đầy bùn chì, phản ứng rất lâu, sau đó mới chậm chạp đáp: “Ừm… Vậy sau này tôi sẽ nói cho anh biết.”
Buổi chiều mẹ Khang chuyển một cái bàn tròn ra.
Hình dáng cái bàn này rất đặc biệt, mép bàn khắc hoa văn hoa galsang[2], cũng không phức tạp, vô cùng trang nhã và đẹp đẽ.
[2] Hoa galsang (hoa cách tang): Là loại hoa tượng trưng cho văn hóa của người dân tộc Tạng.
“Galsang” trong tiếng Tạng mang hàm ý thời gian hạnh phúc, tươi đẹp.
Hơn nữa cái bàn này là bàn kiểu gấp, rất nhẹ, Khang Giả cũng không ra tay giúp đỡ, mà dựa bên cạnh hút thuốc lá.
Mẹ Khang thấy Thang Vu Tuệ nhìn chằm chằm hoa văn của cái bàn thì nở nụ cười xấu hổ, khoa tay chỉ về phía Khang Giả, dùng tiếng Hán bập bẹ nói: “Khang Giả… làm đấy.”
Thang Vu Tuệ cử động đầu, vốn định ngước mắt lên nhìn Khang Giả.
Nhưng vẫn cúi xuống.
Mẹ Khang đang cảm thấy bầu không khí giữa họ hơi kỳ lạ, lúc này cha Khang bưng trà đi ra khỏi phòng, Thang Vu Tuệ vội vàng đứng lên, giúp đỡ bày đồ uống trà lên bàn.
Cha Khang xua tay, bảo cậu đừng câu nệ.
Ông nói tiếng Hán khá trôi chảy, nhưng ngay từ đầu luôn đanh mặt, rất ít nói, có vẻ rất nghiêm túc.
Cũng may sau bữa cơm trưa, chút câu nệ giữa hai bên đều bị phá vỡ.
Ông cười nói với Thang Vu Tuệ: “Tiểu Thang, uống trà, nhà chú tự trồng đấy, không biết cháu có uống quen không.”
Khang Giả dụi tắt thuốc lá, đứng dậy, “Mọi người trò chuyện đi, con ra ngoài đi dạo.”
Thang Vu Tuệ vẫn chưa kịp nói gì, Khang Giả đã đi rất nhanh.
Thang Vu Tuệ buồn tẻ dời tầm mắt khỏi bóng lưng của Khang Giả, có phần không biết làm sao.
Cậu rất thiếu kinh nghiệm ở chung với trưởng bối hiền từ, lại rất sợ mình biểu hiện không tốt.
Lúc Khang Giả ở đây vốn dĩ cũng không mất tự nhiên như vậy, bây giờ đột nhiên biến thành một mình cậu, cảm giác căng thẳng lúc ăn cơm trưa lại ngóc đầu dậy.
Thang Vu Tuệ đoan trang ngồi xuống, ánh mắt thấp thỏm cẩn thận, nhưng vẫn nở nụ cười.
Người dân tộc Tạng bẩm sinh tính cách hào phóng chân chất, rất ít gặp những đứa trẻ ngoan như Thang Vu Tuệ.
Cha Khang và mẹ Khang đều càng nhìn càng thấy đứa trẻ này dịu dàng ngoan ngoãn lại có lễ phép, khiến người ta thích mê, sợ mình thể hiện không đủ nhiệt tình.
Cha Khang cầm ấm trà lên, rót một chén trà vào chén nhỏ trước mặt Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ bưng lên nhìn, trà trong vắt đựng trong chén, vàng óng, hương trà bay xa, hiện ra ánh vàng mờ ảo dưới mặt trời.
Thang Vu Tuệ uống một ngụm, cảm thấy trà này mặc dù mát lạnh, nhưng vừa ấm vừa nồng, vấn vương, có hương vị tĩnh lặng không nói rõ được.
Cha Khang cười với cậu: “Đây là trà Giáp Ân, chỉ Cam Tư mới có, là loại trà dân tộc Hán các cháu rất thích uống, không có mùi tanh.”
Ông thấy Thang Vu Tuệ thích nên nói nhiều hơn: “Trà này làm từ lá dâu hái trên núi tuyết rồi phơi khô, phải luộc trước, cho thêm soda vào nồi, nấu cạn nước, chờ trà biến thành màu đen lại vớt ra đem đi phơi.
Mỗi lần đun trà bốc một nắm rắc vào nồi là được.”
Cha Khang bưng chén trước mặt mình lên uống một ngụm, vẻ mặt thả lỏng tự nhiên, nói với Thang Vu Tuệ: “Nhưng nếu cháu thích uống trà sữa, chú đi pha chén khác cho cháu.”
Thang Vu Tuệ vội nói: “Không cần, cảm ơn chú, cháu uống cái này là được, cháu rất thích, rất ngon!”
Cha Khang không nói gì, cười nhìn cậu một lúc.
Cả buồi chiều dài vắt ngang giữa họ, dần dần, hơi nước mờ mịt của trà như thể lan vào trong hốc mắt người, đọng một chút sương mù phức tạp.
Cha Khang nhìn Thang Vu Tuệ như có phần hoài niệm, cười nói: “Thật sự không ngờ, Khang Giả sẽ dẫn bạn người Hán về nhà chơi.”
Thang Vu Tuệ không biết cậu và Khang Giả có tính là bạn bè không, nhưng vẫn ích kỷ chấp nhận.
Cậu không đủ tự tin, chỉ dám thừa nhận một nửa, vội đáp: “Không đâu không đâu, đều là cháu quấn lấy Khang Giả, bảo anh ấy dẫn cháu đi chơi.”
Cha Khang nhìn cậu cười một tiếng, xoay người sang nói câu gì đó với mẹ Khang, mẹ Khang cũng cười lên.
Ông ôn hòa nói với Thang Vu Tuệ: “Ở đây không có gì để chơi, bình thường người ta ở một tuần là chán.
Chú thấy cháu không phải có việc muốn làm, chắc là có lý do khác, vốn nên giúp đỡ cháu nhiều hơn.”
Cha Khang bưng chén lên uống một ngụm trà nữa: “Nhưng bây giờ là thời điểm nông dân bận rộn nhất, thật ra những năm qua chú và mẹ Khang Giả đều sẽ đóng cửa khách sạn, đến nghỉ hè lại mở.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô chú đăng ký trên mạng, trí nhớ lại không tốt lắm, quên hủy đi, vốn định gọi điện thoại cho cháu bảo cháu hủy, là Khang Giả nói nó có thể đến khách sạn giúp đỡ.”
Lần đầu tiên Thang Vu Tuệ nghe tin tức này, cậu ngớ ra một lát, chậm rãi nói: “Là thế ạ…”
Cha Khang gật đầu: “Đúng rồi, đây chắc là duyên phận.”
Thang Vu Tuệ nghĩ ngợi, vẫn ngần ngại hỏi: “Nhưng mà chú ơi, có phải Khang Giả… không thích cháu không? Cháu cảm thấy hình như anh ấy… ừm… không muốn ở chung với cháu cho lắm.”
Trông cha Khang có vẻ cũng không biết làm sao, nhưng ông không giải thích, mà nói với Thang Vu Tuệ: “Nó dẫn cháu đi cưỡi ngựa rồi, đúng không?”
Thang Vu Tuệ ngẩn ra, gật đầu một cái.
Cha Khang không nói nhiều nữa, chỉ ôn hòa cười bảo: “Nó rất thích cháu đấy.”
Tsampa.