Khi Tiêu Hà đến nơi, cảnh tượng mà hắn nghĩ đến đã không xảy ra, các giáo viên đã giữ lấy nhóm của Bàng Tử, Cố Mặc đứng ở bên cạnh, khóe miệng ửng hồng.
Vì đứng đúng góc nhìn nên Bàng Tử liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Hà, hai mắt cậu ta sáng bừng lên.
Bàng Tử nghĩ rằng Tiêu Hà nhất định sẽ giúp cậu ta, mặc dù không thân quen, nhưng dù gì cũng từng chơi mấy trận bóng với nhau. Cậu ta không dám gây hấn với giáo viên, nhưng Tiêu Hà thì dám, mặc dù Tiêu Hà chưa từng làm việc ấy bao giờ, nhưng nhìn tác phong thường ngày của Tiêu Hà và thái độ của giáo viên đối với hắn thì Bàng Tử có thể chắc chắn rằng hắn dám làm. Nhưng Tiêu Hà không làm theo những gì cậu ta nghĩ mà bước nhanh đến bên cạnh Cố Mặc, vỗ vỗ bả vai Cố Mặc, nhẹ giọng nói: “Cậu không sao chứ?”
Cố Mặc có vẻ bất ngờ, lắc đầu nói: “Không sao.”
Bàng Tử sửng sốt, tên nhóc kia sao lại có thể quen biết Tiêu Hà? Cậu ta chưa từng nghe nói qua, lúc nãy khi tên nhóc kia bị cậu ta đánh cũng không nói, tại sao bây giờ lại…
Nhìn thấy hành động của Tiêu Hà, giáo viên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Tiêu Hà thật sự muốn giúp nhóm của Bàng Tử, bọn họ cũng hết cách, nhưng mà bọn họ cũng không thể động vào con trai của Cục trưởng được, nếu thật sự chuyện đó xảy ra, bọn họ sẽ bị mắc kẹt ở giữa và chỉ sai một li thôi là sẽ phải thu dọn đồ đạc về nhà… Nhưng bây giờ thì không sao rồi, Tiêu Hà không thèm để ý đến mấy đứa kia, ngược lại vừa nhìn đã thấy quan hệ của hắn với con trai Cục trưởng khá tốt và khả năng cao là Tiêu Hà sẽ đánh Bàng Tử hơn…
Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm, chỉ nhìn thôi là có thể biết được ánh mắt Tiêu Hà nhìn Bàng Tử là ánh mắt muốn đánh cho một trận nhừ tử, nhưng điều ấy không còn là điều mà bọn họ phải bận tâm, chỉ cần không đánh chết là được, dù sao Bàng Tử đáng lẽ phải bị đánh từ lâu rồi. Vì vậy, bọn họ chỉ hỏi thăm Cố Mặc mấy câu quan tâm mang tính tượng trưng, và bảo nhóm Bàng Tử ngày mai mời bố mẹ đến, nói xong liền bỏ đi.
Giáo viên đi rồi, Cố Mặc thấy không còn việc gì liên quan đến mình nữa nên cũng muốn rời đi, không nghĩ tới, phía sau lại có tiếng động vang vọng. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Hà đang dùng bóng ném vào mặt Bàng Tử. Bàng Tử không ngờ rằng quả bóng rổ tên tay Tiêu Hà lại được sử dụng cho mục đích này, nên tránh không kịp, suýt chút nữa thì té ngã.
Cố Mặc chưa kịp phản ứng thì đã thấy vết bóng rổ để lại trên mặt Bàng Tử, chỉ trong chốc lát mặt cậu ta đã sưng to.
Tiêu Hà hung hăng đi về phía Bàng Tử, cậu ta vẫn đứng ngẩn người không nhúc nhích, thấy vậy Cố Mặc vội vàng đi tới ngăn cản Tiêu Hà, hai tay túm lấy tay áo Tiêu Hà, nói: “Không được đánh nhau!”
Mấy tên đàn em nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Hà đều bị dọa sợ đến ngây người, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn đại ca của chúng bị đánh, trong lòng thầm cầu nguyện đừng liên lụy đến bọn chúng là được.
Tiêu Hà quay đầu lại, nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Mặc đã sưng hết lên, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu làm những vết tím đỏ càng nổi bật hơn, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Trong lòng Tiêu Hà càng thêm khó chịu, cơn giận lại bùng lên, hắn giật tay ra khỏi tay Cố Mặc, dùng chân đá thẳng vào bụng Bàng Tử. Động tác nhanh chóng dứt khoát, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, một cước đá Bàng Tử ngã chổng vó trên mặt đất, khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Hà đã tiến thêm một bước, giẫm lên bụng mỡ của Bàng Tử.
Bàng Tử từ hồi mẫu giáo đã bắt đầu tác quai tác quái, đương nhiên sẽ không phải là kẻ dễ gì bị bắt nạt, lại thêm một đám đàn em bên cạnh đang nhìn, mặc kệ tất cả, cậu ta đẩy chân Tiêu Hà ra. Bàng Tử tuy béo nhưng sức lực lớn, da thịt lại dày, Tiêu Hà không ngờ rằng Bàng Tử dám phản kháng lại, bị đẩy đến lảo đảo.
Bàng Tử nhân cơ hội đứng dậy, chân vừa nhấc đã muốn đạp vào bắp chân của Tiêu Hà, Tiêu Hà vội bảo vệ Cố Mặc đang đứng ngây ngốc phía sau, nên không kịp tránh. Vì vậy, Bàng Tử từ góc nghiêng đá chéo qua bắp chân Tiêu Hà, quần của Tiêu Hà bị đinh trên giày hắn xé toạc, rất nhanh liền có vết máu thấm qua.
Từ nhỏ Cố Mặc đã là một cậu bé ngoan luôn làm theo phép tắc, tan học về chưa từng la cà, chỉ cần không có việc gì khác, thời gian về đến nhà đều chuẩn đến từng giây. Vì vậy làm sao có thể nhìn thấy kiểu đánh nhau này trước đây được, cậu đứng ngây ra ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tiêu Hà đánh Bàng Tử từng chút một.
Tiêu Hà cuối cùng lại hung hăng dẫm chân lên bụng Bàng Tử, máu của hắn chảy dọc từ quần xuống giầy rồi xuống đến quần áo của Bàng Tử. Bàng Tử mặt mũi bầm dập đang há miệng thở dốc, cả người dính chặt trên mặt đất.
“Mẹ nó”, Tiêu Hà thấp giọng chửi rủa, sau đó quát lớn Bàng Tử, “Nếu sau này mày còn dám đi giày đinh, ông đây sẽ dùng nó đập vào mặt mày, đã nghe rõ chưa?”
Bàng Tử nằm trên mặt đất, không chút sức lực gật gật đầu.
Tiêu Hà rút chân về, kéo Cố Mặc lại, sau khi đánh xong, cả người hắn vẫn tràn đầy thái độ thù địch, hắn nhìn xung quanh một vòng, nói: “Bọn mày đều đã nhìn rõ rồi, nói cả với những tên khác, sau này, nếu ai còn dám gây sự với cậu ấy, tao…”
Tiêu Hà còn chưa nói xong, một đám đàn em liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng vâng, bọn em sẽ không bao giờ dám gây sự nữa, sẽ không gây sự nữa…”
Bọn chúng đã bị dọa sợ không ít, đương nhiên trước đây bọn chúng cũng từng nghe nói Tiêu Hà đánh nhau rất giỏi, nhưng chưa tận mắt chứng kiến nên cũng không quá để tâm, hiện tại sau khi nhìn thấy thì bọn chúng đã biết rồi, thật sự là đáng sợ! Lúc nãy bọn chúng gần như đã nghĩ rằng Bàng Tử sẽ bị Tiêu Hà đánh chết.
Nhìn thấy phản ứng của bọn chúng, Tiêu Hà cũng tạm hài lòng, hắn quay người kéo theo Cố Mặc rời đi.
Mấy tên đàn em gương mặt đưa đám đang lo lắng cho đại ca của chúng đang yếu ớt thoi thóp.
“Haiz, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Làm sao tao biết được!”
“Thế đại ca phải làm sao?”
“Đương, đương nhiên là đưa đến bệnh viện!”
“Ờ, đúng, đúng, ai cầm điện thoại thì…”
…
Qua bên này, Tiêu Hà đang kéo Cố Mặc đi trên đường, dọc đường đi hai người không nói lời nào, Tiêu Hà trong lòng bắt đầu có chút hối hận, nghĩ thầm không biết có phải Cố Mặc đã bị dọa đến ngây ngốc không. Haiz, xong rồi, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không đánh người trước mặt tên ngốc này. Nếu cậu ta thực sự bị dọa sợ, về sau đều tránh mặt hắn thì phải làm sao?
“Bạn Tiêu Hà.”
Cố Mặc đột nhiên lên tiếng, khiến Tiêu Hà – người đang suy nghĩ lung tung bị dọa một phen, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, giọng nói không tự chủ được mà mang theo chút chột dạ: “Hmm … hả? Có chuyện gì vậy?”
“Cậu…” Cố Mặc quay mặt lại, đánh giá Tiêu Hà một chút, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tiêu Hà, nói: “Tại sao cậu vẫn chưa mặc đồng phục?
Tiêu Hà: “…” Tôi ĐM còn nghĩ rằng cậu cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp, thế mà ĐM cậu lại nói với tôi điều này???
“Sáng nay tôi mặc rồi!”, Tiêu Hà sau khi thích ứng được với câu chuyện liền vui sướng quên mất sự căng thẳng ban nãy mà nhớ tới chuyện lúc sáng, sau đó hắn đột nhiên chuyển sang bộ dạng chịu ủy khuất, “nhưng cậu không ở đó, tôi mặc nó làm gì?”
Lời vừa nói ra, Tiêu Hà cũng tự bị chính mình dọa sợ, ĐM, cái giọng điệu như đàn bà này là ai nói!
Hình tượng của hắn phải là thiếu niên trung học lạnh lùng, đẹp trai, điên cuồng, bá đạo!
“Ơ, xin lỗi cậu, tuần này tôi không trực ban, tôi quên mất không nói với cậu.”
Cố Mặc không để ý đến ngữ điệu của Tiêu Hà, áy náy nói.
Tiêu Hà nhìn Cố Mặc vì phép lịch sự mà mím môi cười xin lỗi, tuy rằng nụ cười rất miễn cưỡng nhưng Tiêu Hà đã cảm thấy nụ cười ấy đẹp đến mức khiến hắn quên cả trời trăng, hắn cũng quên luôn cả hình tượng của mình, mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Bạn Tiêu Hà này.” Cố Mặc gọi Tiêu Hà một lần nữa, khuôn mặt cậu đã trở về biểu cảm bình thường, Tiêu Hà thất vọng khẽ buông thõng hai vai.
“Cậu về sau đứng đánh nhau nữa, như vậy không tốt.” Cố Mặc nghiêm mặt nói.
“Ừm”. Nhìn thấy Cố Mặc lại vòng về chủ đề này, Tiêu Hà hơi căng thẳng và để che dấu sự chột dạ của mình, hắn chỉ đáp lại một cách ngắn gọn.
Cố Mặc cũng không nói nữa, cúi đầu bước đi.
Tiêu Hà muốn nhịn nhưng vẫn là nhịn không được, nói: “Cậu, cậu không sợ tôi à?”
Cố Mặc lần này phản ứng rất nhanh, cậu lại cười với Tiêu Hà, khóe miệng hơi hơi lộ ra răng khểnh, nói: “Đương nhiên rồi, Tiêu Hà, cậu là người tốt. Tôi biết cậu vì tôi nên mới đánh nhau với họ. Cảm ơn cậu, nhưng sau này cậu đừng đánh nhau nữa. Tôi gọi giáo viên đến là được rồi. “
Tiêu Hà nhìn nụ cười của Cố Mặc, trong lòng cảm thấy như có muôn ngàn đóa hoa đang nở rộ, đua nhau khoe sắc, đẹp không tả xiết. Ngây ngốc một lúc, hắn mới bắt đầu phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên, hắn không dám nhìn vào mắt Cố Mặc nữa, chỉ cúi đầu, ậm ừ “ừm” một tiếng.
Tiêu Hà ngồi trên ghế sofa, chiếc TV lớn trước mặt đang mở, trên TV không biết nữ diễn viên nào đang cố nũng nịu, giọng cười lanh lảnh khiến người khác khó chịu. Nếu như trước đây, Tiêu Hà đã cảm thấy chán ghét và chuyển kênh khác từ lâu rồi, nhưng bây giờ, hắn không những không chuyển kênh mà còn nhìn chằm chằm vào màn hình và cười một cách khó hiểu.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là nụ cười của Cố Mặc trên đường đi học về.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông, Tiêu Hà liếc nhìn, là số điện thoại lạ, hắn suy nghĩ một lúc, không hiểu sao lại nghe điện thoại.
“Alo.”
“Chào cậu, Tiêu Hà, tôi là Cố Mặc.” Từ đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên, giọng điệu vô cùng bình đạm nhưng Tiêu Hà lại cảm thấy rất hay, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Tiêu Hà vừa nói bằng giọng điệu dịu dàng mà hắn chưa từng nói qua, vừa ấn điều khiển tắt TV.
“Chân của cậu bị thương, lúc nãy tôi quên không hỏi cậu, cậu đã xử lý xong vết thương chưa?” Căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Cố Mặc càng trở nên rõ ràng hơn, sự quan tâm trong giọng nói trực tiếp truyền đến tai Tiêu Hà.
“Ừ.” Tiêu Hà cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng, hắn đã nhận ra bản thân khác với thường ngày chỗ nào rồi (
ý là thấy bản thân mình thay đổi, nhưng không biết thay đổi chỗ nào, chỉ biết là khác với ngày thường và giờ đã biết mình thích Cố Mặc rồi ấy, đúng là =))))), trong lòng hắn có điều muốn nói, muốn nói với Cố Mặc, nhưng mở miệng ra lại không nói nên lời, chỉ có thể trả lời một tiếng.
“Ừm, thế tốt rồi.” Bên kia ngừng một chút, lại nói, “Đúng rồi, cậu…”
Tiêu Hà áp chặt tai vào điện thoại, không dám bỏ sót một lời nào của Cố Mặc, dù chỉ là một từ cảm thán hay … tiếng thở của cậu. Sau khi suy nghĩ nửa giây, Tiêu Hà bật loa ngoài.
“Ngày mai nhớ mặc đồng phục.”
Giọng của Cố Mặc truyền đến một cách rõ ràng từ loa điện thoại, Tiêu Hà nghe xong đột nhiên có cảm giác “Quần ông đây đã cởi rồi, cậu lại còn bắt tôi nghe cái này”. (
Ý là Tiêu Hà đã mong đợi Cố Mặc nói gì khác, nhưng Cố Mặc lại nói câu mà Tiêu Hà không mong chờ, không ngờ tới:v:v,
câu này bắt nguồn phim hoạt hình Nhật Bản “Robot Notes “.)
Hừ! Rốt cuộc thì hình tượng của hắn là gì nào?! Một đại ca trường học hay là một tên ngốc?!
“Được rồi, vậy tôi cúp máy đây.”
“Ừm… Ơ, đợi đã!” Nghe thấy Cố Mặc sắp cúp máy, Tiêu Hà đang không có phản ứng gì vội vàng ngăn lại.
“Sao thế?” Bên kia truyền đến giọng điệu nghi hoặc của Cố Mặc.
“…” Tiêu Hà cũng không biết phải nói gì, chỉ là hắn muốn nghe giọng nói của cậu nhiều hơn, ấp úng nửa ngày, hắn mới nói ra được một câu: “Ngủ ngon.”
Cố Mặc cũng nhẹ giọng nói câu “Ngủ ngon” rồi liền cúp máy.
Tiêu Hà nắm chặt điện thoại di động, tay chân giang rộng nằm trên sô pha, trong lòng vô cùng thoải mái.
Vẫn giữ tâm trạng ấy, Tiêu Hà đi tắm rồi nằm trên giường, cẩn thận tự băng bó vết thương, rồi ngủ thiếp đi khi đang nghe lại ghi âm cuộc gọi.
Một đêm không mộng.