Ngày hôm sau, Tiêu Hà mặc đồng phục tinh thần vui vẻ bước vào cổng trường, vừa vào liền nhìn thấy Cố Mặc đang nghiêm nghị đứng ở đó, lưng thẳng tắp, giống như một cây bạch dương nhỏ.
“Hôm nay cậu vẫn trực ban à?” Tiêu Hà đi qua, tâm trạng vô cùng tốt.
Cố Mặc quay đầu lại nhìn Tiêu Hà, nói: “Không phải, tôi đang đợi cậu, chào buổi sáng.”
Tiêu Hà tiến lại gần chút, kéo kéo bộ đồng phục gần như mới tinh của mình, nói: “Thế nào? Cậu hài lòng với những gì mình thấy chứ?”
Cố Mặc nhíu mày, nhìn hắn không nói.
Tiêu Hà và Cố Mặc lặng im nhìn nhau một lúc, hắn mới bất tri bất giác nhận ra rằng câu hắn vừa nói hình như có nằm trong một cuốn tiểu thuyết được đọc nhiều nhất trên mạng mà hắn từng xem qua…
Lẽ nào Cố Mặc từng đọc rồi sao? Làm sao có thể, một người như cậu ấy…
Trong khi Tiêu Hà đang suy nghĩ miên man, Cố Mặc tiếp tục nhíu mày, tiến lên một bước, kiễng chân nắm lấy khóa áo trước ngực Tiêu Hà, kéo khóa lên đến dưới cổ hắn, rồi sửa sang lại cổ áo một chút, nói: “Áo khoác đồng phục không được mở quá rộng, phải kéo lên vừa đủ.”
Cơ thể Tiêu Hà căng cứng ngay khi Cố Mặc đến gần, hắn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng từ trên người cậu tỏa ra: “Cậu… Tại sao trên người cậu lại có mùi bạc hà?”
Cố Mặc nghe vậy liền nói: “Ông nội tôi thích trồng mấy thứ này, ừm… nếu cậu không thích thì tránh xa tôi một chút.” Nói xong, cậu kéo dây đeo cặp, bước sang bên cạnh vài bước.
Tiêu Hà lập tức tiến sát vào gần, vẻ mặt rạng rỡ cười với Cố Mặc, nói: “Không phải, tôi rất thích nó.”
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Cố Mặc ngây người một lúc, mím chặt môi, cúi đầu “ừm” một tiếng. Bước chân không ngừng đi về phía dãy lớp học nhưng hai tai lại lặng lẽ ửng đỏ. Cố Mặc nghĩ như vậy nhưng cậu không dám nói ra. Cậu cảm thấy điều này rất kỳ lạ, bởi vì nếu là người khác, cậu nhất định sẽ nói thẳng, nhưng bây giờ… Cậu vẫn tiếp tục bước đi nhưng hai tai lại càng đỏ hơn.
Từ hôm ấy, những ngày sau, Tiêu Hà đều cùng Cố Mặc về nhà, cùng nhau đi học.
Trong trường có rất nhiều tin đồn về hai người bọn họ, đồn đại đủ kiểu, nhưng từ khi Tiêu Hà cảnh cáo Bàng Tử thì không ai dám làm phiền Cố Mặc nữa. Đặc biệt sau khi Tiêu Hà bí mật đến lớp của Cố Mặc và nói chuyện với một số bạn cùng lớp của cậu, không ai còn dám lấy lý do cá nhân để yêu cầu Cố Mặc giúp họ làm việc nữa.
Không biết Cố Mặc sẽ tỏ thái độ thế nào nếu cậu biết chuyện này, tất nhiên, việc liệu cậu ấy có biết những chuyện này hay không cũng cần phải tìm hiểu.
Cho đến một ngày, sau khi tan học, Tiêu Hà đi về phía cổng trường.
Hắn và Cố Mặc đã hẹn nhau đợi ở đây, hiện tại, sau khi tan học hắn không còn rẽ ngang rẽ dọc lung tung nữa, hắn đi theo Cố Mặc, mỗi lần về nhà đều rất đúng giờ, sau khi về nhà thì làm bài tập, rồi dựa vào số lượng bài tập Cố Mặc phải làm mà hắn đã thăm dò được lúc trên đường về nhà để căn chuẩn giờ gọi điện cho Cố Mặc. Giờ nghỉ ngơi, học tập vừa kỷ luật vừa khoa học, còn hơn cả một người đàn ông nội trợ mẫu mực.
Nhưng hôm nay, Tiêu Hà đi đến cổng trưởng đứng đợi mãi vẫn không thấy Cố Mặc, cho đến khi tất cả mọi người về hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Cố Mặc đâu. Tiêu Hà đành phải về nhà một mình, vừa về đến nhà hắn liền gọi điện thoại cho Cố Mặc, điện thoại đổ chuông rất lâu, Cố Mặc mới nghe máy.
“Tiêu Hà.”
Nghe thấy giọng của cậu, Tiêu Hà mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cố Mặc, tan học xong cậu đã chạy đi đâu thế?”
“Tôi… tôi về nhà với bạn”, giọng của Cố Mặc rất nhỏ, dường như có chút do dự.
Tiêu Hà nghe thấy liền tức giận, nói: “Là nam hay nữ?”
“…” Bên kia đầu dây im lặng hồi lâu mới nói: “Là nữ.”
Tiêu Hà tức đến mức không biết phải nói gì, hắn ở đây thì phập phồng lo lắng, nhưng người ta lại không hề để ý đến tình cảm của hắn, lại còn đi tán tỉnh với một cô gái khác? Hắn hạ thấp giọng, nói: “Cậu không biết là tôi rất lo lắng cho cậu sao?”
“Tôi…” Cố Mặc lại trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Tôi xin lỗi.”
Nói xong liền cúp máy.
Cúp! máy! rồi!
Cúp! máy! rồi!
Tiêu Hà nắm điện thoại trong tay hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì chỉ có thể trầm mặc ngồi trên sô pha, hắn ném chiếc điện thoại vẫn đang sáng màn hình sang một bên.
Một tiếng trầm vang lên, “rầm”, miếng dán cường lực bị hắn đập vỡ một góc, điện thoại rơi xuống đất, màn hình đã tối đen.
Ngày hôm sau, Tiêu Hà vẫn không thấy Cố Mặc ở cổng trường, hắn một bụng tức giận nhưng mặt vẫn bình thản bước vào trường, hắn đi thẳng đến lớp học, khi đi qua dãy phòng học của năm nhất hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Tiêu Hà trở về bộ dáng trước đây, ngồi vắt chân trên ghế, không biết hắn đang suy nghĩ gì nhưng hắn nhìn mọi người với ánh mắt như nhìn không khí.
Hắn đang đợi, đợi Cố Mặc đến tìm hắn.
Nhưng đợi đến gần tiết cuối rồi mà vẫn không có ai đến tìm hắn.
Hắn bắt đầu thấy hoang mang rồi.
Ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tiêu Hà vội chạy đến khu phòng học của năm nhất, đến lớp Cố Mặc nhưng lại không nhìn thấy Cố Mặc, vì vậy hắn tùy tiện kéo một người lại hỏi: “Cố Mặc đâu?”
Người kia bị khí thế áp bức của Tiêu Hà dọa sợ, đẩy đẩy kính, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không biết…”
Một cô gái đứng bên cạnh lập tức đi tới trước mặt Tiêu Hà, Tiêu Hà thoáng nhìn thấy trên mặt cô trang điểm, cau mày lui về phía sau, cô gái đó thấy Tiêu Hà lùi lại một bước cũng không để tâm, vừa tiến lên phía trước vừa nói: “Tôi biết! Lớp trưởng và bạn gái của cậu ấy đều bị giáo viên Ngữ Văn gọi đi rồi.”
“Bạn gái?” Tiêu Hà nheo mắt lại, vừa định nói chuyện thì cô gái kéo kéo tay áo của hắn, gọi: “Này, Cố Mặc đến rồi!”
Ngay khi Tiêu Hà quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy một cô gái đang đi cùng với Cố Mặc, cô gái đó có mái tóc dài bồng bềnh, nghiêng đầu nói gì đó với Cố Mặc nên chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng đang cười của cô ấy, còn Cố Mặc đang cúi đầu xuống, nhìn không rõ mặt nhưng tổng thể khung cảnh của hai người họ lại rất hài hòa. Lúc này, cô gái bên cạnh Tiêu Hà lại nói: “Uầy, cậu có thấy bọn họ đẹp đôi không? Bọn họ là…”
Cảm giác chua xót trong lòng như đang ăn mòn Tiêu Hà, hắn trừng mắt với cô gái đang nói không ngừng bên cạnh, sau đó đi thẳng đến trước mặt Cố Mặc, kéo cậu đi. Dưới vẻ mặt kinh ngạc của Cố Mặc, hắn kéo thẳng cậu lên trên tầng cao nhất, tùy tiện tìm một căn phòng trống, đóng cửa lại, dùng hai tay trấn áp, vây giữ Cố Mặc trên tường, hỏi: “Cô gái lúc nãy là bạn gái của cậu?”
“Không, không phải…”Cố Mặc có vẻ như bị dọa sợ, vẻ mặt lảng tránh, “bọn họ nói linh tinh thôi….”
Cơn giận trong lòng Tiêu Hà dịu đi một chút, hắn áp sát gần đến trước mặt Cố Mặc, nói: “Cô gái đó là người về nhà cùng cậu hôm qua?”
Cố Mặc nhìn hắn một lúc, gật đầu.
Tiêu Hà tức giận đến muốn ăn luôn cậu, nhớ tới bộ dạng cậu cười nói với cô gái đó, liền hỏi: “Hai người vừa nãy nói chuyện gì?”
Cố Mặc không trả lời, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tiêu Hà tiến lại gần, mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nói: “Cậu thích cô ấy sao?” Tiêu Hà nghĩ, nếu Cố Mạc dám gật đầu, hắn sẽ…
Haiz, hắn không biết phải làm gì.
Không nỡ đánh mà cũng không nỡ mắng, hơn nữa, hắn có tư cách gì mà quản chuyện của cậu, bởi vì tất cả những điều này cũng chỉ là do hắn đơn phương thích cậu mà thôi.
Đúng vậy, hắn sớm đã biết mình thích Cố Mặc.
Rất thích cậu, vô cùng vô cùng thích cậu, nhưng hai người bọn họ đều là con trai. Hắn không nhịn được muốn lại gần cậu, nhưng lại không dám thăm dò cậu, chỉ có thể thấp thỏm lo sợ mà ở bên cạnh cậu. Nếu Cố Mặc thực sự thích người khác thì hắn chỉ có một con đường duy nhất là… Nhưng thật may, Cố Mặc nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Hà đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe tiếng Cố Mặc hỏi.
“Tiêu Hà, có phải cậu thích tôi không?”
Tiêu Hà ngây người một lúc, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Cố Mặc cúi đầu, trầm mặc.
Tim Tiêu Hà từng chút từng chút một chùng xuống, một lúc sau, hắn buông tay, đứng thẳng. Chắc hẳn cậu cảm thấy hắn thật ghê tởm, Tiêu Hà nghĩ thầm, ghen tuông cũng chỉ là một chuyện thôi, thật ra hắn cũng biết rõ, dựa vào tính cách của Cố Mặc, ngày ngày tuân thủ kỷ luật, không yêu đương, không trốn tránh. Đừng nói là con trai, có khi đến cả con gái cậu ấy cũng sẽ không đồng ý. Có lẽ cậu ấy còn không biết rằng trên đời này có tồn tại kiểu người sẽ thích người cùng giới, chắc hắn đã dọa sợ cậu ấy, về sau cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa, sẽ nhìn thấy hắn rồi đi vòng qua? Hay sẽ không còn nhắc hắn chuyện mặc đồng phục nữa, nhắc hắn làm bài tập, nhắc hắn chăm chỉ học tập, nhắc hắn…
Đột nhiên, Tiêu Hà cảm thấy có người ôm hắn, hắn nhìn xuống, Cố Mặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng, lỗ tai cậu cũng đỏ, giống như sắp bị thiêu cháy. Hai mắt cậu rất sáng và trong, cậu nói: “Tiêu Hà, thật ra, tôi cũng, tôi cũng thích cậu.”
Tiêu Hà cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không nói được lời nào, gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mắt Cố Mặc, cố gắng từ trong mắt cậu nhìn ra thứ gì đó, nhưng hắn lại phát hiện ra bây giờ trong mắt Cố Mặc tất cả chỉ có một thứ cảm xúc.
Đó chính là thứ cảm xúc mà hắn đã nhiều lần nhìn thấy được từ chính bản thân mình khi nghĩ về Cố Mặc.
Cảm giác yêu thương thật dễ chịu. Những tâm tư ở trong tim cũng biểu lộ tràn đầy qua ánh mắt.
Hắn cảm thấy hơi thở của mình có chút run rẩy, hắn nói: “Cậu thực sự nghiêm túc chứ?”
Cố Mặc không nói gì, bị Tiêu Hà nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, vì vậy cậu liền gục đầu lên ngực Tiêu Hà, cọ cọ hai cái, xem như là đồng ý.
Cậu không buông tay ra, bởi vì cậu cảm thấy ôm Tiêu Hà rất thoải mái, đây là cảm giác mà trước đây cậu chưa từng có, còn dễ chịu hơn cả nằm trong chiếc chăn vừa được phơi trong nắng.
Tiêu Hà cố gắng nén lại cảm giác kích động muốn chạy 80 vòng quanh sân thể dục, ôm lấy Cố Mặc, nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội để đổi ý rồi nhưng chính cậu không cần, vì vậy nếu cậu đã quyết định thích tôi thì sẽ không được thay đổi nữa! Nếu như sau này cậu nuốt lời, tôi sẽ đánh cậu.”
Tiêu Hà gõ gõ nhẹ lên đầu Cố Mặc.
Cố Mặc ngơ ngác nhìn hắn rồi gật đầu.
Sau khi tan học, Tiêu Hà và Cố Mặc đi cùng nhau về nhà, Tiêu Hà đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền hỏi người bên cạnh: “Này, cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào vậy?”
Trong giọng nói không che giấu được chút kiêu ngạo.
Gương mặt của Cố Mặc lập tức ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Chắc là, chắc là đã từ lâu rồi… Nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết đâu!”
“Hử?” Tiêu Hà nghiêng đầu, vươn tay nhéo nhéo gương mặt Cố Mặc, ánh mắt thỏa mãn nheo lại, “Vậy thì khi nào cậu biết?”
Cố Mặc mím môi một cái, nói: “Ngày hôm qua.”
“Ngày hôm qua?” Tiêu Hà đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, “buổi chiều tan học ngày hôm qua?”
Cố Mặc gật đầu.
“Khi cậu đi với cô gái đó?” Giọng nói của Tiêu Hà có chút mùi giấm chua, “Rốt cuộc thì hai người đã nói những gì?”
“Tôi, tôi…” Cố Mặc lại đỏ mặt nói: “Tôi không nói cho cậu biết đâu!”
“Không nói cho tôi biết?” Tiêu Hà liếc nhìn Cố Mặc, “Cậu không nói với tôi cũng được… nhưng cậu phải hôn tôi một cái.”
“Cái, cái gì?” Cố Mặc kinh ngạc, vội ngẩng đầu lên.
“Tôi nói, cậu hôn tôi”. Tiêu Hà đứng yên, chắp hai tay sau lưng.
“Tôi, tôi không muốn.” Mặc dù Cố Mặc ấp úng nhưng ngữ khí từ chối rất kiên định.
Tiêu Hà tỏ ra bộ dạng đau lòng, hai hàng lông mày xuôi xuống, nói: “Không muốn sao? Này, quả nhiên là cậu đang gạt tôi – cậu không hề thích tôi.”
“Tôi không có gạt cậu!” Cố Mặc cuống lên, “Tôi rất thích cậu, nhưng mà, bọn mình còn nhỏ không thể yêu sớm, chờ bọn mình lớn lên…”
Chưa nói xong, Tiêu Hà đã cúi xuống, hôn nhẹ lên mắt Cố Mặc, vừa chạm nhẹ đến đã rời đi.
Cố Mặc mở to mắt, nghe thấy Tiêu Hà nói: “Được, bây giờ tôi sẽ chỉ hôn lên mắt cậu, đợi khi lớn lên, cậu phải trả lại tôi.”
Hình như có gì đó không đúng lắm…
Cố Mặc suy nghĩ một chút, mặc dù cậu chưa hiểu rõ lắm nhưng cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, vậy đợi đến khi bọn mình đều trưởng thành…”
Tiêu Hà mỉm cười gian xảo.
“Được, tôi nhớ rồi, không được nuốt lời.”
“Được.”