Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 47

U Minh thành là nơi mà phần lớn dân chúng đều chưa từng nghe nói tới, cũng là nhà của Lý Triết Tâm.

Khi mạt thế vừa mới chấm dứt, U Minh thành cũng từng có một khoảng thời gian huy hoàng. Thời điểm đó, tất cả mọi người đều chạy về căn cứ sinh tồn, rất nhiều thành phố lớn không có một bóng người. Những người không muốn đến căn cứ sinh tồn có thể chọn những chỗ này làm nơi sinh sống, ở đây còn có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt. Khi ấy, dị thú cũng chưa cường đại như bây giờ, trong tình huống mà chỗ ở và đồ ăn đều tương đối đầy đủ thì vẫn có thể sinh sống.

Nhưng theo thời gian trôi qua, phòng ốc sập khiến những đồ dùng sinh hoạt có thể sử dụng càng ngày càng ít, mà máy lọc nước cũng dần dần mất đi tác dụng.

Trong số những người lựa chọn sinh tồn bên ngoài dã ngoại trước đây, cũng có vài người là nhân viên kỹ thuật, nhưng trong tình huống không có bất kì thiết bị gì, muốn đem kỹ thuật truyền lại sẽ vô cùng khó khăn. Mặt khác, mấy trăm năm trôi qua, những ô tô máy móc mang ra từ căn cứ sinh tồn lúc trước cũng không thể dùng được nữa. Người của thành thị trong mấy trăm năm này đã phát triển khoa học kỹ thuật rất tiến bộ, bọn họ lại trì trệ không tiến, thậm chí trình độ khoa học còn bị thụt lùi.

Gần trăm năm qua, có một vài người thực lực không mạnh gia nhập U Minh thành, bởi vậy, cuộc sống lại càng gian khổ…..

Lý Triết Tâm ngồi trong động chờ trời tối, phía sau còn có vài thủ hạ mà cô mang tới. Hiện giờ ở U Minh thành, nhân số không bằng lúc trước, thực lực cũng giảm xuống, bọn họ muốn sống sót chỉ có hai con đường, hoặc là đầu hàng, hoặc là phát triển.

Bọn họ tân tân khổ khổ tích góp từng tí một vật liệu quý giá, lại chỉ có thể đổi một ít đồ dùng sinh hoạt bình thường, còn vũ khí thì không thể đổi được…… Lý Triết Tâm biết điều này thật không công bằng, nhưng không công bằng vẫn phải đổi, nếu không, bọn họ biết sống bằng cách nào?

“Đại tiểu thư, ăn cơm!” Lý Dũng nướng xong một khối thịt dị thú lớn, dùng đao cắt ra, sau đó để vào trong cái bát sứ lớn đưa cho Lý Triết Tâm.

“Anh Lý Dũng, cám ơn.” Lý Triết Tâm nhận bát. Mỗi lần bọn họ tới Tinh Vân thành giao dịch đều sẽ ở nơi này, cho nên ở đây có không ít đồ dùng sinh hoạt.

“Đại tiểu thư, khi nào giao dịch bắt đầu? Có phải trời vừa tối thì chúng ta sẽ đi tới bàn đá?” Lý Dũng hỏi. Có thể nói anh là người có khí lực lớn nhất toàn bộ U Minh thành, dù vóc dáng của Lý Triết Tâm vượt qua nam giới thì khi đứng cạnh cũng chỉ tới đầu vai của Lý Dũng.

“Không cần, nội dung giao dịch lần này không giống mọi khi, đến lúc chúng ta giao dịch xong thì có thể dùng chiến xa rời đi” Trong nội dung giao dịch lần này còn bao gồm cả chiến xa, đó là chiến xa!

Lý Triết Tâm nghĩ tới chiến xa liền kích động, có chiến xa cũng coi như có một nơi tương đối an toàn. Nhớ rõ mười hai năm trước, khi mọi người đang cùng nhau di chuyển thì bị lọt vào công kích của dị thú. Những đứa trẻ như bọn họ căn bản không có chỗ nào để trốn, nếu không phải cha cõng cô, chỉ sợ mùi máu tươi sẽ khiến cô bị dã thú xé thành mảnh nhỏ. Nếu khi đó có một chiếc chiến xa, liệu những đứa trẻ như bọn họ có thể trốn bên trong chiến xa mà không phải trở thành trói buộc như lúc ấy?

Ăn thịt nướng, Lý Triết Tâm liền lấy ra từ ba lô một bao rau dưa khô để nấu canh, lại thả vào trong đó một loại thực vật non mềm. Sống ngoài dã ngoại nhiều năm như vậy, bọn họ cũng tìm được vài loại thực vật có thể ăn.

Con người không thể không hấp thu vitamin, vì tìm ra những loại thực vật có thể ăn được, người ở U Minh thành lúc trước không khác gì thuốc thử.

Đem canh được chia uống hết, Lý Triết Tâm ngồi xuống, chờ tin tức từ Tinh Vân thành.

Người của U Minh thành lúc đầu luôn tới phụ cận thành thị chờ thợ săn dị thú ra khỏi thành, sau đó hoặc là đánh cướp hoặc là trao đổi. Nhưng làm như vậy cũng chỉ lấy được rất ít những thứ cần thiết, còn rất nguy hiểm. Cấp cao của liên minh người Hoa vẫn luôn muốn diệt trừ triệt để người của U Minh thành, một khi người của U Minh thành phân tán, thì sẽ có khả năng bị tiêu diêt từng bộ phận. Cho nên sau khi cha của cô nhận chức thành chủ U Minh thành liền bắt thủ hạ không được phân tán khi hành động, còn phải nghĩ cách tìm người hợp tác.

Lúc đầu bọn họ làm giao dịch với trấn trưởng của một tiểu trấn di động, nhưng những thứ mà trấn trưởng có thể cung cấp quá ít. Lúc này, thành chủ Tinh Vân thành lại tìm tới cửa, tuy rằng làm giao dịch khiến bọn họ mệt mỏi hơn rất nhiều, nhưng ít nhất, người của U Minh thành cũng có thể sống sót.

“Đại tiểu thư, có nhân viên kỹ thuật thì những chiến xa bị hỏng lúc trước được chúng ta kiếm về vẫn có thể dùng?” Lý Dũng ngồi bên cạnh Lý Triết Tâm. Anh là anh trai kết nghĩa của Lý Triết Tâm nhưng đối với Lý Triết Tâm rất tôn kính, đây là em gái kết nghĩa dựa vào chính thực lực của bản thân để đạt được sự tán thành của người ở U Minh thành.

“Có nhân viên kỹ thuật thì cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều. Cho nên, ngay cả tinh hạch của dị thú cấp tám chúng ta cũng phải lấy ra.” Dị năng giả ở U Minh thành không thiếu, tinh hạch của dị thú cấp tám cũng rất cần thiết, vào thời điểm mấu chốt, đây chính là một cái mạng! Hơn nữa, muốn săn bắt dị thú cấp tám dưới sự quản chế chặt chẽ của liên minh cũng không dễ dàng. Hiện giờ bọn họ có thể lấy ra ba miếng cũng vì nhân viên kỹ thuật, công cụ cần thiết và chiến xa có thể sử dụng.

“Đại tiểu thư, em thật sự phải gả cho một trong những nhân viên kỹ thuật này?” Lý Dũng chần chờ thật lâu, rốt cục cũng hỏi. Anh là con nuôi của Minh Vương, nên cũng biết một vài chuyện mà người khác không biết, chẳng hạn như để khống chế những nhân viên kỹ thuật này, Minh Vương đã nghĩ tới việc kén rể, để một trong số đó làm con rể của mình.

Nơi có người sẽ có tranh đấu, ở U Minh thành cũng có người đối nghịch với Minh Vương. Minh Vương hiện giờ là người chạy trốn từ thành thị tới, mà phần lớn người của U Minh thành là những người sinh sống bên ngoài dã ngoại lúc ban sơ, bởi vậy sẽ không tránh khỏi có người bất mãn chuyện Minh Vương là kẻ tới sau.

“Cho dù em muốn gả cũng không nhất định người khác sẽ muốn lấy.” Lý Triết Tâm mở miệng. Ở U Minh thành, cô lớn lên coi như không tồi, nhưng so với những cô gái thiên kiều bá mị trong thành thì cô lại được coi là gì? Có điều, nếu cha đã có dự định như vậy thì cô cũng muốn cố gắng.  (Thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyến rũ)

Cô là con gái của Minh Vương, cũng là đứa con duy nhất của Minh Vương. Từ nhỏ đã lớn lên giữa đám đàn ông con trai, mà thực lực cũng không thua kém phái mạnh. Cô biết rất rõ, U Minh thành là nơi có nhiều người, muốn nhận những trọng trách này thì nhất định phải nỗ lực hết sức.

Hôm nay là ngày Chu Dật Cẩn phải ra khỏi thành. Ngay từ sáng sớm Trần Mộc đã võ trang hạng nặng đi trước, chờ tới khi đoàn xe của Vương gia rời khỏi thành hắn liền lén lút theo sau.

Những chiến xa ra khỏi thành lần này so với lần trước thì ít hơn, cũng chỉ có năm chiếc, đợi tới khi tìm được nơi rộng rãi liền bắt đầu làm thí nghiệm.

Trần Mộc dựa người vào chiến xa hai bánh của mình, cách khá xa, chỉ thông qua dao động không khí để theo dõi hành tung của bọn họ. A Hổ nằm trong túi xách trước ngực hắn, căn cứ theo tư liệu của Chu Dật Cẩn, sau khi ăn tinh hạch thì năng lượng của A Hổ sẽ đầy đủ. Xét theo tình huống hiện giờ, nói không chừng A Hổ còn có thể khai phá dị năng hệ hỏa.

Dị thú cấp chín sẽ có được dị năng, A Hổ là linh thú, không ngờ lại có thể kích hoạt dị năng……

Trên bình nguyên của Tinh Vân thành, nơi này vốn có thổ nhưỡng phì nhiêu, hiện giờ toàn bộ lại là sa mạc, mà phần lớn sông ngòi cũng đều đã khô cạn.

Có lẽ, chính là hôm nay.

Nhìn thấy nơi làm thí nghiệm càng ngày càng lệch đi, Trần Mộc thở dài, cũng không biết nên nói cảm xúc lúc này trong lòng mình là hưng phấn hay là lo lắng nữa.

Mà một người khác cũng có cảm giác bất ổn trong lòng, chính là Chu Dật Cẩn.

Khi nhìn thấy nơi làm thí nghiệm không giống với những lúc trước, y lập tức trở nên cảnh giác. Chỉ sợ hôm nay, y và   Lạc Tề sẽ bị “Bán”.

Nếu không phải Trần Mộc đã sớm lấy được tin tức, chỉ sợ sau này y cũng không thể về nhà được nữa, giúp hắn lấy được chứng cứ cũng coi như huề nhau.

Liếm liếm thiết bị kim loại cố định trong miệng mình, Chu Dật Cẩn thả lỏng tâm tình cùng Lạc Tề thảo luận số liệu của mấy chiếc chiến xa mới. Đến thời điểm ăn cơm trưa còn lấy ra mấy món mà Trần Mộc tự tay làm riêng cho mình và canh rau dưa để chia cho Lạc Tề cùng ăn.

Cơm nước xong, Chu Dật Cẩn và Lạc Tề ngồi trong chiến xa nói chuyện linh tinh, đến lúc đang nói được một nửa, y đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, ngay cả thời gian ấn vào thiết bị truyền tin cũng không có đã hôn mê bất tỉnh.

Trần Mộc nhìn phương hướng những chiếc chiến xa kia rời khỏi liền đi theo đến phiến phế tích. Sau đó, lại một lần nữa hắn được thấy vị đại tiểu thư kia.

Vương Lập Công đã cải trang đứng bên trong chiến xa, tiền trao cháo múc, giao dịch lập tức được hoàn thành, dù sao có cò kè mặc cả cái gì thì cũng đã xong từ mấy ngày trước.

Vương Lập Công để lại bốn chiếc chiến xa, năm người, ngoại trừ Chu Dật Cẩn và Lạc Tề ở bên cạnh thì còn lại đều là lái xe, chỉ sợ cũng bị ông ta bỏ lại.

Dù sao, gặp phải dị thú cường đại đến mức phải vứt bỏ bốn chiếc chiến xa thì không thể chỉ có hai nhân viên kỹ thuật bị chết.

Ba miếng tinh hạch đặt trong một hộp kim loại được đưa cho Vương Lập Công. Khi nhìn thấy mấy khỏa tinh hạch này, tay của Vương Lập Công thiếu chút nữa đã run rẩy.

Sau khi thu thập tốt những đồ vật này nọ, Lý Triết Tâm lại để Lý Dũng đập vài quyền lên chiếc xe mà Vương Lập Công lái trở về, vừa không thương tổn đến chiến xa, cũng tạo ra những dấu vết không giống con người làm được.

“Lần sau hợp tác vui vẻ!” Vương Lập Công cười nói tạm biệt, sau đó đi lên chiến xa của mình, lại không biết bản thân đã bị người khác theo dõi

Trần Mộc coi như hiểu rõ, đời trước Vương Lập Công cũng là một trong những kẻ hại hắn nhà tan của nát, mà lúc này, hắn cũng không ngại đánh gãy một cánh tay của Hạ Minh. Dù sao, trong chiếc xe này tất cả đều là tâm phúc của   Hạ Minh và Vương Lập Công.

Tuy nhiên, chiến xa đều có công năng ghi lại hình ảnh, mà bọn họ cũng mang theo bộ đàm liên lạc trên người……

Lái chiến xa hai bánh đi theo Vương Lập Công một đoạn, khi nhìn thấy bọn họ đi vào một đoạn đường nhỏ hẹp liền thả chậm tốc độ, Trần Mộc ôm theo A Hổ đi ra.

Tuy rằng gần đây đôi khi A Hổ sẽ không có tinh thần, thế nhưng nếu muốn chiến đấu thì vẫn có thể. Hơn nữa, nó còn càng ngày càng thông minh, sau khi nhìn thấy Trần Mộc thủ thế liền lập tức biến bản thân trở về hình thái ban đầu,  đuổi theo xe của Vương Lập Công. Tốc độ của nó rất nhanh, không bao lâu đã đuổi sát chiếc xe kia, sau đó thả người nhảy lên trên nóc xe.

Đột nhiên xuất hiện dị thú không biết tên nhảy lên xe của mình, mà chiếc xe này lại còn bị hư hao quá nặng…… Vương Lập Công lập tức chuẩn bị chiến đấu.

Tuy rằng lúc này dị năng của A Hổ vẫn chưa thể kích hoạt hoàn toàn, nhưng tố chất thân thể của nó lại phát triển lên không ít, một móng vuốt hạ xuống, kính chắn phía trước xe liền vỡ nát mà chiếc chiến xa này cũng nhừng lại.

Trần Mộc nhảy tới phiến đá trong đám thực vật bên cạnh đường, có dị năng không khí hỗ trợ, mỗi lần hắn đều có thể nhảy rất xa. Sau khi tìm được nơi bí mật để tiếp đất, rất nhanh đã đuổi kịp được chiến xa ở phía trước. Mà lúc này, người bên trong chiến xa đều đã đi ra ngoài, còn đang chiến đấu với A Hổ.

Toàn bộ Tinh Vân thành, người có thực lực cường đại nhất đăng ký với chính phủ là Hạ Minh, ông ta là thợ săn dị thú cấp bảy. Bản thân ông ta phụ trách bảo vệ Tinh Vân thành, mà thủ hạ của ông ta đương nhiên không thể so sánh với hắn.

Vương Lập Công cũng không có thực lực gì, bốn người được ông ta mang theo lại không quá mạnh– hai người cấp năm, một người cấp bốn, một người cấp ba.

A Hổ cùng lúc đối phó với bốn người, mặc dù có chút quá sức nhưng vẫn có thể chống đỡ được. Khi Trần Mộc đuổi tới liền nhìn thấy một người đang bị A Hổ cắn đứt một chân.

Nấp trong một bụi cây ven đường, sau đó khống chế không khí tạo ra một bức tường khí giúp A Hổ chiến đấu.

Có Trần Mộc giúp, đương nhiên A Hổ sẽ đại phát thần uy. Rất nhanh, những người này đều chết dưới móng vuốt của A Hổ.

Vương Lập Công ngồi trong xe, ông ta đã liên lạc được với Hạ Minh. Lúc này ông ta đang kinh sợ vạn phần, mà Hạ Minh phía bên kia liên lạc cũng phẫn nộ đến không nói nên lời. Chỉ là, ông ta muốn chờ người tới cứu viện đã không còn kịp rồi.

“Thành chủ…… Cầu xin ngài chiếu cố người nhà của tôi!” Vương Lập Công biết hiện tại bản thân sẽ không thể may mắn tránh thoát, dị thú này hình dáng không lớn nhưng thực lực lại rất cường đại.

Ở phụ cận Tinh Vân thành, vốn không nên xuất hiện dị thú cường đại như vậy…… Vương Lập Công không biết đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, rõ ràng bản thân sắp đi tới huy hoàng, lại bị một con dị thú phá hủy tất cả!

Thời điểm móng vuốt của con dị thú kia phá nát cửa kính xe, Vương Lập Công liền ấn hệ thống tự bạo của chiến xa.“Rắc” Một tiếng, ông ta nhắm hai mắt lại, nhưng không phải bị nổ tan tác mà là bị móng vuốt của A Hổ cắt thành hai nửa

A Hổ một ngụm cắn hộp sắt chứa tinh hạch kia, tinh thần chấn động, sau đó nhảy sang một bên. Trần Mộc cũng phi nhanh về phía sau, hắn rời khỏi chưa được bao xa thì chiếc chiến xa kia đã nổ thành từng mảnh nhỏ, có mấy mảnh bay về phía hắn nhưng đều bị dị năng chặn lại.

“A Hổ!” Rời xa hiện trường bị nổ tung, Trần Mộc lập tức kêu một tiếng, A Hổ liền đi đến bên cạnh hắn.

Lúc này trên người A Hổ có không ít vết máu, nhưng tinh thần lại hưng phấn trước nay chưa từng có. Sau khi đem hộp sắt để lên tay Trần Mộc liền lập tức lấy lòng mà liếm mặt hắn.

Trần Mộc cuống quít né tránh, sau khi nhìn thấy A Hổ đại phát thần uy cắn chết vài người, chỉ sợ trong một khoảng thời gian rất dài sau này hắn đều sẽ có bóng mà tâm lý với đầu lưỡi của A. Mà hiện giờ, khóe miệng A Hổ vẫn còn vết máu, muốn xâm phạm mặt hắn là quyết không cho phép!

Trần Mộc né tránh, A Hổ cũng không để ý, ngược lại vậy quanh hộp sắt mà hưng phấn nhảy lên, vài lần móng vuốt cào cào muốn cạy mở chiếc hộp này, ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, lại nhịn xuống.

Cảm giác của A Hổ rất nhạy bén, Trần Mộc hơi suy nghĩ một chút đã biết là nó đang thèm nhỏ dãi tinh hạch bên trong, nhưng bởi vì bản thân chưa nói gì nên vẫn không dám có động tác……

Trần Mộc hận không thể lập tức đem A Hổ ôm vào trong ngực mà xoa xoa vài cái, nhưng hiện giờ thời gian khẩn cấp, hắn còn phải đi cứu Chu Dật Cẩn. Lập tức mở hộp sắt ra, lấy một miếng tich hạch đưa cho A Hổ.

Đầu lưỡi của A Hổ quét một cái đã đem tinh hạch nhét vào trong miệng, phát ra một tiếng kêu to–“Meo meo ô”.

Tiếng mèo kêu vang dội như vậy nghe có chút kì quái, Trần Mộc lại chỉ chăm chú nhìn biến hóa của A Hổ. Nhưng để cho hắn phải thất vọng rồi, phản ứng của A Hổ không giống với thời điểm ăn thiên thạch cũng không mơ mơ màng màng ngủ mất như mấy ngày trước, ngoại trừ hai mắt sáng lên, tinh thần tăng mạnh, tiện thể còn nhìn chằm chằm khối tinh hạch khác trên tay hắn mà làm nũng lăn lộn trên đất, cũng chẳng có biến hóa gì cả…….

“Ta không dám cho nhóc ăn nhiều!” Trần Mộc vỗ vỗ đầu của A Hổ. Một khi Chu Dật Cẩn bị đưa tới U Minh thành, hắn muốn cứu y sẽ vô cùng khó khăn, hiện giờ phải nhanh chóng chạy qua đó cứu người!

Chờ sau khi cứu được bọn họ, lấy được lời ghi âm của những người này và Chu Dật Cẩn, đây đều là chứng cứ chứng minh Tinh Vân thành có người giao dịch với U Minh thành. Một khi chứng cứ như vậy xuất hiện, sau khi tìm hiều nguồn gốc, khẳng định Hạ Minh sẽ bị phát hiện.

Trên người Chu Dật Cẩn đã được gắn hệ thống định vị, di động trên tay Trần Mộc cũng có thể tìm được tọa độ của đối phương, hắn lập tức lái chiến xa của mình đuổi theo.

Vốn, Trần Mộc nghĩ rằng những người đó sẽ ngốc ở phế tích thêm một ngày đợi tới buổi tối ngày thứ hai mới rời đi, không ngờ rằng những người đó sau khi lấy được chiến xa đã đi luôn. Có lẽ lúc trước là do chiến xa cũ nát đã sắp hỏng của bọn họ không thể không đi vào ban đêm để tránh bị người khác phát hiện. Nhưng hiện giờ đã có chiến xa mới, hoàn toàn có thể ngụy trang thành một đoàn xe để đi.

Tốc độ của chiến xa bốn bánh rất nhanh nhưng lại không linh hoạt được như chiến xa hai bánh, có vài chỗ xe không thể đi thẳng qua, chỉ đành chọn đường vòng. Trần Mộc lại có thể đi thẳng tắp, rất nhanh sau đó đã tiếp cận được đoàn xe kia.

Trong lúc Trần Mộc đang phi nhanh tới, sắc mặt của Chu Dật Cẩn cũng đã xanh mét.

Vương Lập Công cho bọn họ dùng thuốc mê, hiệu quả tuy nhanh nhưng thời gian lại không dài, sau khi bị xe sóc nửa ngày y liền tỉnh, mà chờ đến khi y vừa tỉnh lại liền phát hiện tình trạng của bản thân giống hệt như ngày đầu gặp Trần Mộc — y bị lột sạch.

Cả hai lần đều giống nhau, chỉ chừa cho y một cái quần lót để che đậy, mà trong xe còn bốn người khác cũng nhận được đãi ngộ như vậy. Ngoại trừ Lạc Tề bên cạnh, còn lại đều là lái xe mà y quen biết.

“Không ngờ kẻ gầy teo đến một chút sức lực cũng không có như cậu lại là kẻ đầu tiên tỉnh lại.” Lý Dũng nhìn thấy Chu Dật Cẩn tỉnh, có chút kinh ngạc.

Trước khi giao dịch, Vương Lập Công đã biết những người bị “bán” đi tuyệt đối không được phép trở về, cho nên thời điểm giao ” hàng” cũng nói chú trọng tới mục này.

Nghe nói trên người những nhân viên kỹ thuật này có một vài thiết bị định vị nào đó, Lý Dũng lập tức đem những người này lột sạch, quần áo và bộ đàm liên lạc đều bị đốt hết.

Bên trong những người này có bốn người nhìn đã lớn tuổi, cũng không xứng với đại tiểu thư nhà anh, đương nhiên anh sẽ phóng ánh mắt lên người Chu Dật Cẩn. Sau khi khinh bỉ dáng người Chu Dật Cẩn, anh lại bắt đầu cân nhắc về sau phải huấn luyện những người này như thế nào.

“Các người là ai?” Chu Dật Cẩn vừa nhìn đã biết đối phương tuyệt đối là người của U Minh thành, có điều thiết bị giấu trong miệng hắn ngoại trừ để định vị thì còn có công năng ghi âm, mà ghi âm cũng là chứng cứ đúng không?

“Tôi là Lý Dũng.” Tuy rằng Lý Dũng không thông minh nhưng Lý Triết Tâm đã dặn dò trước không thể nói lung tung, anh cũng sẽ không nói lung tung.

Chỗ mà bọn họ đang ngồi là thùng xe, lúc này phía sau xe chất đầy đồ đạc, ngoại trừ các loại công cụ sửa chữa cũng chỉ còn năm người bọn họ, có điều cũng không cần phải chen chúc, chỉ là độ ấm rất thấp. Chu Dật Cẩn cảm thấy tóc gáy của mình đã dựng hết cả lên.

Lục lọi đống đồ trong góc một lúc mới lấy ra được tấm da dị thú để khoác lên người, Chu Dật Cẩn bắt đầu tìm hiểu tin tức, nhưng hỏi rất nhiều vấn đề mà người cao to trước mặt lại không nói lời nào, y đành từ bỏ.

Chu Dật Cẩn không hề hỏi nhiều nữa, lại không biết rằng ấn tượng của Lý Dũng với y đã tốt lên không ít– Loại người mà rơi vào tình huống này vẫn giữ được bình tĩnh, sẽ khiến người ta không thể coi thường.

“Đây là nơi nào? Lạnh chết ta!” lúc này Lạc Tề cũng tỉnh, ngược lại ba người lái xe kia, nhìn thế nào cũng thấy cường tráng hơn hai nhân viên kỹ thuật như bọn họ mà tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Chu Dật Cẩn tâm tư vừa chuyển, lập tức biết được lượng thuốc mê mà những người này hít vào còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.

“Anh Lạc, chúng ta bị bắt cóc.” Chu Dật Cẩn mở miệng, lấy một miếng da dị thú đưa cho đối phương. Nơi này có không ít da dị thú đã qua xử lý, có lẽ là đồ mà người của U Minh thành dùng để giữ ấm.

“Bắt cóc?” Lạc Tề có chút phản ứng chậm, bản thân có chỗ nào đáng giá để bị bắt cóc?

“Chúng ta ngất xỉu trên xe của Hằng Phong mà, chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới Hằng Phong xa thành.” Rõ ràng chính là Vương Lập Công đem mình bán đi, Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, lúc ấy……” Sắc mặt của Lạc Tề càng ngày càng kém.

“Chuyện lần này, quả thật có liên quan tới Hằng Phong xa thành.” Cửa nối tiếp giữa thùng xe và đầu xe được mở ra, Lý Triết Tâm xoay người đi vào thùng xe.

Hết chương 47
Bình Luận (0)
Comment