Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 48

Lý Triết Tâm nhìn qua thì rất giống đàn ông, nhưng giọng nói lại rất trong trẻo. Sau khi cô đi vào trong xe liền đem ánh mắt đặt lên người Chu Dật Cẩn và  Lạc Tề. Hai người kia, chính là người mà bọn họ phải dùng tinh hạch mới đổi được!

Chu Dật Cẩn nhìn thái độ của Lý Dũng liền biết đối phương chính là người đứng đầu:

“Chúng tôi có chỗ nào đáng giá để các ngươi bắt cóc? Hằng Phong xa thành này lại có ý gì?”

“Đúng vậy! Vì sao lại muốn bắt cóc chúng tôi?” Lạc Tề cũng phản ứng. Anh chỉ là một kỹ sư cao cấp, mặc dù ở Tinh Vân thành coi như được người ta tôn kính, nhưng trong nhà lại không có tiền, bắt cóc anh thì được lợi gì?

Lý Triết Tâm ngồi xuống mặt đất:

“Dù sao các người cũng không thể trở về được…… Chúng tôi là người của U Minh thành, tôi gọi là Lý Triết Tâm, mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ!”

Đúng là không uổng công Chu Dật Cẩn lén lút, những lời này của Lý Triết Tâm đã bị ghi lại, mà Lạc Tề sau khi nghe được sẽ trở thành nhân chứng. Lạc Tề lại rất mờ mịt:

“U Minh thành?”

Lạc Tề cùng Chu Dật Cẩn khác nhau, năm nay anh ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại chưa bao giờ rời khỏi Tinh Vân thành, có thể trở thành kỹ sư cao cấp cũng là do anh ta có được thầy dạy không tồi cộng thêm bản thân biết nỗ lực nghiên cứu. Anh là người phải bò lên từng chút từng chút một từ vị trí sửa chữa xe.

Từ lúc sinh ra anh đã là một người bình thường, hiện giờ lại vừa muốn nuôi vợ con vừa muốn tích trữ tiền để mua phòng ở, cuộc sống cũng chẳng dư dả gì, sao lại có người muốn bắt cóc anh? Mặt khác, U Minh thành lại là cái gì?

“U Minh thành chính là nơi các anh sẽ sống sau này, tôi chỉ có thể nói, các anh sẽ không thể trở về được nữa.” Lý Triết Tâm mở miệng. U Minh thành bọn họ đã góp nhặt rất nhiều chiến xa bị hỏng, còn có áo giáp và vũ khí của những thợ săn dị thú bị dị thú giết chết. Nhưng trong những thứ đó còn có thể sử dụng lại rất ít, chiến phục nam mặc trên người cô đã là thứ được giữ gìn tốt nhất.

“Liên minh không có nơi nào là U Minh thành, trên người các ngươi lại không có bộ đàm liên lạc, cho nên, về sau chúng tôi cũng phải trở thành những người không có thân phận?” Chu Dật Cẩn thay vì nói là hỏi đối phương, còn không bằng nói là nói cho Lạc Tề nghe, mặt khác, ba người lái xe kia cũng đã tỉnh lại rồi.

“Các người là tội phạm trốn khỏi thành?” Lạc Tề cũng nhìn thấy cổ tay Lý Dũng trống trơn, nhất thời hoảng hốt la lên:

“Chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu mà?” Trong nhà anh vẫn còn người già trẻ nhỏ, nếu anh không thể trở về.

“Chúng tôi cần tài năng của các anh, chỉ cần các anh đồng ý làm việc cho chúng tôi, về sau khẳng định sẽ được chúng tôi cho đãi ngộ tốt nhất, cũng tuyệt đối không làm hại đến các anh.” Lý Triết Tâm nhìn hai người trước mắt, đánh giá một chút. Người trẻ tuổi kia tuy không nắm giữ nhiều tri thức như người lớn tuổi nhưng lại rất bình tĩnh, càng bình tĩnh lại càng có giá trị mượn sức.

Ba lái xe đang nằm lúc này đã tỉnh hẳn, Lý Triết Tâm cầm mấy miếng da thú cho bọn họ:

“Vương Lập Công đã đem các anh bán cho chúng tôi, về sau, tốt nhất các anh nên nghe lời một chút, bằng không…… Hừ!”

Một cây sắt lớn bị niết trong tay của Lý Triết Tâm, biến thành nhiều hình dạng, mà sát khí trên người cô khiến hô hấp của Lạc Tề và ba người lái xe kia cứng lại. Ngược lại Chu Dật Cẩn đã gặp qua tình huống này, biết đối phương còn cần dùng đến mình, cũng không bối rối lắm.

Sau khi Lý Triết Tâm thị uy, liền rời khỏi thùng xe, Lý Dũng lại tiếp tục ngồi giám thị mấy người. Chu Dật Cẩn nhìn nhìn cơ thịt dữ dằn của Lý Dũng, trên cánh tay lộ ra ngoài tràn đầy lông đen cứng rắn, phía trên còn có những vết chia rất dày, biết mình và những người này đánh không lại anh ta, cho nên, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ Trần Mộc tới cứu mà thôi.

Nếu Trần Mộc chưa tới……

Chu Dật Cẩn liếm liếm thiết bị trên răng. Loại thiết bị này có thể giúp Trần Mộc biết vị trí của y, cũng có thể để cho người khác biết.

Lạc Tề bọc da thú, ngồi ở bên cạnh Chu Dật Cẩn, ngồi trong chốc lát, đột nhiên nhảy dựng lên chạy tới mấy đống dụng cụ để trong thùng xe, nhưng vừa mới chạy được một nửa đã bị Lý Dũng nhấc lên, sau đó thả lại bên cạnh Chu Dật Cẩn.

“Tôi đã đồng ý A Anh mua chuối về cho nó, còn có hai đứa nhóc kia muốn ăn đồ ăn vặt, tôi cũng đã định trộm mua khiến chúng nó kinh ngạc……” Lạc Tề thì thào tự nói. Bị tội phạm ngoài thành bắt, anh còn có đường sống sao?

“Đại gia, van cầu ngài thả tôi đi! Dù sao tôi cũng không biết cái gì, hơn nữa, khẳng định tôi sẽ không nói điều gì ra bên ngoài!” Một lái xe cầu xin Lý Dũng, anh ta vừa nói, hai người khác cũng khóc lóc cầu xin theo. Ở ngoài dã ngoại không có bất cứ thứ gì, chẳng lẽ bọn họ cũng phải trở thảnh dã nhân? Trong nhà ai không có người già trẻ nhỏ?

Hơn nữa, hoàn cảnh ác liệt như vậy, người cao to trước mặt còn có thể thích ứng, nhưng bọn họ thích ứng kiểu gì bây giờ?

“Vương Lập Công, Vương Lập Công……” Lạc Tề biết chỉ sợ bản thân đã không thể trở về được, lập tức nổi lên hận ý với kẻ đã đem bọn họ bán đi. Anh công tác ở Hằng Phong xa thành đã mười mấy năm, vậy mà bọn họ có thể đối xử với anh như vậy?

“Các người đều im lặng cho tôi!” Ba người lái xe đang kêu khóc kia vẫn không để Lý Dũng vào mắt, nhìn thấy mình bị bọn họ bỏ qua, anh liền nắm một người trong số họ lên rồi tháo khớp tay của người đó:

“Ai kêu gào nữa, tôi sẽ giết kẻ đó!”

Toàn bộ trong xe nhất thời im lặng, ngay cả người bị tháo khớp tay đang đau đến lăn lộn trên đất cũng ngừng lại, không tru lên nữa.

Xe lại xóc nảy, tuy rằng đã có công năng chống chấn động không tồi, nhưng người trong xe vẫn đổ trái ngã phải. Đột nhiên, trong xe có tiếng nước, cái người lái xe vẫn lui trong góc xe kia, không thể dừng lại, tè ra quần.

“Van xin ngài đừng giết tôi, đừng giết tôi!” Người đàn ông này có số tuổi cũng không nhỏ, lúc này lại khinh hoảng mà khóc rống, trên mặt càng thêm trắng bệch, vừa rồi Lý Dũng đe dọa vẫn rất có tác dụng.

Sắc mặt của Lý Dũng đổi đổi, gõ vài cái lên cửa thùng xe, Lý Triết Tâm mở cửa xe vào trong, nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đang tự thì thào nói lời cầu xin tha thứ, lộ ra vẻ mặt khinh thường:

“Thứ hèn nhát!”

Có điều, cho dù người đàn ông này hèn nhát, nhưng lại là người sống trong thành thị, luôn biết một vài điều mà bọn họ không biết. Lý Triết Tâm cũng không thật sự định giết ông ta.

“Dừng xe nghỉ ngơi hồi phục một chút, cũng ăn thứ gì đó đi.” Lý Triết Tâm lấy ra mấy bộ quần áo ném cho bọn họ, mở miệng. Lúc trước cô không cho bọn họ quần áo mặc cũng vì muốn ra oai phủ đầu.

Hiện giờ đã là buổi chiều, Chu Dật Cẩn mặc quần áo rồi xuống xe, bởi vì mặc chỉ là quần ở nhà bình thường nhất, dù trước khi ra khỏi thành đã bôi dầu chống phóng xạ, nhưng ánh mặt trời nóng bỏng và phóng xạ vẫn khiến y cảm thấy khó chịu.

Người của U Minh thành châm lửa nướng thịt, tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt, Chu Dật Cẩn cũng không để ý, tìm chỗ không người rồi ngồi xuống.

Lạc Tề ngồi ở bên cạnh Chu Dật Cẩn, anh vô cùng mê mang, anh chưa từng nghĩ đến đời này của mình phải trôi qua như vậy, kiếm tiền nuôi gia đình, tích cóp tiền cho con trai mua phòng ở để nó cưới vợ, giúp con gái tìm được một tấm chồng tốt, đợi tới khi mình lớn tuổi rồi sẽ có cháu để bế, nếu như may mắn có thể được ôm cháu. Nhưng hiện giờ, vậy mà bản thân lại không thể về nhà:

“Tiểu Chu, về sau chúng ta phải làm thế nào?”

“Anh Lạc, sẽ không có việc gì đâu.” Chu Dật Cẩn mở miệng.

Người của U Minh thành đều am hiểu nướng thịt, sau khi miếng thịt lớn được nướng chín liền để vào trong một cái bát sứ tìm thấy ở đống phế tích trước mạt thế.

Lý Triết Tâm nướng chín thịt, trầm mặc một chút, lại bưng thịt nướng đến trước mặt Chu Dật Cẩn:

“Cho.”

“Cho tôi?” Chu Dật Cẩn có chút kinh ngạc.

“Tôi nướng cho anh.” Lý Triết Tâm mở miệng. Từ nhỏ cô đã được cha nuôi lớn như một bé trai, bản thân lại có thực lực mạnh mẽ, tuy rằng U Minh thành thiếu phụ nữ, nhưng không ai dám theo đuổi cô, đến bây giờ, cô vẫn không biết phải làm thế nào mới lấy được hảo cảm từ một người con trai.

Về điểm này, ý tứ của Lý Triết Tâm quá mức rõ ràng, Chu Dật Cẩn cũng đã nhìn ra, trong lúc nhất thời lại không biết phản ứng như thế nào mới tốt.

“Phanh!” một tiếng, Lý Triết Tâm cúi người, đem bát nặng nề nện trước mặt Chu Dật Cẩn, cái bát kia liền vỡ vụn, sắc mặt của cô đổi đổi, lớn tiếng mở miệng:

“Đưa cho anh! Anh ăn hay không ăn?”

“Tôi ăn!” Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chỉ là, cô gái có tướng mạo và tính tình như vậy, muốn gả đi có chút khó khăn!

Chu Dật Cẩn còn chưa đụng đến miếng thịt nướng kia, Lý Triết Tâm đã một cước đá cả thịt lẫn bát rơi xuống đất:

“Trong thịt có mảnh nhỏ.”

Còn không phải do cô đập nát? Chu Dật Cẩn chưa kịp nói gì đã thấy vị tiểu thư này trở về nghiêm mặt tiếp tục nướng thịt, một lát sau, Lý Dũng liền cho bọn họ một chậu thịt lớn, đủ lượng ăn cho năm người.

Tay nghề của vị cao to này cũng không tốt bằng vị đại tiểu thư kia. Chu Dật Cẩn cố gắng ăn nhiều một chút, đợi lúc nữa không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu.

Lạc Tề và những người khác vốn ăn không vô, lúc này lại thấy Chu Dật Cẩn ăn nên cũng ăn mấy miếng, đợi bọn họ vừa ăn xong liền nghe thấy vị đai tiểu thư kia hét lên một tiếng “Địch tập kích”. Sau đó, một bóng trắng từ phía xa xa phi lại đây.

Trần Mộc ngồi trên chiến xa hai bánh, ngày đêm kiên trì đuổi theo thật lâu, rốt cuộc có thể đến gần người của U Minh thành, cùng lúc đó mừng rỡ phát hiện, người của U Minh thành đang dừng lại nghỉ ngơi hồi phục.

Chỉ là, tuy rằng người của U Minh thành đã dừng lại nhưng chọn vị trí vô cùng tốt, bốn phía xung quanh không có cây cối cũng không có vật gì cản trở tầm mắt, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ nơi xa xa. Nếu như hắn tới gần, khẳng định sẽ bị phát hiện.

Có điều, người của U Minh thành đã làm giao dịch với Hạ Minh, có lẽ cách Tinh Vân thành không xa. Nếu để bọn họ  trở về U Minh thành, chẳng lẽ còn muốn hắn cướp người trong tay vị Minh Vương chưa rõ thực lực kia sao?

Sờ sờ A Hổ, A Hổ đã nhỏ đi lập tức cọ cọ làm nũng, lại liếm tay hắn kêu “meo meo”, nhắm thẳng mục tiêu đến tinh hạch trong ngực hắn.

“Đợi sau khi cứ được Chu Dật Cẩn, hai miếng này đều cho nhóc hết!” Trần Mộc vỗ vỗ đầu A Hổ.

Lấy ra bộ tóc giả mà mình mang theo, lại cởi bỏ trang phục tác chiến, đem quần áo bên trong mặc ngược, cuối cùng đeo thêm mặt nạ, Trần Mộc vỗ vỗ lưng A Hổ, A Hổ lập tức hưng phấn xông ra ngoài.

Trần Mộc cầm một cây đại đao, đi theo sau A Hổ, chuẩn bị cướp người.

Lý Triết Tâm không có linh thú, nhưng cô lại có dị năng, dị năng của cô là cường hóa thân thể, tăng cường các phương diện tố chất của cơ thể, hơn nữa còn được huấn luyện có hệ thống, thực lực tuyệt đối không thể coi thường. Sau khi nhìn thấy một con dị thú chưa bao giờ gặp phải, cô lập tức sắp xếp người để bảo vệ nhóm Chu Dật Cẩn, bản thân lại mang theo một dị năng giả hệ hỏa và một dị năng giả hệ thổ vọt lên ngăn chặn.

Tay Lý Dũng nắm thành quyền, cắn chặt môi, nhưng do dị năng của anh không đủ linh hoạt trong chiến đấu, chỉ có thể nghe theo phân phó của đại tiểu thư là bảo vệ tốt đám người Chu Dật Cẩn.

A Hổ vừa tới gần liền duỗi chân, đánh về phía Lý Triết Tâm, Lý Triết Tâm vội vàng né tránh, đại đao trong tay từ đầu đến cuối đều nhằm vào bụng của A Hổ mà chém — nhược điểm của rất nhiều dị thú đều là ở bụng.

A Hổ đang ở giữa không trung, không thể tránh được, móng vuốt vung về phía cây đao, rồi chụp lên sườn đao, mượn phản lực nhảy sang một bên, nhe răng đe dọa,“Miêu ô” một tiếng, lại đánh tiếp.

“Là dị thú mèo?” Lý Triết Tâm kêu một tiếng, lúc này, Trần Mộc đã chạy tới gần.

Nhìn thấy có người xuất hiện, Lý Triết Tâm đã biết sự tình không đơn giản, nhưng lúc này cô đã bị A Hổ quấn lấy, chỉ có thể cẩn thận ứng đối.

Mục đích của Trần Mộc là cứu người, đương nhiên sẽ không dây dưa nhiều, tạo tường khí ngăn cản hỏa long, lại dùng không khí nâng bản thân lên rồi di chuyển một khoảng lớn, rất nhanh đã đến gần được mấy chiếc chiến xa kia.

Lý Dũng đã đem những người kia ném vào chiến xa, lại cùng ba người khác canh giữa ở trước chiến xa, Trần Mộc còn chưa tới gần, dị năng giả hệ phong kia chưa báo trước đã phóng ra một cái phong nhận.

Trần Mộc biết dị năng giả hệ phong này, đương nhiên đã có chuẩn bị từ sớm, lập tức khống chế không khí trước người đem mấy đạo phong nhận này đánh sang một bên.

“Gã cũng là dị năng giả hệ phong, ngăn gã lại!” Dị năng giả hệ phong kia mở miệng. Ở một vài phương diện nào đó, dị năng hệ không khí rất giống dị năng hệ phong, đối với những người không biết mà nói, rất dễ bị nhận sai.

Thực lực của Trần Mộc mạnh hơn những người này, nhưng lại không chịu nổi nhiều người của đối phương, trong lúc nhất thời không có cách nào tới gần chiến xa.

Mà trong chiến xa, Chu Dật Cẩn cũng đã bắt đầu hành động.

Tìm được công cụ từ phía sau xe, Chu Dật Cẩn và Lạc Tề bắt đầu hợp tác cùng nhau phá khóa của xe, bọn họ không có chìa khóa, nhưng lại là những người có thể cải tạo chiến xa, muốn khởi động chiến xa cũng không khó.

Âm thanh chiến xa khởi động lập tức khiến cho Lý Dũng chú ý, anh liền rời khỏi vòng chiến vây công Trần Mộc, đi đến bên cạnh chiến xa, hai tay bắt lấy nó.

Trần Mộc bị mấy người đeo bám, khoảng cách lại xa, không ở trong phạm vi dị năng của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Dũng hét lớn một tiếng đem chiến xa lật lại. Chiếc chiến xa này có thùng xe, so với chiến xa bốn bánh bình thường thì lớn hơn nhiều, bên trong cũng không thiếu những thứ này nọ, sức nặng của nó mọi người có thể tượng tượng được, nhưng sức lực của Lý Dũng kia thật sự rất lớn.

Sau khi xe bị lật, Chu Dật Cẩn và mấy người khác đều bị lăn thành một đoàn, một lái xe trong số họ nhất thởi nằm lăn ra đất ngửa mặt lên trời mà khóc lóc.

Lý Dũng nhấc chiến xa lên, mở cửa xe phía trên đem Chu Dật Cẩn nắm trong tay. Anh là dị năng giả hệ lực lượng, nơi này lại không có vũ khí vừa tay, mặt khác cũng không thể dùng những chiếc chiến xa trân quý này để ném Trần Mộc được, trông nom hai người có giá trị cực cao này mới là việc chính.

“Ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Dưới sự trợ giúp của dị năng giả hệ hỏa và dị năng giả hệ thổ, Lý Triết Tâm rốt cục cũng ngăn cản được A Hổ, hỏi.

Trần Mộc không nói gì, trong tình huống này, hắn không thể để bại lộ dị năng của mình.

Trong nháy mắt, những người đang giao tranh với Trần Mộc đều cảm giác được bản thân không thể hô hấp. Trần Mộc thừa dịp này, đi tới bên cạnh thùng xe của chiến xa, Lý Dũng có thể lật ngửa chiến xa dựa vào sức lực của anh ta, Trần Mộc lại có thể vận dụng dị năng đem chiến xa lật trở về.

Trong tay Lý Dũng vẫn đang nắm Chu Dật Cẩn, muốn ngăn cản Trần Mộc rất khó. Trần Mộc cũng cố kỵ Chu Dật Cẩn nên chưa động thủ với anh ta, chỉ dùng một bức tường khí để ngăn cản đối phương.

Chiến xa bị nhấc lại đây, Trần Mộc hô một tiếng “Đi mau”, liền ngăn cản vài người của U Minh thành.

Chiến chiến xa kia được khởi động nhanh chóng, phi nhanh chạy trốn ra ngoài, Lý Dũng lửa giận ngút trời lại không thể ngăn cản được, chuyện quan trọng nhất của anh bây giờ là bảo vệ nhân viên kỹ thuật cao cấp trong tay.

Nhìn chiến chiến xa kia đã đi xa, Trần Mộc thu lại lực chú ý, để lên người Chu Dật Cẩn. Ngược lại Chu Dật Cẩn rất thức thời, khi bị Lý Dũng nắm được liền vô cùng thuận theo.

“Miêu ô!” A Hổ đột nhiên quát to một tiếng, Trần Mộc vừa nhìn sang mới phát hiện Lý Triết Tâm đã đả thương A Hổ, trên lưng của nó xuất hiện một miệng vết thương.

Khống chế cho không khí mà Lý Dũng hít vào nổ tung, Trần Mộc không hề nương tay, vốn, hắn cố kỵ thực lực của U Minh thành nên không muốn giết người, hiện giờ lại không phải do hắn quyết định, có điều, cuối cùng vẫn không dùng toàn lực.

Lý Dũng che ngực rút lui vài bước, miệng mũi chảy máu, ngồi trên mặt đất, Trần Mộc phi nhanh tới, bắt lấy Chu Dật Cẩn liền chạy khỏi chiến trường, còn ngưng tụ ra một tường khí để ngăn chặn, đem những người truy kích chặn lại phía sau.

A Hổ nhìn thấy Trần Mộc rời khỏi, cũng không ham chiến, nhảy vài cái liền chạy thoát khỏi phạm vi công kích của Lý Triết Tâm, đắc ý “Miêu ô” Một tiếng, đuổi theo Trần Mộc.

Toàn bộ quá trình chiến đấu tuy rằng ngươi tới ta đi, thời gian cũng không nhiều, nhưng Lý Triết Tâm nhìn thấy kỹ thuật viên bản thân phải rất vất vả mới đổi được lại bị cướp đi, Lý Dũng cũng bị trọng thương, trên mặt liền phủ một mảnh lạnh lẽo:

“Mau đuổi theo! Liên lạc với người của Tinh Vân thành, hỏi một chút đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Mục tiêu của người nọ rất rõ ràng, vì cứu người, khẳng định là phương diện của bên Tinh Vân thành xảy ra vấn đề!

Nhảy lên chiến xa hai bánh của mình, để Chu Dật Cẩn ngồi ở phía trước, Trần Mộc khởi động xe, chọn đường nhỏ dành cho chiến xa bốn bánh mà phi tới. Tốc độ của A Hổ cũng rất nhanh, thoáng cái đã theo sát hắn, ngay sau đó, người của U Minh thành đã bị bỏ lại phía sau.

“Dừng xe!” Nhìn thấy bản thân đã an toàn, Chu Dật Cẩn kêu một tiếng. Sức lực của Lý Dũng quá lớn, y bị đối phương lôi ra từ trong chiến xa lại bị mang theo đánh một trận với Trần Mộc, sau đó còn bị Trần Mộc kéo từ chỗ Lý Dũng về……

Y không giống những người kia, y là người, hiện giờ, khẳng định cánh tay của y đã bị trật khớp, nói không chừng xương cốt đều chặt đứt! Làm một người không hề có lực chiến, thật đúng là bị người ta bắt nạt, nếu y cũng có thực lực cường đại……

Trần Mộc đáng chết! Lần trước bị chặt đứt xương cốt và hai cái răng, lần này y lại bị thương!

Hết chương 48

Lời edit: thật sự em nó cũng đáng thương quá, cảm giác dây vào anh là đen đủi không thể tả, cả người bị đánh cho bầm dập, may sau này cũng được hưởng 1 ít lợi ké nên có sức dẻo dai, chứ không thì nguyên việc để anh “ làm” chắc đã đủ mất nửa cái mạng.

P/s: hình như đây là truyện thanh thủy
Bình Luận (0)
Comment