Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 92

Edit: Kim Nguyên Bảo

Lâm Tịch Cẩn kinh ngạc, không khỏi tán thưởng: "Nghe nói cầu vải bay càng cao càng tốt, bởi vì nơi đó gần trời cao nhất, bay càng cao, thần thánh sẽ càng dễ nhìn thấy nguyện vọng của mình."

Triệu Mặc Khiêm ừ một tiếng, ngược lại có chút không vui: "Bổn vương đã nói sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, không liên quan gì đến cái cây này."

Lâm Tịch Cẩn giật mình, trong lòng thầm nghĩ, vậy ngài còn ném quả cầu vải nhiều màu kia làm chi? 

Hai người đứng đó, đột nhiên có cảm giác đối mặt nhưng không biết phải nói gì. Triệu Mặc Khiêm đột nhiên nói: "Còn gì nữa không? Cùng nhau làm."

Lâm Tịch Cẩn chớp chớp mắt, vô tội nói: "Không còn nữa."

Triệu Mặc Khiêm có vẻ hơi bất mãn: "Ném cầu vải nhiều màu xong là hết rồi? Cái cây này toàn là cầu vải, nó làm sao thực hiện nguyện vọng của các ngươi?"

Lâm Tịch Cẩn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, nam nhân này, rốt cuộc là trong đầu y nghĩ cái gì vậy? Ngoại trừ tâm thái mù quáng của hắn kiếp trước, dựa theo lý giải của hắn hiện tại, chuyện ném cầu nguyện ước này không phải chỉ là an ủi về mặt tinh thần thôi sao. Chỉ cần làm, còn nguyện vọng có thật sự được thực hiện hay không, đó là chuyện không chắc chắn được.

Chỉ là nếu nói lời này với Triệu Mặc Khiêm, không chừng y sẽ nói rằng các nàng mù quáng quá mức.

Nói không tốt không chừng còn tức giận bỏ đi.

Nghĩ nghĩ, Lâm Tịch Cẩn cảm thấy nếu suy nghĩ vấn đề này theo hướng thần côn(*) cũng rất không tồi, vì thế, hắn móc một cái hộp sứ từ trong ngực ra, mở nắp.

(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Hộp sứ này là hộp đựng bột củ sen hắn đưa cho các tiểu hoà thượng trước đó, sau đó tiểu hoà thượng đem rửa sạch rồi trả lại cho hắn, còn bỏ vào một ít quả khô đáp lại, hiện tại vừa lúc có tác dụng.

Lấy hết quả khô bên trong ra, chia cho thị vệ xung quanh, lại đặt cái hộp vào tay Triệu Mặc Khiêm: "Cầm".

Sau đó lấy dao nhỏ tuỳ thân ra, nhón chân lên, nắm lấy một chùm tóc của Triệu Mặc Khiêm, cắt xuống, sau đó lại cắt một chùm của mình.

Hai chùm tóc đặt cùng nhau, tóc của Lâm Tịch Cẩn có chút xơ vàng, nhìn không đẹp mắt lắm, thảm đến bản thân Lâm Tịch Cẩn cũng không dám nhìn thẳng. Không nhịn được mả đỏ mặt, dứt khoát buộc hai chùm tóc lại với nhau, thành một cái cánh bướm mới hài lòng bỏ vào hộp. Vẫy tay gọi một thị vệ tới, đào một cái lỗ lớn dưới gốc cây đa già, chôn hộp sứ xuống.

Trong khi Lâm Tịch Cẩn làm những việc này, Triệu Mặc Khiêm vẫn luôn đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn. Ban đầu còn có chút khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy những hành động sau cùng kia, hàn mâu càng trở nên sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy.

"Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Tịch Nhi, chớ quên những chuyện ngươi đã làm hôm nay!"

Ngay từ đầu Lâm Tịch Cẩn chỉ mang tâm thái vui đùa, nhưng sau đó lại làm cực kì nghiêm túc. Vừa nâng mắt lên, nghe được lời này, trái tim không nhịn được rung động, nghiêm túc gật đầu.

Thật ra, sao hắn có thể không mong đợi, dùng những kí ức đẹp đẽ đời này xoá đi tất cả những dấu vết đau đớn đời trước.

Cẩn thận đánh giá Triệu Mặc Khiêm, chỉ thấy nam nhân cao lớn đứng thẳng dưới tàng cây, gió hạ ấm áp thổi bay những sợi tóc đen nhánh của y. Mị nhãn như tơ, nụ cười tà mị, một khắc kia làm cho Lâm Tịch Cẩn ngây ngốc, có lẽ cả đời này cũng khó mà quên được.

Chấn động nhân tâm như vậy, sớm đã bao phủ bóng dáng Triệu Thế Vũ để lại trong lòng hắn, Lâm Tịch Cẩn không hiểu sao lại bắt đầu vui vẻ.

Chuyến đi hôm nay, thật sự là chính xác rồi.

Chỉ mong một ngày kia có thể cùng nam nhân bên cạnh này đi đào cái hộp sứ lên, có lẽ lúc đó bọn họ cũng đã hoàn thành ý nguyện rồi.

Còn có hài tử đời trước không được xuất thế của hắn, có thể một lần nữa...

Điều cuối cùng kia, sau khi quay lưng đi xa khỏi cây đa già được một hồi, Lâm Tịch Cẩn không nhịn được quay đầu nhìn lại, đáy lòng dấy lên nguyện vọng xa xỉ nhất đời này, cũng bắt đầu xuất hiện một chút chờ đợi mà ngay cả bản thân cũng không dám tưởng tượng.

...

Ba ngày sau, cổng lớn tướng quân phủ.

Thời điểm Lâm Tịch Cẩn đến nơi, Lâm Thương Hải đã bái biệt với người nhà xong, sốt ruột đi về phía đại phu nhân, nói: "Sau khi ta đi, mọi chuyện trong phủ làm phiền ngươi. Ta hy vọng khi ta trở về, cả nhà đều bình an."

Đại phu nhân động tình nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ lo liệu chu toàn hết thảy."

Lâm Thương Hải nhẹ nhàng vỗ vai đại phu nhân, tỏ vẻ tín nhiệm. Tuy đại phu nhân đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nhiều năm qua, mỗi khi ông xuất chinh, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều dựa vào đại phu nhân. Có đại phu nhân trong phủ, ông liền yên tâm, điều này đã là một loại thói quen.

Lâm Thương Hải lại dặn dò Nguyệt di nương: "Ngươi cũng giúp đỡ trông coi mấy hài tử." Nói xong, nhìn qua toàn bộ tử nữ, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt xinh xắn của Lâm Viện Thi, vỗ vỗ đầu mấy hài tử, bộ dáng rất không nỡ. Lâm Tư Kỳ còn giống như sắp khóc, nức nở nói: "Cha, ngươi phải nhanh trở về."

Lâm Thương Hải trước nay đều không quá coi trọng thứ tử, nhưng lúc này cũng rất cảm động, nhịn không được vỗ vai nhi tử: "Được, cha rất nhanh sẽ trở về."

Lâm Tịch Cẩn bước xuống từ xe ngựa Hiền Vương phủ, biểu tình nhàn nhạt, đi đến trước mặt Lâm Thương Hải, kêu một tiếng: "Phụ thân".

Thần sắc Lâm Thương Hải phức tạp, nhìn Lâm Tịch Cẩn thở dài: "Tiểu Tứ nhi, lần này cha xuất chinh, có thể phải vài tháng, thậm chí là nửa năm mới có thể trở về. Hiện tại ngươi có Hiền Vương chiếu cố, trong Tướng quân phủ không ai dám khi dễ ngươi, ngược lại là ngươi, phải thay cha chiếu cố tốt bọn họ. Ta không hy vọng lại phát sinh chuyện gì không tốt. Tiểu Tứ nhi, cho dù cha thật sự rất có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ, ngươi cũng là người của Tướng quân phủ."

Lâm Thương Hải là thật sự lo lắng, từ khi Lâm Tịch Cẩn ra khỏi sân viện hạ nhân, trong phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho ông không khỏi nhìn kĩ nhi tử vẫn luôn bị mình bỏ bê này một lần nữa.

Lâm Tịch Cẩn bỗng nhiên nghĩ tới đời trước, Lâm Thương Hải xuất chinh lần này cũng không thuận lợi, dọc theo đường đi đã không ngừng xảy ra tai hoạ lớn nhỏ. Đợi đến khi chính thức khai chiến, đã là cuối thu đầu đông, đại quân lại chịu giáp công của cả Đại Uyên cùng Tây Chu quốc, vô cùng thảm thiết. Mà binh lính bởi vì không quen với khí hậu, thời tiết cuối đông lại càng ác liệt, chỉ đông lạnh cùng đói chết đã đạt đến con số một phần năm.

Đánh một trận này, Lâm Thương Hải thất bại thảm hại. Sau đó là Nhị Hoàng tử Triệu Thế Vũ nghĩ cách cứu giúp, từ đó về sau, thế lực không bằng lúc trước, hình thành một loại trạng thái gắn bó như môi với răng với Nhị Hoàng tử. Sau chuyện đó, Triệu Thế Vũ đã bắt đầu tham dự triều chính.

Mà hiện tại, sau khi Triệu Thế Vũ thất bại ở chuyện dân chạy nạn, còn chưa tìm được thời cơ xoay người. Cho nên có thể nói là, cho dù kiếp này hắn ta có cứu Lâm Thương Hải, cũng chưa chắc có thể hình thành được cục diện như kiếp trước.

Ngược lại, nếu như Lâm Thương Hải thất bại, người được lợi lớn nhất sẽ là Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm.

Lâm Tịch Cẩn không hiểu sao lại vui vẻ, nhưng do dự một chút, hắn vẫn âm thầm ra một quyết định. Chỉ là hắn vừa mới nói một câu: "Phụ thân, ngài phải bảo trọng", Lâm Thương Hải chỉ tuỳ tiện gật gật đầu, sau đó liền bỏ đi.

Lâm Tịch Cẩn dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Phụ thân, Tây Chu quốc vẫn luôn duy trì giao ước hoà bình với Thanh Chiêu."

Lâm Thương Hải nhíu nhíu mày: "Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, một không chức, hai không tước vị, không được nghị luận chuyện triều chính, sau này không được nhắc lại."

Nói xong, lập tức rời đi, Lâm Tịch Cẩn gấp gáp bước lên một bước: "Phụ thân, nhi tử còn chưa nói xong."

Lâm Thương Hải không vui: "Có gì sau này rồi nói, Hoàng thượng còn đang chờ ta."

Dứt lời, nhìn một vòng mọi người xong liền lên ngựa.

"Xuất phát!"

Lâm Thương Hải mặc áo giáp uy phong, ngồi trêи một con đại mã màu mận chín, uy vũ hùng tráng, khí thế bất phàm, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Lâm Tịch Cẩn thở dài một tiếng, đang định rời khỏi Tướng quân ph, lại nghe thấy Lâm Ngọc Châu trào phúng: "Leo lên cành cao Tứ Hoàng tử, lá gan rất lớn, còn học được điệu bộ hồ ly tinh, lấy lòng cha ta. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, nương, người nói xem, có phải mẫu thân hắn cũng dùng bộ dạng vừa rồi câu dẫn phụ thân không? Có điều, nghe nói tiện nhân mẫu thân hắn năm đó rất được sủng, không giống hiện tại, cha một chút cũng không thèm để ý tới."

"Câm miệng!" Sắc mặt đại phu nhân khẽ biến. Chuyện về mẫu thân Lâm Tịch Cẩn, nhiều năm như vậy cũng không ai đề cập tới, nữ nhi này, sao lại càng ngày càng hồ đồ.

Lâm Ngọc Châu sao có thể chịu câm miệng: "Nương, ta nói có gì sai chứ? Đều tại ngươi, năm đó để cho hồ ly tinh đoạt sủng ái của cha, hiện tại nhi tử của tiện nhân đó lại tranh giành với ta, ta chịu đựng đủ rồi."

Nói xong, nàng mặc kệ mọi người, chạy vào trong phủ.

Đại phu nhân gọi hai tiếng, định đuổi theo, Lâm Tịch Cẩn gọi lại một tiếng, trào phúng: "Mẫu thân, ngài như vậy là không đúng rồi. Chẳng lẽ ngài không dạy cho đại tỷ, nam nhi dưới bầu trời xanh này, trừ những bá tánh nghèo khổ, có ai là không tam thê tứ thϊế͙p͙, tay ôm mỹ nhân? Chẳng lẽ ngài không nói cho nàng biết, cả đời này ngài cũng không thể làm cho phụ thân độc sủng một mình ngài. Mẫu thân không phải cũng có mấy hài tử sao, cho nên nàng cũng vĩnh viễn không thể độc chiếm sủng ái của phụ thân."
Bình Luận (0)
Comment