Edit: Kim Nguyên Bảo
"Câm miệng!"
Đại phu nhân lại mắng một tiếng: "Dạy dỗ nữ nhi thế nào còn cần ngươi dạy ta? Ngươi đừng quên, thân là nam nhi, lại trái luân lý gả đi không nói, còn phải cả đời tranh đoạt sủng ái với nữ nhân."
Lâm Tịch Cẩn lãnh đạm cười: "Vậy cứ tranh thôi, chỉ cần xem ai có bản lĩnh hơn."
"Ngươi... đúng là vô liêm sỉ!" Đại phu nhân rất kinh ngạc, sắc mặt cũng khó coi: "Mặt mũi Tướng quân phủ cũng bị ngươi làm cho mất hết."
"Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, mẫu thân là nói Hoàng thượng làm mất mặt sao?"
"Ngươi đừng có nói xằng bậy." Đại phu nhân run lên, vội trách cứ.
Lâm Tịch Cẩn vẫn là biểu tình nhàn nhạt: "Mẫu thân, nói đến chuyện làm mất mặt tướng quân phủ, nhị tỷ mới là việc nhân đức không nhường ai làm đi? Hiện tại nếu mẫu thân không dạy dỗ đại tỷ cẩn thận, sợ là sẽ còn xảy ra chuyện đó, dù sao thì đại tỷ lại xinh đẹp như vậy, nhưng lại không còn quý tịch..."
Đại phu nhân giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi rống: "Cút, ngươi cút cho ta!"
Lâm Tịch Cẩn liền thành thật đi ra ngoài, lên xe ngựa Hiền Vương phủ xong lại nhô đầu ra, cười tủm tỉm nói: "Làm phiền mẫu thân trông coi Tịch viên thay nhi tử, mấy ngày nữa nhi tử cũng phải trở về rồi."
Ngồi trong xe ngựa rộng rãi, Lâm Tịch Cẩn không khỏi có chút cảm thán. Xa ngựa chuyên chúc này của Triệu Mặc Khiêm cũng đã thành chuyên dụng của hắn, mỗi khi hắn cùng Triệu Mặc Khiêm cùng ra cửa, xe ngựa liền thuộc về hắn.
"Lúc này, màn che bị xốc lên, Ám Nhị lên xe ngựa, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi thật sự cam nguyện cả đời tranh sủng với nữ nhân?"
Lâm Tịch Cẩn sửng sốt, sau đó có chút buồn cười: "Ám Nhị ca, ngươi nói xem nếu để cho Hiền Vương điện hạ nghe thấy những lời này, sẽ có hậu quả gì?"
Ám Nhị trầm mặc, nhưng Lâm Tịch Cẩn lại có thể đoán được, dưới lớp mặt nạ quỷ kia nhất định đang rất rối rắm.
"Cuộc đời con người, khi nào thì không phải tranh giành? Chỉ xem thứ ngươi tranh là cái gì thôi."
Cuối cùng, Lâm Tịch Cẩn cho Ám Nhị một đáp án đầy thâm ý như vậy.
Trở lại Hiền Vương phủ, Lâm Tịch Cẩn đi thẳng đến thư phòng của Triệu Mặc Khiêm.
Thư phòng của Triệu Mặc Khiêm không giống thư phòng của Lâm Thương Hải, không đặt bất kì đồ vật nào chứng minh thân phận gì gì đó, trừ bàn ghế cùng bút mực chỉ treo mấy bức tranh chữ, cùng với mấy chậu cây nhỏ, đơn giản mà lại thoải mái.
"Trở về rồi?"
Triệu Mặc Khiêm đang viết chữ, Lâm Tịch Cẩn lại gần nhìn, chỉ thấy trêи giấy tuyên thành rồng bay phượng múa viết bốn chữ to: KIM NGỌC LƯƠNG DUYÊN(*).
(*)Kim ngọc lương duyên theo《 Hồng Lâu Mộng 》là tượng trưng cho khoá vàng và bảo ngọc trong cổ khố. Dùng để chỉ hai người đã có duyên từ kiếp trước. Sau này người ta dùng "Kim ngọc lương duyên" như một câu thành ngữ. Chỉ một mối nhân duyên rất phù hợp, sau là nói đến độ tuyệt mỹ của mối nhân duyên đó.
Lâm Tịch Cẩn cười: "Hiền Vương điện hạ, ngài đang suy nghĩ cái gì vậy. Hôm nay là ngày ba mươi vạn đại quân Thanh Chiêu xuất chinh, ngài thân là Hoàng tử, nhi nữ tình trường như vậy thật sự tốt hả?"
Triệu Mặc Khiêm nhướn mày: "Cái gì nhi nữ tình trường? Hôn nhân mai mối, thành gia lập thất, sao có thể coi là việc nhỏ? Hơn nữa, đại quân Lâm Thương Hải xuất phát, liên quan gì đến bổn vương? Đợi đến khi ba mươi vạn đại quân kia vào tay bổn vương, lúc đó lại nhọc lòng cũng không muộn.
Lâm Tịch Cẩn trề môi: "Ngài là tướng quân, dưới tướng quân là binh lính, binh lính là con dân Thanh Chiêu, đều là những nam nhi tốt. Ngươi không sợ sau khi Lâm Thương Hải trở về, ba mươi vạn đại quân kia nhân số giảm mạnh, đến lúc đó cho dù vào tay ngươi cũng sẽ lỗ nặng sao?
Triệu Mặc Khiêm vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục thưởng thức bốn chữ to "Kim ngọc lương duyên" kia. Sau một hồi lâu, đợi đến khi mực khô liền đưa cho Lâm Tịch Cẩn: "Giữ cẩn thận, đây là bổn vương đích thân đề tự cho hai chúng ta."
Lâm Tịch Cẩn đành phải nhận, Triệu Mặc Khiêm lúc này mới nói: "Tịch Nhi nói có lý, có điều, chiến trường làm gì có đạo lý không giết người? Chuyện ngươi nói bổn vương sẽ chú ý, tận lực giảm bớt hy sinh của binh sĩ Thanh Chiêu."
Lâm Tịch Cẩn gật đầu, thật ra hắn cũng không phải yêu nước thương dân gì đó, chẳng qua là nhiều thêm kí ức đời trước, biết được một ít chuyện da lông, cho nên không có cách nào trơ mắt nhìn nhiều người vô tội phải chết như vậy mà thôi.
Sau khi nói ý nguyện của bản thân ra, thế là yên tâm thoải mái.
Lúc này, có một tiểu tư (*) mang điểm tâm đến. Gần đây Lâm Tịch Cẩn ăn rất ngon miệng, ngồi trêи bàn nhỏ ăn đến ngọt ngào.
Triệu Mặc Khiêm lại viết mấy bức thư mới buông bút, lại đây giành điểm tâm với Lâm Tịch Cẩn. Lâm Tịch Cẩn chia ra làm hai, ăn một cái đút Triệu Mặc Khiêm một cái, cứ như vậy một hồi, hai người đều ăn không ít.
"Đào Hoa cô cô mở yến tiệc, một lát nữa ngươi đi với ta."
Đợi đến khi ăn xong điểm tâm, Triệu Mặc Khiêm đột nhiên ném xuống một câu như vậy, liền đi về nội thất thay y phục.
Lâm Tịch Cẩn ngây người một hồi, cũng chỉ có thể thay một bộ y phục khéo léo, sau đó lại ngồi lên xe ngựa xa hoa lần nữa, chỉ là lúc này là đi cùng Triệu Mặc Khiêm.
Phủ của Đào Hoa công chúa cách Hiền Vương phủ một đoạn, xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, mất gần nửa canh giờ. Hơi ngoài dự đoán, Lâm Tịch Cẩn vậy mà lại thấy kiệu của Lâm Ngọc Châu trước cửa phủ Công chúa.
Lâm Ngọc Châu có vẻ như vẫn luôn chú ý đến hành động của bọn họ, xe ngựa Hiền Vương phủ vừa xuất hiện, nàng liền xốc màn che kêu lên: "Tứ đệ, Tứ đệ, ta có chuyện muốn tìm ngươi..."
Nàng giống như hoàn toàn quên mất chuyện ác ngôn ác ngữ với Lâm Tịch Cẩn ở cổng lớn Tướng quân phủ, cười đến nở hoa không ngừng vẫy tay với Lâm Tịch Cẩn.
Lâm Tịch Cẩn theo bản năng nhíu mày: "Đào Hoa công chúa mời nàng?"
Triệu Mặc Khiêm ngắt lời: "Không có quý tịch, nữ tữ bình thường không có tư cách tham gia yến hội của công chúa."
"Ồ". Lâm Tịch Cẩn gật đầu: "Vậy nàng định khiến cho ngươi mang nàng vào trong?"
Nhìn vào đức hạnh của Lâm Ngọc Châu, điều đầu tiên Lâm Tịch Cẩn nghĩ đến chỉ có thể là cái này.
Mày Triệu Mặc Khiêm nhíu lại, đưa đồ vật đang cầm trong tay cho Lâm Tịch Cẩn, không chờ tiểu tư xốc màn che lên đã tự nhảy xuống xe ngựa, quay đầu lãnh khốc nói với Lâm Tịch Cẩn: "Ngươi cầm thiệp mời, ta đi vào trước, ngươi vào sau, xử lý cho tốt chuyện nhà mẹ đẻ của ngươi, phiền phức."
Vẻ mặt Lâm Tịch Cẩn bất đắc dĩ, đỡ trán cạn lời một hồi lâu. Nam nhân này, đúng là...
Thở dài, Lâm Tịch Cẩn thong thả ung dung xuống xe chào hỏi Lâm Ngọc Châu: "Đại tỷ, ngươi cũng ở đây à?"
Mắt Lâm Ngọc Châu vẫn luôn đuổi theo Triệu Mặc Khiêm, đến khi y đi xa thật xa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người nữa mới không tình nguyện quay đầu lại, có chút khinh thường nói: "Tứ đệ, Tứ điện hạ không mang ngươi vào sao?"
Lâm Tịch Cẩn âm thầm trợn trắng mắt, Lâm Ngọc Châu rốt cuộc là có bao nhiêu tự luyến? Rõ ràng biết mình không vào được, vậy mà còn có tâm tư dẫm hắn một cái.
"Đại tỷ, không phải ngươi gọi ta sao?"
Lúc này Lâm Ngọc Châu mới lấy ra một cái thiệp, giống như ban ân mà đưa tới trước mặt Lâm Tịch Cẩn: "Trong phủ nhận được thiệp mời của Đào Hoa Công chúa, bởi vì hôm nay ta không thoải mái, không thích hợp đi, vậy thì cho ngươi đi. Thiệp mời tuy nói là cho tiểu thư Tướng quân phủ, nhưng mà ta nghĩ tứ đệ ngươi dù sao cũng gả đi, hẳn là có thể tham gia yến hội."
Lâm Tịch Cẩn cười cười: "Đại tỷ thực sự là có phong phạm của đại tỷ, trong lời nói còn không quên đạp ta mấy câu. Chỉ là ta hy vọng đại tỷ ngươi vẫn nên về hỏi đại phu nhân trước, xem "nàng" đã nói gì với bà ta. Còn thiệp mời, nếu đã là cho tiểu thư Tướng quân phủ, tất nhiên là không liên quan gì đến ta. Đại tỷ, tại sao ngươi lại không cho tam tỷ? Tam tỷ Lâm Viện Thi cũng là đích nữ Tướng quân phủ, muội muội ruột của ngươi không phải sao?"
Vẻ mặt Lâm Ngọc Châu cương cứng, rất nhanh lại nở nụ cười: "Tam muội còn nhỏ, ta không yên tâm để nàng một mình tham gia yến hội. Trước kia mỗi lần công chúa khai yến ta đều tham dự, tham dự nhiều lần liền có chút kinh nghiệm, hôm nay muốn nói cho ngươi một ít, miễn cho ngươi lần đầu tham dự, làm mất mặt."
Một khắc trước còn ác độc nguyền rủa mình, nháy mắt tiếp theo đã là một đại tỷ hoà nhã dịu dàng. Lâm Tịch Cẩn đã quen với trình độ trở mặt của Lâm Ngọc Châu, hoàn toàn không để bụng, chỉ xem như bản thân đang xem diễn kịch mà thôi.
"Đa tạ đại tỷ, còn đang muốn thỉnh giáo đây."
Lâm Ngọc Châu vẻ mặt ngạo mạn: "Yến tiệc của công chúa có vui hay không, hay là chơi cái gì, mấu chốt đều ở người được mời. Trong yến hội đều là các vương tôn công tử cùng các tiểu thư, nếu ngươi có thể kết bằng hữu với họ, thì đó là bản lĩnh của ngươi. Nhưng ít nhất là phải biết những lễ nghi cần thiết, tỷ như nam sủng bên cạnh công chúa, hay là tỳ nữ sinh đẹp bên cạnh phò mã, ngươi đều phải vờ như không thấy, không nghe, không nói, không biết."
"Không nói..." Lâm Tịch Cẩn lẩm bẩm, tầm mắt lại lơ đãng nhìn về phía thủ vệ ở cửa lớn phủ công chúa, quả nhiên nhìn thấy hai thủ vệ trong mắt nổi lên lửa giận, chắc hẳn đã nghe được lời của Lâm Ngọc Châu.
Lâm Tịch Cẩn thầm khen thủ vệ phủ công chúa võ nghệ thật cao cường, vẻ mặt lại hơi mỉm cười: "Ta đã biết".
"Còn có, khách nhân đến đều sẽ biểu diễn tài năng của mình, chứng minh bản thân có tri thức có học vấn. Ta biết ngươi là cao thủ thổi tiêu, liền đưa cho ngươi một lễ vật tốt." Nói xong, nha hoàn bên người Lâm Ngọc Châu mang đến một cây tiêu dài, xúc cảm khi chạm vào rất tốt, nhìn là biết hàng thượng đẳng.
"Ta biết có lẽ ngươi đã có tiêu, nhưng cũng không thể cứ luôn dùng đồ của Tứ điện hạ. Tiêu này chính là bảo bối của ta, mua được từ một vị cao nhân trong một lần du ngoạn. Hiện tại tặng cho ngươi, dùng nó trong yến tiệc của công chúa, cũng coi như làm giảm tiếc nuối hôm nay không thể tham gia yến hội của đại tỷ."
___
(Đăng được rồi, mừng muốn khóc TT.TT)