*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian luôn trôi rất nhanh khi cuộc sống bình thản, một chuyến du lịch ngắn, hai tuần bận bịu pha chế sản phẩm dưỡng da, thêm vào giữa vài lần gặp mặt bạn bè, kì nghỉ một tháng ngay lúc Hàn Vũ chưa hề có cảm giác đã tiêu phí gần như không còn.
Trước tập huấn một ngày Hàn Vũ thu dọn ba lô quần áo đơn giản, được Tả Duy Đường chở tới trường học tập hợp, sau đó cùng nhau kéo tới địa điểm tập huấn.
Trước khi đi, Tả Duy Đường nhét một cái hộp nhỏ bằng bàn tay cho cậu, bảo cậu mang theo bên người, Hàn Vũ hỏi là cái gì, được cho biết là di động có trang bị hệ thống định vị.
Hàn Vũ 囧囧 nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, tiện tay nhét vào ba lô — so với đồ cao cấp hóa, cậu càng thích món đồ chơi gần hỏng đắc lực hộ chủ kia hơn.
(cái đồ đập đá của thằng bé ý =)))
Hai người trốn trong xe hôn môi xong mới xuống xe, vừa xuống xe, đã thấy mấy tên cùng phòng của Hàn Vũ dựa trước cổng trường, bộ dạng phất phới đón gió, cao thẳng hơn cả cây bạch dương.
Bọn họ cũng thấy người ngay lúc Hàn Vũ và Tả Duy Đường xuống xe, xa xa vẫy vẫy tay.
Hàn Vũ quay đầu lại bảo Tả Duy Đường về đi, chờ tập huấn xong còn có vài ngày nghỉ, cậu sẽ về nhà dạo một vòng, mới quay về trường.
Tả Duy Đường gật gật đầu với ba người xa xa, lại duỗi ngón tay chỉ Hàn Vũ, ý bảo bọn họ săn sóc một chút, vào trong xe, lái xe tới cty.
Ba người dựa ở cổng, vui cười tới gần Hàn Vũ, “Tiểu Ngũ, đại ca mang cậu tới nha?”
Hàn Vũ cảnh giác đằng sau không có ý tốt, lập tức nghiêm mặt, “Ừm.”
“Tiểu Ngũ, hắc hắc….. cậu với đại ca nghỉ hè đều đi đâu chơi thế? Sao anh nghe Quý Ly nói, hai người đi lấy giấy chứng nhận rồi?” An Húc Dương nghiêm mặt ghé sát vào.
Hai người khác cũng mang theo vẻ mặt tò mò nhìn qua, lúc Hàn Vũ nhìn qua, còn vô cùng nhất trí tỏ vẻ đều là An Húc Dương muốn hỏi, hai người họ chỉ nghe một chút thôi, Hàn Vũ dị thường đau đầu bất đắc dĩ, “Anh nghe con nhóc kia nói bậy cái gì, anh từ chỗ nào biết được quốc gia chúng ta thông qua luật hôn nhân đồng tính?”
Nói xong, Hàn Vũ đeo ba lô đi tới sân huấn luyện trong trường, ba người theo sau cậu.
An Húc Dương bị Hàn Vũ làm nghẹn, cũng gãi đầu đi theo sau họ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, “Không phải nói hai người đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Lời này vừa ra, Hàn Vũ lảo đảo ngay tại chỗ, ba người đi theo sau cậu thấy không khỏi trao đổi ánh mắt — quả nhiên có chuyện này a!
Hàn Vũ xoa mi tâm xoay qua nhìn ba người, “Ba người từ lúc nào mọc ra cái đức hạnh này vậy?”
Ba người cùng chí hướng cười ngây ngô, Hàn Vũ nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.
Cười đùa xong rồi, thời gian tập hợp cũng sắp tới, bốn người cùng vào sân huấn luyện, sinh viên quốc phòng dự bị* đều chọn ra từ các loại chuyên ngành trong trường, bình thường trừ thời gian thao luyện, rất ít có cơ hội hợp với nhau, hơn nữa Hàn Vũ vẫn luôn chạy quanh phòng học, phòng dược cùng phòng ngủ, trừ mấy tên cùng phòng, gần như không có qua lại gì.
(*gốc 服国防役: search google không ra cái gì, nên dựa theo tính chất trong truyện miêu tả gọi như vậy)
Ba tên cùng phòng cũng biết tình huống của cậu, cho nên khi một đám người lẫn lộn cùng một chỗ, đều có chừng mực, cho dù có người lại đây chào hỏi tán dóc, đều tận lực tiện thể kéo Hàn Vũ vào, chỉ khi thấy Hàn Vũ thật sự không có hứng thú, mới tự mình trò chuyện.
Chỉ chốc lát, đến giờ tập hợp, giáo quan* tuýt còi một cái, mọi người nhanh chóng xếp hàng tập hợp.
(*sĩ quan huấn luyện/giáo viên trong quân đội, cái từ này đó giờ QT làm tui nhầm thành ‘huấn luyện viên’ =”=)
Giáo quan nhìn nhìn bọn họ vẫn đều ăn mặc quần áo đủ mọi màu sắc, không có một đứa thay đồng phục thường mặc, hơi hơi nhíu mày, lúc há miệng chuẩn bị nói cái gì, lại đột nhiên nghĩ tới nơi đám oắt con này sắp bị đưa tới, có lòng muốn bọn họ ăn mệt, nên lười nhắc nhở bọn họ, chỉ bảo bọn họ xếp hàng chuẩn bị lên xe tới doanh địa tham gia tập huấn.
Tổng cộng gần trăm người chia thành hai nửa, ngồi hai chiếc xe buýt bị vải đen dán kín mít, lắc lắc lư lư tốn gần bảy tiếng mới tới dưới chân một núi nhỏ hẻo lánh.
Xe dừng lại, mỗi giáo quan đi cùng xe đều thổi còi, dẫn bọn họ xuống xe hết, để bọn họ chờ tại chỗ, một đám người tốn mất nửa tiếng, mới nhìn thấy bên đồi núi có ba chiếc xe vận binh lái ra.
(xe vận chuyển binh lính)Từ trong xe một quân nhân quân hàm thượng úy nhảy ra, sau khi lướt mắt qua bọn Hàn Vũ, trực tiếp tìm được tổng giáo quan dẫn đội lần này, giáo quan của bọn Hàn Vũ xem có vẻ rất quen thuộc người này, cười cười chuyện phiếm vài câu, mới kêu bọn họ lên xe.
Một đoạn đường núi kế tiếp, thật sự khiến mấy đứa nhỏ đa phần lớn lên ở thành phố hảo hảo trải nghiệm một phen tư vị đường xá xóc nảy, thẳng tới khi mọi người bị lắc thiếu điều muốn ói cả ra, mới tới doanh địa bọn họ sắp ngây người một tháng.
Xe vận binh tiến vào cổng lớn doanh địa, còn chưa hoàn toàn dừng hẳn, bọn họ đã bị đuổi xuống xe không chút khách khí, một đường gây sức ép như vậy lại thêm cái đãi ngộ này, nhiều người muốn bắt đầu hùng hùng hổ hổ không kiên nhẫn, nháo lên đều bị giáo quan không khách khí đạp một cước, mới hơi thu liễm.
Đám thanh niên này hiển nhiên cũng nhận ra chút biến đổi, giáo quan của bọn họ sau khi xuống xe, trở nên nghiêm khắc hơn thường ngày rất nhiều, yêu cầu chỉnh đội đề cao không nói, phàm là cái vài người hơi chậm chút không đến vị trí kịp là thóa mạ một trận, khiến đám thanh niên càng thêm hoảng trong lòng.
Nhìn một đám thanh niên ngày thường luôn cảm thấy mình huấn luyện không tệ lắm, hiện tại vừa gặp người trong nghề liền có vẻ vụng về, một đám giáo quan ngày thường huấn luyện bọn họ, cũng cảm thấy hơi hơi mất mặt, nhưng tới chỗ này rồi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa, đơn giản mắng một chút, để bọn nó trải nghiệm là được!
Vì thế, giáo quan cái đội chỉnh đội ngũ xong bảo bọn họ chờ, chính mình xoay người đi qua một bên cùng người trong doanh địa giao tiếp.
Một đám người lại chờ nửa tiếng, tổng giáo quan của bọn họ mới mang theo hai vị quân nhân quân hàm thiếu tá lại đây, người ta vừa tới, nhìn tới qua bộ dạng thượng vàng hạ cám của đám sinh viên, mày lập tức nhăn chặt kẹp chết ruồi.
Nhưng tốt xấu còn chút phong độ, vẫn như trước kính lễ bọn họ, sau đó mới mở miệng nói, “Từ hôm nay các cậu sẽ ở đây tiến hành huấn luyện trong một tháng, lần huấn luyện này sẽ cho các cậu cảm nhận được các cậu không giống sinh viên bình thường…… Tôi là sĩ quan huấn luyện của các cậu, tôi họ Miêu, vị bên cạnh tôi chính là chiến hữu cũng là bạn nối khố của tôi, cũng chính là chỉ đạo viên chính trị của các cậu, Hoàng Mân có vấn đề gì về cuộc sống hay tư tưởng đều có thể tìm hắn……”
“Hiện tại…..” Sau khi đối phương nói xong lời cần nói, đề tài chuyển hướng, “Mời các cậu nộp lên thiết bị liên lạc với bên ngoài cùng các loại sản phẩm điện tử của các cậu lên, đợi sau khi huấn luyện kết thúc, chúng tôi sẽ trả lại.”
Lời này vừa nói ra, bên trong đám sinh viên liền nổ tung, nộp điện thoại còn chưa tính, nộp hết sản phẩm điện tử, vậy bọn họ bình thường chơi cái gì?
Giáo quan Miêu như cười như không nhìn mọi người một cái, “Tin tưởng tôi, một tháng kế tiếp tôi sẽ cho các cậu bận tới mức không có thời gian nghĩ tới chơi! Hiện tại, nghiêm, bên trái, quay, đi đều, bước, đi tới trước thùng nhựa đỏ bên đó, nộp hết toàn bộ sản phẩm điện tử lên.”
Một đám thanh niên ít nhiều đã từng được huấn luyện, cho dù tố chất quân sự không so được với lão chiến sĩ, nhưng chút tâm lý giác ngộ vẫn phải có, trưởng quan đã phát lệnh, bọn họ phải chấp hành, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu không tình nguyện.
Một đám người xếp hàng tới bên cạnh thùnh nhựa đỏ, dán nhãn lên điện thoại máy ảnh hoặc là thiết bị kĩ thuật số nào khác của mình, ném vào trong thùng, một đường tiến hành đều rất trôi chảy, thẳng tới chỗ Hàn Vũ, cậu lấy ra di động tiểu Phá của mình, dán nhãn, ném vào trong thùng, lúc xoay người theo người đằng trước đi về phía trái, bị binh sĩ thống kê ngăn cản.
(*小破: Hàn Vũ ví điện thoại của mình như nhóc (hoạt hình) này nè)“Làm sao vậy?” Hàn Vũ khó hiểu.
Binh sĩ thống kê cười như không cười nhìn cậu, bĩu môi ý bảo cậu nhìn nhìn một đống đồ trong thùng, lại nhìn nhìn cái đồ chơi gần mẻ của cậu.
Hàn Vũ bị ánh mắt trêu chọc của binh sĩ đảo vài vòng giữa cậu với công thần nhỏ nhà mình, giật mình giác ngộ — đây là hoài nghi cậu tàng trữ di động cùng sản phẩm điện tử khác, sau đó tùy tiện lấy cái này thế vào?
Hàn Vũ cười cười, đang muốn giải thích, đột nhiên nghĩ tới thứ Tả Duy Đường đưa cho mình trước khi đi, sắc mặt lập tức ảm đạm, vẻ mặt bi phẫn — cậu thật đúng là tàng trữ!
Hàn Vũ đỏ bừng mặt, lập tức chạy về, từ trong ba lô của mình lấy ra cái hộp kia, dán nhãn lên, cho vào thùng.
Binh sĩ thống kê vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, khiến Hàn Vũ quẫn bách lắc đầu nói thật sự đã không còn, mới được buông tha.
Sau khi xếp hàng đi làm quen doanh địa bọn họ sẽ sống một tháng, binh sĩ kia hiển nhiên báo lại chuyện của Hàn Vũ, giáo quan họ Hoàng lập tức phê bình không chỉ tên tính nguy hại cùng tính vô kỷ luật của tác phong cùng tư tưởng này.
Khiến Hàn Vũ luôn không thích gây chuyện càng quẫn bách, trong lòng hung hăng đâm đâm tiểu nhân Tả Duy Đường.
Bởi vì bọn họ tới đây, trên đường đã tốn một ngày, sau khi tới, đầu tiên là nộp lên điện thoại cùng sản phẩm điện tử, sau đó lại lần lượt điểm danh báo tên, nhận nhận mặt. Cuối cùng, bị chỉ đạo viên Hoàng tẩy não kỷ luật và quy định ba mươi phút.
Cuối cùng, mọi người đều nghĩ hôm nay coi như xong, hết thảy đều nên chấm dứt, lại bị quan quân trong doanh địa ra oai phủ đầu chỉnh một phen, trước giờ cơm còn bắt bọn họ thay đổi quân phục, chạy vác nặng 5 km. Trong lúc chạy, còn bắt bọn họ lấy lão binh làm gương — không cần nhanh, đuổi kịp là được!
Ai ngờ chỉ một cái mệnh lệnh đuổi kịp này, khiến bọn họ mệt đến mức ngay cả cơm cũng không có tâm tư đi ăn!
Đợi tới khi bọn họ trở lại ktx, cho dù một mười người một phòng, cũng không có ai có tâm tư mở miệng nói chuyện hay oán giận, đi tắm xong toàn bộ đều nằm lên giường, hừ hừ nằm thẳng cẳng.
Sáng sớm hôm sau, dưới tình huống trời còn chưa sáng tỏ, một hồi kèn lệnh to rõ vang lên, kinh động toàn bộ sinh viên trong doanh trại nhảy dựng lên, phải nói hôm qua bọn họ còn cảm thấy chỉ là tập huấn mà thôi, không có gì to tát, nhưng tối qua vừa tới đã chạy vác nặng 5 km, khiến bọn họ thật sự biết chênh lệch giữa mình và binh lính chân chính, cũng học ngoan ngoãn thu lại chút ngạo khí của mình, rời giường điểm số không đợi người hô, toàn bộ đứng lên mặc quần áo rửa mặt.
Đợi cho giáo quan của bọn họ cùng thiếu tá Miêu đi vào, thấy một đám thanh niên đã chỉnh tề quân trang, trong mắt hai vị quan quân ít ít nhiều nhiều có chút vừa lòng, sau đó vẫn nghiêm khắc quát lớn bọn họ nhanh ra tập thể dục buổi sáng.
Mọi người đều tê liệt băng qua hai vị giáo quan chạy ra ngoài, trên đường trong lúc Hàn Vũ cúi đầu chạy qua, tự dưng cùng thiếu tá Miêu chạm một ánh mắt, Hàn Vũ lễ phép cười cười, lại chỉ đổi lấy cái liếc mắt không quá kiên nhẫn của đối phương, Hàn Vũ tự mất mặt, chỉ quy tội cho sự kiện di động lầm lỗi của mình hôm qua.
Nhưng liên tiếp vài ngày sau đó đều bị nhắm vào, bị huấn luyện đặc thù, khiến Hàn Vũ không thể không hoài nghi bên trong có biến.
Cũng chỉ là một cái vấn đề nộp điện thoại lên, Hàn Vũ tự nhận mới đầu cậu làm không đến chốn, bị răn dạy thì răn dạy, nhưng mặc kệ là thiếu tá Miêu hay là thiếu tá Hoàng, dù sao cũng không phải người rất để ý vặt vãnh, cũng không tất yếu cắn chặt chuyện này chỉnh cậu chứ!
Cậu tự giác bản thân trừ bỏ sự kiện di động lúc đó, hoàn toàn không có chỗ nào khiến người chú ý.
Cho dù là trong huấn luyện, bởi vì là thể xác trẻ tuổi này, Hàn Vũ vẫn có thể khiến chính mình ở trong đội ngũ duy trì không nổi bật, cũng tuyệt không biểu hiện tụt lại phía sau, nhưng, tập huấn cho bọn họ, mặc kệ là tiểu đội trưởng hay là liên đội trưởng, chỉ cần chọn một cái bia làm mẫu, tuyệt đối muốn chỉ rõ bảo cậu bước ra khỏi hàng.
Còn mỹ kỳ danh nói, tốt quá kém quá đều không có tính làm mẫu phổ biến, nên phải chọn người bình thường, để mọi người có thể học tập tinh túy.
Cái gọi là làm mẫu, chính là khi cầm súng giảng giải, cậu chính là tên cầm súng, nếu bài giảng tốn nửa tiếng để giải thích, cậu liền duy trì tư thế cầm súng trong sách vở, còn phải thường thường chuyển động cho mọi người thấy toàn bộ phương hướng ba trăm sáu chục độ.
Khi huấn luyện vật lộn, cậu là bên chịu đòn; khi phân tích động tác, cậu là bên bị phân tích……
Như vậy liên tiếp vài ngày gây sức ép, cho dù là một đám thanh niên không quá thân trong doanh trại cũng không khỏi trêu ghẹo Hàn Vũ vào lúc tối, “Cậu cướp bạn gái người ta hả? Sao mà cứ nhắm vào cậu thế? Cũng không thấy cậu đẹp trai bao nhiêu mà!”
Hàn Vũ bất đắc dĩ cười cười, trong tay đón lấy rượu thuốc tan bầm An Húc Dương lấy từ phòng y tế tới, để mấy tên cùng phòng giúp mình xử lý các loại bầm dập xuất hiện trên thân mấy ngày nay.
Đồng thời trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ, bạn gái không có cướp, nhưng con trai ai đó ngược lại có câu mất một người, hoặc là, em trai ai đó đang cùng mình hấp lửa nóng.
Bản thân quân đội là một nơi tương đối hỗn tạp, người bồi dưỡng ra, tuy cuối cùng phần lớn có thể trở thành bộ máy bạo lực trung thành của quốc gia, nhưng đấu tranh trong bộ máy đó, vĩnh viễn không bình thản như vậy.
Bên trong đó, cấp trên tỏ vẻ một chút nho nhỏ, có thể khiến người như Hàn Vũ, té một cú lớn bên trong, còn không tìm được nơi khóc lóc kể lể.
Mà cái gọi là cấp trên này, trừ Tả Khoán và Tả Duy Lẫm, Hàn Vũ tạm thời không thể nghĩ ra, còn ai vào đây có thể gây sức ép trong một đợt tập huấn nhỏ cho tiểu nhân vật như cậu.
Chút sức ép này cũng không thể khiến cậu phải trả giá lớn không thể sự đoán gì, dù sao, bọn họ chỉ tập huấn một tháng, đồng thời, cậu vẫn là sinh viên trung y dự bị quốc phòng chính quy, một tháng qua đi, bọn họ khẳng định được tiễn ra hoàn hảo không tổn hao gì.
Nhưng trong một tháng này, lại có thể khiến cậu ăn khổ.
Chỉ là cậu không nghĩ ra dụng ý đối phương làm như vậy, nếu là Tả Khoán, vậy quá trẻ con, Tả Khoán hôm qua rời khỏi nhà Ngụy Quốc Thủ, cảm giác mất mác cực đại trong tâm không phải Hàn Vũ chỉ chịu chút đau nhỏ là có thể vãn hồi.
Như vậy là Tả Duy Lẫm? Nhưng nghe phân tích của Tả Duy Đường và Mạc Phàm, Hàn Vũ càng nghĩ không ra dụng ý hắn làm như vậy, hắn cần tài năng của Tả Duy Đường ở một vài phương diện trợ giúp hắn một tay, nhưng, hắn càng không hi vọng Tả Duy Đường thật sự trở lại cái vòng tròn của bọn hắn.
Cho nên, theo lý thuyết, đối với Tả Duy Đường và Hàn Vũ, hắn có thể càng vui vẻ tác thành, như vậy, nhúng tay vào quân doanh, gây sức ép một sinh viên như cậu là có ý gì?
Hàn Vũ nghĩ lung tung trong đầu, nửa người cởi hết, lộ ra sau lưng cho bạn cùng phòng giúp xoa vết bầm. Vài chỗ bầm trên người cậu đều là đập chồng chéo lên mà thành, lúc An Húc Dương giúp xoa ấn tan bầm, trong lòng đều là không nỡ.
“Tiểu Ngũ, giáo quan Miêu kia sao lại thế này, trong tiểu đội chúng ta tìm cậu làm mẫu, huấn luyện cả liên đội cũng tìm cậu làm mẫu, tỏ rõ nhằm vào cậu a!”
Hàn Vũ bị ấn đau, lầm bầm một tiếng, “Có lẽ là do ngày đó tôi không giao điện thoại, khiến anh ta có ấn tượng không tốt đi!”
Đối với phỏng đoán trong nhà Tả Duy Đường, cậu không muốn nói ra, có một số việc chính là của cậu, liên lụy bạn bè vào, cậu cảm thấy có lỗi.
“Chậc chậc, có bao nhiêu hẹp hòi chứ!” An Húc Dương hiển nhiên chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
“Aizz, một tuần rồi, không nghĩ tới tôi vậy mà có thể sống cuộc sống một tuần không có di động, thế mà tôi còn sống đó!” Đang nói, một bạn học bên cạnh vừa tắm xong lăn lên giường cảm thán một câu như thế.
Chung quanh chợt vang lên tiếng phụ họa, đều cảm khái trạng thái cuộc sống hiện tại của mình.
Chỉ có Hàn Vũ nghe xong, chân mày tự dưng nhảy nhảy — một tuần, nộp điện thoại lên một tuần, trước khi nộp điện thoại còn chưa gọi cho Tả Duy Đường một cú, không biết hiện tại có phải y lại lên cơn rồi không.
Mang theo một đầu miên man suy nghĩ cùng với một thân bầm dập không nặng không nhẹ, Hàn Vũ bắt đầu tiến vào mộng đẹp tối tập huấn thứ tám.
Tập huấn ngắn hạn giống bọn họ, theo lý mà nói không có khả năng có ngày nghỉ, nhưng xét thấy lúc này đang giữa hè, ánh nắng bên ngoài quá độc, lúc tập huấn tới trung kỳ, các giáo quan cho nửa ngày nghỉ, không thể ra khỏi doanh địa, có thể đi dạo bên trong, cũng có thể tới chỗ cổng gác gọi điện về nhà.
Phần lớn người đều tranh thủ thời gian nghỉ nhàn tản không dễ có được này đi dạo lung tung, một phần nhỏ thanh niên có đối tượng đều như ong vỡ tổ chen tới chỗ cổng gác, dựa theo quy định một người năm phút, sắp thành hàng dài gọi điện thoại, chỉ có Hàn Vũ còn đang xoa vết bầm mới tăng thêm hôm nay trên vai, do dự có nên đi hay không.
Đợi một tiếng, chỗ cổng gác chỉ còn lại vài ba con mèo nhỏ, cuối cùng Hàn Vũ quyết định vẫn là đi gọi một cú, mặc kệ đối phương có lên cơn không, đều sắp ba tuần không gặp người, cũng không nghe thấy tiếng, cậu quả thật có chút nhớ đối phương.
“A lô…..” Điện thoại vừa thông, Hàn Vũ thử thăm dò lên tiếng.
Bên đối phương hơn nửa ngày không phản ứng, chỉ nghe một trận quát to rối loạn, giống như là “Thủ lĩnh đừng đi, còn đang họp mà” các loại, Hàn Vũ vừa nghe, đã cảm thấy mình gọi không đúng lúc, lật tay muốn cúp, bên kia đã truyền tới âm thanh.
“Di động em đâu?” Chất giọng bên kia căng thật chặt, nghe ra tâm tình không quá thoải mái.
“Nộp rồi.” Hàn Vũ thấp giọng nói.
“Anh nói cái anh đưa cho em.” Đối phương đề cao âm lượng vài phần.
“Cũng nộp rồi.”
“……..” Bên kia thấp giọng chửi thề một câu, hòa hoãn mới nói, “Cái kia em không nộp, bọn họ cũng tra không ra, bằng không em nghĩ anh đưa em làm gì?”
“……..” Hàn Vũ sửng sốt, “Em……. em không biết a, anh lại không nói…….”
“Quên đi, hiện tại em ở đâu gọi cho anh, không phải đào ngũ chứ?” Nói xong, trong giọng nói nguy hiểm vài phần.
“Không, bọn em nghỉ nửa ngày.”
“Ừm, còn bao lâu thì xong, ở đâu, em đi đón em.”
“Không biết ở đâu, bọn họ em bị một cái xe đưa tới, xe đều dùng vải đen che lại.” Hàn Vũ nhớ lại, mới đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã vào một doanh địa tương đối nghiêm mật.
“……..Thôi, anh qua trường đón em. Khi nào xong?” Đầu kia hơi thở dài.
“Chiều hai mươi bảy xong.”
“Đã biết.”
“………”
“………” Sau đó hai người cơ bản đều không nói chuyện.
Bên Hàn Vũ không nói chuyện, là bởi trong cổng gác còn có một binh sĩ phụ trách, lời nói hơi mẫn cảm đều không dám nói.
Bên Tả Duy Đường không nói chuyện, là bởi vì y luôn không hiểu nói những lời kia.
Hai người đều duy trì bộ dạng cầm điện thoại đứng ngốc, chỉ có thể xuyên qua sóng điện thoại, nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương, biết đối phương ngay tại đầu dây bên kia.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, binh sĩ phụ trách nhìn Hàn Vũ một cái, Hàn Vũ thật có lỗi gật gật đầu, nói với đầu bên kia, “Đã đến giờ.”
“Ừm.” Tả Duy Đường lên tiếng đáp.
Hàn Vũ nghe tiếng hít thở của đối phương, chờ đối phương cúp điện thoại, liến tiếp qua hơn mười giây, binh sĩ lại nhìn cậu một cái, chỉ chỉ đồng hồ trên tường, Hàn Vũ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Đã đến giờ rồi.”
“Em cúp trước.” Tả Duy Đường nói.
Hàn Vũ ngẩn người, khóe miệng cong lên vô cớ, đưa tay cúp điện thoại!