Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 64

Nửa ngày nghỉ ngắn ngủi đến mức mọi người gần như còn không cảm nhận được tinh thần nghỉ ngơi qua đi, đám Hàn Vũ rõ ràng nhận thấy lượng huấn luyện của bọn họ lại tăng thêm vài phần, còn chưa đợi bọn họ kêu khổ, một tiểu đội lão binh triển khai thế trận bên cạnh bọn họ, cùng huấn luyện với bọn họ, mà lượng huấn luyện, chính là lượng tăng thêm của bọn họ!

Tới khi thấy ánh mắt trào phúng như cười như không của tiểu đội trưởng liên đội trưởng huấn luyện mình, đám Hàn Vũ lúc này mới hiểu được, hóa ra lượng huấn luyện tăng thêm của bọn họ, trong mắt những lão binh này, mới chân chính gọi là cơm bữa.

Trong một đám người, trừ Hàn Vũ ra thì đều là thanh niên mới hai mươi chân chính, là cái tuổi cái gì đều có thể nếm thử, cũng tuyệt đối không thể chịu vũ nhục, nhìn một màn này, từng chút nghẹn tất cả oán hận trở về, theo một đám lão binh huấn luyện cường độ.

Trong đó, thống khổ nhất vẫn chính là Hàn Vũ, cái này không chỉ là cảm giác của mình Hàn Vũ, mà là cảm tưởng của sinh viên cả tiểu đội cả liên đội.

Càng gần tới lúc huấn luyện chấm dứt, hoa văn của mấy tiểu đội trưởng liên đội trưởng trên người Hàn Vũ càng nhiều, nói về trình độ cố gắng huấn luyện đi, tuy Hàn Vũ không phải người liều mạng nhất, nhưng tuyệt đối là đứa không lười biếng, bàn về thành tích huấn luyện, cậu cũng không phải loại ưu tú nhất, nhưng không phải đứa kém cõi nhất.

Theo lý thuyết, người như vậy, mặc kệ ở nơi nào, đều sẽ thành người qua đường giáp ất bính đinh nào đó, nhưng tới phiên Hàn Vũ lại hoàn toàn tương phản, mặc kệ là cần tài liệu giảng dạy chính diện hay phản diện, tất cả trưởng quan huấn luyện bọn họ đều nhất chí, xách Hàn Vũ ra làm mẫu.

Bình thường làm tài liệu sống còn chưa tính, cho tới hiện tại, cư nhiên ngay cả cột gỗ trong huấn luyện vật lộn đều muốn Hàn Vũ đi đảm đương, trước kia chỉ khiến Hàn Vũ làm mô hình người, làm động tác mẫu một chút, nhưng tới sau này, gần như chính là đối tượng bị ăn đập, mà quan trọng hơn là, giáo quan ra tay đều động thật, mỗi chiếu đều có thể khiến người ăn đau, lại nhất định là nơi không có nguy hiểm gì.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, đám An Húc Dương và Kỳ Lân xem không nổi, suy nghĩ đủ loại cớ muốn chịu thay Hàn Vũ, đều bị đám tiểu đội trưởng ngăn chặn!

Hàn Vũ cũng biết hiện tại bọn họ đang trong quân đội, cho dù bọn họ chỉ là dự bị, cũng phải có đủ trách nhiệm của quân nhân — phục tùng!

Cho nên, mặc kệ mỗi đêm các anh em cùng phòng và cùng ktx hiện tại hô bất bình thay cậu thế nào, phần lớn cậu đều an ủi hòa hoãn cảm xúc của mọi người, thậm chí có đôi khi, còn có thể tự trêu chọc hai câu — được mấy trưởng qua coi trọng như thế, khiến thành tích cậu từ mức hợp cách vọt lên ưu tú, coi như lời rồi!

Cứ như vậy, nửa tháng còn lại, Hàn Vũ gần như lăn trong nước sôi lửa bỏng, từng lần bị huấn luyện ác liệt trong vật lộn hoặc là làm mẫu, tới đêm nằm mộng đều muốn tha Tả Duy Đường ra, hung hăng thế này thế kia mới hết giận.

Hết giận thì hết giận, tới hôm chấm dứt huấn luyện, trừ bỏ cùng một đám sinh viên đeo lên nụ cười sáng lạn được giải phóng, cậu cũng đeo theo một thân bầm dập, đều là mấy vết thương không nguy hiểm tính mạng cũng không thương tổn gân cốt, nhưng quả thật có thể khiến cậu chịu khổ một đoạn thời gian.

Trong một đám sinh viên dự bị quốc phòng được huấn luyện, trong cảm xúc biệt ly, chỉ sợ cũng không phức tạp như Hàn Vũ!

Xen lẫn với đám đàn ông này, lăn trong bùn, phơi thái dương, cùng đổ mồ hôi, cùng ăn cực khổ, tuy chỉ trong một tháng, chính là tập huấn xong rồi, tố chất thể năng cũng không thấy tăng lên được mấy bậc, nhưng rốt cuộc khiến đám thanh niên ngày thường cảm thấy bản thân dị thường ưu tú trải nghiệm một phen gian nan cực khổ chân chính.

Mà tình cảm giữa đàn ông với nhau, thường thường nảy sinh kỳ lạ và quái dị hơn bất kì sinh vật khác, trong tình cảnh bị răn dạy và thao luyện này, tới lúc gần đi, một đám người ngược lại bắt đầu lưu luyến không rời với mấy lão binh tiểu đội trưởng liên đội trưởng ngày thường hung hăng thao luyện mình.

Cho dù là Hàn Vũ bị mấy quan quân này chỉnh vô cùng thê thảm, cũng không khỏi có chút thương cảm biệt ly thật, nhưng vừa nghĩ tới đủ loại vết thương còn chưa tiêu tan trên người mình, lại cực kì thống hận cùng xem thường, một đám thúi tha lạm dụng quyền lực và máy móc!

So với mấy người Hàn Vũ biểu hiện đủ loại cảm xúc, nhóm lão binh đều có vẻ lạnh nhạt rất nhiều, chuyện thế này trong mắt bọn họ gần như đều biến thành một trình tự, đừng thấy mấy sinh viên này lúc này tỏ ra có bao nhiêu thương cảm chia tay, sau khi về với chốn phồn hoa muôn màu, có mấy người có thể nhớ tình nghĩa trong một tháng với bọn họ?

Ít nhất, bọn họ biết, tới bây giờ, họ cũng không gặp được mấy người. Mà chính họ xoay người cũng tập trung vào huấn luyện và tiến bộ không hạn cuối của bản thận, mặt khác, họ cũng không nhất định có thể nhớ rõ tình nghĩa một tháng ngắn ngủi này.

Sơ giao, cùng lắm chỉ tới như vậy thôi.

(quen biết sơ sơ)

Hàn Vũ ngoan ngoãn đứng trong đội ngũ, nhìn các vị cấp trên đủ loại chức vị đi qua đi lại trên bục, tuyên dương khen ngợi các loại thành quả trong lần huấn luyện này, sau khi mỗi một một vị cấp trên phát biểu xong, máy móc theo một đống người vỗ tay bộp bộp.

Suy nghĩ lại chuyển tới một đoạn hội thoải trước khi xếp hàng, vị thiếu tá họ Miêu kia ý tứ sâu xa nói với mình, “Nhóc con, ra khỏi nơi này, ánh mắt sáng một chút, có vài người cho dù rời đàn, đó cũng là sói, vẫn sẽ là sói! Đừng không có chuyện gì lại dán lấy, người ta không ném cậu, đó là không xem cậu vào mắt, nếu cậu không biết tốt xấu, lại một lần nữa rơi vào bầy sói như lần này, sẽ không có chiêu đãi tốt thế này nữa!”

Một đoạn này nghe thật giống như đang nói cậu đắc tội với người nào — cậu dán vào người nào đó cậu đắc tội không nổi, nhưng người này không ném cậu đi, sau đó giao cho người khác tới cho cậu chút giáo huấn?

Hàn Vũ hồi tưởng lại đủ loại sinh hoạt trong mấy tháng qua, sau đó cảm thấy, nghe thế nào, hình như đối phương tìm lộn đối tượng rồi? Nghĩ vậy, Hàn Vũ càng cảm thấy trong lòng nghẹn khuất buồn bực, chẳng lẽ cực khổ cả tháng nay đều là chịu thay người khác?

Một nghi thức bế giảng trước trước sau sau tốn hai tiếng, sau khi kết thúc, đám Hàn Vũ mặc thường phục quốc phòng của mình xếp hàng lãnh lại điện thoại.

Lãnh xong rồi, lập tức bị đuổi lên xe vận binh, men đường xóc nảy gần nửa tiếng mới tới dưới chân núi nhỏ lúc trước bọn họ đổi xe, nơi đó đã có hai chiếc xe buýt đậu, mọi người đổi xe, một đường bình an trở về trường học.

Sau khi về trường, còn cách thời gian bọn họ khai giảng nhập học chỉ có năm ngày, phần lớn đều đeo ba lô, hí hí hửng hửng về ktx của mình, phòng Hàn Vũ, trừ An Húc Dương còn lại đều có chỗ đi, mà An Húc Dương cũng đơn giản quẩy gánh theo tới nhà Nguyên Lãng, hai người còn lại, ai về nhà đó!

Hàn Vũ đeo ba lô, phẩy tay với ba tên cùng phòng, hướng ra ngoài trường học, vừa đi vừa tìm điện thoại, người kia nói hôm nay muốn tới đón cậu, không biết đã tới chưa.

Kết quả vừa mới lấy điện thoại ra, nó đã vang lên, vừa nhìn màn hình, Hàn Vũ nở nụ cười, ấn nút nghe, “Anh tới rồi?”

“Ừm, ở ngay dưới trường em.” Tả Duy Đường bên kia nói.

Hàn Vũ đáp lời, cúp điện thoại, xốc túi chạy ra ngoài, chạy tới chỗ cũ quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc đã đậu ở đó, cậu chạy tới, mở cửa sau, ném túi vào, mới ngồi vào ghế phó lái phía trước.

Nhưng vừa mới ngồi xuống, một bàn tay to đã duỗi tới, nắm cằm Hàn Vũ, nâng lên nhìn trái nhìn phải, trong mắt bốc lên tia lửa.

Hàn Vũ nhất thời ý thức được, cả cái mặt mình hiện tại toàn là hoa văn, khóe mắt trên trán còn có khóe miệng và cằm đều mang theo một ít vết thương và vết bầm!

Cậu xoa xoa bàn tay to của đối phương, “Thế nào? Ghét bỏ?”

“Sao lại biến thành như vậy? Các em ra ngoài làm nhiệm vụ?” Tả Duy Đường thật nghi ngờ, không phải y chưa từng trải qua một màn này, theo lý thuyết, dự bị quốc phòng như Hàn Vũ, cũng chỉ yêu cầu nghiêm khắc hơn sinh viên bình thường một chút thôi, có tố chất quân sự thích hợp là được.

Cho dù là một kỳ tập huấn, cũng sẽ không giống quân nhân thật sự, huấn luyện gần chết, dù sao, quân nhân chân chính bọn họ chỉ có khi huấn luyện gần tới sinh tử, mới có thể chân chính bảo toàn cái mạng trên chiến trường!

Nghĩ, y lại động thủ kéo mở áo Hàn Vũ ra, dọa Hàn Vũ hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chụp bay tay y, “Làm gì đó làm gì đó? Đang trong xe đó!”

Nhưng vô luận động tác Hàn Vũ nhanh nhẹn bao nhiêu, cũng không tránh khỏi tay chân mau lẹ của Tả Duy Đường, kéo hai ba cái, thường phục nửa người trên của Hàn Vũ đã bung ra hơn phân nửa, trên vai, sau lưng, trước ngực, vết bầm cùng tróc da toàn bộ bị Tả Duy Đường thấy hết.

Khi nhìn thấy những vết thương này, sắc mặt Tả Duy Đường lập tức đen vài phần, y trầm mặc một hồi, mới im lặng giúp Hàn Vũ kéo quần áo lên, cài xong từng cúc áo, mới nhìn Hàn Vũ hỏi, “Bị người ám hại?”

Hàn Vũ ngẩn ra, khó hiểu sao y chỉ dựa vào một thân thương tích là nhìn ra điểm này, thay đổi vừa chuyển, lại đột nhiên hiểu ra, y cũng từng nếm qua bữa cơm này.

“Là ai?” Tả Duy Đường nhìn biểu tình giật mình của Hàn Vũ, ngọn lửa trong lòng bị cổ vũ thành đại hỏa cháy lan đồng cỏ.

“Sao anh biết là bị người ám hại, có lẽ chỉ là tự em học không tới nơi tới chốn?” Hàn Vũ cúi đầu lừa gạt, bị người vô ích chỉnh một tháng cũng không phải chuyện vinh quang, có thể không nói thì không nói đi, mấu chốt là, ban đầu cậu tưởng là nguyên nhân do Tả Duy Đường, hằng đêm đều mắng y trong lòng mà sống qua ngày a, hiện tại ngẫm lại thật sự mất bản mặt già mà!

“Cả người bị thương, còn đều là loại sinh đau, không chết người, trừ tay lão luyện, ai có thể làm được. Nói, rốt cuộc sao lại thế này? Ai làm?” Tả Duy Đường nhếch khóe miệng nói, nhìn như thoải mái không có gì, chỉ tiếc, trong mắt không có ý cười, thậm chí đều là hàn ý chân thật.

Hàn Vũ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm, “Đối phương hình như tìm sai người, em thay người khác chịu khổ một tháng.”

“?” Tả Duy Đường cúi đầu nhìn cậu, “Không có khả năng, loại chuyện này, tìm sai, còn có thể tìm sai cả một tháng, em mau nói thủ lĩnh tập huấn của các em lần này là ai đi!”

“Hắn không nói tên……” Tới hiện tại, Hàn Vũ bị Tả Duy Đường hỏi mới chú ý tới, thiếu tá Miêu kia vậy mà chưa từng giới thiệu bản thân, chỉ nói mình họ Miêu, bất quá, cơ hội bọn họ dùng tới tên thật sự rất ít, trộm mắng sau lưng cũng là gọi loạn Miêu đầu heo Miêu đầu heo, mà tới gần chỗ đông người, sẽ cung kính gọi thủ trưởng.

“Hắn họ Miêu, một vị khác làm công tác chính trị kêu Hoàng Mân.” Hàn Vũ nói tiếp, cậu cũng muốn biết, nếu chuyện này không tìm sai người, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nhưng cậu vừa mới nói tên ra, Tả Duy Đường liền xuất thần, ba giây sau, lấy điện thoại, bấm số gọi đi.

“Khởi Tử, Miêu Thúy Hoa hiện tại ở đâu?” Điện thoại vừa thông, Tả Duy Đường lập tức mở miệng.

Y vừa hỏi ra lời này, Hàn Vũ liền ngây người, lúc đó, cậu cũng tin tưởng, đầu dây đối diện cũng nhất định ngây người, bởi vì Tả Duy Đường đợi nửa ngày không thấy phản ứng, lại hỏi một lần.

Một lần nữa hỏi xong, Hàn Vũ mới tin tưởng tai mình không có hỏng, thật sự còn có người tên là Miêu Thúy Hoa*, mà quan trọng hơn là, trực giác của Hàn Vũ nói cho cậu biết, đó là tên của đàn ông, hơn nữa đây là tên của thiếu tá Miêu kia, này cũng là nguyên nhân thiếu tá Miêu kia không nói tên chỉ báo họ.

(*苗翠花 = Miêu Thúy Hoa, thúy trong phỉ thúy, bông hoa ngọc bích =))))

Ngô Khởi bên kia điện thoại đại khái cũng không dự đoán được Tả Duy Đường lại hỏi tới chuyện này, phỏng chừng rốn ren một hồi mới sắp xếp lại tin tức cho Tả Duy Đường, Tả Duy Đường nghiêng tai, nghiêm túc nghe đối phương báo cáo các loại thông tin, cuối cùng mới đáp lại một câu.

“Ừm, đã biết.” Tả Duy Đường gật đầu, đang muốn cúp điện thoại, bên kia dường như hỏi lại gì đó.

“Bởi vì hắn trong quân đội ám hại Hàn Vũ.”

“Cái gì?! Thúy Hoa động vào Hàn Vũ, anh ta chán sống rồi hả? Tên kia phải hảo hảo nghiêm trị một phen, vợ đại ca cũng dám hại, có biết mắc cỡ hay không a, thủ lĩnh, em đi giúp anh ngược chết anh ta!”

Một câu này Ngô Khởi hô rất lớn, chấn cho Tả Duy Đường phải đưa điện thoại cách xa tai mấy phần, cũng khiến Hàn Vũ nghe được đối phương phun trào, trong lòng càng hoang mang — ngữ khí của Ngô Khởi này nghe ra, sao giống như Miêu Thúy Hoa này hình như hẳn phải cùng một chiến tuyến với bọn họ?

“Không cần, tôi tự làm, này không phải nhằm vào Hàn Vũ, là nhắm vào tôi, Hàn Vũ cùng Thúy Hoa đều bị hại!” Nói xong, Tả Duy Đường không cho bên kia cơ hội nói chuyện, cúp điện thoại.

Hàn Vũ ngó ngó sắc mặt y — đen thùi lùi, phỏng chừng sắp có cuồng phong bão táp!

“Rốt cuộc là sao vậy?” Hàn Vũ hỏi.

“Có người muốn nói cho anh biết, tay người đó đã có thể duỗi tới trên người anh, muốn anh nhanh ra quyết định!” Tả Duy Đường mang theo lửa giận nói.

Hàn Vũ nhíu mày, không quá hiểu được ý tứ trong đó.

Nhưng nếu hết thảy chuyện này đều không làm sai, chính mình chịu tội một tháng chính là nhằm vào mình mà tới, Miêu Thúy Hoa lại thật sự là bạn cũ của Tả Duy Đường, thậm chí nếu là cấp dưới cũ, lại kết hợp với lời này của Tả Duy Đường, vậy làm ra những chuyện này — chỉ có thể là anh trai hoặc chị gái Tả Duy Đường.

“Anh hay chị của anh?” Hàn Vũ nghĩ tới liền hỏi.

Tả Duy Đường kinh ngạc nhìn cậu nhướng nhướng mày, nghẹn một hồi, vẫn trả lời, “Tả Duy Lẫm làm.”

“Anh ta mưu đồ cái gì?” Căn cứ lời Mạc Phàm, không phải gã nên nâng lên một phen sao?

“Thúc giục.” Tả Duy Đường mắt nhìn đằng trước, hộc ra hai chữ.

“Cái gì?” Bọn họ lý giải không giống nhau à? Cậu cảm thấy Tả Duy Lẫm làm vậy ý đồ càng như muốn đẩy Tả Duy Đường ra ngoài! Như thế nào còn có thể là thúc giục?

Tả Duy Đường liếc Hàn Vũ một cái, chủ ý không muốn kéo cậu vào chuyện này đã bị thủ đoạn của một số người triệt để đánh nát, cậu chẳng những bị kéo vào, còn dưới tình huống mình không biết bị người ám hại, càng khiêu chiến giới hạn của y chính là, cùng với việc hại Hàn Vũ, còn lôi kéo anh em từng vào sinh ra tử với y xuống nước.

Nếu để Miêu Thúy Hoa biết y từng phạm vào chuyện ngu xuẩn gì, có lẽ không cần đến y ra tay, chính mình đều tự chỉnh bản thân nửa tàn phế tới thỉnh tội!

Tả Duy Đường nhíu chặt mày, trong lòng phiền não lên tới điểm giới hạn, tức giận nện lên tay lái một phen, thì thào tự nói, “Anh thật đúng là cái gì cũng muốn đúng không? Tôi chờ xem rốt cuộc anh có thể lấy được bao nhiêu!”

Hàn Vũ lắp bắp kinh hãi với động tác cùng trạng thái cảm xúc hóa biểu lộ ra ngoài hiếm có của Tả Duy Đường, cho tới này Tả Duy Đường đều quen đeo lên mặt nạ tự kiềm chế, cho dù lửa giận của y có lớn, cũng chỉ có thể đọc được một ít từ cái trong mắt, cũng chính vì thế, Tả Duy Đường giờ phút này khiến Hàn Vũ giật mình, đồng thời cũng ý thức được, có một số việc, đại khái đã không còn trong phạm vi cậu hiểu biết nữa.

Hàn Vũ đưa tay phủ lên bàn tay siết thành đấm của đối phương, nhẹ nhàng xoa vài cái, mới mở miệng nói, “Em không sao.”

Tả Duy Đường nhìn cậu, hít sau vài cái, cuối cùng khôi phục thái độ bình thường, nhìn Hàn Vũ nói, “Lần này anh không biết, sẽ không có lần sau.”

“!” Hàn Vũ mở to mắt nhìn y, không hiểu.

Tả Duy Đường khẽ cười một chút, cúi người giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó lái xe về nhà bọn họ.

Đợi tới đêm, một màn Hàn Vũ trước đây chưa bao giờ trải nghiệm, được Tả Duy Đường đối đãi như đậu hũ dễ vỡ thật cẩn thận vận động trên giường xong, cậu khôn ngoan ý thức được, cảm xúc cùng lời nói trước đó của Tả Duy Đường, cùng với ôn nhu ôn hòa mới vừa nãy mà y chưa từng học được, thật ra là một loại biến tướng của áy náy và hứa hẹn.

Hàn Vũ nằm sấp xuống cạnh Tả Duy Đường, chân hai người quấn với nhau trong chăn, cậu cảm nhận được sức mạnh truyền tới từ khối thân thể bên cạnh, giọng hòa hoãn nói, “Tả Duy Đường, có phải anh muốn trở lại?”

Trở lại. Trở lại đâu, hai người đều biết.

“Sẽ không.” Tả Duy Đường nghiêng người chống đầu, đưa tay vuốt ve trên lưng Hàn Vũ, trên lưng miệng vết thương mới vết bầm cũ chăng ngang chằng chéo, vừa thấy, nghiệt hỏa trong lòng Tả Duy Đường rất khó dập xuống.

(ngọn lửa tộc ác)

“Vậy anh muốn làm gì?” Hàn Vũ lộ đầu từ trên gối, nhìn y.

“Mắt đền mắt, răng đền răng.” Tả Duy Đường hàm ý sâu xa nói một câu, rồi bày vẻ không muốn nhiều lời nữa.

(*gốc 以其人之道还治其人之身: dịch word by word là ‘lấy đạo đức một người trừng trị lên thân một người’, ý chỉ dùng chính thái độ người nào đó đối xử với mình đối xử với họ lại như vậy)

“………” Hàn Vũ đợi nửa ngày không đợi được câu tiếp theo, mới biết người này còn bày đặt chơi trò giữ bí mật với mình, không khỏi nghẹn khí, lại chôn đầu trong gối.

“Nghẹn chết làm sao giờ?” Tả Duy Đường bật cười kéo đầu đối phương ra.

“Chết thì chết, lòng hiếu kỳ cũng có thể hại chết người!” Hàn Vũ lầm bầm một câu, kéo Tả Duy Đường nằm xuống, sáp sáp bên cạnh y.

Cuối cùng trước khi Hàn Vũ ngủ, trong đầu cậu đột nhiên lướt qua lời cảnh cáo sáng sớm hôm nay Miêu Thúy Hoa nói với cậu, trong đầu cậu chợt lóe linh quang, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy mình nhất định phải nói ra, liền chống lại buồn ngủ, mở mắt nhìn Tả Duy Đường nói:

“Miêu Thúy Hoa kia hôm nay nói với em một đoạn, lúc ấy em không nghĩ cẩn thận, còn hiểu lầm hắn tìm nhầm người, nếu không tìm nhầm người, vậy hắn là bị người hãm hại, chuyện có lẽ không đến nông nỗi như anh nghĩ!”

Nói xong, Hàn Vũ thuật lại một lần lời Miêu Thúy Hoa cảnh cáo mình lúc sáng cho Tả Duy Đường, nói xong, trong lòng đều sáng lên vài phần, hiển nhiên, có vài người, chỉ cao siêu lợi dụng nền tảng tình cảm không tệ lúc trước mà hiện tại lại hơi ít liên hệ giữa Miêu Thúy Hoa và Tả Duy Đường.

Sau đó giả truyền thánh chỉ, hoặc căn bản là nói vớ nói vẩn về quan hệ giữa Hàn Vũ và Tả Duy Đường, mượn tay đối phương chỉnh Hàn Vũ một chút.

Hết thảy chuyện này, hẳn chỉ là vì lung lay Tả Duy Đường, thúc giục y lập tức lựa chọn, đồng thời cũng cố ý bày trận nghi binh, khiến Tả Duy Đường không thấy rõ thế lực của Tả Duy Lẫm đã tới đâu, rốt cuộc, chuyện trong quân đội, có phải gã đã có thể nhúng tay vào không!

Hàn Vũ nói cho Tả Duy Đường các loại phỏng đoán của mình, nói xong, ánh mắt sáng quắc chờ khen thưởng, cảm thấy đây là lần đầu tiên mình hao tốn tư duy làm rõ một việc từ khi sống lại tới nay.

Tả Duy Đường bị bộ dạng tích cực của Hàn Vũ chọc cười, dán tới hôn hôn, không nói cậu có đoán đúng không, chỉ bảo cậu nhanh nghỉ ngơi.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, Hàn Vũ lại nhắm hai mắt, một lát sau, ý thức thanh tỉnh chậm rãi tan đi, một câu từ miệng Tả Duy Đường cũng tan ra trong phòng.

“Mặc kệ thế nào, cũng sẽ không có lần sau…….”
Bình Luận (0)
Comment