Trần Thiên Phú mặt chữ quốc, để râu quai nón, trông rất khí phách.
Hắn ngồi trước một quầy hàng yêu thích ở phố ăn vặt, thong thả uống bia, bình tĩnh nhìn một đồng hương chạy tới báo cáo tình hình.
"Lão Lục xảy ra chuyện gì vậy? Đối phương còn chưa làm chuyện gì xấu mà đã nổi xung đột?"
"Là đối thủ một mất một còn của Lục ca ở Ô thành. Nghe nói Lục ca bị hắn đuổi ra khỏi Ô thành."
Có không ít người đi theo Trần Lục đến Tương Nam, người bên dưới đã nghe ngóng tường tận từ lâu.
Trần Thiên Phú thở dài. Hắn gần năm mươi tuổi rồi, không giống Trần Lục, hùng tâm tráng trí ngày xưa đã bị năm tháng bào mòn, hiện giờ hắn chỉ cầu tài, không muốn tranh đấu gay gắt.
Trần Lục làm đàn em dưới trướng hắn cũng không tệ. Hai bên có thù cũ, chuyện giang hồ thì xử lý theo kiểu giang hồ, hắn cũng không tiện nói gì.
"Nói với Trần Lục, lần này ta cho hắn mượn người giải quyết sự việc, xong việc thì thêm một phần tiền của hắn."
"Vâng." Tên đàn em chạy đi như bay.
Trần Lục đi tới trước mặt Tô Bình Nam, nói bằng giọng điệu hung ác: "Ngươi có hai sự lựa chọn: thứ nhất là ta đánh gãy một cánh tay của ngươi, ngươi dập đầu xin lỗi ta."
Tô Bình Nam nhướn mày hỏi: "Thứ hai là gì?"
Trần Lục tiếp tục nói: "Ta từng nghe ngóng về ngươi, nghe nói gần đây ông chủ Tô rất giàu. Hai mươi vạn, ta sẽ thả ngươi đi."
Phì! Tô Bình Nam phun điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng xuống đất, giọng điệu khinh thường: "Ngươi cũng là kẻ giang hồ lão luyện, ngày đầu tiên ra ngoài đấy à?"
Sắc mặt Trần Lục âm trầm. Lúc nãy nhìn thấy Tô Bình Nam, hắn bị lửa giận lấn át lý trí, chỉ muốn giết chết kẻ mình hận nghiến răng nghiến lợi ở ngay trước mặt này. Bây giờ bình tĩnh lại, hắn không thể không đối mặt với một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Đó là Tô Bình Nam rất giỏi đánh nhanh.
Tô Bình Nam nhìn ra hắn do dự, lập tức động thủ.
Tô Bình Nam nhanh như điện, dứt khoát đâm que xiên sắt trong tay vào cổ Trần Lục.
Đã ra tay thì phải tàn nhẫn, đây là tác phong từ trước tới giờ của Tô Bình Nam. Hắn vừa ra tay, mấy người Tiểu Trang lập tức ra tay theo. Mấy hán tử phía sau Trần Lục không ngờ mấy người này lại dũng mãnh như thế, vậy mà ra tay trước.
Trần Lục cũng phản ứng cực nhanh, thân hình lùi về sau, đồng thời quăng y phục vắt trên cánh tay trái về phía Tô Bình Nam, con dao trong tay phải đâm thẳng vào bụng đối phương. Hắn hét to: "Giết bọn hắn!"
Tô Bình Nam nghiêng người né tránh, vung tay trái đánh mạnh vào tai phải của Trần Lục. Trần Lục chỉ cảm thấy đầu ong ong như bị búa sắt nện trúng, mắt nổ đom đóm.
Được đà lấn tới, Tô Bình Nam linh hoạt ngồi xuống, né tránh đại hán cầm dao chém xuống, sau đó trở tay đâm mạnh xiên sắt. Que xiên sắt vẫn còn vương độ ấm đâm phập vào đùi đại hán kia.
Đại hán kêu gào thê thương thảm thiết. Tiểu Trang theo sau, sát ý trong ánh mắt như ngưng tụ thành thực chất, cũng dùng que xiên sắt trong tay đâm vào cổ đại hán không chút do dự.
Đại hán thật sự sợ hãi, những người này điên rồi, đối phương muốn giết mình. Hắn bất chấp bắp đùi đau đớn, lấp tức lăn xa chiến trường.
Tiếng quát mắng và tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau, nhưng đại hán không xông vào nữa. Những người này điên rồi, bọn hắn thật sự muốn lấy mạng người.
Tô Bình Nam bám riết Trần Lục, hoàn toàn không cho hắn cơ hội vung dao. Tay trái túm lấy bàn tay phải cầm dao của đối phương, tay phải điên cuồng đấm vào mặt Trần Lục. Mặt hung ác trong nội tâm đã bị sự điên cuồng kích thích, bộc phát ra ngoài. Mặt Trần Lục đã biến dạng không nhìn ra hình người, máu tươi trào ra, toàn thân xụi lơ ra đó.
Đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam ra tay toàn lực sau khi trùng sinh, hắn kinh ngạc phát hiện ra bất kể sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều tăng lên rất nhiều. Trần Lục giỏi đánh đấm, nếu là cái Tô Bình Nam đánh một trận thành danh ở ga tàu hỏa Ô thành thì tuyệt đối không dễ dàng giải quyết đối phương như vậy.
Giờ không phải là lúc nghĩ mấy chuyện này. Ánh mắt Tô Bình Nam càng thêm hung ác, hắn túm tay phải của Trần Lục, thúc mạnh đầu gối vào cổ tay đối phương.
Nếu không thể cứu vãn thì dứt khoát làm việc tuyệt tình luôn, Tô Bình Nam muốn phế bỏ bàn tay ăn cơm của Trần Lục!
Tiếng nứt xương rợn người vang lên, xương trắng lòi ra ngoài. "Á!" Trần Lục đã hôn mê chợt tỉnh lại vì đau đớn.
"Bảo người của ngươi dừng tay, không thì ta sẽ đánh gãy hai tay hai chân của ngươi, đời này ngươi phế luôn."
Giọng điệu Tô Bình Nam lạnh như băng, hắn cầm cánh tay khác của Trần Lục lên.
"Tất cả dừng tay!"
Trần Lục sợ vỡ tim, hắn có thể nhìn ra thái độ nghiêm túc trong ánh mắt của Tô Bình Nam, lập tức hô to.
Bốn người Tiểu Trang đều bị thương không ít, dựa lưng vào nhau thở hổn hển. Phe Trần Lục cũng khó coi, sáu bảy người đều toàn thân đẫm máu.
"Còn đi được không?"
Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn Trần Lục ngã ra đất: "Một ngang một dọc, ta vẫn đứng."
Trần Lục chẳng khác gì một con chó chết, hắn biết lần này mình hoàn toàn tiêu đời rồi, mặt xám mày tro gật đầu.
Tô Bình Nam nhìn mấy hán tử khác, tựa như đang hỏi trong im lặng.
Mấy người kia nhìn Trần Lục rồi lại nhìn Trần Thiên Phú trong đám đông, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tô Bình Nam có kinh nghiệm phong phú cỡ nào chứ, hắn lập tức chú ý tới Trần Thiên Phú, nhìn chằm chằm đối phương vài phút. Từ đầu đến cuối Trần Thiên Phú đều trưng ra vẻ mặt vô cảm. Tô Bình Nam gật đầu với hắn rồi mới dẫn người đi, không quay đầu lại.
"Tam thúc, ngươi đừng qua đó. Đám người ngoại tỉnh kia là mãnh long hỗn thế, người tứ hải khuất phục rồi."
Một nữ tử thanh y tóc ngắn, thân hình không thua kém Lý Lạc Nhiên thả điện thoại xuống, nhìn theo bóng lưng Tô Bình Nam xa dần bằng ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Gió nhẹ thổi qua, chiếc huy hiệu cảnh sát bên eo nữ tử lóe sáng.