Trong nhóm Tô Bình Nam, Tiểu Trang bị thương nặng nhất, vùng dưới bụng bị chém một đường dài ba tấc, máu chảy không ngừng.
Một tên đàn em khác dùng vải trắng quấn chặt vết thương để máu chảy chậm lại.
Vẻ mặt Tô Bình Nam lạnh tanh, hắn biết là không thể đi bệnh viện. Chuyện giang hồ thì giang hồ giải quyết, nếu đi bệnh viện thì nhà nước nhất định sẽ can thiệp. Mặc dù không phải hắn báo án, nhưng hắn không thể bỏ rơi người này.
"Vì sao không gọi điện thoại từ sớm? Ta đã hỏi thăm tình hình lúc ấy, suýt chút nữa là có người chết đó ngươi biết không?"
Một lão nhân không giận tự uy có mái tóc hoa râm vỗ bàn, quát tháo nữ tử thanh y.
"Tam thúc, người chết thì sự việc mới ầm ĩ, mới có thể tóm gọn mẻ khối u ác tính kia.
Nữ tử thanh y có khuôn mặt trang nhã, mặt mày như họa, vậy mà lại thốt ra lời nói vô tình nhất.
"Ngươi điên rồi, sao ngươi xứng với bộ y phục trên người?" Phó cục trưởng Nhan của Lục Phiến Môn Thành phố Tương Nam nhìn cháu gái mình, phẫn nộ quát.
Nhan Thanh Y bỗng đứng phắt dậy, gương mặt xinh đẹp xanh mét: "Ta điên rồi, cái ngày Lâm Tử chết, ta đã điên rồi."
Dứt lời, Nhan Thanh Y đặt súng lục và huy hiệu cảnh sát lên bàn, giận dữ nói với tam thúc của mình: "Chứng cứ, chứng cứ, cái gì ngươi cũng đòi chứng cứ. Nhiều người trông thấy người chết như vậy mà không tính là chứng cứ ư?"
Phó cục trưởng Nhan tức giận chỉ tay vào cháu gái mình: "Cho nên ngươi cứ bàng quan nhìn người vùng khác bị bắt nạt, cho nên ngươi không gọi điện, chờ sự việc trở nên ầm ĩ có đúng không? Ngươi điên thật rồi." Lão đầu tử nổi giận đùng đùng, thu hồi đồ vật trên bàn, giọng nói dịu lại: "Sắp Tết rồi, ngươi được nghỉ phép sớm. Nghỉ ngơi vài ngày rồi tính tiếp."
Ánh mắt Nhan Thanh Y không yếu thế chút nào: "Đám người ngoại tỉnh kia không phải hạng lương thiện gì, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta sẽ theo dõi bọn hắn."
Phó cục trưởng Nhan lắc đầu, không đồng ý với cách nói của cháu gái mình. Hắn biết đám Trần Thiên Phú gian xảo, độc ác, nham hiểm. Đám người ngoại tỉnh kia là mãnh long hỗn thế, chỉ cần không chịu thiệt lớn thì chắc chắn sẽ không truy cứu tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn bất lực khoát tay với Nhan Thanh Y. Ngươi muốn làm gì thì làm, dù sao thì ta cũng chẳng quản được ngươi.
Trong một khách sạn nhỏ, Tô Bình Nam thuần thục lục lọi đống đồ mới mua về.
"Cồn nồng độ cao, kim khâu, bông, băng gạc..."
"Ừm, tốt."
Tô Bình Nam gật đầu hài lòng. Giờ này rồi mà vẫn có thể kiếm đủ mấy thứ này, đúng là chẳng dễ dàng gì.
"Chịu đựng nhé!"
Tô Bình Nam nhét một cái khăn vào miệng Tiểu Trang, thong thả cất lời: "Ra ngoài kiếm cơm, đổ máu là chuyện bình thường. Chút đau đớn này mà ngươi cũng không chịu được thì sau này cứ an phận thủ thường cho rồi."
Tô Bình Nam có uy vọng bậc nhất trong lòng những người trẻ tuổi này. Tiểu Trang nghe vậy, nét mặt trở nên nghiêm túc, người căng cứng, nghĩ thầm: "Cho dù đau chết, mình cũng không thể mất mặt trước Hồng Bào ca."
Đời trước Tô Bình Nam sống lang thang phiêu bạt, rất giỏi xử lý vết thương ngoài da. Lúc nãy, trên đường trở về, hắn đã kiểm tra vết thương của Tiểu Trang. Vết thương trông có vẻ đáng sợ, nhưng không tổn thương đến nội tạng. Hắn thở phào, không chết là được, chỉ đau tí thôi.
Dùng ba cốc cồn nồng độ cao mới rửa sạch miệng vết thương của Tiểu Trang. Tiểu Trang cắn khăn phát ra tiếng ken két, nhưng thật sự không rên một tiếng.
Tô Bình Nam vỗ vai Tiểu Trang tỏ ý khen ngợi. Gia hỏa này khá lắm, cả cách đối nhân xử thế lẫn năng lực làm việc đều không tồi, là một đại tướng.
"Vết sẹo này sẽ theo ngươi cả đời." Tô Bình Nam nói đùa, động tác rất nhanh và cũng rất vững, kim khâu không ngừng xỏ qua da thịt. Khi hắn khâu xong, sắc mặt Tiểu Trang đã tái nhợt, toàn thân kiệt sức như thể sắp ngất xỉu.
Nghe thấy Tô Bình Nam nói đùa, Tiểu Trang cũng thả lỏng: "Nam nhân mà, sợ gì vết sẹo?"
Tô Bình Nam châm một điếu thuốc rồi nhét vào miệng Tiểu Trang, mỉm cười bảo: "Vết sẹo này không tồi, ít nhất cũng có thể nhắc nhở ngươi rằng có nhiều thứ phải dựa vào hai bàn tay mới lấy được." Nói đến đây, hắn cầm chiếc chìa khóa xe trên bàn lên, nhìn Tiểu Trang đang run rẩy vì kích động, sau đó cười ha hả ném cho đối phương, cũng chẳng quan tâm Tiểu Trang có bắt được không.
Trước ánh mắt nóng bỏng của ba người còn lại, Tiểu Trang gắng gượng không rên lấy một tiếng, bắt được chiếc chìa khóa. Băng gạc vừa mới quấn xong lại thấm đỏ.
Tô Bình Nam đi đến bên cửa sổ phòng, nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài, nhả ra một vòng khói vừa to vừa tròn.
Đêm nay rất gian nan, nếu đối phương có hành động thì nhất định sẽ ra tay vào tối nay.
Trần Thiên Phú nhìn Trần Lục đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, sắc mặt âm trầm cầm điện thoại lên: "Lão tam, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có quen một người tên là Tô Bình Nam ở Ô thành không?"
Gần như cùng lúc đó, Nhan Thanh Y cũng nói vào điện thoại: "Hôm nay có một đám người xảy ra xung đột với Trần Thiên Phú ở nơi phố xá sầm uất. Giúp ta điều tra biển số xe này của tỉnh Thiên Nam các ngươi."
"Ừm, được, ta chờ tin tức của ngươi."
Tô Bình Nam cũng không ngủ, chuyện hôm nay đã kích thích sâu đậm tới hắn rất sâu. Hắn nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nhất thời hơi thất thần.
Trước kia hắn chỉ muốn kiếm tiền, có một đám huynh đệ bán mạng vì hắn, song ở vùng khác hắn chỉ có thể liều mạng.
"Mình phải trở thành một nhân vật tai to mặt lớn."
Đây là mục tiêu mới của hắn. Ở kiếp trước, Mã baba có võ lực như thế nào? Tô Bình Nam có thể một tay bóp chết tám tên, nhưng hắn có dám không?
Sức ảnh hưởng xã hội, lần đầu tiên từ này xuất hiện trong đầu Tô Bình Nam.