Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 50 - Dùng Bữa

Ở bất kỳ đâu trên thế giới này, nhân vật tai to mặt lớn phải thỏa mãn một trong hai điều kiện sau.

Có quyền, hoặc là có tiền.

Chuyện trên đời rất phức tạp, cũng rất đơn giản, Tô Bình Nam hiểu đạo lý này.

Trưa hôm sau, rốt cuộc Tô Bình Nam cũng được gặp Lý Lạc Nhiên.

Dung mạo và thân hình hoàn mỹ của nàng vẫn khiến người ta kinh tâm động phách. Tô Bình Nam nhìn bạn gái của mình đang ấm ức đứng bên cạnh ba mẹ như con chim cút, trong mắt đong đầy tình ý.

Nhạc Dương Lâu là nhà hàng có lịch sử hàng trăm năm, món ngon rượu thơm. Lý phụ và Lý mẫu là người độ lượng, cũng giữ thể diện cho con heo trộm mất cải trắng nhà mình.

Ngoài Lý phụ và Lý mẫu ra, còn có tiểu cô Lý Nhiêu của Lý Lạc Nhiên. Dung mạo của Lý Nhiêu giống Lý Lạc Nhiên tới bảy tám phần, chẳng qua thân hình mặn mà hơn.

Lý Nhiêu là người đặc biệt nhất trong Lý gia. Năm 89 nàng đi Mỹ quốc, bây giờ về nước tự mở một công ty luật. Với khuôn mặt như thiên sứ và thủ đoạn cứng rắn, nàng đã gây dựng nên một mảnh trời của riêng mình. Người Lý mẫu nhờ giám định đồ trang sức mà Tô Bình Nam tặng Lý Lạc Nhiên chính là nàng.

Tô Bình Nam đến dự tiệc một mình. Bởi vì đám Tiểu Trang đều bị thương đổ máu, cho nên hắn dứt khoát để cả đám ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Ngay từ lúc bắt đầu bữa tiệc, Lý Lạc Nhiên đã bày tỏ thái độ, khoác tay lên cánh tay trái của Tô Bình Nam, ngồi sát bên cạnh hắn. Bộ ngực săn chắc ép sát vào cánh tay Tô Bình Nam, làm cho Tiểu Hồng Bào trước nay luôn bình tĩnh bỗng hoảng hốt.

"Tiểu Tô, đây là một món ăn nổi tiếng của Tương Nam chúng ta, ngươi nếm thử đi. À phải rồi, Tiểu Tô à, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Lý phụ nở nụ cười, bắt đầu hỏi bóng hỏi gió.

"Ba mẹ ta đều là nông dân, năm nay Bình Nam hai mươi tuổi." Tô Bình Nam có sao nói vậy, trả lời rất lưu loát.

Lý mẫu nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tô Bình Nam, lo lắng Lý Lạc Nhiên tìm bạn học đến diễn kịch. Trẻ thế này thì làm gì có tiền mua những thứ kia?

"Ta không phản đối các ngươi yêu đương, nhưng ngươi phải nói cho ta biết những món trang sức này có phải ngươi mua cho Nhiên Nhiên không?"

Tô Bình Nam hơi kinh ngạc, thì ra vấn đề nằm ở đây. Hắn nhìn Lý Lạc Nhiên, đối phương ngượng ngùng le lưỡi.

"Là ta mua cho Lạc Nhiên, điều này không cần nghi ngờ. Ta bước chân ra ngoài xã hội kiếm sống sớm, vận khí không tệ nên kiếm được ít tiền."

Tô Bình Nam thong thả trả lời.

Lý Nhiêu vẫn luôn im lặng không nói gì, hiện tại nàng càng lúc càng hứng thú với thằng cháu rể hờ này. Ánh mắt của nàng rất độc, từ tư thế ngồi và lời lẽ của thanh niên trẻ này có thể thấy hắn có sự chín chắn và khí thế không khớp với tuổi tác.

"Ta trực tiếp gọi ngươi là Bình Nam được chứ?" Lý Nhiêu phát hiện thấy mỗi lần chàng trai trẻ này bị gọi là Tiểu Tô sẽ nhíu mày đầy bối rối, bèn dứt khoát sửa cách xưng hô.

"Được ạ, như vậy thì thân thiết hơn." Tô Bình Nam nhìn nữ tử giống Lý Lạc Nhiên đến bảy tám phần, thầm hiểu vị tiểu cô này mới là cửa ải khó khăn nhất.

"Tư thế ngồi của ngươi như cọp chầu rồng cuộn, sống lưng thẳng tắp, xem ra là người quen ra lệnh. Vết chai ở khớp tay không giống chịu khổ, mà hẳn là đánh võ mà có. Tóm lại, có lẽ ngươi có năng lực mua, nhưng e là tiền của ngươi có lai lịch bất chính. Lạc Nhiên là một tiểu nữ hài, ngươi cần gì phải hại nàng?"

Khả năng quan sát Lý Nhiêu hết sức kinh người, chỉ ra điểm mấu chốt.

Tô Bình Nam nhìn Lý Lạc Nhiên bằng ánh mắt yêu chiều, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có sợ không?"

Đôi mắt đẹp của Lý Lạc Nhiên tràn đầy kiên định, nàng lắc đầu với thái độ vô cùng nghiêm túc.

Tô Bình Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lý Nhiêu: "Xã hội là nơi ăn thịt người, không cần nói nhiều ngươi cũng hiểu đạo lý này. Một dân quê dưới tầng chót lăn lộn giang hồ, đương nhiên không thể mềm lòng nương tay. Từ trước tới giờ ta không thích biện minh, nhưng hôm nay vì Lạc Nhiên, ta chỉ giải thích một lần."

Lý phụ và Lý Nhiêu đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được nỗi lo lắng trong mắt đối phương. Thanh nhiên trẻ tuổi trước mặt chững chạc đến đáng sợ, đây không hẳn là chuyện tốt đối với Lạc Nhiên.

Tô Bình Nam nói tiếp: "Hiện tại ta đang làm ăn ở Ô thành tỉnh Thiên Nam, có thể nói việc kinh doanh không nhỏ. Nhưng ta đảm bảo mỗi đồng tiền ta kiếm được đều trong sạch. Hơn nữa, ta rất tin tưởng bản thân có thể tiếp tục gặt hái thành công."

Lý mẫu xen lời: "Giờ các ngươi vẫn còn trẻ, ta không phản đối các ngươi yêu đương. Nhưng Lạc Nhiên nhà chúng ta tốt nghiệp sẽ xuất ngoại, tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Các ngươi đừng đắm chìm quá sâu thì hơn."

"Mẹ, ta không muốn xuất ngoại." Lý Lạc Nhiên cất lời.

Lý mẫu lắc đầu: "Cả đời rất dài, khi còn trẻ phải cố gắng nâng cao bản thân, chuyện này ngươi đã hứa với ta. Giờ không phải là lúc ngươi giở tính trẻ con."

Tô Bình Nam cười khẽ, ngăn cản Lý Lạc Nhiên còn muốn lên tiếng. Hắn nói: "Ta không phản đối nàng xuất ngoại, chẳng phải vẫn còn hai năm sao?" Hắn nói đến đây thì dừng lại, dịu dàng nói với Lý Lạc Nhiên: "Ngươi vẫn không tin tưởng ta. Bất kể ngươi đi đến đâu, ta đều có thực lực sát cánh bên ngươi."

Lý Nhiêu mỉm cười, thân thiết bảo mọi người dùng bữa. Ban đầu nàng đã đánh giá cao thanh niên trẻ này, bây giờ xem ra hắn chỉ là một người trẻ tuổi kiếm được ít tiền, không biết trời cao đất rộng mà thôi.

Tô Bình Nam nghiêm túc nhìn Lý Lạc Nhiên đang ấm ức bên cạnh: "Các vị trưởng bối yên tâm, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm thế giới phồn hoa. Ta chưa bao giờ nói khoác."

Lý Lạc Nhiên làm gái ngoan suốt hai mươi năm, thật sự là đã đắm chìm trong bá khí của Tô Bình Nam. Nghe hắn nói vậy, nàng lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Bình Nam quay sang nhìn Lý Nhiêu: "Ta xin giới thiệu lại một lần nữa. Ta là Tô Bình Nam, người Thiên Nam, năm nay hai mươi tuổi, ông chủ của công ty Cẩm Tú."

Bình Luận (0)
Comment