Trong phòng Ngâm Hoan cầm trong tay cái muỗng trúc múc nước từ con suối bên
cạnh vào bầu nước, lại thêm một muỗng vào chén đối diện, "chàng nếm thử
đi."
Tô Khiêm Mặc nhìn ly nước màu xanh lục trong vắt, cầm lấy cái ly nhấp một miếng, "Ta phải đi về."
Ngâm Hoan ngẩn ra, nhẹ nhàng buông cái muỗng xuống, "Ừ."
Tô Khiêm Mặc mở to hai mắt không thể tin nhìn nàng, nói, "Nàng chỉ có phản ứng như thế này sao?"
Ngâm Hoan nở nụ cười, "Vậy muốn ta nói như thế nào nữa, mọi sự đều nghe theo chàng sao?"
Tô Khiêm Mặc mím mím môi, "Ta đi lần này có lẽ nửa năm đến một năm mới về."
Ngâm Hoan gật gật đầu, "Ta sẽ tự chiếu cố thật tốt."
Tô Khiêm Mặc đột nhiên có chút ủy khuất, ngẩng đầu nhìn nàng, Ngâm Hoan tiện đà nói, "Chờ chàng trở lại."
Tô Khiêm Mặc trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, chính là cái người
trước mắt dù không cao bằng hắn, nhưng ứng xử mọi chuyện đều rất trầm
ổn, khiến hắn ngày càng muốn đến gần.
"Lần này ra đi, ta muốn
thay Lục thúc lãnh binh tiến đánh Bắc đồ." Thật lâu sau, Tô Khiêm Mặc
nói ra ý tưởng trong lòng, Ngâm Hoan lúc này mới thay đổi thần sắc, tấn
công Bắc đồ, đây là chuyện mà từ trước tới giờ Đại Huy chưa bao giờ có,
cho tới bây giờ đều phòng ngừa quân Bắc đồ tấn công là chính mà thôi.
"Chàng có từng nghĩ tới vì sao lúc trước kể cả có phụ thân nhưng Lục tướng
quân cũng chưa từng xuất binh tấn công không." Ngâm Hoan nhìn hắn, chỉ
có thấy được khuôn mặt kiên trì của hắn, nhưng từ trong đáy lòng nàng
lại đồng ý lối nói của hắn, chỉ có tấn công bắc đồ, mới thật sự là hoà
bình lâu dài của Đại Huy, dân chúng Dương quan mới không cần chịu khổ
nữa, hằng năm cũng không cần có nhiều binh lính phải xa nhà nữa, nhưng
để thực hiện được việc này vô cùng gian khó.
"Đó là do bọn họ
không hiểu biết nhiều về địa hình Bắc đồ, chỉ cần chúng ta có thể nắm
giữ được số lượng núi thành trong truyền thuyết, chúng ta chắc chắn
thắng lợi." Tô Khiêm Mặc trong mắt lóe ra tia rạng rỡ quang mang, giống
như là thắng lợi sắp tới.
"Khi nào thì chàng đi?" Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, nếu là hắn có kế hoạch lớn như vậy, vì sao nàng lại không ủng hộ hắn đây.
"Bảy ngày sau liền lên đường." Tô Khiêm Mặc nhìn gương mặt tiều tuỵ vì học
quy củ, đau lòng nói, "Nàng hãy tự chiếu cố thật tốt, về sau mẫu phi
nàng sẽ không lại làm khó dễ nàng nữa."
"Chàng nói gì với vương
phi vậy?" Ngâm Hoan tò mò hỏi, Tô Khiêm Mặc đáy mắt thoáng hiện lên tia
lúng túng, đề cao âm lượng nói, "Còn có thể nói cái gì nữa, đây chính là thánh chỉ của hoàng thượng, mẫu phi không được tùy ý làm khó dễ nàng,
nếu là làm khó dễ nàng dĩ nhiên là kháng chỉ!"
"thật như vậy sao?"
"Đúng vậy!" Không biết là do hắn chột dạ hay không, Tô Khiêm Mặc nhanh chóng
đáp trả, âm thanh không ý thức lại tăng lên một chút.
Ngâm Hoan
lòng đầy nghi hoặc, nếu đúng như hắn nói, thì chuyện này hẳn là sẽ khiến Bát vương phi càng thêm bất mãn chứ, tại sao có thể dễ dàng thỏa hiệp
như vậy, nhưng do Tô Khiêm Mặc thề son sắt, Ngâm Hoan cũng liền không
hỏi nữa, hắn nói sẽ an bài tốt, nàng cũng nên tin tưởng hắn mới đúng.
Hai người ngồi đợi thật lâu trong quán trà thì Cố Dật Tín mới mang Mạnh thị trở lại. Để tăng cường sức thuyết phục của bọn họ khi đi ra ngoài ,
Mạnh thị trong tay còn cầm cây trâm vàng tìm thấy trong tiệm vại, Cố Dật Tín cầm lấy hai cái vò mứt trái cây, Ngâm Hoan nếm thử một chút, trong
nháy mắt liền nhíu lông mày, "Đại ca, mua mứt trái cây chua như vậy là
để ai ăn vậy."
"Chị dâu muội thích ăn cái này, ta liền mua về”.
Cố Dật Tín cầm một miếng mứt bỏ vào trong miệng cũng liền nhíu mày, vẻ
mặt nhả ra cũng không được, nuốt cũng không xong, chua ê cả răng.
Tô Khiêm Mặc vui vẻ, cũng cầm lấy một miếng nếm một chút, trực tiếp phun
ra, Mạnh thị đứng đó nhìn thấy vẻ mặt của ba người họ, nghi ngờ cầm một
miếng nếm thử, "Không có bán nhầm a, chính là mùi vị này, đâu có chua
lắm đâu."
Ngâm Hoan nhìn nàng ăn liền vài miếng, vội vàng ngăn
trở nàng, "Đại tẩu, cái này không thể ăn nhiều." Tiện đà hỏi nhỏ bên tai nàng, "Chị dâu, tiểu nhật tử của tẩu chậm bao nhiêu ngày ròi?"
"Chắc là hai ba ngày gì đó, làm sao vậy?" Mạnh thị hơi đỏ mặt nhẹ nhàng hồi
đáp, Ngâm Hoan nhìn vò mứt quả chua ê răng kia, "Đại tẩu muội nghĩ tẩu
nên nhờ đại phu xem mạch thôi, mứt quả chua như vậy, tẩu lúc trước đâu
có thích đâu."
"Có thể ta cũng không biết là chua a." Mạnh thị
nhìn thoáng qua trượng phu, vừa liếc nhìn Tô thiếu gia, trong lòng đột
nhiên hiểu ý tứ của Ngâm Hoan, "Thật sự là chua lắm sao?"
Ngâm
Hoan nghiêm túc gật đầu, "Đại tẩu, chúng ta nên nhanh đi về đi." Sau khi thỉnh Trần đại phu bắt mạch xác nhận nàng mới yên tâm đây, "Vò trái cây kia, tẩu cũng không nên ăn nhiều, trái cây muối không tốt."
Cùng Tô Khiêm Mặc chia tay tại cửa tiệm trà, lên xe ngựa xong, Ngâm Hoan còn dặn dò phu xe lái xe ổn một chút, trở lại Cố phủ, Mạnh thị sai một nha
hoàn đi mời Trần đại phu, khi Ngâm Hoan trở về Tử Kinh viện, thì tin tức tốt cũng vừa kịp truyền tới.
Nàng đến thư phòng của phụ thân,
trên bàn sách còn đầy những quyển sách chưa được sửa sang kiểm kê lại,
Ngâm Hoan lấy ra mấy quyển, lật mấy tờ giấy, nàng cũng nên vì hắn làm
chuyện gì đó.
Đến giờ ăn tối, trên dưới Cố phủ đều biết cái tin
tức tốt này, Mạnh thị gả vào Cố phủ không đến một năm, rốt cục có bầu,
nếu chiếu theo lời của lão phu nhân thì Mạnh thị thân thể được điều
dưỡng tốt, nên dễ dàng mang thai hơn rất nhiều.