Mùa đông đã đi, mùa
xuân về ấm áp, đảo mắt đã cuối tháng tư, hoa đào trong sân đã rơi hết,
Cố phủ phòng giữ con gái lớn nhất, đại tiểu thư thứ xuất của Nhị lão gia Cố Ngâm Y đã mười hai tuổi, đến tuổi làm mai, trước đây cũng có nhiều
người cầu hôn vì cái danh hàm Cố quốc công này. Nàng tuy là đại tiểu thư Cố gia nhưng hôn sự dĩ nhiên không thể so sánh với đích nữ con vợ cả Cố Ngâm Nguyệt được, vì thế nhị phu nhân cũng do dự rất lâu, nàng là thứ
nữ đầu tiên xuất giá cũng không thể chọn nơi quá thấp được.
Cố lão phu nhân đề nghị mang nàng đi ra ngoài nhiều một chút giao tiếp với các phu nhân nhà khác, tự nhiên có thể có chọn được người thích hợp, cô ngươi gia thường thành thân sau khi cập kê, khoảng mười sáu mười bảy là được, nếu sinh con quá sớm không tốt cho thân thể.
Vì vậy
nhờ phúc của tỷ tỷ mà các tiểu thư trong Cố phủ cũng thường được Nghiêm
thị và Phương thị dẫn ra ngoài gặp gỡ các phu nhân tiểu thư phủ khác,
Mộc thị không rảnh để dẫn theo Ngâm Hoan với lại dùng thân phận quả phụ
của nàng cũng không thích hợp thường xuyên ra ngoài, Ngâm Hoan đương
nhiên liền phó thác cho Nhị phu nhân, đi cùng với những tiểu thư của Tam phòng bằng tuổi nàng, khi nhà nào có yến tiệc gì thì nhóm tỷ muội này
đều được đi theo.
Cố Ngâm Y rất điềm tĩnh,
Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Nguyệt cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa,
hầu hết thời gian là nàng đọc sách, đôi khi cũng nói một hai câu với bọn Ngâm Hoan.
Cố gia cô nương đều cao hơn rất nhiều, phải nói tại Lâm An thành nổi bật nhất là Cố gia Nhị tiểu thư
cùng Tam tiểu thư, Nhị tiểu thư Cố Ngâm Sương xinh đẹp động lòng người,
Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt thì thân phận cao quý, xinh đẹp chói mắt.
Ngâm Hoan đối với vị đại tỷ này thật sự chưa quen thuộc, bởi vì trí nhớ kiếp trước mới biết nàng là tiểu thư đầu tiên của Cố phủ xuất giá, cho nên
chỗ gả đến cũng không tệ lắm, sau khi cưới cuộc sống không tồi, thường
xuyên về thăm nhà, khi nàng còn sống tại Cố phủ cũng thấy nàng trở về
mấy lần, mà chồng nàng rất cưng chiều nàng.
"Đại tỷ, tỷ đọc sách của Trần lão sư sao?" Nhìn bên ngoài chán rồi Ngâm Hoan bắt chuyện cùng nàng, Cố Ngâm Y ngẩn người một chút, để sách xuống gật
gật đầu, "Đã lâu rồi tỷ chưa đi nữ đường, thỉnh thoảng cũng xem lại."
"Muội cũng hay đọc sách của Trần lão sư nhưng quyển này hình như muội chưa có đọc qua, tỷ có thể cho muội mượn vài quyển như vậy không?" Người khác
không biết chứNgâm Hoan biết rõ, dựa theo tình hình sau này của Cố Ngâm Y không tệ a.
"Được, Thất muội muội thích thì hoan nghênh đến." Cố Ngâm Y ngẩn người, gật đầu cười nói đồng ý.
"Tỷ còn có thời gian rảnh rỗi để đọc sách sao, tỷ cũng chuẩn bị gả cho
người ta rồi mà." Cố Ngâm Nguyệt ngồi một bên có cảm giác bị vắng vẻ,
đối với Ngâm Hoan nàng không muốn nói chuyện với nàng. Ngay từ đầu đã
chán ghét nàng ta, từ một thứ nữ mà trở thành đích nữ, địa vị hôm nay
của nàng cũng không kém bản thân , điều này làm cho nàng cảm thấy địa vị độc nhất vô nhị của mình tại Cố phủ bị uy hiếp.
Cũng có thể do những sự kiện về sau, nàng cũng không quá chán ghét Thất muội nhát gan cả ngày cười hì hì nữa, nhất là khi nàng nói cho bản thân biết chuyện tình đã phát sinh trong ngày hội đèn lồng mười lăm. Ngâm Nguyệt
tự mình phái người đi tra xét, quả nhiên phát hiện Hà Tâm vẫn còn ở Lâm
An, ở một nơi khá tốt, nàng liền liên tưởng tới những lúc Hà Tâm nói
giúp cho Ngâm Sương và dĩ nhiên nàng cũng nghĩ tới chiêu vu oan giá hoạ
kia.
Dựa vào sức tưởng tượng phong phú của nàng, nàng thậm
chí cảm thấy lúc bị đám đông xô đẩy kia cũng là trò của Ngâm Sương, nếu
không làm sao lại trùng hợp như vậy, chính mình té ra đất làm trò cười
cho thiên hạ, mà Nhị tỷ lại ở trong ngực Bành biểu ca.
Chính
thống tiểu thư có sự kiêu ngạo của chính thống của tiểu thư, nàng quyết
định làm không ra chuyện vô sỉ như Cố Ngâm Sương, vì vậy nàng chỉ truyền ra ngoài thật chi tiết chuyện Lục thiếu gia mang quà đến Cố phủ tặng
nàng ta, không là nàng ta thích biểu ca sao, nàng chính là không để cho
nàng thực hiện được, để nàng ta cùng Lục gia công tử có ái muội mới tốt.
Cố Ngâm Nguyệt vừa nói lời này ra, không khí lại lại trầm mặc lần nữa, đối với nàng mà nói đây là kết quả tương đối hài lòng, hoặc là chỉ nói chủ
đề nàng cảm thấy hứng thú, hoặc là cái gì cũng không nói.
Đến phủ Viên thượng thư, sau khi xuống xe ngựa, Nghiêm thị cùng Phương thị
hai người mang theo các nàng vào Viên phủ, Viên phu nhân vội vàng tới
chiêu đãi khách, đem tất cả mọi người an bài trong lầu các mới vừa xây,
chỉ cần hướng mắt ra ngoài là có thể thấy đình mới xây trên hồ. Trong
đình to như vậy có xây những con đường nhỏ để khi nào khách nhân mệt có
thể ngồi đó vừa hóng mát vừa cho cá ăn.
"Nhị tỷ, chúng ta đi
xuống đi, hoa nở trong hồ, thật là đẹp." Cố Ngâm Liên không kháng cự
được trước cảnh sắc của hồ. Tam phòng lần này đi cùng Phương thị là Nhị
tỷ và Ngũ muội, Ngũ muội hôm nay là cực kỳ cao ngạo, một mình nàng đi
cũng có chút sợ, chỉ có thể năn nỉ Cố Ngâm Sương đi cùng.
"Thất muội, nếu không chúng ta cùng đi nha." Cố Ngâm Sương quay đầu nhìn về phía Ngâm Hoan, cười mời nàng đi cùng.
Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Y cười nói thật vui, nhìn thoáng qua đình giữa hồ kia có không ít người, lắc đầu, " Nhị tỷ muội không đi, các tỷ đi đi, muội
ngồi ở đây được rồi."
"Đại tỷ cần phải đi nhiều một chút chứ, sao tới đây mà ngồi mãi một chỗ vậy." Cố Ngâm Sương ý tứ nói với Cố
Ngâm Y, "Nhị phu nhân cùng mẫu thân đều ngồi ở dưới lầu, chúng ta không
nên ngồi ngây ngốc ở đây."
Thuyết phục được Cố Ngâm Y thì
thuyết phục đám người kia dễ hơn, một đám người đi xuống lầu đến đình
giữa hồ, tìm một chỗ trống trong đình ngồi xuống, lúc này gió xuân từ từ thổi đến ấm áp, trong hồ có rất nhiều loại hoa sen, lúc này cách hoa
sen nở rộ, bất quá cũng có vài tránh đi sớm, nhóm tỷ muội nhanh chóng
tản ra xung quanh.
"Nhị tỷ tỷ lại đây xem nè." Cố Ngâm Liên
hướng về phía Cố Ngâm Sương ngoắc, âm thanh không nặng không nhẹ nhưng
khiến nhiều người chú ý, Cố Ngâm Họa ngồi ở trong đình, liếc các nàng
một cái, khinh thường nói, "Ngạc nhiên sao."
"Ngũ tỷ, tại sao tỷ không qua." Ngâm Hoan cảm thấy từ sau khi Cố Ngâm Họa bị thương ở
mặt, con người thay đổi rất nhiều, Cố Ngâm Họa nhàm chán nhìn đàn cá
trong hồ bơi qua bơi lại quay đầu lại nói với nàng, "Trong nhà chúng ta
không phải là không có ao hoa sen, có cái gì tốt mà nhìn chứ."
Tiếng cười của Cố Ngâm Liên hấp dẫn một số tiểu thư, một nhóm ba đến năm tiểu thư đi đến bên này, trong đó cũng có người Mộc gia, mắt Mộc Y Lâm thấy
được Ngâm Hoan, rất nhanh chạy tới, thân mật bổ nhào vào trong ngực Ngâm Hoan, "Biểu tỷ, tại sao tỷ không tới nhà muội nữa, muội nhớ tỷ muốn
chết."
"Tại sao bọn muội cũng tới đây?" Ngâm Hoan cười sờ sờ
tóc của nàng, trẻ con càng lớn thêm một tuổi thì càng dễ thương, cả
người tròn lẳn như củ sen khó trách ca ca nàng thường xuyên chọc nàng.
"Mẫu thân dẫn chúng ta tới, Đại ca bọn họ cũng tới, đợi lát nữa muội dẫn tỷ
đi tìm bọn họ." Mộc Y Lâm đến bên cạnh Ngâm Hoan nói với một người trong nhóm của nàng, "Hứa tỷ tỷ, muội ở nơi này chơi cùng biểu tỷ, tỷ không
cần đi theo muội nữa đâu."
Ngâm Hoan ngẩng
đầu nhìn lên, cảm thấy nàng kia có chút quen mắt, nhất là ánh mắt kia,
ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nhớ lại, đây không phải là người đứng phía
sau Mộc đại phu nhân mà lúc trước đi Mộc gia chúc tết sao.