Trong lúc đó ánh mắt
nàng nhìn Ngâm Hoan tràn đầy khinh thường, còn tại sao khinh thường rõ
ràng như thế, Ngâm Hoan cảm thấy có chút không giải thích được, nhưng
trực tiếp đối diện với ánh mắt như vậy thì thật không thoải mái chút
nào. Ngâm Hoan thấp giọng hỏi, "Y Lâm a, muội nói cho biểu tỷ biết, cô
nương này là gì với Đại phu nhân?"
"Nàng là con gái của muội muội Đại bá mẫu, Đại bá mẫu nuôi tỷ ấy bên người, bởi
vì cha mẹ nàng đều qua đời rồi, rất đáng thương." Mộc Y Lâm đơn thuần,
dĩ nhiên không thể hiểu được nỗi khó xử của biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu,
Ngâm Hoan có thể hiểu được lí do nàng ta nhìn mình với ánh mắt khinh
thường.
Không đợi Ngâm Hoan nói thêm nữa,
Hứa Tình U liền mở miệng, "Y Lâm, mẫu thân muội lúc nãy nói muội phải đi theo tỷ, nếu không đi lạc làm sao."
Cùng
ngồi bên cạnh Ngâm Hoan là Cố Ngâm Y cũng cảm thấy ánh mắt tràn đầy địch ý của nàng ta, nàng nhẹ nhàng kéo Ngâm Hoan một chút, "Thất muội biết
Hứa cô nương sao."
Ngâm Hoan lắc lắc đầu,
"Không biết, lúc muội theo mẫu thân về Mộc gia chúc tết có gặp qua nàng
ta một lần thôi, muội không rõ lắm."
Tại
sao Cố Ngâm Y cảm thấy ánh mắt nàng ta tràn đầy địch ý, Cố Ngâm Nguyệt
ngồi một bên lại không ưa, đi ra ngoài chơi ngươi đưa vẻ mặt thúi đó cho ai xem, không khách khí chút nào đáp trả nàng ta, biểu tiểu thư mà
thôi, có gì ghê gớm chứ.
Hứa Tình U giật
mình, tại sao vị tiểu thư kia của Cố gia lại nhìn mình như vậy, Mộc Y
Lâm cũng không theo mình, ôm Ngâm Hoan lắc đầu, "Muội không đi đâu, tỷ
đi chơi đi, mẫu thân đang ở trên lầu, nếu biết muội ngồi chơi với biểu
tỷ sẽ không nói gì đâu, biểu tỷ đi với mấy tỷ kia đi, đừng kéo theo
muội, muội mỏi chân rồi ."
Hứa Tình U trong lòng thầm mắng ba tiếng Bạch nhãn lang, chính mình ở Mộc phủ đối với
nàng nịnh nọt mọi cách, lại không bằng một biểu tỷ mới gặp một hai lần
mà cũng không phải biểu tỷ ruột thịt, bất mãn với Ngâm Hoan lại tăng một một ít.
"Hứa tiểu thư, ta có đắc tội gì
với tiểu thư không sao ngươi lại nhìn ta như vậy, Ngâm Hoan cũng chỉ gặp tiểu thư một lần mà thôi." Ngâm Hoan cười nói, ôm Mộc Y Lâm không muốn
buông ra, Hứa Tình U thu khó chịu lại đáy mắt, nói với Mộc Y Lâm, "Vậy
muội ở đây chơi, không được đi loạn, tí nữa tỷ sẽ trở lại kiếm muội."
"Y Lâm, Hứa cô nương ở Mộc phủ bao lâu rồi?" Luôn có người có địch ý với
nàng, Ngâm Hoan trong lòng cũng không thoải mái, cầm lấy trái cây đưa
cho nàng hỏi.
"Tỷ ấy ở nhà muội nhiều năm rồi, có một ngày
muội còn nghe Đại bá mẫu hỏi muội có thích nàng làm biểu tỷ của muội
không, nàng là thân thích của Đại bá mẫu cũng không phải thân thích của
muội, làm sao thành biểu tỷ của muội được." Mộc Y Lâm nãi thanh nãi khí
nói, Ngâm Hoan lại nghe rõ, có thể làm biểu tỷ của tiểu thư Mộc gia thì
ra đó chính là người mà Mộc đại phu đã từng muốn để mẫu thân nhận làm
con thừa tự Hứa cô nương, như vậy nàng mới có thể trở thành biểu tỷ của
Mộc Y Lâm.
Trở thành tiểu thư Cố phủ cùng thân phận tiểu thư
ăn nhờ ở đậu tại Mộc gia phải nói có chênh lệch rất lớn, Ngâm Hoan nhìn
bóng lưng của nàng, hoá ra đây là nguyên nhân mà nàng ta căm thù mình
sao?
Chẳng lẽ Cố phủ sẽ cho phép mẫu thân nhận một đứa nhỏ bên ngoài không có quan hệ huyết thống làm con thừa tự sao.
Ngâm Hoan dẫn Mộc Y Lâm chơi ở trong đình một hồi rồi đưa nàng trở lại lầu
các, khi nàng trở lại đình thì không thấy bọn Ngâm Sương đâu cả.
Nghiêm thị sai người đến dẫn Ngâm Y đi giao tiếp với các phu nhân khác, trong
đình chỉ còn lại Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Họa, cũng không lâu lắm, bọn
người Hứa Tình U quay trở lại, "Cố tiểu thư, Y Lâm đâu?"
"Ta
đưa nàng về bên Nhị cửu mẫu rồi Hứa tiểu thư." Ngâm Hoan khách khí nói,
nhóm tiểu thư này đều đến từ Huệ An thành, nàng không biết người nào cả
.
"Không phải ta đã nói chờ ta trở lại dẫn nàng về sao, Cố tiểu thư làm như vậy
khác nào nói với Nhị phu nhân ta không chăm sóc nàng cẩn thận sao." Hứa
Tình U đột nhiên làm khó dễ, Ngâm Hoan liền giật mình, lập tức đứng lên, "Hứa tiểu thư nói đùa, nếu như ngươi đi mãi không trở lại, chẳng lẽ ta
và biểu muội cứ ngồi đây chờ người sao vả lại ta dẫn Y Lâm về thì liên
quan gì đến việc Nhị cửu mẫu nói ngươi chăm sóc không tốt Y Lâm chứ."
"Ngươi kêu Nhị cữu mẫu thật là thuận miệng ha, thật đúng là không biết xấu hổ, chẳng có chút huyết thống nào mà làm như thân thuộc lắm." Hứa Tình U ỷ
vào lợi thế chiều cao đột nhiên cúi đầu nói vào tai nàng, Ngâm Hoan nở
nụ cười, thấp giọng trả lời, "Mặc dù không có liên hệ huyết thống, thì
nàng cũng là Nhị cữu mẫu của Cố Ngâm Hoan, dù Hứa tiểu thư muốn gọi cũng không được gọi a."
"Ngươi!" Hứa Tình U trợn mắt nhìn nàng,
mặt có vẻ giận, nàng là Hứa gia đại tiểu thư, mẫu thân nàng là tiểu thư
danh môn, phụ thân có tiền đồ vô lượng, nàng là đại tiểu thư con vợ cả,
nàng có tiền đồ thật tốt, bởi vì cha mẹ không may mất sớm nàng mới phải
ăn nhờ ở đậu, sống mà xem sắc mặt người khác.
Sống mấy năm
tại nhà dì lúc nào nàng cũng phải dè dặt, về sau khi dì nàng hỏi nàng có nguyện ý là con thừa tự cho Cố gia không nàng dấy lên hy vọng, mà này
niềm hi vọng không duy trì được bao lâu liền bị người trước mắt làm tan
vỡ.
"Hứa tiểu thư, mặc dù hôm nay hài tử của mẫu thân không
phải là ta thì ngươi cũng không có bất kỳ hi vọng nào để trở thành hài
tử Cố gia, ngươi họ Hứa, ngươi cùng Cố gia không có bất kì liên hệ huyết thống nào cho nên Cố gia sẽ không đồng ý để một đứa nhỏ khác họ làm hài tử Cố gia đâu”.Ngâm Hoan tiếp tục nói, nhìn sắc mặt Hứa Tình U dần dần
chuyển thành trắng, khóe miệng giương cao, cười vui vẻ, được rồi nàng
thừa nhận là nàng cố ý.
"Cố tiểu thư, cùng
lắm ngươi chỉ là con vợ kế thôi, có gì mà dám kiêu ngạo vậy." Qua nửa
ngày, Hứa Tình U nắm chặt quả đấm nói ra.
"Đúng nhưng chỉ là trong quá khứ thôi." Ngâm Hoan gật gật đầu, Hứa Tình U
trừng mắt nhìn nàng, còn muốn nói thêm cái gì, Cố Ngâm Họa vốn đang ngồi trong đình đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên này, "Thất muội, có âm
thanh gì khó nghe vậy, ồn ào huyên náo giống như tiếng côn trùng khiến
ta không thể ngủ được."
"Ngũ tỷ, tỷ ngủ
tiếp đi." Ngâm Hoan xem nhẹ vẻ mặt tức giận của Hứa Tình U, quay đầu lại nhìn Cố Ngâm Họa cười nói, Cố Ngâm Họa che miệng nhẹ nhàng ngáp một
cái, miễn cưỡng đỡ tay vịn, liếc qua Hứa Tình U, "Ta đang buồn ngủ, hôm
nay, lại bị các ngươi đánh thức."
"Hứa tiểu thư, Ngũ tỷ ta khó ngủ, hay là chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi?"
Ngâm Hoan cười thành ý mười phần, Hứa Tình U hừ một tiếng, xoay người
rời đi.
Cố Ngâm Họa giống như chưa tỉnh
ngủ, nàng không nặng không nhẹ hướng về phía Hứa Tình U rời đi mở miệng
nói, "Sao nàng ta lại bỏ đi, tức giận hả?"