Vào thời gian này thì Ngâm Hoan vội vàng thương lượng cùng sư phụ chế tạo đồ trang sức đeo
tay làm cách nào để khắc hoa đào một cách sống động nhất, Mộc thị thấy
nàng kinh doanh tốt, trong lòng cũng cao hứng, về phần hôn sự của Lục
thế tử cuối năm ngoái, nàng cũng giống như Ngâm Hoan, không thèm để ý.
Đầu tháng tư, hoa đào đã tàn hết, trong thành Lâm An lại ồn ào chuyện đính
hôn của Bành gia, chuyện này khiến hầu hết các cô gái thích Bành Mậu Lâm đau lòng, hắn đính hôn, mà đối tượng đính hôn là con gái dòng chính của Nhan Hầu gia, Nhan Thanh Du.
Tin tức
này loan ra, chúng cô nương vô cùng thương tâm, không vì cái gì khác mà
thương tâm vì dung mạo bình thường của cô nương đó, một người bình
thường như vậy thì dựa vào cái gì có thể sóng vai cùng Bành thiếu gia.
Bành Mậu Lâm có bao nhiêu thương tâm Ngâm Hoan cũng không rõ ràng lắm, nhưng Cố Ngâm Nguyệt có bao nhiêu thương tâm thì Ngâm Hoan thấy hết, nàng đã
liên tục hai ngày ăn không ngon, người gầy một vòng lớn.
Đại khái trong miệng những tiểu thư kia câu đầu tiên nói ra là: Ta có chỗ nào kém hơn nàng ta chứ.
Kiếp trước hôn sự của Bành Mậu Lâm cũng là sự kiện chấn động một thời gian,
thân phận dòng chính nữ Nhan Hầu gia là hiển hách, nhưng với dung mạo
bình thường đó thì cực kì không xứng đôi cùng Bành Mậu Lâm. Lúc ấy không biết có bao nhiêu tiểu thư trách trời oán đất, đến nỗi trà không thiết
uống cơm không thiết ăn.
Cố lão phu nhân thấy vậy giận Ngâm Nguyệt không nên thân, sau đó tự mình bái phỏng vài lão hữu, sau khi hôn sự của Bành Mậu Lâm định ra không bao lâu thì
hôn sự của Cố Ngâm Nguyệt cũng rất nhanh được định xuống.
Ngâm Hoan cảm khái thủ đoạn cùng khí phách của Cố lão phu nhân, thế nhưng bà cam lòng cho Cố Ngâm Nguyệt lấy chồng ở xa, mặc kệ Nghiêm thị khóc cầu
xin như thế nào, Cố lão phu nhân vẫn cứng rắn không có để ý, chờ mọi
người định thần lại thì hai vị tiểu thư Cố gia đã đính hôn, hơn nữa còn
đều là lấy chồng ở xa. Lúc ban đầu hôn sự của Đại tiểu thư Cố gia Cố
Ngâm Y là do người khác đến cầu hôn, mà mối hôn sự của Cố Ngâm Nguyệt,
là Cố lão phu nhân một tay tác thành.
Mà Cố Ngâm
Sương cũng còn mấy tháng nữa là tới tuổi đính hôn, trong Lan Tâm viện,
Phương thị không nhanh không chậm lật tờ danh sách các ứng cử viên, con
gái lớn của Tam phòng này, phải chọn như thế nào a.
"Không bằng cũng cho Nhị tiểu thư lấy chồng xa đi phu nhân." Ma ma đứng sau
lưng đề nghị, Phương thị khép danh sách lại lắc đầu, "Không được, với
chức vụ của lão gia, hôn sự của Ngâm Sương sẽ không tốt bằng Đại tiểu
thư, nhưng cũng phải không quá kém."
"Nhị tiểu thư là đứa nhỏ đầu tiên của lão gia, nếu chọn chỗ quá thấp thì mấy tiểu thư phía
sau sẽ bị ảnh hưởng" mama nói ra nỗi băn khoăn trong lòng Phương thị,
nàng cũng không có tận lực đè thấp hôn sự của Ngâm Sương. Tam phòng
nhiều tiểu thư như vậy, nếu dựa theo quy củ, người đầu tiên nhất định là phải gả khá hơn một chút, như vậy bọn muội muội phía sau mới có thể
thuận lợi hơn một chút, nếu không hôn sự sau này càng khó khăn hơn.
"Vậy cũng phải dựa vào danh tiếng Cố gia." Phương thị thở dài một hơi, lúc
trước quyết định gả nàng vào Cố gia, người Phương gia đều cảm thấy đây
là mối hôn sự tốt. Tại vì lúc đó Cố gia còn có lão quốc công chống đỡ,
Cố gia đại lang cũng vừa mới lập được chiến công, lúc đó Cố phủ phong
quan vô hạn ngay cả hôn sự với Tam phòng cũng thất rất tốt, nhưng khi gả vào cái nhà này mới biết được, một khi trụ cột xảy ra chuyện, cả nhà
liền không ngăn nắp như bên ngoài nhìn thấy được.
"Ma ma
chuẩn bị vài thứ đi, ta đi một chuyến qua chỗ Lão phu nhân." Phương thị
đứng dậy, nàng vốn không thích Tiền di nương, Nhưng Tam phòng này nhiều
tiểu thư như vậy, hôn sự của các tỷ tỷ cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Dật
Triết, nàng chỉ có một đứa con trai này.
Đang lúc trên
dưới Cố phủ nhốn nháo vì chọn hôn sự cho các tiểu thư Cố gia đến tuổi
đính hôn, tảng sáng một ngày nọ trước cổng Cố phủ đột nhiên xuất hiện
hai người quần áo rách rưới, lần nữa làm cho ngọn sóng trong Cố gia lại
nổi lên.
Mọi người cùng chào đón cực phẩm em trai lên sàn nào
Cố lão phu nhân nhìn một lớn một nhỏ quỳ ở phía dưới, người lớn còn sạch
sẽ một chút, đứa nhỏ thì mặt mũi dính đầy tro bụi, khiến bà nhìn không
rõ bộ dáng gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Hỉ, "Đi mời Đại phu nhân
đi đến."
Từ lâu đã có người đến báo cho nàng, nói là hình như có
một đôi mẹ con khất cái đến phủ, đến Cố gia nhận thân, hộ vệ giữ cửa
thấy các nàng dơ bẩn muốn đánh đuổi đi, nàng kia liền hô to nói là nàng
mang theo hài tử tìm đến Cố gia Cố đại lang.
Sáng sớm
người đi đường chưa nhiều, nàng kia kêu la như vậy khiến ai đi ngang qua cũng đều nhìn lại, nàng kia còn từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật
nói đây là tín vật của Cố Đại lang, bà tử thấy vậy không dám tự làm chủ, đem nàng ta vào chính viện.
Trong phòng im ắng một mảnh, nàng kia chỉ gắt gao ôm đứa con trai, trong ngực còn ôm theo một bọc
đồ, Mộc thị tới rất nhanh, nhìn hai người đang quỳ kia, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay lại hướng Cố lão phu nhân vấn an, "Mẫu thân, ngài tìm
con có chuyện gì ạ?"
"Sáng sớm có hai người đến đây, nói
là người thân của Đại lang." Mộc thị liếc nhanh nữ nhân và hài tử kia,
chờ Cố lão phu nhân nói tiếp, "Nàng nói là nàng mang theo hài tử tới tìm chồng."
Mộc thị lông mi nhảy dựng, "Ngoài
con ra Đại lang không có người đàn bà nào khác, trước đây cũng không có
người nào tới tìm chàng, bây giờ chỉ sợ lại gặp người lừa đảo thôi."
"Ta không có nói láo, ta không có nói láo, Đại lang đâu, chàng đang ở đâu,
cho chàng ra gặp ta đi, ta mang theo Dật Thiên đến đây." Nữ nhân kia vừa nghe Mộc thị nói như vậy, ôm hài tử nhìn khắp phòng, trong miệng lẩm
bẩm, Cố lão phu nhân nghe được hai chữ Dật Thiên này, đôi mắt vốn híp
lại nay lại mở rộng ra vài phần.
"Cố
gia Đại gia đã qua đời, Đại lang trong miệng ngươi đã chết từ năm năm
trước rồi." Mộc thị đối lời nàng nói không có chút nào mất bình tĩnh,
chỉ là mở miệng nhắc nhở nàng ta.
Nàng
kia thẳng tắp nhìn lại, nhìn chằm chằm vào Mộc thị, đột nhiên lao về
phía nàng, quỳ gối trước mặt của nàng dập đầu mấy cái rồi ngẩng đầu lên, "Thưa phu nhân, thưa phu nhân, phu nhân, Đại lang nói ta có gì khó khăn có thể tới Cố phủ tìm ngài."
Đem bàn
tay nâu đen kia nắm lấy y phục của Mộc thị, Tư Kỳ vội vàng đi đến muốn
đem tay của nàng đẩy ra, nhưng nữ nhân kia sức lực rất lớn, kéo như thế
nào đều kéo không ra, Cố lão phu nhân ra hiệu nha hoàn tiến lên hỗ trợ,
ba người hợp lực lại mới đem nữ nhân kia kéo ra, gương mặt kia vốn không nhìn rõ do khói bụi, lúc này nước mắt tung hoành, trông vô cùng nghẹn
ngào thương tâm.
Mộc thị cúi đầu nhìn
chỗ bẩn ở làn váy, gương mặt bình tĩnh thoáng hiện tia không vui, ngẩng
đầu nói với Cố lão phu nhân, "Mẫu thân, một người nông thôn dã phụ, ngay cả Đại lang qua đời cũng không biết lại mang đứa bé đến đây giả danh
lừa bịp, hay là đuổi ra ngoài, miễn cho quấy nhiễu mẫu thân."
"Chậm đã." Lúc Tư Kỳ đang muốn dẫn người đi xuống, Cố lão phu nhân mở miệng
ngăn lại, nàng thấy đứa nhỏ nhào vào ngực nữ nhân kia, giọng nói chậm
lại một chút, "Ngươi nói đứa nhỏ này gọi Dật Thiên?"
"Hắn gọi Dật Thiên, là Đại lang đặt tên, Đại lang nói hắn phải nhận tổ quy
tông mới được mang họ Cố." Nữ nhân kia ôm hài tử thật chặt, giống như sợ mất đi hắn vậy.
"Ngươi từ đâu đến mà
có gan lừa gạt hả, lại dám dùng danh nghĩa của Đại gia mà lường gạt, tên Dật Thiên há lại để cho ngươi tuỳ tiện gọi sao!" Sắc mặt Mộc thị trong
nháy mắt run run, cái tên này là Đại lang vì nàng đặt cho đứa con trai
chết non của hai người, làm sao có thể làm cho một dã phụ nông thôn này
tùy ý lấy ra lường gạt.
"Ta không có
gạt người, ta không có gạt người, đây mới thật là hài tử của Đại lang,
là hài tử của con trai lớn Cố phủ Cố Vũ Lang, không tin ngươi xem đây,
ta còn có tín vật mà Đại lang đưa cho của ta, ta không có gạt người." Nữ nhân kia từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp không còn nhìn rõ, mở
ra, bên trong là một khối ngọc bội sạch sẽ.
Mộc thị đang muốn trách cứ, trong tích tắc nhìn thấy ngọc bội, nàng giật
mình, khối ngọc bội kia nàng quá quen thuộc, giống như là từ một khối
ngọc thạch thượng hạng làm ra, nàng có hai khối, ban đầu là chuẩn bị cho hai đứa bé của nàng.
Cố lão phu nhân đem phản ứng
của Mộc thị thu vào trong đáy mắt, đối với mama sau lưng phân phó, "A
Hỉ, mang nàng đi xuống tắm rửa sạch sẽ đi."
Mộc thị
ngồi ở đó hoảng hốt một lát, đợi khi người hầu dẫn mẹ con hai người kia
tắm rửa sạch sẽ quay lại, nàng cùng với Cố lão phu nhân đều ngây người.
Đứa bé kia nhút nhát rúc vào lòng của nữ nhân bên cạnh, đôi mắt ti hí tò mò nhìn quanh phòng, lúc nó thấy Cố lão phu nhân lại giật mình rụt trở về, mà bộ dáng nho nhỏ kia, cùng Cố Vũ Lang khi còn bé thật giống kinh
người.
Cố lão phu nhân vốn là bình tĩnh nay lại có
cảm giác vô cùng kích động, chẳng lẽ đây mới thật là hài tử Đại lang lưu lại bên ngoài sao!
Mộc thị lúc này không biết nội
tâm liên tục thay đổi của Cố lão phu nhân, nàng thấy nàng kia sau khi
thay đồ tắm rửa sạch sẽ, ngược lại nổi lên vài phần tư sắc, giống vẻ đẹp hàm súc uyển chuyển của cô gái phía nam, nếu là cùng mình so sánh thì
là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau.
"Ngọc bội kia, có thể cho ta nhìn một chút không." Mộc thị thất thần một lúc, mở miệng nói.
Nàng kia tựa hồ cũng không điên khùng không làm khó, nàng ta đưa hộp ngọc kia cho Tư Kỳ, có vẻ mong đợi chân thật.
Mộc thị lại lần nữa mở cái hộp kia ra, lấy bên trong ngọc bội ra, cầm trên
tay, cái cảm giác ôn nhuận ngọc thạch này rất giống nhau, giống như làm
từ một khối ngọc ban đầu, lúc còn sống Đại lang còn nói, ngọc này rất ly kỳ, để cho hài tử thường xuyên mang theo, rất tốt cho sức khoẻ.
"Vãn Đình, ngọc này đúng là của Đại lang sao?" Cố lão phu nhân không có phát hiện ra vẻ mong đợi trong giọng nói của mình, Mộc thị đóng nắp hộp lại, để cho Tư Kỳ trả lại cho nàng, "Nàng ta có phải là người của Đại lang
hay không thì con không rõ, bất quá con dâu cũng có hai khối ngọc giống
vầy."
Nữ nhân kia cẩn thận đem cái hộp giấu trong
lòng, nhìn Mộc thị thành khẩn nói, "Phu nhân, Đại lang thường thường
nhắc tới phu nhân, nói phu nhân là người vợ tốt, Thanh Thu còn thấy qua
bức hoạ của phu nhân, cho nên mới nhận ra phu nhân."
Nữ nhân kia đem hài tử kéo đến trước mặt Mộc thị, "Đại lang nói hai người
không có hài tử, đứa bé này coi như là ông trời ban ân, chàng nói thời
cơ thích hợp sẽ đến dẫn chúng ta trở lại, để hắn nhận tổ quy tông, nhưng ta chờ đến năm năm rồi mà không thấy chàng quay lại, một mình ta thực
tại không có cách nào nuôi lớn hài tử, chỉ có thể một đường ăn xin đến
Lâm An."
Cái nữ nhân gọi là Thanh Thu kia vừa nói vừa khóc, Mộc
thị nhìn đứa bé kia, khoảng năm sáu tuổi rồi, trông không phải rất gầy
gò, làn da trắng tinh không giống như bộ dáng nếm qua nhiều đau khổ.
Nàng ta nói dẫn hài tử đi ăn xin để đến Lâm An nhận tổ quy tông sao, Mộc thị giễu cợt cười một tiếng, "Ngươi thấy qua bức hoạ ta thì sao, ngọc
bội tuy quý những cũng có thể làm giống nhau được, ngươi làm sao chứng
minh đứa nhỏ này là của Cố gia Đại lão gia."
Cố lão phu
nhân càng nhìn đứa nhỏ càng vướng vào tâm ma, đối với việc con trai lớn
không có đứa nhỏ nào vài chục năm qua, Cố lão phu nhân đã rất tiếc nuối, nếu là đứa bé này thật sự là con của con trai bà lưu lại bên ngoài, cho dù là ngoại thất thì làm sao, hắn là huyết mạch duy nhất của con trai
bà lưu lại trên đời a.
"Ta biết rõ mạo
muội làm vầy sẽ khiến lão phu nhân cùng phu nhân đều không tin tưởng,
nhưng đúng là Đại lang đã cứu ta, còn dàn xếp chỗ ăn ở cho ta. Ta biết
rõ trong lòng người Đại lang nhớ thương đều là phu nhân, nhưng ta nghĩ
có thể vì Đại lang sinh hài tử thì ta không có gì tiếc nuối, mỗi lần
chứng kiến hắn đối với hài tử của nhà khác lộ ra ánh mắt hâm mộ, Thanh
Thu đã cảm thấy cho dù là phá hủy cuộc đời của mình cũng muốn báo đáp
Đại lang." Nữ nhân kia nói rất êm tai, tới chỗ động tình còn lã chã rơi
lệ.
Đem chuyện Cố Vũ Lang cùng nàng gặp
nhau khi nào, cứu nàng khi nàng bán mình chuộc cha ra sao, an trí chỗ ăn chỗ ở cho nàng ta như thế nào, còn thường xuyên tới đó thăm nàng, thậm
chí ngay cả hắn khi nào xuất binh, khi nào trở về Lâm An đều nói rõ ràng rành mạch.
"Năm năm trước lần cuối ta
gặp Đại lang là lúc mới sinh Dật Thiên, Đại lang đánh thắng trận nên
phải về Lâm An, trước khi đi chàng đem ngọc bội này cho ta, nói là hắn
lưu lại cho hài tử, chàng cũng lưu lại bạc để ta nuôi hài tử thật
tốt, chờ thời điểm thích hợp chàng sẽ dẫn mẹ con ta về, một mình ta
nuôi hài tử đợi chàng suốt năm năm mà không có chút tin tức gì, hài tử
lớn dần, đã đến tuổi đi học mà ta không thể nuôi nổi, chỉ có thể mang
theo hắn một đường tìm đến Lâm An, hi vọng hắn có thể ở Cố gia nhận tổ
quy tông, cũng coi như không phụ lòng Đại lang."
Năm năm trước, chính là sinh nhật Cố lão phu nhân hắn trở về vào ban đêm,
Mộc thị nghe nàng nói rất nhiều chi tiết mà ngoại nhân không biết, dần
dần có chút không yên.
Làm sao nàng có thể
chấp nhận được chuyện Đại lang giấu nàng nuôi dưỡng ngoại thất bên
ngoài, còn để nữ nhân này sinh hạ một đứa con trai, tình cảm phu thê
bao nhiêu năm, hai người nắm tay nhau vượt qua biết bao trở ngại, chẳng
lẽ thật sự không bù nổi chuyện hài tử sao?
Mộc thị không tin, nhưng Cố lão phu nhân tin.
Đứa bé kia cùng Đại lang khi còn bé thật sự quá giống.
Cố Vũ Lang đã chết rồi, hắn không thể đứng ra giải thích bất kỳ chuyện gì, trước mắt chuyện mà nữ nhân này nói ra, từng chữ từng câu đều có sức
thuyết phục, kể cả những sở thích nhỏ nhặt của Cố Vũ Lang, thế nhưng
nàng cũng nói đúng. Ngọc bội kia cùng bức họa đối với Cố lão phu nhân mà nói đã không quan trọng, đối với việc nàng nói đúng thói quen và sinh
hoạt của Đại lang, chuyện mà không phải người bên gối thì không biết
được, đã có độ tin cậy cao với bà.
"Chỉ bằng vào lời nói của một mình ngươi thì ta vẫn không thể tin được đây
là hài tử của Đại lang, “A Hỉ, an bài chỗ ở cho các nàng, chờ đã điều
tra xong nói sau." Sau khi kích động, Cố lão phu nhân vẫn giữ lại được
một chút lý trí, mở miệng phân phó nói.
A Hỉ mang các nàng đi xuống, Cố lão phu nhân thấy Mộc thị không nói gì, ôn nhu nói:
"Vãn Đình a, con cũng trở về đi, chờ đã điều tra xong thì nói tiếp, nếu
không phải thì ta nhất định sẽ không tha thứ, nhưng nếu thật là hài tử
Đại lang, con cũng không thể nào nhắm mắt để hắn lưu lạc bên ngoài phải
không?"