Chuyện này dây dưa đến nửa đêm, trên dưới Cố phủ đền bàn tán xì xào về việc
Đại lão gia có con trai bên ngoài, trong lúc đó nha hoàn bà tử khắp nơi
đều truyền là đứa nhỏ này cùng Đại lão gia khi còn bé rất giống nhau.
Trong lúc nhất thời mọi người đều nhận định đứa nhỏ này nhất định là Đại lão gia con trai.
Trong Tử Kinh viện, Mộc thị từ
trong ngăn tủ tìm ra này hai khối ngọc bội lúc trước Cố Vũ Lang chuẩn bị cho bọn nhỏ, cảm giác khi chạm vào nàng vẫn không quên, giống như đúc
cảm giác chạm vào mảnh ngọc kia. Đứng một bên Tư Kỳ nhìn thấy mà bận
tâm, từ hôm qua khi trở về phu nhân vẫn ở trạng thái này, không khóc
không nói, nàng chỉ không ngừng sờ qua từng món từng món lễ vật mà lão
gia tặng cho nàng.
"Phu nhân, đứa nhỏ kia chắc chắn
sẽ không phải là hài tử lão gia, lão gia đối với phu nhân tình thâm
nghĩa trọng như vậy, lão gia sẽ không thể nào làm ra loại chuyện như
vậy."
Mộc thị lắc lắc đầu, "Người đều không còn, sao
còn làm những chuyện này quấy nhiễu chàng chứ." Mỗi một vật Cố Vũ Lang
tặng cho Mộc thị, nàng vẫn giữ gìn thật tốt, quay đầu nghĩ lại, nàng
chưa từng hối hận khi lấy hắn, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện này.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Ngâm Hoan dựa vào cửa thở hổn hển, trên đầu đồ trang sức rối loạn với nhau, "Mẫu... mẫu
thân."
"Con chạy vội vã như vậy làm cái gì." Mộc thị thấy khuôn mặt nàng đầy mồ hôi, phân phó Tư Kỳ đi bưng nước đến.
Sáng sớm hôm nay Ngâm Hoan mới biết được chuyện hai vị khách mới đến Cố phủ
này, nàng không tin phụ thân lại là người nuôi ngoại thất bên ngoài,
huống chi ở kiếp trước, Đại lão gia Cố gia Cố Vũ Lang sau khi chết cũng
không người nối dõi, bất luận là năm năm sau hay là mười năm sau đều
chưa từng xuất hiện chuyện nhận cha nhận chồng này, hai người đột nhiên
xuất hiện này nhất định là có vấn đề.
"Mẫu thân, đứa nhỏ
kia khẳng định không phải là hài tử của phụ thân, ngài nhất định phải
tin tưởng phụ thân." Ngâm Hoan vội vàng mở miệng, trên đường tới đây,
nàng tinh tế suy nghĩ về kiếp trước. Ban đầu nàng ở Tử Kinh viện làm
bạn với Cố Ngâm Sương lâu như vậy đều chưa từng nghe nói qua bất cứ
chuyện gì tương tự như chuyện lần này, bất quá khi đó quyền quản gia Cố
gia đã không còn ở trên tay Mộc thị.
Mộc thị sờ sờ mặt Ngâm Hoan, "Chỉ bằng vào xuất thân của các nàng thì làm sao đó lại là hài tử của phụ thân được."
"Đúng ạ." Ngâm Hoan ngưng thần một chút, nếu đây là một âm mưu thì.,,
Cho dù ai cũng có thể tin tưởng chuyện này nhưng Ngâm Hoan thì không, cho
dù nàng sống lại, trí nhớ của kiếp trước vẫn ở trong đầu, sự thật là phụ thân vẫn không người nối dõi, tại sao hôm nay đột nhiên lại có hài tử
tới Cố phủ nhận cha, vậy thì nhất định đây là âm mưu hướng về mẫu thân.
"Nếu là lão phu nhân điều tra rồi nói đứa bé kia là hài tử của phụ thân thì
sao ạ." Ngâm Hoan ấp úng nói, "Phụ thân không có ở đây, làm sao có thể
chứng minh được."
"Mặc dù đứa bé
phải hay không, mẫu thân cũng sẽ không cho hắn vô cửa." Mộc thị âm thanh mềm mại lại tràn đầy kiên định, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Ngâm Hoan, từ
góc độ Ngâm Hoan nhìn sang, phảng phất có thể chứng kiến ánh sang phát
ra từ trên mặt của kiên định của nàng, có phải vì tín nhiệm của nàng với phụ thân mới có thể cho nàng niềm tin vô điều kiện như vậy.
(Trong truyện này mình rất thích tình yêu của cặp mẫu thân phụ thân NH nha,
tình yêu của họ rất đẹp, đẹp từ lúc thiếu niên tới trung niên, hai người đều hy sinh cho nhau rất nhiều. Trong thời đại phong kiến có người nào
kiên trì không lấy vợ lẽ, không thông phòng, không thiếp thất đâu, dù
cho mẫu thân NH không sinh được con trai thì sao, ông vẫn kiên trì tới
cùng, cùng bà vượt qua bao thử thách. Chỉ là ông trời không công bằng
khiến một trong hai người phải đi trước, nhưng niềm tin vào tình yêu của họ vẫn còn aaaaaa. Cảm thán a)
Trở lại phòng mình, Ngâm Hoan ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy trong hộp gỗ
có tiếng cào, nàng sai Tập Noãn mở cái hộp ra, trân châu đen đột nhiên
rất hưng phấn bò qua bò lại, còn không ngừng dùng móng vuốt cào vách gỗ
bên trong, phát hiện trên nắp hộp có ánh sáng, đột nhiên cả thân thể
nhào tới vách hộp gỗ, muốn bò lên trên.
Ngâm Hoan cầm lấy gậy vén nó trở về, trân châu đen liền bám vào gậy không
buông, còn muốn từ cây gậy bò ra ngoài, Ngâm Hoan tỉ mỉ nhìn thì phát
hiện bụng của trân châu đen lớn hơn rất nhiều, nàng đậy nắp hộp lại hỏi
Tập Noãn, "Buổi sáng người cho nó ăn chưa?"
"Còn chưa cho ăn đâu tiểu thư." Ngâm Hoan cảm thấy có chút kỳ quái, trong
ngày thường nó đều lười hoạt động cũng không thèm để ý người khác, tại
sao hôm nay lại hưng phấn như vậy.
"Chẳng lẽ là ngã bệnh?" Nuôi trân châu đen được mấy năm, Ngâm Hoan cũng không
phát hiện nó xảy ra vấn đề gì, bộ dáng khác thường như hôm nay là lần
đầu tiên, tên kia rốt cuộc tặng con nhện gì vậy !
"Tiểu thư." Thanh Nha đi vào nhà, đem một phong thơ giao cho nàng, Ngâm Hoan
sai Tập Noãn đi ra ngoài canh chừng, sau khi đọc hết lá thư, nàng vội
đem thư đi thiêu sạch sẽ, ngay cả bên ngoài cũng biết tin rồi, chuyện
này mới xảy ra một ngày thôi mà.
Ngâm Hoan nghe âm thanh bào tấm ván gỗ của trân châu đen, rơi vào trầm tư,
nếu như con trai lớn Cố gia đột nhiên có con nối dòng, con trai lớn Cố
gia lại qua đời rồi, như vậy đứa bé này chính là huyết mạch duy nhất của hắn, Cố lão phu nhân nhất định sẽ đem đứa bé này lưu lại, đưa vào gia
phả, tương lai hắn còn có thể thừa kế tất cả của Cố gia Cố Đại gia.
Cố Đại gia của Cố phủ ra ngoài đánh giặc đã hai mươi năm, được ban thưởng
này nọ cũng rất nhiều, lưu lại cho cháu nội hay là lưu lại cho con dâu,
chuyện này người sáng suốt không cần hỏi cũng biết lựa chọn như thế nào, như vậy đứa bé này xuất hiện, tất nhiên là phải lấy hết những gì con
trai lớn của Cố gia lưu lại.
Cố lão phu nhân muốn lưu lại đứa bé này, mẫu thân thì tuyệt đối không, như vậy rất có thể mẫu thân trực tiếp trở về Mộc gia, nàng sẽ buông tay tất cả
mọi chuyện của Cố phủ, vậy thì bản thân mình phải làm sao đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân Ngâm Hoan rùng mình một cái, nếu đứa nhỏ này là
hài tử của phụ thân, vậy thì kết quả duy nhất là mẫu thân sẽ rời Cố gia, đối với nàng mà nói có hai loại lựa chọn, hoặc ở lại Cố gia, trở lại
Tam phòng, hoặc đi theo Mộc thị trở về Mộc gia, nhưng mà nàng là người
nhà Cố gia, Tam lão phu nhân chắc chắn sẽ không nguyện ý để nàng rời đi.
Chẳng lẽ nàng trở về điểm xuất phát ban đầu sao!
"Không được!" Ngâm Hoan đột nhiên mở miệng hô to một tiếng, hù Thanh Nha đứng bên cạnh, "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
Mặc kệ nàng có khả năng bởi vậy trở lại Tam phòng hay không, nàng nhất định phải hạ thấp tỷ lệ này xuống thấp nhất, đời này Cố Ngâm Hoan nàng sẽ
không bị các nàng đùa giỡn trong long bàn tay nữa.
"Thanh Nha, nghiền nát." Trong convert viết vậy, Mây cũng không hiểu nữa
Bất quá trong bốn năm ngày ngắn ngủi, Cố lão phu nhân đã điều tra xong, vào bảy năm trước Cố quốc công trên đường mang binh đi đánh giặc xác thực
đã cứu một cô gái bán mình chôn cha, rồi sau đó thấy nàng kia đáng
thương liền cho bạc dàn xếp cho nàng ta sống tại một trấn nhỏ gần đó.
Về phần quốc công gia có cùng nàng kia phát sinh cái gì hay không, bộ hạ
Cố quốc công đều nói không rõ ràng, cho dù trên đường trở về Lâm An Cố
quốc công có việc rời đi một hai ngày, người làm cấp dưới làm sao dám
hỏi rõ rang như vậy, lúc trước thị vệ thiếp thân của Cố quốc công cũng
đã chết trận cùng hắn vào năm đó, Cố quốc công cùng vị nữ tử này về sau
có liên lạc hay không thì không người nào dám khẳng định.
Cố Vũ Trị biết chuyện này rồi, liền chủ động nhất định phải đến trấn nhỏ
kia điều tra thử có nữ tử tên Thanh Thu tồn tại hay không.
Cố lão phu nhân nhìn tất cả tín vật được bày trên bàn, bà nhìn từng cái
từng cái, đột nhiên bà cầm lấy một cái dây lưng, tay run run vuốt khoả
trân châu được đính trên đó cùng đường vân được thêu lên, nước mắt cứ
như vậy rơi xuống.
"A Hỉ , ngươi xem, đây có phải là
năm ấy dây lưng năm Đại lang xuất chinh ta đích thân thêu cho hắn hay
không." Sau lưng Hỉ ma ma đi tới nhìn dây lưng cũ kĩ kia, ba viên trân
châu được đính song song nay đã tróc ra một khỏa, thế nhưng đồ án thêu
lúc xưa vẫn còn rõ ràng, đúng là dây lưng lúc trước lão phu nhân thêu
cho Đại thiếu gia để mang bình an.
"Lão phu nhân, đây là dây lưng lúc trước ngài thêu cho Đại thiếu gia." Cố lão phu nhân
vuốt dây lưng kia, lần đánh trận đó Cố Vũ Lang bị trọng thương, sau khi
trở về Cố lão phu nhân vì cầu phúc cho hắn nên thêu cái này, còn đặt bên trong là kinh bình an, để Cố Vũ Lang đeo không rời người.
"Tại sao nó lại ở chỗ này." Cố lão phu nhân cầm lấy dây lưng kia không rời
tay, đáp án đã rõ ràng, vật quan trọng như vậy mà Thanh Thu đều có, như
vậy đứa bé kia vô cùng có khả năng chính là hài tử của Đại lang.
"A Hỉ, đứa bé kia thật sự giống với Đại lang khi còn nhỏ." Cố lão phu nhân giống như nhớ lại quá khứ, một tay chậm rãi vuốt vẻ những hạt châu kia, cuối cùng đem nó để xuống, "Chúng ta chờ A Trị trở về từ chỗ kia đi."
"Bên ngoài có bàn tán chuyện hài tử của Đại thiếu gia trở về nhận cha." Hỉ
mama dìu bà vào nội thất, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Bên Đại phu
nhân nói như thế nào?"
"Đại phu nhân cái gì cũng chưa
nói." Cố lão phu nhân lại thở dài một hơi, bảo trì bình thản, Đại nhi
tức vẫn luôn là như vậy, bởi vì như vậy Cố lão phu nhân càng khó xử hơn.