Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 37

Sau khi Minh Yến cuối đầu liền đứng lên, nói: "Quận chúa ở trong cung vẫn chưa chịu ủy khuất gì." Thực ra nàng cũng chỉ muốn nói với vợ chồng Đoan vương cái này thôi.

Đoan vương ừ một tiếng, tỏ vẻ ông đã biết, để Minh Yến lui ra, bản thân lại vào phòng nhi tử.

Đối với sinh hoạt khi vào cung của nữ nhi, lần này thấy Mục Diễm trong lòng ông yên tâm không ít. Muốn nói nữ nhân hậu cung có thể làm mưa làm gió, nhưng đó lại không sánh bằng hoàng đế. Chỉ cần hoàng đế thật tình đối tốt với nữ nhi, để nữ nhi trong lòng, cái khác liền không cần lo lắng. Huống chi nữ nhi nhà ông, cũng sẽ không duyên không cớ để người khác khinh dễ, ông nhiều ít có thể hiểu rõ.

Trầm Cẩn Huyên ăn xong một chén cháo, Minh Yến cũng trở về, nàng điều chỉnh tư thế một chút, trước hết để cho Tiểu Thúy lui xuống, đợi sau khi đóng cửa lại mới hỏi: "Làm sao em tới được, là bệ hạ?"

Minh Yến gật đầu, từ từ nói đến: "Sáng sớm hôm nay có một người tên là Viêm Linh cô nương đến tìm em, nói bệ hạ hạ mật chỉ, muốn em thu thập mấy bộ quần áo nhanh chóng đi cùng nàng, quận chúa, người không biết tối hôm qua trong cung xảy ra hai sự kiện buồn cười như thế nào đâu, hiện tại trong cung truyền nhau đến phát điên rồi."

Nàng ấy nói, ngôn ngữ lộ ra một chút thích thú cùng hứng phấn.

Trầm Cẩn Huyên giương mắt nhìn nàng, người quen có thể bên người hầu hạ, nàng cũng hài lòng, nghĩ đến Mục Diễm vẫn còn nhớ thương nàng, nàng liền nghĩ, trong lòng liền ấm vù vù, cũng không đáp lời Minh Yến, chỉ chờ nàng ấy tiếp tục nói tiếp.

Minh Yến đi qua đi lại nói tới nói lui, dùng từ rõ ràng, lời ít mà ý nhiều, trong chốc lát liền kể từ đầu đến cuối quá trình cho quận chúa nghe, nghe được, trong lòng Trầm Cẩn Huyên cũng cảm thấy cao hứng.

Lưu hoàng hậu không được tâm Mục Diễm, Mục Diễm vứt bỏ mặt mũi của nàng ta cũng là trong dự liệu của nàng.

Nàng biết trong lòng Mục Diễm rất ghét bị trói buộc, bị uy hiếp cưỡng ép, hết lần này lần khác thái hậu lại ép hoàng đế cưới Lưu hoàng hậu. Trong lòng hắn khó chịu, tự nhiên sẽ không đối tốt với Lưu hoàng hậu, thời điểm tâm tình tốt, cũng sẽ cho Lưu hoàng hậu sắc mặt tốt, nói không chừng trong lời nói lạnh lùng còn có một chút ấm áp, nếu hắn tâm tình không tốt, nhật định ngay cả sắc mặt cũng không muốn cho Lưu hoàng hậu.

Trầm Cẩn Huyên quá rõ Mục Diễm.

Còn có Lý mỹ nhân, người này hoàn toàn xa lạ, chỉ dùng tai để nghe qua, Trầm Cẩn Huyên cũng biết Lý mỹ nhân cất giấu tâm tư gì, hôm nay tự rước lấy nhục, nàng cũng vui vẻ nghe truyện cười.

Bất quá. . . Khiến Trầm Cẩn Huyên không nghĩ đến chính là, Lý mỹ nhân sẽ trở thành chuyện cười.

Cư nhiên Mục Diễm lại không hưởng dụng mỹ nhân, không phải quần áo đều đã cởi ra rồi sao, thế nào lại đi?

Trong lòng Trầm Cẩn Huyên nghi ngờ, nhưng cũng không có đáp án, cùng không để chuyện này liên tưởng trên người mình. Chủ yếu là nàng tự nhận không có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho hoàng đế bệ hạ vì nàng thủ thân như ngọc. Nếu tính hắn có tình yêu với nàng, thủ thân là không thiết thực, thật đúng là nàng không nghĩ qua.

Nhưng nếu là thực sự cùng Mục Diễm lưỡng tình tương duyệt, hắn lại sủng hạnh người bên ngoài, ít nhiều nàng sẽ cảm thấy khó chịu.

Trầm Cẩn Huyên rũ rũ mi mắt, bản thân tự an ủi: Dù sao nàng là tới chuộc tội, tự nhiên muốn xếp Mục Diễm ở hàng thứ nhất, đời này chỉ cần Mục Diễm tốt, nàng liền tốt, chỉ cần Mục Diễm cảm thấy thích, như thế những khó chịu cùng ủy khuất của nàng tính là cái gì, dễ dàng áp xuống.

Như vậy, Mục Diễm không sủng hạnh Lý mỹ nhân.

Sự biến chuyển của hí kịch này làm cho Trầm Cẩn Huyên thể phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa quyết định vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhường hoàn toàn không gặp, nàng muốn là sủng phi độc nhất vô nhị trong hậu cung, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người bên ngoài cùng nàng tranh sủng?

Huống chi nàng yêu sự sủng ái của hoàng đế bệ hạ, đương nhiên không thể chia sẻ, cho dù là một chút, cũng không thể.

Trầm Cẩn Huyên tỉ mỉ nghĩ nghĩ liền quyết định.

Cho đến ban đêm, Mục Diễm mới xuất hiện, hắn trước đi gặp vợ chồng Đoan vương, để bày tỏ cấp bậc lễ nghĩa, sau đó mới vào phòng của Trầm Cẩn Huyên, sau khi vào phòng vừa nhìn thấy bé con kia đang được Minh Yến đỡ đi trong phòng, nhưng tâm hắn lại hoảng sợ: "Nàng sao lại xuống đất!" Hắn bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay của nàng, xông vào mũi đều là mùi vị của nàng, hương tóc cũng với hương thơm cơ thể hòa vào nhau, hắn cảm thấy mùi hương nồng một chút, liền hỏi nàng: "Gội đầu?"

Trong thanh âm ngầm ý có sự tức giận nho nhỏ vì nàng không ngoan ngoãn nghe lời.

Trầm Cẩn Huyên thấy hắn tới, lúc này cười tựa như một đóa hoa, mềm giọng gọi một tiếng: "Bệ hạ ~"

Nàng cười rộ lên rất đẹp, rất trẻ con, Mục Diễm rất thích, nhìn nàng tinh thần đã tốt hơn lúc đầu, hắn giống như chiếm được một sự thả lỏng không biết trước, lại bởi vì nàng không biết cẩn thận quý trọng bản thân mà gương mặt mấttbình tĩnh.

Trầm Cẩn Huyên thích nhìn bộ dạng này của hắn, trừng mắt nhìn đã lâu, chọc cho Mục Diễm thất bại chỉ biết than nhẹ một tiếng: "Nàng nha, không để cho người khác bớt lo, tới đây, ngồi xuống."

"Ưm, thương tổn trên bả vai, cũng không phải là đùi, nằm nghiêng trong lòng rất chán..." Trong miệng Trầm Cẩn Huyên lầm bầm oán trách, nhưng vẫn ngoan ngoãn tùy ý để hắn nâng đến ghế tròn ngồi xuống.

Mục Diễm kéo một cái ghế tròn khác, tới gần nàng ngồi xuống, gần như đầu gối hai người dính vào nhau.

Nắm lấy tay phải của Trầm Cẩn Huyên, lời nói của hắn có chút thành khẩn: "Lỡ như bị đụng vào, khẽ động đến vết thương ra máu thì như thế nào?" Tay nàng mềm, hắn một phen thưởng thức, dùng chút lực bóp ngón tay của nàng. Khi nói chuyện thì mắt lại nhìn tay nàng, tay nho nhỏ bị hắn nắm trong tay, trắng nõn cực kì, Mục Diễm rất thương yêu, liền nắm đến bên môi, ôn nhu hôn lên mu bàn tay của nàng.

Trầm Cẩn Huyên nhận được nụ hôn của hắn, trong lòng lại nghĩ hắn có làm thế với Lý mỹ nhân hay không?

"Bệ hạ..." Mục Diễm theo tiếng nói ngước mắt lên nhìn, trong mắt tràn đầy nghi vẫn, hắn nhìn nàng như vậy, trái lại nàng không biết nói gì cho phải.

"Sao?"

Rụt tay về để trước ngực, Trầm Cẩn Huyên tâm tình không tốt, tùy tiện nói một câu: "Nô tì. . . Tay không sạch sẽ."

"A - -" Mục Diễm cười khẽ, một tay xách ghế, đứng dậy dời về phía trước, sau đó hai chân bao trọn chân nàng, thân nghiêng về phía trước, khoảng cách hai người lúc đó liền được kéo gần, hắn mới nói: "Trẫm cũng không ghét bỏ, qua đây, trẫm nghĩ muốn hôn nàng."

Trong tròng mắt thâm thúy của hắn dục hỏa không hề che đậy, giọng ra lệnh của hắn mềm mại mà bừa bãi.

Mặt Trầm Cẩn Huyên phút chốc hồng, một tầng hồng mỏng trên gương mặt nàng, càng trở nên kiều diễm động lòng người, khóe mặt nàng hơi có ý cười phủ men say, chỉ biết là nàng đứng lên, sau đó qua ngồi ở trên đùi Mục Diễm, hai tay khoát trên vai cổ hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, nhìn thẳng vào hắn.

Mái tóc dài rối tung vì động tác cuối thấp đầu của nàng mà trượt đến bên tai cùng khuôn mặt, Mục Diễm mang theo ý cười, một tay đỡ lấy eo nàng, một tay vén tóc nàng ra sau tai, lộ ra lỗ tai xinh xắn khéo léo của nàng.

Vết thương của Trầm Cẩn Huyên ở bên trái sường vai, vừa nâng tay sẽ động đến vết thương, đau đớn làm cho sắc mặt nàng trắng vài phần, nhịn xuống tiếng hừ nhỏ, nàng rũ mắt nhìn Mục Diễm, nhìn đôi môi mỏng khêu gợi của hắn.

Đêm quá Lý mỹ nhân cũng hôn qua hắn?

Một chút hoảng hốt, chờ Trầm Cẩn Huyên lấy lại được tinh thần, ngón tay phải đã đặt trên môi hắn, nhìn trong mắt hắn là ý cười trêu ghẹo, nàng không thu hồi tay lại, chỉ chậm chạp hỏi hắn: "Bệ hạ, Lý mỹ nhân có chạm qua nơi này không?"

Nàng hỏi thật bá đạo, rất mấc mác, còn có một chút phẫn nộ bị giấu diếm.

Mục Diễm nhịn không được híp mắt nhìn xuống, theo lời nàng hồi tưởng lại chuyện đêm hôm qua---

Lý mỹ nhân nghe mệnh lệnh đi tới trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy sự ngượng ngùng, sau đó, Mục Diễm nắm lấy cổ tay của nàng ta, liền đặt người ở dưới thân, một tiếng kinh hô mềm mại bay vào lỗ tai của hắn, đủ kiều mị, nhưng thật giống cũng không phải kiều mị như thế.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ vùi đầu vào thoát y phục của nàng ta, tay của Lý mỹ nhân chẳng biết lúc nào đã để trên vai hắn, hắn giương mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta bất lực thở dốc, đôi mắt nửa nhắm ngậm xuân thủy, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu kiều mị động lòng người.

Tay Mục Diễm không chút khách khí đặt ở nơi mềm mại của Lý mỹ nhân, ác ý mà tràn đậy sức quyến rũ vuốt ve, nhìn đoàn tuyết trắng cùng với đỉnh hồng nhuận, hắn chợt nhớ tới Trầm Cẩn Huyên, nghĩ nàng bây giờ đã ngủ chưa, vết thương còn đau hay không?

Hắn từ trước đến nay nhất tâm nhị dụng, dù cho trong lòng suy nghĩ một chuyện, cũng hoàn toàn không quan hệ đến chuyện đang làm, động tác trên tay cũng chưa dừng lại, lật người Lý mỹ nhân qua, Mục Diễm không muốn thấy mặt nàng ta, tính toán từ phía sau tiến nhập, tay hắn chống bên người, đập vào mắt là tấm lưng trơn tuột xinh đẹp của Lý mỹ nhân.

Vết thương ở bả vai của bé con giống như đập vào mắt hắn làm cho hắn kinh hãi, nhất định sẽ lưu lại sẹo, hắn đều sẽ không quan tâm, nhưng đầu óc của nàng giống như tiểu hài tử, Mục Diễm cau mày, nghĩ thầm khẳng định nàng còn chưa ngủ, thân thể xinh đẹp yếu ớt của bé con làm sao có thể chịu được vết thương này?

"Bệ, bệ hạ?" Người ở trên bỗng nhiên ngừng động tác, Lý mỹ nhân không hiểu, chịu đựng sự ngượng ngùng gọi hắn.

Mục Diễm cũng đã xoay người ngồi ở bên giường, cũng không quên kéo qua một nửa chăn đắp trên người Lý mỹ nhân; "Trẫm chợt nhớ ở Sùng Đức điện có một tấu chương không nhìn thấy, ngươi ngủ trước đi, không cần chờ trẫm."

Liền như vậy, hắn mặc quần áo tử tế sau liền rời đi.

Mục Diễm hồi tưởng có chút xuất thần, Trầm Cẩn Huyên nhìn thấy, biết được hắn đang nghĩ đến Lý mỹ nhân kia, vốn nàng được cưng chiều thành quen, kiếp trước ngang dọc ương ngạnh thời gian lâu, hiện nay phản ứng đầu tiên là muốn giết Lý mỹ nhân kia, Trầm Cẩn Huyên kinh ngạc vì ý nghĩ của bản thân, nhanh chóng đè xuống tâm tư rục rịch, nghĩ lại nghĩ cái khác.

Nàng thấp đầu lộ ra đầu lưỡi phấn nộn liếm láp môi của Mục Diễm, chợt dùng sức, cắn hắn một chút.

Mục Diễm bị đau hừ nhẹ một tiếng, giơ tay lên chế trụ đầu nàng, dễ dàng đoạt lấy quyền chủ đạo, đầu lưỡi bá đạo tiến vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch đón ý hùa theo hắn của nàng, vòng quanh cái lưỡi tiến lui tiến quấy qua lại.

Nước bọt thơm ngon của nàng bị hắn nuốt vào trong bụng, hắn cảm thấy không đủ, đầu lưỡi trong miệng nàng càng tàn sát bữa bãi.

"Ưm…Ừ..." Trầm Cẩn Huyên nhịn không được tiếng ô ô nhỏ vụn từ yếu hầu tràn ra, thẳng ôm lấy lòng người.

Nhất thời Mục Diễm không chịu được tiếng ngâm mềm mại xinh đẹp của nàng, dục hỏa bùm nổ gặm nhấm môi lưỡi của nàng, thẳng đến khi tay của Trầm Cẩn Huyên từ cổ chuyển xuống trước ngực hắn, hắn mới buông tha nàng.

Trầm Cẩn Huyên chỉ cảm thấy rốt cuộc đầu lưỡi cũng được tự do hiện tại một hồi tê dại, đầu lưỡi có chút đau nhịn không được trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên.

Nàng đỏ mặt, trong mắt hàm chứa nước, dáng vẻ trừng người lại rất đẹp mắt.

Mục Diễm nhìn thấy trong lòng một trận phát nhiệt, lại thực sự yêu thương nàng một phen, thẳng gặm cắn môi lưỡi của nàng không còn cảm giác, giữa hai chân là vật cứng chạm vào Trầm Cẩn Huyên.

Vật giữa hai chân hắn, quả thực hắn đã lâu không làm, nhưng so sánh với động tình đêm qua, căn bản không tính là giống nhau, quả thật hắn đã bị bụng dưới kêu gào cuồng loạn đến mất lí trí rồi, nghĩ muốn nàng, nghĩ muốn hung hăng tiến nhập vào nàng, nghĩ muốn cho nàng ngâm thật lớn tiếng, hắn quả thật bị nàng dằn vặt đến điên.

"Huyên nhi. . ." Mục Diễm nói mơ hồ không rõ, tiếng nói trầm thấp khàn giọng, hai mảnh môi mỏng của Mục Diễm dán lên cần cổ trắng nõn đầy hương của nàng, thở hổn hển giải thích: "Ta không chạm nàng ta, ta chỉ nghĩ muốn nàng, Huyên nhi, nàng dùng tay giúp ta. . . Có được không?"

Hắn nói, bắt được tay phải của nàng đến giữa hai chân hắn .
Bình Luận (0)
Comment