Trầm Cẩn Huyên nghe được nội dung nói chuyện của hắn, mở đôi mắt đào hoa vạn phần mê ly, mặc dù biết đêm hôm qua hắn nửa đường rời đi, nhưng nàng lại không biết đến cùng là hắn có chạm qua Lý mỹ nhân kia hay không, trong lòng rốt cuộc suy nghĩ không có giới hạn. Hiện tại, nghe hắn nói vậy, nàng chỉ cảm thấy khối đá lớn chân chân chính chính rơi xuống đất.
Liền tùy ý để hắn dắt tay, cuối cùng dừng lại nơi giữa hai chân hắn.
Mục Diễm bị bàn tay mềm mại chạm vào trong chớp mắt kia, cảm giác giống như cả người có một dòng điện cực cao, hắn chui vào cần cổ nàng, thật cẩn thận di chuyển, ngay cả tay hắn cũng không dám dùng quá sức, rất sợ tác động đến vết thương của nàng, làm nàng đau.
Chậm có chỗ tốt, tay nàng mềm như thế, ấm như thế, không có kẻ hở bao lấy hắn, đông tác trên dưới gian nan cũng làm cho hắn có cảm giác khác với nữ nhân khác, còn muốn thoải mái hơn, đều bởi vì nàng.
Mục Diễm không lưu dấu vết trên cổ Trầm Cẩn Huyên, mà ở trước xương quai xanh của nàng lưu lại vài dấu đỏ tím, thân thể nàng trắng nõn mềm mại, dựa vào hắn gần như vậy...
Lúc đầu Trầm Cẩn Huyên không nghĩ nhiều như vậy, một bộ không muốn tiếp tục, nàng sợ có người tiến vào, "Bệ, bệ hạ. . ."
"Ừ?" Mục Diễm hết sức chuyên chú nhấm nháp nàng, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khàn giọng ừ một tiếng.
"Có người tới thì làm thế nào... Ngài, ngài nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. . ."
Mấy chữ 'Nhanh lên một chút' này, Trầm Cẩn Huyên thế nào cũng nói ra, nàng nhắm mắt lại, lông mi run run, Mục Diễm giương mắt nhìn thấy, cầm tay nàng nhưng vẫn duy trì không nhanh không chậm, lúc nhanh lúc chậm.
"Sẽ không có ai tới, ngoan." Hắn khàn giọng dụ dỗ, lại thấy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng phiếm thủy quang, đôi mắt càng thêm sâu thẳm hơn: "Bảo bối, lần sau....Giúp ta..."
Hắn chỉ tưởng tượng tình cảnh ấy, liền nhiệt huyết sôi trào nhịn không được muốn một lần nữa, lại một lát nữa, cuối cùng sợ nàng mệt mỏi, kêu lên một tiếng đau đớn sau tại trong tay nàng phóng ra.
Nói không phiền lụy là giả, cổ tay Trầm Cẩn Huyên đau nhức cực kỳ, chỉ ngồi để Mục Diễm sau khi ăn mặc chỉnh tề chà lau cho nàng, hắn mới kết thúc câu nói kia, nàng làm như không có nghe thấy.
Lau khô từng ngón từng ngón, Mục Diễm mới gọi người bưng nước đến, lại rửa tay cho bé con một cái, cuối cùng mới ôm Trầm Cẩn Huyên lên giường an trí thỏa đáng.
Bé con sợ cùng hắn, nằm nói chuyện không bao lâu với hắn, thì hừ hừ hai tiếng nhỏ liền nhắm mắt lại ngủ,
Vẻ mặt lúc ngủ của Trầm Cẩn Huyên rất điềm tỉnh, rất trẻ con, Mục Diễm nhìn lòng liền mềm, hôm nay hắn coi như đã thấy rõ ràng, hắn thích nàng như vậy, hắn thích mắt, hắn thích miệng cười, thích nàng vì hắn tỉ mỉ chuyên chú may quần áo, thích tiếng nói mềm mại của nàng khi hướng hắn khoan dung, hắn thích toàn bộ, không chỉ lòng hắn yêu thích nàng, ngay cả thân thể đều cực kỳ yêu thích nàng, chỉ một mình nàng đã thỏa mãn rồi.
Mục Diễm hô một cái vào gò má đang ngủ của Trầm Cẩn Huyên, sau đó tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Chợt nhớ tới giọng nói và bộ dạng lúc ban đầu bé con nói đến Lý mỹ nhân, rõ ràng là có mất mác ủy khuất còn có một chút tức giận, ghen tị của nữ nhân làm hắn ghét nhất, xem ra chuyện này muốn ngoại trừ bé con rồi, nàng ăn vị chua của hắn, dáng vẻ kia, thực sự rất đáng yêu.
Thôi, hiện tại hắn đã yêu sủng nàng, vậy thì cứ chuyên tâm mà sủng đi, sau này, chỉ cần trong lòng hắn có nàng, thì sẽ không có nữ nhân nào khác.
Mục Diễm khép tốt lại y phục đã lỏng, lại xoay người đắp kín mềm cho bé con, lúc này mới im lặng rời đi.
Sau khi trở về cung, Mục Diễm chợt nhớ tới vài ngày chưa thấy hai đưa con trai của hắn, vì vậy rẽ phải đi đến Trường Xuân cung.
Trong Trường Xuân cung ngoại trừ thái giám cung nữ gác đêm tỉnh, không ai trễ như vậy không ngủ, Mục Diễm không để ai phát hiện, trực tiếp vào phòng ngủ nghỉ ngơi của hai vị hoàng tử, ở bên là hai tiểu cung nữ phục vụ cả đêm nhanh chóng hành lễ, không quên hạ giọng, cũng không hướng về hai vị hoàng tử.
Đại hoàng tử Mục Thụy cho dù ngủ cũng có tinh thần hơn Nhị hoàng tử Mục Thịnh, trắng trắng mềm mềm kháu khỉnh rất khỏe mạnh, không biết có phải đang nằm mơ hay không, hai cái tay cứ múa máy hai cái, cái miệng phấn nộn cũng khẽ động, Mục Diễm thấy thế trong lòng liền thích, vươn một ngón tay không ngừng đùa với đứa con lớn của hắn.
Đứng ở một bên cung nữ nhìn lén liền thấy, lòng nói hoàng đế cứ như vậy, Đại hoàng tử nhất định sẽ tỉnh.
Quả nhiên, đôi lông mày nhỏ của Mục Thụy cau lại, đôi mắt to đen như mực không mở, ngược lại há mồm oa một tiếng khóc lớn, này một tiếng tại trong đêm yên tĩnh vừa to vừa rõ, ảnh hưởng đến đệ đệ bé Mục Thịnh nằm sát bên cũng khóc oa oa lên.
Hai đạo tiếng khóc bén nhọn lại làm càn, Mục Diễm xoay người ôm đứa nhỏ, tư thế ôm hài tử của hắn cũng không tiêu chuẩn, chỉ đặc biệt cố ý gắng sức, rất sợ làm đau cánh tay bé nhỏ giống như búp bê: "Tốt tốt, Tiểu Thịnh không khóc nha, không khóc không khóc."
Một trong hai cung nữ đó nhanh chóng ôm lấy Đại hoàng tử Mục Thụy, ôn nhu dụ dỗ, một cung nữ khác lén liếc nhìn Mục Diễm, bị cung nữ ôm Đại hoàng tử trừng mắt liền nhấc chân bước nhanh đi ra ngoài, nàng muốn đi mời vú nuôi, hai hoàng tử uống sữa sẽ tiếp tục ngủ.
Vú nuôi chân trước vừa bước vào, Uyển Dung hoa khoát áo khoác chân sau đi vào, nhìn thấy hoàng đế cũng ở đây, liền vội vàng hành lễ, bị Mục Diễm miễn lễ, đi tới trước mặt hắn tiếp nhận Nhị hoàng tử: "Sao bệ hạ lại tới đây?"
Trong phòng này nhiều người, tuy rằng không ai nhìn nàng, nhưng nàng cũng hiểu được là không có ý tứ, hơn nữa Mục Diễm còn ở đây, liền xin miễn tội ôm Nhị hoàng tử trở về phòng nàng, nghĩ muốn cho bé bú sữa.
Mục Diễm đồng ý cho Uyển Dung hoa đi, bên này vú nuôi cũng phải cho Đại hoàng tử bú sữa, hắn lại không tiện nhìn, liền cùng Uyển Dung hoa đi ra ngoài.
Thế nào thì Uyển dung hoa cũng thích hợp để hắn nhìn hơn vú nuôi, vì vậy Mục Diễm nhấc chân liền bước vào phòng nàng.
Trên giường, quần áo Uyển Dung hoa trên vai được cởi tới bên hông.
Mục Diễm mắt nhìn nhi tử bú sữa, cũng không nghĩ quá nhiều, tối nay hắn không cần nữ nhân: "Trẫm làm xong việc liền đến nhìn hai bọn họ, lại đánh thức bọn họ, còn quấy rầy ngươi."
Uyển dung hoa sao không biết hắn? Nàng cười cười, mềm giọng nói: "Mỗi đêm hai vị hoàng tử đều sẽ tỉnh, bệ hạ khổ cực, phải chú ý thân thể."
"Ừ, Uyển nhi yên tâm." Mục Diễm nhàn rỗi đi đến bên giường ngồi xuống, thuận miệng hỏi nàng: "Trẫm muốn đi xử lí chuyện vỡ đập, hoàng hậu đã nói cho các ngươi chưa?"
"Nói rồi ạ, hôm nay đi thỉnh an sớm đã nói, bệ hạ định khi mặt trời mọc thì xuất phát?" Uyển Dung hoa nhìn hắn lấy tay nắm chân con, trong lòng liền mềm mại đi rất nhiều, hắn chính là như vậy, thân là hoàng đế cũng không có cái gì hạn chế, nàng thích hắn ở điểm này, nếu hắn là một người bình thường, nghĩ cũng là một công tử phong lưu.
Bây giờ trong lòng Mục Diễm nghĩ, nghĩ sau này hài tử của hắn cùng Trầm Cẩn Huyên ra đời, cùng không rụt rè như vậy, tiếng khóc cũng to rõ như vậy, khi bú sữa dáng vẻ cũng thỏa mãn như vậy. Nghĩ đến nàng, nghĩ đến đứa bé của bọn họ, sự ôn nhu trong mắt của Mục Diễm giống như muốn nhỏ ra, giọng nói không tự chủ mềm nhẹ đi: "Còn vài ngày nữa, sao, sợ lúc đó không tiễn trẫm được?"
Uyển dung hoa biết hắn đang cảm thấy hứng thú, cũng không để ý đáp lại hắn, thấy nhi tử đã ăn no, liền trước cầm quần áo mặc lên, sau đó bắt đầu dỗ con trai ngủ.
Mục Diễm ở bên cạnh nhìn một chút, buông chân nhi tử, nói với Uyển dung hoa: "Được rồi, để người ôm bé xuống đi, tới hầu hạ trẫm đi ngủ."
Uyển Dung hoa gọi Dương Qua tiến vào, cẩn thận đưa Nhị hoàng tử cho nàng: "Để người trực đêm nhìn cho kĩ, lại gọi người vào hầu hạ bệ hạ rửa mặt."
Dương Qua đưa tay tiếp nhận Nhị hoàng tử, nói với nàng: "Nương nương yên tâm, nô tỳ đi đây." Sau đó khom lưng với hai vị chủ tử rồi lui ra, trong chốc lát, hai cũng nữ bưng dụng cụ rửa mặt đi tới, nhanh nhẹn hầu hạ Mục Diễm súc miệng rửa mặt, chuyện cởi y phục đương nhiên là để nương nương của các nàng làm rồi.
Đợi hai người đều nằm xuống, Mục Diễm nhắm mắt lại nói câu: "Ngủ đi." Chân mày Uyển Dung hoa cũng không cau một cái, ừ một tiếng thấp, liền khép lại mắt.
Chớp mắt, đã ba ngày sau.
Sùng Đức điện, Mục Diễm đang vùi đầu vào đống tấu chương, hắn tính toán sớm làm xong công việc ra cung thăm Trầm Cẩn Huyên.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài một tiểu thái giám bước vào hành lễ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Viêm Thành cầu kiến."
"Truyền." Mục Diễm dừng bút, ngước mắt thấp giọng nói. Sau đó hắn lại duỗi thân, tay sửa sang lại vạt áo,, bưng lên một ly trà nóng, làm thông cổ họng.
Viêm Thành là một trong bảy vị quan, là thủ lĩnh ám vệ thiếp thân của hắn, tuy rằng bản lĩnh cùng thủ đoạn điều tra đều rất nhanh, nhưng cũng không phải là chuyên môn, vì người đều tra tin tức của bốn nước là Viêm Nhứ, nhưng cũng là một trọng những trợ thủ đắc lực của hắn.
Sau khi được Viêm Thành cung kính làm lễ, Mục Diễm cao giọng mở miệng hỏi: "Tra ra kết quả chưa?"
Ở phía dưới Viêm Thành đứng thẳng nửa cuối đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hành tung của nhóm người này che dấu cực kỳ bí ẩn, lại cũng không còn người sống, ty chức...Chỉ có thể xát định bọn họ đến từ nước Ti, một đường cùng Đoan vương gia về kinh thành. Cụ thể nghe lệnh ai, Viêm Thành vô năng, vẫn chưa tra ra, mời bệ hạ giáng tội!"
Sau khi trả lời liền quỳ xuống, Viêm Thành cúi đầu đợi trách phạt.
Ngày đó, sau khi hắn lĩnh mệnh lui ra, trực tiếp đi hỏi lính bảo vệ cửa thành, nhận được tin tức hai ngày trước có nhiều người vào thành, so với bình thường trên dưới trăm người, loại sự tình này xưa nay chưa có, quan trọng nhất là, bọn họ vẫn chưa ra khỏi thành.
Nhóm dưới một trăm người kia khẳng định là thích khách đến ám sát Đoan vương.
Viêm Thành nhận ba người thủ hạ, theo con đường đi của Đoan vương tìm kiếm, xát định sau khi nhóm người Đoan vương rời khỏi nước Ti, nhóm người đó liền đi theo phía sau.
Thích khách nước Ti, vâng mệnh muốn giết Quốc hữu Chiến thần* Vương gia.
*Quốc hữu chiến thần: chiến thần của nước mình.
Sau khi Viêm Thành tỉ mỉ sưu tầm các tin tức liên quan đến bọn thích khách, không có kết quả, hắn cũng không dám dừng lại, cực nhanh trở về kinh thành, bẩm báo Mục Diễm.
"...Nước Ti." Mục Diễm cân nhắc, tay phải vô ý khoát lên trên long án, ngón trỏ bắt đầu điểm nhẹ lên mặt bàn. Hắn lại nghĩ:
Nước Ti đối với nước Kỳ ta, đến cùng là cất giấu tâm tư gì?