Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 4

Vẫn là căn phòng “tạm giam” ấy, một khe cửa sổ, một cánh cửa ra vào, một chiếc giường con, một chiếc bàn nhỏ, còn có một cái quạt điện kiểu cũ ở dưới đất.

“Bị giam lại mà còn vui vẻ như thế à?” – Ngó cái kẻ cười khoe răng trắng đã hơn nửa giờ đồng hồ, Vu Hạo Nhiên chán nản hỏi một câu.

Tân Độ không nói gì, tiếp tục khoe răng, đôi mắt chăm chăm nhìn ai đó, không di chuyển chút nào, thậm chí số lần chớp mắt cũng chỉ bằng một nửa bình thường, như thể sợ anh chạy mất vậy.

“Cho anh suy nghĩ lại chuyện mình đã làm, anh đã suy nghĩ chưa? Có biết mình sai ở đâu không?” – Tuy rằng có hỏi cũng như không, nhưng mà không hỏi thì càng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

“Tôi không nên đốt lông của bà ngốc kia.” – Tân Độ nhe răng thả ra một câu.

“Còn gì nữa?” – Vu Hạo Nhiên đã không còn mong đợi gì nhiều ở cái gọi là lịch sự của hắn nữa rồi. Anh chỉ thầm mong hắn có thể nhận thức rõ vấn đề cốt lõi đã là tốt lắm, còn về việc tự kiểm điểm thì chẳng hy vọng xa vời. Khi nghĩ đến chuyện yêu cầu đối với một người lại có thể thấp đến mức độ này thì biết là nhân cách của người nào đó đổ nát đến độ nào rồi đấy.

Nhưng mà thôi, điều đó cũng không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, yêu cầu thấp như thế mà hắn cũng không đạt được. Thậm chí đối với lòng người thiện ác và năng lực nhận thức đúng sai cơ bản cũng không có. Tệ hơn chính là, phạm vi thoải mái của hắn không hề có giới hạn.

“Phạm vi thoải mái” chính là khu vực thoải mái của mỗi người tự đặt ra cho bản thân mình; nếu bước ra khỏi khu vực này thì bạn sẽ cảm thấy khó chịu không thể chịu đựng được, đến nỗi mà bạn sẽ làm ra một số hành động khó hiểu như phản kháng người khác hoặc chính mình. Tục gọi đó là “nguyên tắc” rồi~~

Kẻ có tính nguyên tắc càng mạnh thì khả năng chịu đựng áp lực càng nhỏ, cũng có nghĩa rằng phạm vi thoải mái của người đó càng nhỏ, cho dù chỉ là một câu nói bình thường của người khác cũng có thể khiến họ nổi đóa. Ngược lại là những người có phạm vi thoải mái rộng, dẫu người ta có cho họ hai bàn tay vào mặt thì họ cũng cười cười bỏ qua.

Nhưng Tân Độ lại là một trường hợp không ngờ đến. Có lẽ hắn đơn giản là chẳng có cái gì gọi là phạm vi thoải mái. Thế nên nếu người ta trừng mắt với hắn một cái, hắn sẽ cho người ta nổ tung ba lần, nhưng nếu Vu Hạo Nhiên đạp hắn hai cái, thì hắn lại vẫn cứ cười nhăn răng.

Mà hiện tại, hắn đang cố gắng ngẫm lại chuyện cũ để phân biệt cái gì là đúng cái gì là sai, như kiểu đang làm một bài thi phán đoán dày đặc chữ ấy. Nhưng thật bó tay, hắn làm bài suốt nửa giờ, vẫn như cũ cảm thấy mấy thứ bên trong những cái dấu ngoặc đơn đều nên xóa đi hết (1).

Vu Hạo Nhiên thấy cái khuôn mặt như đèn kéo quân (2) của hắn, cuối cùng anh không thể không mở miệng nhắc: “Nghĩ lại xem nào, tôi nói chính là chuyện của 1020.”

Được nhắc, nháy mắt Tân Độ liền rõ ràng, bảo: “Hóa ra là chuyện đó. Chuyện đó lão phải tự trách bản thân ấy, ai bảo từng đấy tuổi đầu rồi mà còn ngu như thế?”

“Vớ vẩn!” – Vu Hạo Nhiên tức giận bước tới xách tai Tân Độ, sau đó kéo hắn đến chiếc bàn bên cạnh cửa, đầu ngón tay chọc vào tờ giấy cảnh cáo của tòa án, lạnh lùng nói: “Anh nhìn đi, anh liên tiếp làm bị thương hai đời nhà người ta, ngay cả quân nhân anh cũng dám cho nổ. Bây giờ người ta tố anh và bác sĩ phụ trách của anh là cố ý gây thương tích. Giấy cảnh cáo của tòa án cũng đã đến rồi, còn anh chết đến nơi mà vẫn chưa hối cải, lòng anh rộng bao nhiêu chứ hở?!”

Tân Độ bị anh xách tai, thân hình cao lớn làm hắn không thể không hạ thấp hông. Tuy là đau đến nhe răng trợn mắt nhưng hắn không hề phản kháng, lại còn được thể vươn một tay đặt lên lưng anh, hồi lâu mới mở miệng nói với cái giọng vô tội: “ Rõ ràng tôi đã bảo bà ngốc bên cạnh dùng đầu giúp tôi đỡ cái quả đít sắt (3) kia mà, chẳng lẽ bà ta kể với anh? Tôi biết là bà ta không phải cái chim gì (4) tốt mà.” – Tân Độ, bằng một loại biểu cảm kiểu “không thể tin được”, liếc nhìn Vu Hạo Nhiên, thế rồi đột nhiên hắn trợn to mắt, hoảng sợ nói: “Không phải chứ bác sĩ Vu?? Chuyện này mà anh cũng đoán được?? Anh quả thật chính là thần tiên, ý nhầm, thần tiên cũng không bằng anh, tôi khâm phục anh lắm lắm, khâm phục đến độ đầu rạp xuống đất, bốn chân lên trời, trên đầu chảy mủ, dưới chân lở loét……”

“TÂN ĐỘ!!!!!!!!” – Vu Hạo Nhiên hoàn toàn phải thay đổi phạm vi thoải mái của mình bởi vì hắn: “Anh muốn tôi lập tức rời khỏi nơi này?”

“Không muốn!” – Hắn gấp gáp hoảng hốt đến độ chẳng kịp suy nghĩ gì vội vã cướp lời.

“Vậy anh muốn thế nào?”

Tân Độ giọng vô tội, nói: “Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của anh.”

“Lại còn đi trách tôi?” – Vu Hạo Nhiên tăng thêm lực tay véo tai ai đó.

Tân Độ nỗ lực……. rớt ra hai giọt nước mắt, sụt sịt: “Suốt mười chín giờ đồng hồ anh không đến nhìn tôi, kiểm tra sáng hôm nay cũng là bác sĩ khác làm, tôi lại không được vào văn phòng của anh, anh tính làm tôi nín nghẹn đến phát điên sao?”

Vu Hạo Nhiên vốn đang giận sôi, nhưng nghe đến đây liền cảm thấy hơi chột dạ. Dù sao hắn cũng đang trong thời kỳ hồi phục, tuy là vẫn có công kích người khác nhưng ít nhất thì tỷ lệ hắn tự tổn thương chính mình đã giảm đi khá nhiều. Vả lại, bệnh nhân nào cũng có tâm lý ỷ lại với bác sĩ phụ trách của mình. Hôm nay anh chưa báo cho hắn đã để bác sĩ khác thay, kể cũng khó nói: “Hôm nay nhà tôi xảy ra vài chuyện, tôi đi vội quá không kịp báo cho anh. Nhưng cho dù như thế thì anh cũng không thể dùng phương thức cực đoan như vậy để giải tỏa được. Anh có biết anh làm vậy đã làm tổn thương người khác bao nhiêu không?”

Tân Độ thấy anh giải thích cẩn thận như vậy, tâm hồn tức khắc thấy phơi phới, không những sống lại tại chỗ mà còn được thêm ba mạng nữa (5). Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn không chịu bỏ qua: “Chăm sóc người bệnh là thiên chức của y bác sĩ. Cho dù trong nhà có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng có thể quan trọng bằng tôi hay sao? Anh không biết là trong bệnh viện này khắp nơi đều là kẻ ngốc và gián điệp à? Nếu như tôi bị bọn chúng hù chết thì làm sao?”

Dứt lời, hắn vẫn cứ để nguyên cái tai cho anh xách, nhưng cái đầu kia đã ghé vào cổ người ta, vô cùng “có lý” mà trở thành một con động vật thuộc họ nhuyễn thể. Hắn vừa nhìn chằm chằm những mạch máu xanh xanh chìm dưới lớp da cổ trắng nõn vừa liếm răng – hắn đang ảo tưởng “Nếu như cắn một ngụm thì sẽ ngon như thế nào”.

Bả vai của Vu Hạo Nhiên bị cái đầu nặng của hắn dựa lên cảm thấy hơi đau, anh liền đưa tay đẩy đầu hắn ra, bảo: “Tôi thấy anh chính là gián điệp do bệnh viện khác phái tới để thử lòng kiên nhẫn của y bác sĩ bệnh viện Á Đông chúng tôi thì có. Anh không hù chết người ta đã là may mắn vô ngần rồi. Tự mình yêu mình như thế thật sự tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ.”

Tân Độ nghe được giọng điệu này của anh liền biết rằng cơn tức giận đã nguôi đi rồi, thế là hắn tiếp tục cười toe khoe cả hàm răng với anh; từ đầu đến chân còn cẩn thận hơn cả máy quét đóng dấu sản phẩm.

Vu Hạo Nhiên không rảnh chú ý từng cử chỉ hành động của người này, anh chỉ hơi cau mày ưu tư nhìn tờ giấy cảnh cáo kia và chầm chậm nói: “Người phụ nữ kia có quan hệ không nhỏ đâu, chồng bà ta ở Văn phòng chính ủy tỉnh, xem ra vụ việc lần này đụng phải ổ kiến lửa rồi.”

Tân Độ sau khi nghe xong xùy một tiếng rồi cười: “Lão tố cáo tôi thì làm được trò trống gì? Tôi có phải người thường đâu!”

“Tôi là người thường.” – Bốn chữ của Vu Hạo Nhiên rơi leng keng xuống dưới sàn nhà. Anh không ngẩng đầu, nhưng đằng sau đôi mắt trong suốt như thủy tinh màu cà phê kia lại hiện lên một nét thê lương. Anh thản nhiên nói tiếp: “Tôi còn là một kẻ yếu đuối, tôi không có dũng khí đứng ở nơi chót vót để toàn thế giới ngắm nhìn, tôi cũng không thích hợp với cuộc sống rực rỡ tráng lệ thay đổi nhanh chóng thoải mái chìm nổi. Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ mong có được một cuộc đời bình lặng như nước, ngẫu nhiên được ông trời để mắt đến cái đầm nước của mình và vỗ lên một gợn sóng lăn tăn thì tôi cũng đã cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ lắm rồi.”

Tân Độ nghe xong những lời này, tươi cười trên môi bỗng dưng cứng lại. Dường như Vu Hạo Nhiên của hôm nay mới là Vu Hạo Nhiên thực sự. Hắn vẫn cứ nghĩ, hai người họ đã biết nhau một thời gian dài như vậy, với bất kỳ ai anh cũng luôn luôn giữ vẻ mặt tươi cười ấm áp tao nhã và thân thiết ấy, suốt từ sáng cho tới tối; ai cũng rất gần gũi với anh, nhưng cũng chẳng ai lại gần anh được.

Mà giờ, nghe anh tự nói những lời tầm thường như thế về chính anh, khiến hắn có cảm giác như thể anh đang đứng cô độc bên cạnh vách núi, bất lực, bơ vơ, và sợ hãi.

Tân Độ không thích biểu cảm ấy của anh chút nào, hắn muốn kéo anh quay lại, sau đó ôm anh thật chặt vào lòng, cho anh ấm áp nhưng lại sợ mình vượt quá giới hạn, không trở về như trước được nữa – vì thế hắn chỉ đành thử mở lời an ủi: “Yên tâm đi, đám người đó không dám gây phiền phức cho anh đâu, tôi sẽ cho bọn họ thành hư vô hết.”

Vu Hạo Nhiên nghe xong, vốn còn muốn nói rằng hai câu đầu đầy tình người đằng trước đã khiến cho anh tin tưởng thêm một lần nữa vào nhân sinh quan và giá trị quan của Tân Độ; nào ngờ đâu câu cuối cùng lại hoàn toàn đập nát ý nghĩ trong đầu. Có trời mới biết những câu này nghe vào chẳng khác nào: Yên tâm đi, đám người đó không dám gây phiền phức cho anh đâu, tôi sẽ cho cả nhà bọn họ nổ tung chết hết. (!!!)

“Ngủ đi, mai lại thảo luận chuyện này.” Vu Hạo Nhiên dứt lời, lập tức nằm xuống phía trong giường. Sự thực là hôm nay lúc anh sắp đi khỏi nhà thì bị ông cụ chửi bới một hồi; phỏng chừng nếu có trở về cũng chẳng khác gì cả, thôi thì đợi qua một thời gian nữa để ông lão hết giận rồi nói sau vậy.

Ban đêm, sấm chớp mưa gió vẫn ầm ầm táp xuống; tháng 9 ở Hải Nam vẫn cứ là tháng mưa nhiều nhất trong mùa mưa; tuy nhiệt độ bình thường ở đây là khoảng 27 – 28 độ, nhưng cứ đến cuối thu là nắng gắt, nóng bức suốt ngày rồi tối mưa xuống lại mát mẻ, thậm chí ban đêm còn phải đắp chăn mỏng cho khỏi lạnh.

Tân Độ tự nhận mình da dày thịt béo, không bao giờ bị lạnh, lúc nào cũng ấm áp, vậy nên hắn đem chiếc chăn mỏng duy nhất chỉ có mét hai đắp cho Vu Hạo Nhiên. Chỉnh kín chăn cho anh rồi, hắn phát hiện ra anh vẫn đang ngủ rất sâu không có dấu hiệu tỉnh giấc. Thế là hắn nương theo khe sáng nhỏ hẹp mờ mờ từ chiếc đèn bên ngoài, nhẹ hôn lên trán người nào đó.

Sau khi hôn xong hắn chưa thấy đã nghiền. Hắn liếm liếm miệng. Hình như chẳng có vị gì lưu lại thì phải. Vậy là hắn chuồi người xuống xem xét, a, lần này vừa đúng ngang mặt Vu Hạo Nhiên.

Tân Độ không hề vội vã nhào lên lấp môi của Vu Hạo Nhiên, mà chầm chậm tìm hơi thở của anh vương vất trên không trung, đồng nhất hơi thở của mình với anh một lúc lâu, sau đó………… hôn xuống.

Môi của anh thật ngọt, vị ngọt như mật ong nguyên chất, nhưng lại không ngấy chút nào. Hương vị ấy thật độc đáo, như ngày xưa ăn đường viên. Sợ rằng ngậm trong miệng thì chẳng mấy chốc sẽ tan đi mất, thế nên hắn không dám ngậm cả cánh môi vào miệng, chỉ dám liếm nhẹ một cái rồi lại liếm nhẹ một cái. Sau khi hắn đã liếm đủ rồi thì chợt phát hiện ra, bên trong hai cánh môi hoa còn có một viên kẹo mềm lớn hơn, còn có thể chảy ra càng nhiều nước mật ngọt ngào gần như vĩnh viễn không hết. Vì thế hắn quyết định tách mở hai cánh cửa kia, sau đó ngậm miếng kẹo mềm nọ vào trong miệng, như vậy là không sợ nó tan mất rồi!

Thế nhưng đôi làn môi này nào có dễ mở ra như thế; hắn dùng đầu lưỡi tách mở rất lâu mà chúng không chịu thả lỏng ra chút nào, vậy là hắn phải đưa một tay ôm giữ lấy eo của Vu Hạo Nhiên, tính nghiêng người anh qua đây; dù sao lúc người ta nằm nghiêng ngủ thì lực cắn của khớp hàm cũng ít hơn.

Nhưng mà…….

Giữa thứ ánh sáng lờ mờ, sự khó tin trong một đôi con ngươi sắc cà phê lóe lên nhìn chằm chằm khiến cho kẻ nào đấy đang có ý định trộm mật ngọt cảm thấy hơi…. chột dạ, tức thì kẹt cứng giữa không trung như hình ảnh đang bị dừng lại của một cuộn phim; người kia quay lưng về phía nguồn sáng, thế nên ngoài đôi mắt sáng “rực rỡ” thì anh không nhìn rõ được gì cả.

“Anh Tân Độ, lẽ nào anh là chó đấy hả? Anh không phân biệt được giới tính nữa sao hả?” – Hành động này của hắn làm cho Vu Hạo Nhiên trong chốc lát bị chập mạch…… một chút; anh chán nản lau môi rồi nôn khan mấy lần. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này.

Tân Độ thì vui vẻ bò lên cùng độ cao với anh, một lúc sau mới lúng túng bảo: “Ai bảo anh chảy nước miếng cơ…”

“Nước miếng?” – Vu Hạo Nhiên nghe thế lại lau miệng thêm lần nữa, đúng là có chút nước miếng dây ra thật, nhưng làm sao lại khẳng định được rằng đây là nước miếng của anh? – “Cho dù tôi chảy nước miếng thì sao anh lại liếm?”

“Nếu không liếm đi ban đêm chảy xuống người tôi thì làm sao bây giờ?!”

“Anh……”

Tân Độ thấy anh tức lên, liền kề sát tai anh nói, giọng điệu cợt nhả: “Sự thật là không phải nước miếng đâu, mà là nước đường trong miệng anh đấy.”

“Làm gì có đường? Làm gì có!” – Vu Hạo Nhiên hoảng hốt hỏi; sự bình tĩnh suốt bao nhiêu năm nay của anh đã bị ai đấy ép sạch sành sanh chẳng còn một giọt hết rồi.

“Không phải ở trong này à?!” – Tân Độ thừa dịp anh ngây người liền bật người đưa lưỡi dò xét trong miệng anh, dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng liếm hết một lần, sau đó ngậm lấy đầu lưỡi Vu Hạo Nhiên nút mạnh hai cái, cuối cùng hôn chụt, chụt lên môi anh, nói: “Thật là ngọt!”

Lần này Vu Hạo Nhiên im lặng khá lâu, những biểu cảm cơ bản nhất của Tân Độ anh cũng không nhìn thấy vì cái đầu to của hắn đã chắn mất nguồn sáng duy nhất. Sau cùng anh xoay người, bảo: “Hai ngày nữa là tết Trung thu rồi, tôi muốn có một cái tết Trung thu yên ổn, có được không?”

Tân Độ nghe được, lập tức rút cái tay đang khoác lên lưng anh về. Vốn hắn đang định nói thêm gì nữa đấy, nhưng ngó đến bóng lưng lạnh lùng của anh, cuối cùng hắn chỉ nằm xuống, quay mặt ra ngoài, nhắm mắt lại.

Tác giả có vài lời muốn nói:

Tiểu thụ là thẳng nha *che mặt*! Coi bộ tiểu công sắp tới sẽ lại phải tiếp tục “chịu khổ” nữa rồi……

Bên trong những cái dấu ngoặc đơn là ký ức về những lần Tân Độ làm nổ tung người ta – Và theo như bạn ấy thấy là phải xóa đi hết =))

Nguyên gốc: 跑马灯 bào mã đăng – Ý nói vẻ rối rắm của Tân Độ, vì vừa không muốn nghĩ đến chuyện cũ vừa muốn làm vừa lòng Vu Hạo Nhiên (thì lại phải nghĩ)

Là quả pháo đó.

Câu chửi.

Extra lives ấy mà, trong game hay có
Bình Luận (0)
Comment