Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 5

Tân Độ cả đêm không đều không ngủ, vẫn lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng gió biển xuyên qua làn mưa, đập vào trên cửa sổ phát ra những âm thanh uỳnh uỳnh. Cho đến rạng sáng, bên ngoài đã tạnh mưa, hắn mới lờ mờ tiến vào mộng đẹp. Sau đó, vừa mới “chuẩn bị đạp xe đạp lên đường”, bước chân tiếp theo bị hẫng một cái, làm hắn sợ tới mức phát run, tỉnh ngay lại.

Thực ra hắn còn muốn ngủ tiếp, nhưng từ cửa lại bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lép nhép. Nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, nhìn qua cái ô nhỏ ở trên chiếc cửa thủy tinh, chỉ thấy bên ngoài cánh cửa kính thuỷ tinh cỡ một bàn tay là một khuôn mặt như cái bánh trứng, còn mắt mũi người kia hắn đều không thấy rõ. Tân Độ híp mắt phân biệt thật lâu, cuối cùng khi nhìn thấy chiếc móng tay đen xì đang cầm cái que kem để liếm láp mới nhận ra người này. Chính là cái tên Cung Văn Hoa “não tàn và nhũn”.

Văn Hoa quân (1) thấy thần tượng nhìn chằm chằm vào mình, cười một cái hở ra ba mươi hai cái răng, sau đấy dùng giọng điệu thành khẩn nhất, nói: “Tân ca, trận đấu đã lùi lại hai ngày rồi, ban tổ chức vẫn muốn mời anh làm khách quý. Nói là nếu không có anh ở đấy, bọn họ sẽ rất mất mặt, em đây cũng bất đắc dĩ Tân ca à.”

Tân Độ sau khi nghe xong liền vùi đầu vào trong gối, một lúc sau bình tĩnh lại thì định bảo gã cút ngay, tránh làm phiền đến giai nhân bên gối còn đang say giấc. Thế nhưng, vừa quay đầu lại đã phát hiện ra chỗ bên cạnh trống không, Vu Hạo Nhiên không biết khi nào đã rời đi rồi.

Trong lòng nguội lạnh, Tân Độ lại vùi đầu vào gối, sau đó hướng về phía cửa chính phất phất tay, ý bảo gã rời đi.

Thế nhưng, nhiệm vụ hôm nay của Văn Hoa quân đúng là rất gian khổ, ban tổ chức cùng phòng hành chính bên kia đều bắt gã phải mời bằng được lão đại Quốc tế này, còn nói là không cần biết gã dùng phương pháp gì, nhất định phải mời được người này. Văn Hoa quân hết cách, chỉ có thể tiếp tục nói: “Tân ca, Sở Lưu Hương bọn họ đều đã vào đến vòng “Tứ cường”, lúc này nếu sử dụng người của mình, sẽ vô cùng phấn khích đó. Anh ngàn vạn lần cũng không ngờ được “bộ tứ siêu đẳng” này là ai đâu. Em cho anh biết, ngoại trừ hai người Kiều Phong cùng Mộ Dung Phục là anh có thể đoán được, hai người còn lại, một người là tên giết heo siêu cấp vô địch ở chợ thành Đông – Lưu Nhị Định, người cuối cùng chính là Hồ Đại Phiêu thôn Tam Lý. Em đã nói Hồ Đại Phiêu này không đơn giản mà, xem ra bình thường hắn thâm tàng bất lộ. Nếu như không có gì thay đổi thì sáng mai là có thể bầu ra Minh Chủ. Ban tổ chức quyết định anh chính là nhà tài trợ số một, việc quảng cáo gì đó anh cứ yên tâm. Bốn người họ đều đã được chuẩn bị riêng quần áo cùng khăn trùm đầu, bên cạnh lôi đài là màn hình lớn, phía trước là bục phỏng vấn…”

Tân Độ biết người này nếu không từ chối một cách tàn nhẫn thì sẽ không rời đi, vì thế hắn không thể không kiếm vài chuyện cho tên kia xử lý.

“Tuýt—- Tuýt—–” Tân Độ thổi còi, bước vài bước thong thả đến cửa, sau đó mở cánh cửa thủy tinh nhỏ ra cười nói: “Giúp anh làm vài chuyện thì thế nào?”

“Chết nghìn lần cũng không chối từ.” Văn Hoa quân không cần suy nghĩ, một mực chắc chắn, bộ dạng kia thật là nghiêm túc, thấy chết không sờn.

Tân Độ xoa xoa mí mắt nói: “Cũng không phải bắt chú mày đi chết, cần gì trưng ra bộ dạng muốn phá lô cốt thế kia.” Dứt lời, hướng mắt về phía phòng làm việc cách đó không xa thoáng nhìn nói: “Đi xem bác sĩ Vu đang làm gì đó, rồi báo lại cho anh biết, nhớ kỹ, phải thật là bí mật.”

“Là đang tiếp khách quý đã hẹn trước mà thôi…”

“Nếu chú mày không đi, thì dẹp đi”

“Đi, em sẽ đi ngay bây giờ, để em dùng khí độc” Cung Văn Hoa vừa dứt liền biến mất nhanh như chớp, nhìn qua ô cửa nho nhỏ to chừng một bàn tay, chỉ nhìn thấy một vệt kem dài lưu lại thẳng tắp trên mặt đá cẩm thạch đã được đánh bóng.

Mười phút sau, Cung Văn Hoa đã trở lại, vừa thở hồng hộc vừa liếm kem. Chẳng qua là cái kem của gã hình dạng có thay đổi một chút, còn cái tay cầm kem vẫn đen xì như trước.

“Không được rồi Tân ca, quân địch hỏa lực quá cường đại, em căn bản không vào được bên trong lô – cốt.”

“Đồ bỏ đi. Vậy chú mày quay về làm gì. Chết trận trên sa trường luôn đi.” Tân Độ phối hợp nói với gã, đúng là không nên để “con khỉ” này làm cái rắm gì cả!

Cung Văn Hoa thấy thần tượng không vui, một lòng một dạ tiếp tục lấy lòng: “Nhưng mà Tân ca, em có thể khẳng định quân địch chống đỡ không được bao lâu. Bọn họ còn đang nội chiến, đánh đến đầu rơi máu chảy. Không chừng có khi lại tự bắn chết quân mình. Đến lúc đó anh ngư ông đắc lợi, ngồi mát ăn bát vàng nha.”

Tân Độ nghe như thế, không hiểu hỏi: “Bên trong có người đang cãi nhau?”

Vừa thấy thần tượng có vẻ hứng thú, Văn Hoa quân lập tức gật đầu. Sau đó, lập tức khoa trương nói mấy chuyện không đâu: “Nói đến cũng là chuyện đáng giận vô cùng, nhớ lại khi xưa Lý Mạc Sầu còn đại náo đại hội võ lâm, nghĩa sĩ trong giang hồ vẫn bỏ qua cho sự hung hăng càn quấy của nàng, không ngờ nàng lại để bản thân tẩu hỏa nhập ma rồi gào thét bỏ đi. Hôm nay nàng tới đúng lúc lắm, chúng ta nhất định phải tính sổ.”

Nghe gã nói thế, Tân Độ ngay lập tức đã hiểu. Có lẽ lại là nữ sĩ quan kia đến gây phiền toái cho Vu Hạo Nhiên. Hắn nghĩ nghĩ, hình như hôm qua, hắn muốn đến gặp ả chanh chua ương ngạnh luôn khoa tay múa chân kia một chút để trừng trị ả. Hay là, người phụ nữ này vẫn ảo tưởng rằng hắn vì việc khiến lão Hồ ngu si kia “đau trứng” mà rảnh rỗi đến gây phiền phức cho ả? Nhưng mà người đàn bà chanh chua này, đúng là không đụng tường nam không chịu quay đầu lại (2), một khi đã như vậy…

“Này, tên ngu ngốc, chú mày muốn mời anh làm khách quý phải không?”

Văn Hoa quân vừa nghe, ánh mắt sáng rực, lên: “Tân ca, anh nghĩ thông suốt rồi hả? Em biết anh sẽ đồng ý mà, anh nghĩ xem, cái màn ảnh lớn trên lôi đài không biết đã được tài trợ bao nhiêu tiền nha, mà phòng hành chính ai cũng đồng ý để lại cho anh…”

Tân Độ lại thấy gã muốn nói tiếp, lập tức giơ tay lên, nói: “Dừng dừng dừng, việc này về sau hẵng nói. Nhưng mà bây giờ chú mày phải làm cho anh một việc.” Nói xong, hắn móc ra một vật gì đó có phần trên gần giống cái bút máy, sau đó nhướn mi với hắn: “Biết cái này là cái gì không?”

Cung Văn Hoa lắc đầu. Đối với vị lão đại Quốc tế chuyên chế tạo vũ khí hạt nhân này, gã luôn giữ trong lòng một loại hết sức hiếu kỳ để đối đãi. Có trời mới biết nhân vật truyền kỳ này có thể hay không làm ra đại sự gì nha!

“Cái này chính là vũ khí bí mật anh dùng để đánh bại Lý Mạc Sầu, gọi là kíp nổ.”

“Trời ạ Tân ca. Lý Mạc Sầu hôm qua là bị anh đả thương sao?” Cung Văn Hoa lại càng thêm sùng bái Tân Độ, tới mức ngang hàng cùng Thượng Đế, cho rằng chỉ cần tin tưởng Tân ca là sẽ được bất tử.

Tân Độ phòng ngừa gã lại nói một đống những lời vô ích, lập tức nói: “Đây là thành quả nghiên cứu trong bốn mươi năm của anh, bên trong chính là tâm huyết của anh. Nguyên thần cùng võ công của anh đều hội tụ ở bên trong, chú mày chỉ cần ấn cái nút phía trên, nó lập tức sẽ rung lắc mạnh mẽ, như vậy là chú mày có thể kế thừa hoàn toàn những tinh túy của võ công. Sau đó, khi nhìn thấy phía trên có ánh lửa thì lập tức đặt nó vào lọn tóc của Lý Mạc Sầu. Như vậy là chú mày có thể tùy tâm sở dục thi triển võ công của anh. Đến lúc đó, vị trí Minh chủ còn không đến phiên người khác ngồi.”

“Trời ạ Tân ca…” Văn Hoa quân đã kích động đến độ không nói nên lời, ngay cả hốc mắt cũng nước mắt lưng tròng.

“Không nói nữa, anh mày chính là người không màng danh lợi, thấy mọi người vui vẻ là hài lòng rồi.” Tân Độ nói xong liền trưng ra một bộ hy sinh vì nghĩa vì tập thể, nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải đứng ở chỗ anh mày thường ngày tu luyện, đó chính là nơi Lý Mạc Sầu sẽ đi qua. Hơn nữa, phải chờ nó tóe ra ánh lửa thì mới buông tay ra, bởi vì khi đó là thời cơ tốt để võ công của anh mày được phóng thích.”

“Yên tâm đi Tân ca, em sẽ không phụ kỳ vọng của anh mà. Chưa diệt được ma đầu, em thề sẽ không bỏ qua.” Cung Văn Hoa vừa nói vừa thể hiện hết dũng khí, giống như đúng là thật sự sắp giết người đến nơi rồi.

Tân Độ lập tức gọi gã lại: “Đối với Lý Mạc Sầu, chú mày phế đi võ công của ả là được rồi, tạm tha ả đi.” Dù sao thì cái đồ chơi này chính là kíp nổ, chức năng chủ yếu chỉ là một bộ phận của quả bom thôi, nhưng mà sau khi qua tay hắn, hiện tại cũng có uy lực vô cùng mạnh.

Thế nhưng, Văn Hoa quân liền “chuyển” thái độ bình tĩnh của hắn thành thái độ bất đắc dĩ, cho nên thận trọng nói: “Chẳng lẽ Tân ca năm đó cùng nữ ma đầu này có một đoạn tình cảm? Tình cảm quấn quýt? Cho nên không muốn giết ả?”

Tân Độ bất dắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy người này không chừng trước kia là kẻ buôn chuyện bát quái, vì thê cũng lười giải thích, tùy tiện nói: “Đó là chuyện thật lâu trước kia, không nên đề cập tới nữa. Cậu đi đi, thuận tiện chuyển lời dùm anh với cô ngốc cách vách là cô ta lớn lên rất giống bạn gái đã mất của anh, hơn nữa bộ dạng cô ta đứng trên ghế hôm đó rất đẹp.”

“Ý Tân ca là 3651?” Cung Văn Hoa biết đó là người phụ nữ duy nhất dám theo đuổi Tân ca, gã tuy không thích cô ta, nhưng cũng rất kính nể dũng khí của cô ấy.

Tân Độ gật gật đầu. Cung Văn Hoa lĩnh mệnh sau đó dứt khoát đi khỏi, tâm tình rất phức tạp. Một bên vì chuyện nhân sinh thê thảm của thần tượng mà đau lòng, một bên vì mình sắp thành Võ lâm Minh chủ nên kích động vô cùng. Có trời biết, khi một diễn viên quần chúng muôn thuở đột nhiên trở thành diễn viên chính là chuyện người ta muốn ngừng khoe cũng không được. Như vậy, nó sẽ để lại trong lòng nhân sĩ võ lâm vài nét cứng cáp để làm cột mốc về truyền kỳ của hắn.

Cung Văn Hoa đi rồi, Tân Độ ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, khi cao hứng khi âu sầu, thậm chí có đôi khi còn cau mày cười to. Tóm lại biểu tình trên mặt so với ngựa phi còn biến hóa nhanh hơn.

Đại khái khoảng nửa giờ, hành lang truyền đến tiếng đi lại rầm rập rất nhanh, một tiếng cười lớn điên cuồng vang khắp bốn tầng lầu khiến bao người phải giật měnh, sau đó nghe trong không trung có tiếng hét lớn: “Ma đầu, xem lão nạp thu thập ngươi.”

Dứt lời, tất cả “người ngã ngựa đổ”.

Tân Độ biết mọi chuyện xong xuôi rồi, cúi người chui vào gầm giường, sau đó ở bên trái giường cậy ra một cái khe, bên trong có một khối vuông màu đen bằng thủy tinh, đây là một con chíp mini thu tín hiệu, lớn chỉ bằng cái móng tay. Nhưng dù nhỏ như vậy, nó cũng tiếp nhận được tất cả các tín hiệu, thậm chí có tai nghe cùng microphone. Đây là thứ đầu tiên hắn tạo ra khi bị giam để “bế quan”. Bởi vì thời điểm hắn bắt đầu nhìn thấy phòng giam này, là lúc hắn nhận ra, về sau chỗ này chính là vì hắn mà được xây nên. Từ đó về sau, chỗ này bị bệnh viện “mệnh danh” là “phòng nghiên cứu của 3098”, mà bản thân hắn nghe được cũng rất hài lòng.

Đem con chíp vào giữa ngón cái cùng ngón giữa, sau đó, máy dò vân tay cũng tự động mở khóa, khối thủy tinh đen liền chuyển phát thành màu xanh biếc thuần sắc tại trung tâm, tiếp theo không đợi hắn mở miệng, bên trong liền truyền đến một tiếng cười kỳ quái, tùy tiện nói: “Thông suốt rồi? Nếu không tôi tự mình đến đón cậu nhé?”

“Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi có một việc khác.” Tân Độ nói câu này là lúc toàn bộ con ngươi tựa như hàn băng, băng lãnh đến tột cùng.

“À? Chuyện gì thế!” Thanh âm tò mò.

“Đại ca, sự tình gì anh không phải so với tôi càng rõ ràng hơn sao. Lặp đi lặp lại rất tốn thời gian, anh thấy đúng không?” Một câu cuối lại biết thành thanh âm lưu manh, trêu chọc đối phương cười lạnh.

“Khá lắm, đúng là anh em một nhà. Nhưng mà cái mật mã kia…” Nói tới đây liền cố ý tạm dừng.

Tân Độ bật người cười nói: “Mật mã gì cơ? Mật mã khởi động hay mật mã tắt máy?”

“Em trai yêu quý, mật mã gì cậu không phải so với anh còn rõ hơn sao, lặp đi lặp lại như vậy rất tốn thời gian. Cậu không thấy sao?” Cùng một câu, lại bị đối phương sửa từng từ, muốn chói tai bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tân Độ cũng quệt mồm chả trách: “Mật mã bị tôi ném vào bồn cầu, bị quấy quấy cùng với phân rồi. Nếu không, anh thử đi tìm xem?”

“Mày…”

Không đợi đối phương nói xong, hắn lập tức bóp chặt con chíp, sau đó đặt ở miệng liếm liếm chút nước bọt để nó dính trở lại. Chờ tới lúc hắn từ dưới giường lăn ra, thế mà trời đã ửng sáng.

Lời tác giả: (Trưa mai sẽ cập nhật)

———

(1) Quân: Cách gọi tên thân mật một người con trai, giống như khi thêm từ “kun” sau tên con trai trong tiếng Nhật vậy, cụ thể giống kiểu chúng ta gọi “quân kun” – “thụ kun” ấy.

(2) “Không đụng tường nam không chịu quay đầu” (bất chàng nam tường bất hồi đầu): ý chỉ người có tính cách, hành động cố chấp, không chịu nghe lời người khác, một khi chưa đạt được mục đích thì tuyệt nhiên sẽ không bỏ cuộc, tóm gọn là “cứng đầu”.
Bình Luận (0)
Comment