Trùng Tìm Hoa Nhiên

Chương 13

Edit: Sasaswa

Một năm trước, vào ngày sinh nhật Nghiêm Thời Trì.

Hôm đó không phải cuối tuần cho nên Nghiêm Thời Trì vẫn phải đi làm. Buổi sáng trước khi ra cửa, Mạnh Hoa Nhiên đứng ở huyền quan thắt ca-ra-vat cho hắn, Nghiêm Thời Trì bỗng nhiên đem mặt kề sát vào: "Vợ à, bảo bối, hôn anh một cái."

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong thì lúng túng, hai tai cũng nóng lên: "Cái gì "Bảo bối", không... không được gọi loạn."

Lần đầu tiên Nghiêm Thời Trì gọi cậu là "Nhiên Nhiên", phản ứng của Mạnh Hoa Nhiên cũng giống vậy, bây giờ đã nhiều năm qua đi nhưng bộ dáng thẹn thùng của Mạnh Hoa Nhiên vẫn trước sau như một.

Biết Mạnh Hoa Nhiên không chủ động hôn hắn, Nghiêm Thời Trì cười cười rồi mặt dày hôn lên.

Trước tiên là hắn hôn hai má Mạnh Hoa Nhiên, nói: "Em là bảo bối lớn nhất trong nhà này."

Tiếp đến hắn ngồi xổm xuống, vén áo Mạnh Hoa Nhiên lên, hôn một cái lên bụng cậu: "Còn cái này là bảo bối nhỏ."

Lời Nghiêm Thời Trì còn chưa dứt, lần này không chỉ có hai tai Mạnh Hoa Nhiên nóng lên mà đến hai má cũng ửng hồng.

Nghiêm Thời Trì lại nói tiếp: "Nhiên Nhiên, trong tương lai anh sẽ có hai bảo bối, lão thiên gia đối với anh thật tốt, cho anh gấp đôi lễ vật!"

Chờ sau khi Nghiêm Thời Trì ra khỏi nhà, Mạnh Hoa Nhiên chuẩn bị một chút rồi cũng lái xe đến công ty một chuyến.

Mạnh Hoa Nhiên có thai, Nghiêm Thời Trì không muốn cậu quá sức, kêu cậu nhanh chóng đem công việc bàn giao cho người khác. Ngoài miệng thì đáp ứng, nói là sẽ tranh thủ nhưng cậu có tinh thần trách nhiệm nặng nề, trong phút chốc không thể hoàn toàn bỏ xuống gánh nặng này.

Cậu không chỉ đến quan sát quy trình làm việc của công ty, cậu còn muốn đem Trịnh Từ Bân thu xếp thỏa đáng.

Sau khi Mạnh Hoa Nhiên trở thành con nuôi của Trịnh tổng, Trịnh Từ Bân tự động cũng trở thành em trai trên danh nghĩa của cậu.

Tuy nhiên tính cách Trịnh Từ Bân phản nghịch bướng bỉnh, trên người mang một đống tật xấu của bọn công tử nhà giàu, lão Trịnh tổng lúc còn sống thường xuyên bị đứa con trai này chọc giận đến mức phải nhập viện.

So với con ruột Trịnh Từ Bân, lão Trịnh tổng trái lại càng yêu thương Mạnh Hoa Nhiên hơn, bởi vậy trước khi mất, ông đem toàn bộ công ty giao cho Mạnh Hoa Nhiên.

Vừa nghĩ tới vị "em trai" không dễ chọc kia, Mạnh Hoa Nhiên liền nhớ tới một số kí ức tồi tệ, biểu tình cậu nghiêm nghị, mí mắt cũng bất an chớp chớp.

Buổi trưa, Nghiêm Thời Trì gọi video nói chuyện, Mạnh Hoa Nhiên vừa bắt máy đã thấy Nghiêm tổng da mặt dày hướng cậu hôn gió liên tục.

"Nhiên Nhiên, hôm nay là sinh nhật anh, em đã chuẩn bị quà xong chưa?"

"Không có." Mạnh Hoa Nhiên giả vờ lạnh nhạt nhưng rất nhanh bị Nghiêm Thời Trì nhìn thấu, hắn cười cười nói: "Nói dối lừa người không tốt đâu, bảo bối, anh nghĩ em đang âm thầm chuẩn bị một món quà lớn cho anh, hiện tại không thể hỏi nhiều."

"..." Mạnh Hoa Nhiên thừa nhận đích thực cậu đã chuẩn bị quà xong nhưng không để trong căn biệt thự bọn họ đang ở mà là đặt trong căn nhà cũ của Trịnh tổng.

Mạnh Hoa Nhiên định buổi chiều đến đó một chuyến đem quà trở về, còn có những bức thư không thể gửi kia...

"Nhiên Nhiên, hôm nay nhớ về nhà sớm chúng ta cùng đi ăn tối. Anh đã mua một bộ đồ ngủ cho em rồi, buổi tối chờ em tắm rửa xong chúng ta lên giường làm chút chuyện..."

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong câu này, cho dù cách một màn hình thì tay cũng giơ lên muốn gõ đầu Nghiêm Thời Trì: "Biến thái, đồ lưu manh!"

Nghiêm Thời Trì "ha ha" nở nụ cười: "Anh chỉ đùa chút thôi, em bây giờ còn đang mang tiểu bảo bối trong người nên yên tâm, anh sẽ không xằng bậy."

"Mới ba tháng thôi mà, còn có rất lâu."

"Sẽ trôi qua rất nhanh. Nhiên Nhiên đại bảo bối, anh ước gì ngày nào em cũng ở nhà, không cần làm việc cũng không cần bận tâm nhiều chuyện như vậy để anh thời thời khắc khắc đều có thể ôm em trong lòng mà hôn hôn."

Mạnh Hoa Nhiên càng nghe mặt càng đỏ, lúng túng có chút nói lắp: "Lưu... Lưu manh! Vậy em... không phải sẽ chán chết sao?"

"Em có thể đến phòng đồ chơi của bảo bảo, kế bên còn có phòng vẽ tranh, phòng ăn, trong nhà cái gì cũng có, em muốn làm cái gì cũng được."

"Nghiêm tổng, anh coi em là con nít sao?"

"Ha ha, anh coi em là vợ anh, là đại bảo bối của gia đình này."

Hơn bốn giờ chiều, Nghiêm Thời Trì đang có cuộc họp thì điện thoại vang lên. Trong tình huống bình thường, nếu là người khác gọi, hắn trước tiên sẽ cúp máy rồi gọi lại sau, nhưng nhìn thấy là Mạnh Hoa Nhiên gọi đến, Nghiêm Thời Trì nhanh chóng bắt máy.

Hắn nghĩ Mạnh Hoa Nhiên có chuyện tìm hắn để thương lượng, kết quả đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một âm thanh xa lạ: "Xin chào, xin hỏi anh có phải là người thân của Mạnh tiên sinh không?"

"..." Tâm Nghiêm Thời Trì nhanh chóng chìm xuống, linh cảm Mạnh Hoa Nhiên đã xảy ra chuyện!

Nghiêm Thời Trì vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Mạnh Hoa Nhiên nằm trên giường bệnh. Sắc mặt cậu suy yếu nhợt nhạt, cổ tay phải vặn vẹo không giống bình thường, thoạt nhìn như là gãy xương.

Giữa hai chân cậu lại cuồn cuộn máu chảy không ngừng, căn bản không ngừng được.

Cách đây không lâu, Mạnh Hoa Nhiên gặp phải vụ tai nạn tông phía sau xe, chiếc xe cậu đang lái bị lật hoàn toàn, lúc đó cậu ngồi ở ghế phó lái nhưng tài xế lái xe lại biến mất.

Đó là xe của Trịnh Từ Bân nhưng Trịnh Từ Bân hắn ở đâu? Đi đâu?

Nhưng vào lúc này, Nghiêm Thời Trì căn bản không có tâm tình nghĩ đến cái khác, hắn hoảng hồn lại vì thấy dưới thân Mạnh Hoa Nhiên đều là máu, hơi thở cũng thập phần yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

"Nhiên Nhiên, Hoa Nhiên!" Nghiêm Thời Trì khẩn trường cầm tay cậu, hô lớn.

"Ưm... Xin lỗi..." Mạnh Hoa Nhiên lấy tay che bụng, trong hốc mắt đều là nước mắt, "Xin lỗi, đồ lưu manh..."

Sau đó, Mạnh Hoa Nhiên bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cánh cửa kia đóng ngay trước mặt Nghiêm Thời Trì.

Sinh nhật Nghiêm Thời Trì là vào mùa thu, ban ngày bầu trời trong trẻo, khí trời rất tốt nhưng không ngờ vào chiều hoàng hôn trời lại bắt đầu đổ mưa.

Đi kèm tiếng mưa rơi, quần áo Nghiêm Thời Trì dính đầy máu, hắn sững sờ như bị hút mất linh hồn, hắn canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, một đêm không ngủ.

Mà ngày này một năm sau, trời cũng mưa, tiết trời mưa xong liền trở lạnh, nhưng vào lúc này trong lòng Nghiêm Thời Trì ngược lại cảm thấy ấm áp.

Bởi vì Mạnh Hoa Nhiên bình yên vô sự, cậu chỉ bị vết thương ngoài da.

Có điều, cậu lại quên mất Nghiêm Thời Trì.

"Sao anh lại ôm tôi ngủ?"

Mạnh Hoa Nhiên một mặt không rõ muốn đẩy Nghiêm Thời Trì ra, nhưng khí lực cậu kém xa Nghiêm Thời Trì, chỉ đành chịu bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực.

"Anh...Anh xem tôi không có mặc quần áo!"

"Ừa, vậy thì sao?"

"Anh! Anh phải chịu trách nhiệm!"

Nghiêm Thời Trì nở nụ cười, hắn cầm tay Mạnh Hoa Nhiên đưa lên, hỏi: "Nhiên Nhiên, biết trên tay em đang đeo cái gì không?"

"Một cái nhẫn."

"Là anh đeo nhẫn cưới lên cho em, em nhìn kĩ đi, bên trong còn khắc tên viết tắt của hai đứa mình."

Nghe vậy, Mạnh Hoa Nhiên híp mắt nhìn kĩ, xác thực cũng có thể thấy mấy chữ tiếng Anh ——Ysc mhr.

"Giờ thì biết tại sao anh ôm em ngủ chưa?"

Mạnh Hoa Nhiên chớp chớp hai mắt như vẫn còn điều nghi hoặc, Nghiêm Thời Trì không nhịn được hôn ngón tay đeo nhẫn của cậu, nói: "Bảo bối, bởi vì anh là chồng em."
Bình Luận (0)
Comment