Trùng Tìm Hoa Nhiên

Chương 14

Edit: Sasaswa

Tài xế sau khi biết Mạnh Hoa Nhiên không có chuyện gì nghiêm trọng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vị đại thúc này nói mình rất oan uổng, nói ông thật sự chỉ vô tình đụng phải Mạnh Hoa Nhiên, lúc đó đèn giao thông rõ ràng đã chuyển xanh nên ông mới đạp ga chạy về phía trước, không ngờ Mạnh Hoa Nhiên lại đột ngột xuất hiện giữa đường.

Người tài xế còn nói, tình huống lúc đó rất nguy cấp, tinh thần Mạnh Hoa Nhiên hoảng hốt, hồn vía lên mây giống như bị trúng tà, không biết chạy lên lối đi bộ tìm cái gì.

Ông thậm chí còn hoài nghi Mạnh Hoa Nhiên nhìn thấy ảo giác.

May là phanh lại kịp mới không gây tai nạn nghiêm trọng, bằng không có thể không chỉ là trầy xát nhẹ nhàng. Chỉ có điều, tinh thần Mạnh Hoa Nhiên vẫn chịu sự đả kích lớn.

Tỉnh dậy sau vụ tai nạn, đại não Mạnh Hoa Nhiên bị chấn động, đối với người hay sự việc đều không có ấn tượng, ngoài ra giấc mơ của cậu cũng xuất hiện nhiều tình tiết mới.

Trong mơ, cậu nghe thấy tiếng một cậu bé khóc, nhưng cậu trước sau đều không thấy rõ mặt cậu bé đó. Cậu bé ngồi xổm ở ven đường cao giọng khóc lớn, trong miệng không ngừng gọi "Mẹ", bóng dáng vừa nhỏ bé vừa bất lực.

Nghe tiếng đứa bé khóc, tim Mạnh Hoa Nhiên như bị nhéo lên, mỗi lúc đều đau, nhưng chỉ cần Mạnh Hoa Nhiên đi lại gần, đối phương trong nháy mắt liền biến mất.

Cậu bé biến mất và người ngồi xổm ở đó đổi thành Mạnh Hoa Nhiên, cậu ấn lại bụng mình, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, bờ môi cũng trắng bệch run rẩy.

Lúc trước trong miệng cậu bé gọi "Mẹ", nhưng hiện tại, trong miệng cậu không ngừng lặp lại "Xin lỗi"...

Mạnh Hoa Nhiên từ trong mơ tỉnh dậy, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy Nghiêm Thời Trì nhẹ nhàng ôm mình.

Trong lúc nằm viện, Mạnh Hoa Nhiên được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng bệnh VIP, ở đây là mỗi người một phòng, không gian yên tĩnh, không có người đến quấy rầy.

Mạnh Hoa Nhiên cùng Nghiêm Thời Trì hai người nằm trên cùng một giường bệnh, gương mặt Nghiêm Thời Trì gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phun lên hai gò má Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên thấy có chút ngứa, hơi động một chút cũng làm Nghiêm Thời Trì tỉnh dậy.

Mấy đêm gần đây, không chỉ có Mạnh Hoa Nhiên gặp ác mộng liên tục, ngủ không ngon giấc, Nghiêm Thời Trì cũng là lo lắng đề phòng, cơ hồ không sao chợp mắt được.

Hắn giờ phút nào cũng trông coi Mạnh Hoa Nhiên, chỉ lo tinh thần và tâm tình Mạnh Hoa Nhiên không ổn định rồi xảy ra chuyện gì.

Mạnh Hoa Nhiên sờ cái bụng bằng phẳng của mình, hỏi: "Trong bụng của tôi có chứa cái gì sao?"

Ánh mắt Nghiêm Thời Trì biến đổi, buồn ngủ nhất thời biến mất nhưng hắn rất nhanh nở nụ cười cho qua, nhìn Mạnh Hoa Nhiên nói như cũ: "Là kho báu."

Nhớ tới giấc mơ kia, Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên cảm giác, lẩm bẩm nói: "Thế nhưng, kia... Không thấy kho báu của tôi."

Nghiêm Thời Trì tiếp tục ôn nhu động viên: "Không phải không thấy, bị anh giấu đi rồi."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Mạnh Hoa Nhiên lập tức sáng lên: "Có thật không? Vậy anh giấu đi đâu rồi?"

"Chưa tới lúc, Nhiên Nhiên, em ngoan ngoãn nghỉ bệnh cho tốt, anh liền đem kho báu đến cho."

"Được, một lời đã định, không được thất hứa! Đến, móc ngoéo!" Mạnh Hoa Nhiên không còn kí ức, như một đứa con nít đơn thuần, luôn thích được ngoéo tay với người khác.

Nghiêm Thời Trì đưa ngón tay lên, gật đầu mỉm cười: "Nhiên Nhiên, em yên tâm, nếu anh đã đáp ứng thì anh sẽ làm được."

Một tuần trôi qua, Mạnh Hoa Nhiên đi vào phòng khám tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Vốn Mạnh Hoa Nhiên đã có thể xuất viện, vì ngoại trừ tay bị trầy da cùng não bị chấn động nhẹ, cậu căn bản không có chuyện gì, là Nghiêm Thời Trì xin bác sĩ cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa.

Kỳ thực bác sĩ cũng đã nói qua rất nhiều lần rồi, chứng mất trí nhớ của Mạnh Hoa Nhiên trong thời gian ngắn rất khó khôi phục, chỉ có thể dựa vào người nhà cùng bạn bè giúp cậu chậm rãi nhớ lại.

Huống hồ tình huống của Mạnh Hoa Nhiên tương đối phức tạp, cậu ban đầu đã thông minh hơn người, nhưng một năm trước đại não bị chấn thương nghiêm trọng, cậu không chỉ mất trí nhớ mà còn xuất hiện triệu chứng giảm trí nhớ, tư duy chậm chạp, suy giảm nhận thức cùng một loạt di chứng khác.

Trước tai nạn xe, tay phải Mạnh Hoa Nhiên hình như bị xoắn quá mạnh, các khớp xương mặc dù được chữa trị ổn thỏa nhưng các dây thần kinh bị tổn thương, sức lực tay phải không bằng tay trái, muốn viết chữ vẽ vời hoặc cầm nắm thứ gì đó sẽ xảy ra tình trạng co giật run rẩy.

Trong lúc Mạnh Hoa Nhiên kiểm tra sức khỏe, Nghiêm Thời Trì cùng em trai Nghiêm Thời Mộc đừng chờ bên ngoài.

Em trai Nghiêm Thời Mộc nhìn sắc mặt tiều tụy uể oải, gầy đi trông thấy của anh mình, không đành lòng nói: "Anh, đã qua một năm rồi, Hoa Nhiên ca một lần nữa lại..."

Nghiêm Thời Mộc có chút nghẹn lời, hắn không đành lòng nhắc đến chuyện trước đó, nhưng lại rất muốn khuyên anh mình một tiếng.

"Từ khi Hoa Nhiên ca giảm trí nhớ, cả người trở nên ngây ngốc, anh ấy đã quên anh biết bao nhiêu lần, anh ấy... Vẫn không có cách nào nhớ rõ anh."

Em trai Nghiêm Thời Mộc trong đầu chua xót khó xử, Nghiêm Thời Trì ngược lại cười khổ hai lần, nói: "Đúng vậy, trong một năm này, cậu ấy luôn hỏi anh là ai? Về phần hỏi bao nhiêu lần? Anh cũng không nhớ rõ."

Nghiêm Thời Trì từ trong tay Thần chết mang Mạnh Hoa Nhiên trở về, mang bảo bối của hắn đoạt lại. Thời gian đầu, Mạnh Hoa Nhiên cả ngày đều là trạng thái đờ đẫn, cậu không nói tiếng nào, vô luận những người xung quanh nói cái gì cũng không phản ứng, còn không cảm thấy đói bụng hay nóng, lạnh.

Nghiêm Thời Trì ở bên cạnh chăm sóc Mạnh Hoa Nhiên như chăm sóc cho người thực vật, sau đó Mạnh Hoa Nhiên cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhớ tên Nghiêm Thời Trì được hai ngày, hai ngày sau lại quên mất.

Ai có thể ngờ được, một thiếu niên thiên tài, ưu tú thanh cao Mạnh tổng, đã gặp qua một lần là không quên được bây giờ trở thành một người ngốc như vậy?

Mạnh Hoa Nhiên tên chính mình còn không nhớ được, huống chi là tên Nghiêm Thời Trì và con người hắn?

Mạnh Hoa Nhiên ngốc ngốc, thường quên mất điều gì đó, cậu thường xuyên hỏi Nghiêm Thời Trì: "Anh là ai?"

Nghiêm Thời Trì cười từng lần từng lần một trả lời, giới thiệu bản thân mình thêm lần nữa, hận không thể đem tên mình khắc lên người, trong tâm trí và cả trong tim cậu.

Sống qua trận dằn vặt nội tâm này, Nghiêm Thời Trì mở ra một cuộc dày vò mới. Mặc dù trí nhớ Mạnh Hoa Nhiên chậm rãi khôi phục, tinh thần cũng tốt hơn, trạng thái luôn vui vẻ nhưng cậu rất khó để duy trì kí ức trong một quãng thời gian. Trí nhớ kéo dài qua một tháng, cũng không thể kéo dài qua ba tháng.

Rốt cuộc, gần tới sinh nhật mùa thu của Nghiêm Thời Trì, bác sĩ cho hắn biết, mọi mặt trạng thái của Mạnh Hoa Nhiên càng ngày càng tốt, có thể hi vọng khôi phục được như ban đầu.

Nghiêm Thời Trì cao hứng cực kỳ, hắn khó có thể kiềm chế sự vui mừng trong lòng, chuyện đến nước này, vậy mà rồi lại...

"Anh, nếu Hoa Nhiên ca cả đời đều như vậy thì sao? Anh ấy cả đời đều không cách nào nhớ rõ anh, anh sẽ làm gì?"

Vấn đề này Nghiêm Thời Trì đã sớm nghĩ tới nhiều lần. Rất nhiều đêm hắn bừng tỉnh dậy, trong lúc ôm lấy Mạnh Hoa Nhiên, hắn đều nghĩ tới chuyện này.

Hiện tại, Nghiêm Thời Trì dĩ nhiên coi nhẹ chuyện này rất nhiều, cười cười nói: "Nếu cậu ấy cả đời làm đồ ngốc, sống không buồn không lo cũng rất tốt, anh cứ như vậy cũng cậu ấy trải qua từng ngày."

Nghe anh trai hời hợt nói một câu như thế, Nghiêm Thời Mộc càng thêm đau lòng: "Cho nên anh dự định từng lần từng lần đều nói cho anh ấy biết, anh tên là gì, anh và anh ấy có quan hệ như thế nào? Anh, em rất muốn giúp anh! Muốn cùng anh chia sẻ một ít thống khổ, nhưng cũng rất nhiều lúc, em không biết làm sao bây giờ, đến cùng làm thế nào mới có thể khiến anh khá hơn."

"Em đã giúp anh rất nhiều, Tiểu Mộc, cám ơn em."

Nghiêm Thời Trì anh mắt ôn hòa nhìn về phía em trai, mỗi khi nhắc đến Mạnh Hoa Nhiên, ánh mắt càng thêm cực kỳ ôn nhu lưu luyến.

"Anh mười bảy tuổi quen biết Hoa Nhiên, Tiểu Mộc, em biết tâm trạng của một người yêu một người mười mấy năm không?"

"..." Nghiêm Thời Mộc bị hỏi, hắn so với Nghiêm Thời Trì nhỏ bốn tuổi, còn chưa gặp người mình thích thì làm sao hiểu được thứ tình cảm này.

"Tiểu Mộc, kỳ thực ngày sinh nhật đó, anh đã lấy được quà. Không quan trọng Hoa Nhiên có thể nhớ ra anh hay không, là tiểu thiên tài cũng được, là đồ ngốc cũng được, chỉ cần cậu ấy còn sống, còn có thể ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói thì đó là món quà tốt nhất."

Đến khi Mạnh Hoa Nhiên ra khỏi phòng khám cũng đã tới giờ cơm trưa. Nghiêm Thời Trì đưa cậu trở về phòng bệnh, tự tay đút cơm cho cậu.

Có hạt cơm dính ngoài miệng Mạnh Hoa Nhiên, Nghiêm Thời Trì lập tức đến gần liếm xuống, nhân cơ hội hôn Mạnh Hoa Nhiên một cái.

Mạnh Hoa Nhiên nhất thời ngẩn ngơ, cậu nháy mắt hỏi: "Anh... Tại sao hôn tôi? Có phải là... thích tôi không?"

Nghiêm Thời Trì nở nụ cười, cố ý đùa cậu: "Em đoán xem."

Mạnh Hoa Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó dùng hai ngón tay mở ra một đoạn ngắn: "Chắc là... có một chút chút yêu thích."

Nghiêm Thời Trì lắc đầu: "Không phải chỉ một chút."

Mạnh Hoa Nhiên khoa tay, mở rộng khoảng cách ra thêm một chút: "Vậy "thích" nhiều như vậy sao?"

Nghiêm Thời Trì vẫn lắc đầu như cũ, Mạnh Hoa Nhiên liên tiếp khoa tay múa chân mở rộng độ dài, cuối cùng cậu duỗi thẳng hai cánh tay ra, không khỏi cảm khái: "Oa! "Thích" nhiều như vậy sao!"

Nghiêm Thời Trì cười rồi kéo một tay cậu nhẹ nhàng đặt lên vị trí tim mình, cho Mạnh Hoa Nhiên cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực.

Hắn nói: "Không chỉ thích, anh phi thường yêu em, Mạnh Hoa Nhiên."
Bình Luận (0)
Comment