Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 32

Sinh con cho Vu Hạo Viễn?

Một người như Vu Hạo Viễn, sẽ thích con nít không?

Tuy chỉ là tưởng tượng, nhưng cũng thấy rất vui.

Hai người luống cuống tay chân cho em bé bú sữa, rồi lại vụng về thay tã cho nó, chờ nó lớn rồi, sẽ cùng nắm tay nó đi chơi, dạo phố, du lịch, sau đó cùng phiền não nhìn nó trưởng thành.

Tần Tiểu Ý động tâm, ý nghĩ đó chưa từng xảy ra trong đầu, bây giờ Vu Hạo Viễn nhắc tới, liền cảm thấy khó nhịn.

Hai người họ bận như vậy, gặp nhau đã khó, nếu sinh con rồi, khẳng định không thể tự tay chăm sóc, tuy nói mẹ Vu sẽ rất thích thay cô chăm sóc, nhưng thân là ba mẹ mà không hề tham dự vào việc nuôi dưỡng nó, kỳ thật là một loại thất bại.

Tần Tiểu Ý đắn đo suy nghĩ, cảm thấy không có phương án nào vẹn toàn đôi bên, nên chuyện sinh con, thôi thì hoãn lại đi.

Vu Hạo Viễn đối với chuyện này, chỉ là thuận miệng nói ra, qua rồi cũng không nhắc lại, lúc lên giường, Tần Tiểu Ý nói hắn mang mũ, hắn cũng rất nghe lời, đương nhiên làm Tần Tiểu Ý có chút buồn bực, dường như giữa hai người, chỉ có mình cô để ý đến việc sinh con.

Thật ra, trong chuyện này, là Tần Tiểu Ý hiểu lầm Vu Hạo Viễn, hắn không nhắc lại, không có nghĩa là hắn không thèm để ý, yêu cô lâu như vậy, đương nhiên hy vọng có thể có được kết tinh của hai người, nhưng Tần Tiểu Ý mạnh mẽ độc lập như vậy, muốn sinh hay không, hắn hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của cô, nếu cô muốn sinh, đương nhiên là quá tốt, ràng buộc giữa hai người, lại càng rõ ràng sâu sắc hơn, còn nếu cô chưa muốn, hắn cũng không ép, chung quy cảm nhận của cô mới là quan trọng nhất. Có điều hắn luôn không biểu lộ nội tâm quá mức, cho nên tâm tư này, vẫn chưa đến lúc truyền cho Tần Tiểu Ý biết.

Hôm nay Triệu Diệc Ninh và vài người bạn hẹn Vu Hạo Viễn ra ngoài tụ tập như thường lệ, vốn tưởng rằng hắn lại từ chối như mọi lần, dù sao cả đám vắng hắn cũng quen rồi, ngoài dự kiến, lần này Vu Hạo Viễn đồng ý tham dự.

“Sao lại rảnh ra đây vậy.” Triệu Diệc Ninh bưng ly rượu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn. Đại nhân vật này gần đây mà rảnh là lại về nhà chăm bà xã, sao bữa nay lại có tâm tình gặp bọn họ nhỉ?

“Không phải mấy cậu hẹn tôi ra?” Vu Hạo Viễn nhấp một ngụm rượu, nhạt nhạt mở miệng.

“Hẹn cậu là một chuyện, cậu có ra không là chuyện khác, sao vậy, đời sống với chị dâu không ổn rồi hả?”

Triệu Diệc Ninh cười trêu chọc, liền lãnh phải một cái nhìn sắc như dao của Vu Hạo Viễn. Nhưng do quan hệ hai người quá thân, Triệu Diệc Ninh không còn e ngại nữa, rất vô lại quấn lấy hắn.

“Cô ấy yêu mình.” Vu Hạo Viễn đột nhiên mở miệng nói.

Triệu Diệc Ninh sửng sốt, lập tức cười to: “Quá tốt rồi, cậu theo đuổi nhiều năm vậy có kết quả rồi, sao còn buồn bực?”

“Nhưng cô ấy không nhớ ra mình.” Vu Hạo Viễn thở dài, ánh mắt mang theo một chút tối tăm.

Triệu Diệc Ninh rất muốn xem thường hắn, “Nói thẳng cho cô ấy biết là được.” Thật không hiểu hắn thấy thế mà được? Vòng đi vòng lại tốn thời gian như vậy làm chi.

Vu Hạo Viễn lắc đầu, “Không được.”

Đối với chuyện tình cảm, hắn coi như là có thành tựu. Vô cùng chuyên tâm yêu một người hơn mười năm, hắn có thể yên lặng yêu, không cần biết đối phương có đáp lại hay không, khi nào đối phương đáp lại, hắn lại cảm thấy muốn nhiều hơn, hắn lại hy vọng người ta có thể tự nhớ ra hắn, hai người kỳ thật duyên phận rất sâu.

Trong sự nghiệp hắn là người mây mưa thất thường, nhưng với tình cảm, hắn tuyệt đối là kẻ chân thuần, chuyện đó hắn vốn dĩ đã tự hiểu ra, nhưng lại không muốn thừa nhận.

Triệu Diệc Ninh cố gắng lý giải tâm tư hắn, suy nghĩ một hồi, đưa ra chủ ý, “Hay là, gợi ý cho cô ấy?”

Không nhiều người biết chuyện tình cảm của Vu Hạo Viễn, Triệu Diệc Ninh chính là một trong số ít đó, cảm nhận được nhiều, mới đau lòng giùm bạn tốt, trong lòng cũng hy vọng hắn sẽ có được thành quả, cho nên năm đó Vu Hạo Viễn nhờ hắn nắm giữ chức vụ của Tần Tiểu Ý bây giờ, hắn nửa câu cũng không từ chối.

“Cô ấy còn chưa nhớ ra cái mặt nạ thủ công tự làm đặt ở bàn trang điểm.” Nói tới chuyện này, Vu Hạo Viễn lại buồn bực, cô nàng này có phải mắc chứng mất trí nhớ không, đồ tự mình làm cũng quên không còn một mảnh.

Triệu Diệc Ninh cười khổ lắc đầu, lại đề nghị: “Hay là tôi đến tâm sự với cô ấy?”

Đề nghị này lập tức nhận được cái nhìn cự tuyệt của Vu Hạo Viễn, im lặng một hồi mới nói: “Cậu giúp tôi tìm một người.”

Sau lưng Vu Hạo Viễn tuyệt đối có một đoàn người làm việc hiệu suất cao, theo lý thuyết thì chuyện tìm người này căn bản không cần đến Triệu Diệc Ninh, cho nên Triệu Diệc Ninh nghe hắn nhờ giúp tìm người, lập tức hiểu ra, người này, khẳng định là lúc còn trẻ có xuất hiện và liên quan đến bọn họ.

Tần Tiểu Ý tan việc, đúng lúc gặp Vu Hạo Đông về nhà ăn cơm, rất ngạc nhiên, tên này từ hồi bị điều đến làm việc cho Vu Hạo Viễn, hắn sống mơ mơ màng màng một đi không trở lại, cả ngày toàn nghe hắn bận này bận nọ, lại thường xuyên ra nước ngoài, loại chuyện về nhà thăm ba mẹ này, chắc phải suy đi tính lại lịch làm việc ghê lắm, mới chọn được một ngày về ăn bữa tối.

Mẹ Vu đương nhiên đau lòng con trai bận rộn như vậy, mỗi lần Vu Hạo Đông về, đều làm một bàn đồ ăn ngon đãi hắn, còn ba Vu thấy con trai út, liền vui mừng ra mặt.

Vu Hạo Đông thấy Tần Tiểu Ý về, theo bản năng rụt cổ lại, sau lần thất bại kia, lúc gặp lại, hắn cực kỳ xấu hổ.

Tần Tiểu Ý biểu hiện rất hào phóng, chuyện đã qua, cũng chưa từng nhắc lại, hai người lúc trước thế nào thì bây giờ vẫn vậy.

Rửa tay xong, Tần Tiểu Ý ngồi vào vị trí bên cạnh Vu Hạo Đông.

“Ăn cơm xong ở lại đi, tôi có việc muốn hỏi cậu.” Tần Tiểu Ý ngoài mặt ôn hòa, nhưng miệng phun ra lời nói mười phần là cảnh cáo.

Vu Hạo Đông hơi hơi run, tiếp tục ăn cơm, cô không phải cố ý muốn tôi ăn không được hả? Lời cảnh cáo đó không đợi tôi ăn xong rồi nói được sao, đáng ghét!

Bởi vì có Vu Hạo Đông nhu thuần, nên bữa cơm tràn ngập tiếng cười, chờ ăn xong, bát đũa vừa buông, Vu Hạo Đông miệng còn chưa kịp lau đã muốn đi, hoàn toàn xem lời nói của Tần Tiểu Ý là gió thoảng bên tai, nếu Tần Tiểu Ý không lanh tay lẹ mắt bắt hắn lại, nói không chừng hắn đã bỏ chạy.

Chào hỏi ba mẹ Vu xong, Tần Tiểu Ý liền đuổi Vu Hạo Đông vào thư phòng.

“Khó có lúc cậu về nhà, chúng ta từ từ tâm sự đi.” Tần Tiểu Ý đẩy Vu Hạo Đông ngồi vào sofa, còn cô đứng một bên nhìn hắn.

Thái độ vậy mà đòi tâm sự sao? Giống tra khảo phạm nhân thì có.

“Muốn nói cái gì?” Vu Hạo Đông nhìn cô đề phòng.

“Tâm sự về chuyện tốt gần đây mấy người làm.” Tần Tiểu Ý lấy cái ghế ra ngồi trước mặt hắn, hai tay ôm ngực bày ra bộ dạng nữ vương.

Vu Hạo Đông trừng mắt nhìn cô, nói: “Chuyện đàn ông, đàn bà biết gì mà xen mồm.”

“Ta khinh.” Tần Tiểu Ý xì một tiếng khinh miệt, “Công ty Vu gia bây giờ là tôi quản, cậu dám ở đây phân biệt nam nữ với tôi, tôi chính là muốn biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Vu Hạo Đông nhìn cô thấy lạ, lập tức đáp: “Làm gì có chuyện gì, tất cả đều bình thường mà.”

Tần Tiểu Ý cười nhạt, “Dám giả vờ trước mặt tôi, lần trước anh trai cậu ở Nguyên Uyên phát hỏa, rất nhiều người thê thảm, tôi tận mắt thấy.”

“Chuyện đó hả, là vì lúc kiểm kê sản phẩm xảy ra vấn đề.” Vu Hạo Đông trả lời mau lẹ, lời nói y như trợ lý Kiều.

“Anh trai cậu dễ nổi giận vậy đó hả? Nếu không phải chuyện nghiêm trọng, anh ấy làm sao phản ứng kiểu đó được.” Tần Tiểu Ý sớm đã đoán ra, ngày đó trợ lý Kiều nói vậy, cô không hỏi nữa, cô không ngại tìm đường khác để biết chân tướng, ví dụ như chất vấn Vu Hạo Đông.

Vu Hạo Đông nghe xong lời cô nói ngây ra một lúc, nhất thời không tìm được câu nào phản bác, im lặng một hồi mới mở miệng: “Chị quản tốt tổng công ty là được rồi, chuyện này chị đừng để ý.”

Tần Tiểu Ý thở dài, ngữ điệu cũng mềm hơn, “Tôi không phải muốn xen vào, chính là lo lắng, tôi muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phải biết sự thật tôi mới không suy nghĩ lung tung.”

Một người ngồi sofa, một người ngồi ghế ngoài, hai người nhìn nhau một hồi, Vu Hạo Đông cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Nói cho chị cũng được, nhưng chị phải cam đoan sẽ không nhúng tay vào, an phận quản tổng công ty cho tốt.”

Tần Tiểu Ý hé miệng cười, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Buổi tối lúc Vu Hạo Viễn về phòng ngủ, vốn tưởng rằng Tần Tiểu Ý đã ngủ rồi, ai ngờ xốc chăn lên, nhìn thấy một thân thể trơn tru trắng nõn, thiếu chút nữa phun máu mũi.

Tần Tiểu Ý nhiệt tình hắn biết, hồi giáng sinh từng dụ hoặc hắn mất hết lý trí, tối nay lại tiếp tục?

Tuy có nghi vấn, nhưng đối với hành động của người hắn yêu thương nhớ nhung, hắn là mừng rỡ phối hợp, cởi bỏ áo ngủ, liền tiến vào ổ chăn thưởng thức bữa ăn ngon của riêng hắn.

Lúc lên đỉnh, Vu Hạo Viễn nghe được cô hừ hừ vào tai hắn: “Thích anh…”

Trong chớp mắt, hốc mắt Vu Hạo Viễn nóng lên, tim ấm áp, động tác dưới thân càng thêm điên cuồng, càng thêm tiến sâu vào thân thể cô.

Hắn thích cô lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng nói thích hắn, cảm giác mất mát nhiều năm qua, dường như được lấp đầy trong phút chốc.

Chờ đến khi hai người an tĩnh lại, Vu Hạo Viễn vẫn chưa thỏa mãn ôm cô vào ngực, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cô, làm cô phải cúi đầu cười.

“Hạo Viễn, nếu bên anh thiếu người, nói em một tiếng, gần đây tổng công ty không bận.”

Vu Hạo Viễn dừng động tác hôn môi cô lại, sau đó ừ một tiếng tỏ vẻ hắn đã biết, lại ôm cô sát thêm chút nữa, nói: “Đừng quan tâm.”

Tần Tiểu Ý rúc vào ngực hắn, bất đắc dĩ cười cười, rõ ràng bọn họ gặp vấn đề, cô sao có thể không quan tâm.
Bình Luận (0)
Comment