Từ lúc Vu Hạo Viễn tiếp nhận sự nghiệp gia tộc tới nay, thành tích tuy rằng đầy đủ, nhưng vẫn có kẻ không phục, ví dụ như mấy kẻ tự nhận là tiền bối, cậy già lên mặt khoa tay múa chân trước mặt Vu Hạo Viễn, rồi ngấm ngầm giở trò sau lưng. Đối với những người này, Vu Hạo Viễn không phải không biết, nhưng không quá để ý, vẫn nhớ chút tình cũ, hơn nữa nếu ép bọn họ đến đường cùng, chó cùng rứt giậu, là phải đi thu dọn mệt mỏi.
Do quan hệ qua lại rắc rối như vậy, nên Vu Hạo Viễn tín nhiệm thật sự không được bao nhiêu người, nên hắn mới giao tổng công ty lại cho Tần Tiểu Ý, kéo em trai chuyên ăn chơi đàng điếm lại bên người, là vì đây mà ra. Mấy chuyện quan trọng, vẫn là giao cho những người quan trọng bên mình đi giải quyết mới yên tâm.
Đối với hạng mục trên tay mỗi người, Vu Hạo Viễn đều rất thành thạo, nếu như hắn an phận đi theo con đường mà ba Vu đã đặt ra sẵn, từng bước từng bước làm theo, tuyệt đối có thể thoải mái tự tại, nhưng hắn không cam lòng giữ lại những người kia, sự nghiệp gia tộc vào tay hắn giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Dã tâm của hắn, thậm chí còn lớn hơn thế.
Một người cho dù năng lực giỏi cỡ nào, cũng không phải thần thánh, có nhiều việc, không tìm ra cách giải quyết. Bình thường nếu không có chuyện gì, thì gió êm sóng lặng, vô cùng an lành, nhưng khi nào xảy ra vấn đề, nên dùng ai, mới là chuyện khiến Vu Hạo Viễn đau đầu.
Lần này đống hàng hóa của Nguyên Uyên xảy ra vấn đề, bị bại lộ, chính là do dùng người mà ra.
Một kẻ thuộc dạng tiền bối Vu Hạo Viễn gọi bằng chú, tự nhận mình địa vị quyền cao, ỷ vào sự tín nhiệm của Vu Hạo Viễn, dám mãn thiên quá hải (1), âm thầm cấu kết với bọn ở tam giác vàng, lấy thứ phẩm tráo đổi thượng phẩm, đứng giữa ăn lời, cuối cùng bị phát hiện, khách hàng đòi trả hàng, danh dự tổn thất, mới là nghiêm trọng.
(1) Mãn thiên quá hải: (giấu trời qua biển) lợi dụng sơ hở để ngầm trục lợi.
Cho nên một Vu Hạo Viễn vui giận không thể hiện ra mặt, mới có thể phát hỏa lớn như vậy, toàn bộ nhân viên đều gánh chịu.
Bị người mà mình tin tưởng đâm một nhát dao, cảm giác không phải bực bội khó chịu bình thường.
Trải qua chuyện như vậy, nên dùng người thế nào, phải dùng ai, biến thành nhu cầu cấp bách cần giải quyết của Vu Hạo Viễn.
Phải nhờ Vu Hạo Đông giải thích xong, Tần Tiểu Ý mới có thể nói ra với Vu Hạo Viễn như vậy, cô biết Vu Hạo Viễn sẽ không nhờ cô, nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của hắn, cho dù chỉ là giúp những chuyện không liên quan cũng được, cô luôn muốn chia sẻ với hắn dù ít hay nhiều.
Hôm nay Tần Tiểu Ý vừa xem xong một văn kiện, ngó qua lịch trình, phát hiện tối nay không phải đi đâu, mắt sáng lên, từ lần xâm nhập trao đổi với Vu Hạo Viễn trên giường xong, hai người cơ bản không có cơ hội gặp mặt ban ngày. Có nên gọi một cú điện thoại hẹn không nhỉ? Không chừng có thể cùng ăn bữa tối.
Đúng lúc cô chuẩn bị lấy di động, Hướng Chỉ vẻ mặt thất kinh chạy vào.
“Tần tổng, không xong rồi…”
Tần Tiểu Ý quét mắt, thả di động lại bàn, “Chuyện gì không xong?”
“Đó… Hồ ly tinh tìm tới cửa.” Hướng Chỉ bước tới, vẻ mặt khẩn trương.
“Hồ ly tinh gì? Ai?” Tần Tiểu Ý nhất thời không hiểu, cảm thấy mờ mịt.
Hướng Chỉ nhốn nháo giậm chân, “Chính là Ngô Tĩnh đó!”
Tần Tiểu Ý lúc này mới tỉnh ngộ, có điều cô không ủng hộ cách gọi hồ ly tinh này của Hướng Chỉ, trong mắt cô, Ngô Tĩnh còn chưa đủ tư cách làm hồ ly tinh, chỉ cần Tần Tiểu Ý cô còn ở đây, mặc kệ yêu tinh kiểu gì, đừng hòng động đến người đàn ông của cô.
“Ngô Tĩnh thôi mà phải khẩn trương vậy sao? Mất hết thể diện.”
Hướng Chỉ tỏ vẻ xem thường, cúi đầu lẩm bẩm: “Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp.”
Tần Tiểu Ý không để ý nữa, hỏi: “Người đâu?”
“Ở phòng khách, cô nói xem cô ta đến tổng công ty tìm cô là có ý gì?” Tiểu trợ lý vẻ mặt tò mò.
Tần Tiểu Ý gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng không trả lời câu hỏi sau của Hướng Chỉ, “Nói tôi đã có việc, bảo cô ta chờ đi.”
Hướng Chỉ mắt nhìn trên bàn đã thu dọn sạch sẽ, một phần văn kiện cũng không có, không hiểu Tần tổng bận cái gì, sau rất nhanh hiểu ra, Tần tổng đây là muốn thử đối phương.
Vì thế, tiểu trợ lý tinh ý hiểu Tần tổng, lập tức chạy như điên ra phòng khách truyền tin.
Cái người Ngô Tĩnh này, Tần Tiểu Ý thực sự không muốn gặp, đặc biệt là thân phận của cô ta, chính là nút thắt trong lòng Tần Tiểu Ý, chỉ cần nghĩ tới là thấy không thoải mái.
Cô ta tìm tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Tần Tiểu Ý lắc lắc đầu, đợi lát nữa gặp là biết, nghĩ làm gì cho mệt đầu. Lập tức cầm lấy di động, tiếp tục chuyện vừa rồi, gọi điện hẹn Vu Hạo Viễn ăn tối.
Vu Hạo Viễn còn bận hơn Tần Tiểu Ý, nhưng nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý, liền sảng khoái đồng ý, sự nghiệp đương nhiên quan trọng, nhưng tình cảm tuyệt đối không thể lơ là, cùng bà xã đại nhân ăn cơm, tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất.
Cúp máy, Tần Tiểu Ý lại lấy tư liệu mới xem ra xem lại lần nữa, sau đó bật vi tính chơi game một hồi, chờ Hướng Chỉ đưa văn kiện chờ cô ký tên xong, mới miễn cưỡng hỏi, “Ngô Tĩnh đi chưa?”
“Chưa, vẫn ngồi đó như tượng vậy, cô không định gặp sao?”
Tần Tiểu Ý vặn cái hông lười, đứng lên sửa sang lại áo một chút, rồi mới chậm rãi nói, “Đi, xem thử cô ta muốn làm gì, mời cô ta đến phòng tôi đi.”
Không lâu sau, vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Tĩnh xuất hiện trước mặt cô.
Bỏ qua thân phận tình địch, phải nói Ngô Tĩnh quả thật xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, khí chất cao quý, tuyệt đối phù hợp mọi tiêu chuẩn của đàn ông.
“Có chuyện gì?” Biểu hiện Ngô Tĩnh bình tĩnh, Tần Tiểu Ý thập phần bình tĩnh hơn, chung quy nơi này cũng là địa bàn của cô mà.
Ngô Tĩnh nhợt nhạt cười, tự mình tìm ghế ngồi xuống, “Tôi tới tìm cô, đương nhiên là nói về Hạo Viễn.”
Tần Tiểu Ý nhếch mày, hỏi: “Ừ, vậy cô nghĩ chồng tôi thì có gì để nói?”
Bị cụm từ “chồng tôi” đánh vào, Ngô Tĩnh nhíu mày, biểu hiện bình tĩnh biến thành hơi hơi rối loạn, nhưng vẫn mang theo khẩu khí kiên nhẫn trả lời: “Gần đây Nguyên Uyên xảy ra chuyện, không biết cô có nghe nói chưa.”
“Chuyện nhà tôi, tôi đương nhiên biết, cô chạy tới đây là muốn nói chuyện đó à?”
“Tôi dĩ nhiên không phải vì nói chuyện này mới đến, tôi muốn bàn biện pháp giải quyết.”
Tần Tiểu Ý liếc một cái, cười nhạt: “Làm phiền cô lo rồi, việc này Hạo Viễn tự có cách giải quyết.”
Ngô Tĩnh bỗng nhiên đứng lên, đi tới bàn đối diện với cô, chậm rãi nói: “Anh ấy đương nhiên có cách giải quyết, cô không muốn nghe sao?”
Tần Tiểu Ý thấy buồn bực, thân là vợ mà biết chuyện còn không bằng người ngoài, hỏi cô làm sao chịu được, “Cô muốn nói, tôi cũng không ngại nghe.”
“Muốn giải quyết chuyện này, thứ nhất chính là đến vùng Tam giác vàng tìm lão Cổ, thứ hai phải đến châu Âu, lão Cổ đó, chỉ đích danh tôi đi, còn về phần châu Âu, chắc hai ngày nữa Vu Hạo Đông sẽ lên đường.”
Tần Tiểu Ý nghe xong, liền hiểu ra, lấy tay gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Cô tới tìm tôi là muốn ra điều kiện?”
“Cô quả nhiên là người thông minh.”
Tần Tiểu Ý cười nhạt, “Tôi thấy điều kiện của cô chắc cũng không tệ, nói nghe thử xem.”
“Tôi có thể thu phục lão Cổ, điều kiện chính là cô phải rời khỏi Vu Hạo Viễn.” Ngô Tĩnh gằn từng tiếng nói ra mục đích.
“Ha ha, quả nhiên là công phu sư tử vồ.” Tần Tiểu Ý cảm thấy rất vui, cười xong mới ngẩng đầu nhìn, “Cô cảm thấy như vậy là được hả?”
Ngô Tĩnh cũng không giận, “Vậy phải xem cô yêu anh ấy được bao nhiêu.”
“Cô cảm thấy nếu tôi đi rồi, thì cô có cơ hội hả?”
“Không phải chuyện cơ hội, mà tôi chính là muốn cô sống không thoải mái.” Đây mới là mục đích chính, Ngô Tĩnh cô hôm nay thành ra như vầy, đều do Tần Tiểu Ý tặng cho, nếu không cô nàng này thì hay rồi, nếu không có Tần Tiểu Ý, cô còn có an tâm giả vờ làm bạn gái Vu Hạo Viễn, có thể không khiến hắn chú ý nhiều, nhưng ít ra còn có hy vọng nhỏ nhoi, từ sau khi Tần Tiểu Ý xuất hiện, hy vọng cực kỳ nhỏ nhoi này, cũng bị tước đoạt.
Tần Tiểu Ý khoát tay, “Không phải có hai cách sao, cô đừng vội phán, nói không chừng châu Âu bên kia sẽ ổn thỏa.”
“Vậy chúng ta cùng chờ xem.” Ngô Tĩnh cười nói: “Tôi chờ cô đến cầu xin tôi.”
Tần Tiểu Ý bĩu môi, “Cửa sau lưng cô đó, đi thong thả không tiễn.”
Chờ Ngô Tĩnh đi xong, Tần Tiểu Ý vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, quan sát cửa khép lại, hồi sau mới thở dài, lẩm bẩm: “Quả nhiên hao tổn tâm trí quá.”
Cô đương nhiên không thể vì mấy câu của Ngô Tĩnh mà rời khỏi Vu Hạo Viễn, người đàn ông này đã xác định là của cô, có khó khăn cỡ nào cô cũng không buông ra, nhưng Ngô Tĩnh kia thật lợi hại, khiến cô phải khó chịu! Xem ra cô phải từ từ tính toán một lượt mới được.
Hướng Chỉ bưng trà vào, thấy Tần Tiểu Ý đang rối rắm.
“Tần tổng, cô sao thấy có vẻ bị đả kích vậy, Ngô Tĩnh có phải rất lợi hại không!”
“Đi đi, cô ta lợi hại cỡ nào cũng không phải đối thủ của tôi.” Tần Tiểu Ý xua tay.
“Được rồi, tôi cũng tin Tần tổng của chúng ta là lợi hại nhất.” Hướng Chỉ vội vàng chân chó, xoay người ra ngoài, liền chân chó hơn nữa, gọi cho trợ lý Kiều báo cáo tình hình, mang hết chuyện mình nghe lén được báo cáo cấp trên, không còn cách nào, lãnh lương gấp đôi người ta đương nhiên phải nhiều việc hơn rồi.
Vu Hạo Viễn nghe xong, không nói gì, chỉ cười bí hiểm.
Trợ lý Kiều đứng bên cạnh rùng mình, “Tần tổng chắc không hồ đồ tới mức nghe lời Ngô Tĩnh.” Ngô Tĩnh này cũng thật là, biết rõ Vu Hạo Viễn yêu vợ hắn bao nhiêu, còn dám vuốt lông hổ, quả thực là muốn chết mà, nếu không vì cô ta còn có chỗ dùng được, hắn đã sớm dọn dẹp cô ta sạch sẽ.
“Tôi chính là muốn xem thử cô ấy phản ứng như thế nào.” Ngoài miệng nói vậy, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi: nếu Tần Tiểu Ý dám vì vậy mà rời khỏi hắn, xem hắn làm sao xử cô.