Trường Ninh Tướng Quân

Chương 6

am hoàng thúc, chẳng phải ngài thảm rồi ư?”

Không có động tĩnh.

Thúc Thận Huy liếc qua con đường thông ra ngoài kinh các, rất nhanh, như nhận ra điều gì, sắc hung ác vừa lộ ra trong mắt biến mất, quét mắt về cửa sổ phía Nam.

“Còn nấp gì nữa? Ra đi!”

Y lại nói.

Lời vừa dứt, có tiếng sột soạt, phía dưới cửa sổ phía nam, một cái đầu chui ra đáp lại, là một thiếu niên cao gầy, đầu đội tiểu quan, ăn mặc như tiểu hầu trong cung, nét mặt nhìn rất tuấn tú, chỉ là chưa hoàn toàn nẩy nở, bên môi vẫn còn lớp lông tơ nhàn nhạt, lộ ra mấy phần ngây thơ chưa biến mất.

“Tam hoàng thúc!”

Cậu xông ra làm mặt quỷ với Thúc Thận Huy, “Mới lẻn vào còn chưa kịp ngồi đã bị ngài biết! Không thú vị!”

“Sao ngài đoán được là ta?” Nét mặt cậu lộ vẻ hơi không cam lòng.

Thúc Thận Huy không trả lời, chỉ lập tức đứng dậy nghênh đón, miệng gọi bệ hạ, hành lễ với thiếu niên.

Thiếu niên vội bước nhanh đến, đưa tay cản y, trong miệng oán trách, “Tam hoàng thúc, ta nói bao nhiêu lần rồi, sau lưng người ta ngài không cần dùng mấy nghi thức xã giao này!”

Thúc Thận Huy dừng lại, mỉm cười, “Giản lễ bất khả lược*, là đạo làm quân thần.”

(*) hành lễ có đơn giản đi nhưng không thể bỏ.

Mấy thân vệ thiếp thân phụ trách Thiếu đế hôm nay xuất hành cũng hiện thân xa xa ngoài cửa góc rẽ cuối đường, quỳ xuống, thần sắc sợ hãi.

Thiếu niên này chính là vị đương kim Thiếu đế Thúc Tiển tuổi vừa mới mười ba, mấy tháng nữa, đến sang năm, sẽ mười bốn tuổi, nhưng vì lớn sớm, hiện giờ dáng vẻ nhìn như mười lăm mười sáu. Chỉ là do cậu ăn mặc thế này, châu quan trên đỉnh mũ rũ xuống và lớp y phục dày trên người, nên chẳng thấy.

Y dò xét y phục của Thiếu đế, cũng chẳng lộ vẻ kinh ngạc nào.

Thiếu đế thấy y quét mắt khắp người mình, không đợi hỏi, lập tức thẳng thắn trước.

“Vừa nãy mãi không thấy ngài về cùng, ta không muốn cứ vậy mà về. Ta bảo người bên cạnh cởi y phục ra, thay trong xe, tìm một cơ hội xuống xe trở về tìm thúc. Tam hoàng thúc, ngài ở lại đây làm gì thế?”

Thúc Thận Huy nhìn cậu, như cười như không.

“Cứ cho là xa giá Thái hậu đi trước không phát hiện, đằng sau nhiều đại thần đi theo vậy, hẳn là đều bị gió làm mê mắt, mặc cho ngài cứ thế nghênh ngang rời đội giữa đường ư?”

Thiếu đế biết không lừa được y. Dẫu sao từ nhỏ ngồi trên ngôi này cậu đã thân cận với Tam hoàng thúc trước mặt, không có gì không thể nói. Xưa nay chuyện còn hoang đường hơn giờ, cũng không phải cậu chưa từng làm.

Cậu dứt khoát thành thật khai báo, kể lại sau khi đến một khúc quẹo chỗ rừng cây nhỏ, đợi xa giá của Thái hậu vượt qua xa, cậu bảo mót quá cần dừng xe, bước xuống chạy vào rừng, ép tiểu hầu đi theo thay y phục với mình, lệnh mấy người kia ôm tiểu hầu quay lại dư giá đi tiếp. Bá quan dừng lại đợi cậu chẳng hề hay biết, thấy xe di chuyển, tất cả đều theo đó tiếp tục lên đường, cứ thế cậu vụng trộm quay lại.

Kể lại đoạn thoát thân quay lại, cậu có phần đắc ý, cười ha ha.

“Ui, buồn cười thật đấy! Nhiều người thế mà tất cả đều chẳng biết chẳng rằng! Còn tưởng ta lên xe thật!”

Thúc Thận Huy nhíu mày, “Bệ hạ, bây giờ ngài không còn giống trước đây…”

Y vừa mở miệng, đã bị Thiếu đế ngắt lời.

“Tam hoàng thúc, ta biết ngài muốn nói gì! Không cần ngài nói, ngày ngày Đinh thái phó nhắc bên tai, tai ta muốn mọc mụn luôn rồi! Phải, ta biết uy nghi thiên tử là thế nào, ta nên làm thế nào, chỉ là cả hơn nửa năm ta chẳng ra ngoài rồi! Ta sắp ngạt chết rồi, không ngạt chết cũng sẽ mệt chết! Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội này, Tam hoàng thúc thương xót ta tí đi, đừng giáo huấn ta nữa!”

Cậu lại thở dài, “Nếu Hoàng huynh Thái tử của ta còn sống thì tốt biết bao, ta cũng sẽ không cần mệt mỏi thế này, giống trước kia, mỗi ngày tiêu dao khoái hoạt…”

Mấy năm trước Hoàng huynh Thái tử của cậu ra ngoài đi săn, lúc cưỡi ngựa xảy ra ngoài ý muốn, bất hạnh bỏ mình. Sau đó điều tra ra đúng là người nhà phía mẹ Nhị hoàng tử tính toán, âm thầm dùng một loại độc dược có thể làm ngựa điên cuồng đặc chế dùng sáp dày bịt kín, trộn vào mớ cỏ khô, cho ngựa ăn. Sau khi lớp sáp hoà tan hoàn toàn, thuốc phát huy tác dụng, ngựa nổi điên phi nước đại, bỏ đám thị vệ đi theo sau lưng, Thái tử không thể nào dừng ngựa, cuối cùng ngã ngựa mà chết.

Sau khi điều tra rõ sự tình, hoàng tử liên lụy tới đều lọt vào vòng trừng phạt, cứ thế, ngôi vị hoàng đế cuối cùng rơi lên đầu Thúc Tiển.

Tuy Thúc Tiển là hoàng tử, nhưng vì tuổi nhỏ, nhà ngoại lại là Lan gia trước kia cũng không phải kẻ quyền thế, tương lai cùng lắm cũng chỉ là một chức Vương rảnh rỗi hưởng thụ thanh bình thôi, nên luôn luôn không làm ai chú ý. Cậu thích tìm Tam hoàng thúc Kỳ vương chơi, cộng thêm thiên tính lớn mật tinh nghịch, xưa kia thường tìm đủ cơ hội xuất cung chuồn êm đi Kỳ vương phủ. Vì là một hoàng tử bình thường, quan hệ giữa Minh Đế và Tam đệ cũng cực kỳ thân thiết, dẫu có nghe thấy cử chỉ đứa con trai này song biết cậu gần gũi với Kỳ vương nên buông xuôi bỏ mặc, không đặc biệt gò ép, cứ thế, đã nuôi ra tính tình không chịu câu thúc của cậu, đến khi sau này vận mệnh cho phép, biến cậu thành hoàng tử kế vị, sinh hoạt thay đổi lớn, bị nghiêm khắc quản giáo việc học hành, có thể nghĩ.

Đã qua mấy năm, song đến nay Thúc Tiển vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, bình thường trước mặt người cũng giữ quy củ, không lộ ra mấy, hôm nay thừa dịp này, không ngờ thói cũ nẩy mầm lại.

Thúc Thận Huy nghe đứa cháu kể khổ, nghĩ từ năm ngài đăng cơ đến nay, đúng thật coi như có cố gắng, mọi việc học ra dáng, đối với việc học của ngài, Đinh Thái phó coi như cũng tán thành, mấy lần mình hỏi ý, đều đáp bệ hạ thông minh, ngày ngày đều có chỗ tiến bộ, chỉ có một thứ không đủ, chính là định tính không đủ, thi thoảng tìm cớ lười nhác, thảng có thể bỏ điểm này thì quá ổn rồi.

Một người thanh liêm thận trọng, thậm chí bộc trực, xưa nay không hùa lời trái lương tâm, đánh giá thế, cho thấy cậu cháu này thật sự là có tiến bộ.

Người như cây mạ, yết miêu trợ trường*, chèn ép quá độ, e cũng là không ổn.

(*) có một người nước Tống gieo mạ. Thấy mạ lớn chậm, ông bèn kéo cây non lên một chút.Về nhà, ông khoe với vợ con: “Hôm nay, tôi đã giúp một tay cho mạ lớn nhanh”. Nghe cha nói thế, đứa con vội chạy ra xem, thì mạ đã chết hết rồi >> nóng vội hỏng việc

Nghĩ đến đây, ngữ khí y dịu lại, “Thần biết ngài vất vả, việc học nặng nề, còn phải học xử lý tấu chương đối phó quốc sự. Không phải ngài sùng bái nhất là Hoàng tổ phụ sao, lúc ngài ấy tại vị, quần hùng thiên hạ cát cứ, chư quốc san sát, chiến loạn không ngừng. Khi đó thần còn nhỏ hơn ngài, cũng chỉ bảy tám tuổi, song cho đến giờ vẫn ghi nhớ, Hoàng tổ phụ của ngài ban ngày lên ngựa tác chiến, ban đêm xử lý tấu chương khẩn cấp khoái mã từ chiến doanh đưa đến, chăm chỉ không nghỉ, độ vất vả, còn gấp nhiều lần hôm nay ngài và thần có thể với tới. Nếu tương lai ngài cũng muốn trở thành thánh quân bậc nhất giống như Hoàng tổ phụ, bao khổ sở hôm nay, đều là quá trình rèn luyện nhất định phải trải qua.”

Y nói một câu, Thiếu đế gật một cái, như gà con mổ thóc. Đợi y dứt lời, vung tay lên, “Ta nhớ rồi!” Nói xong lại gần, kề sát một bên y, quay lại, mắt nhìn ra phía sau lưng vừa tới, thấp giọng, “Tam hoàng thúc, vừa rồi ta đi vào, nhìn thấy đích nữ Ôn gia đến, ta không muốn bị chị ấy bắt gặp, bèn trốn đi, thấy chị ấy cúi đầu vội vàng bước, mắt đỏ ngầu, hình như vừa khóc—— ”

Trên khuôn mặt Thúc Tiển lộ vẻ mập mờ, ngó Hoàng thúc mình chớp chớp mắt.

“Tam hoàng thúc, có phải chị ấy…”

“Đại tư mã đã đền tội.” Thúc Thận Huy ngắt lời, nói.

Thiếu đế sửng sốt, há hốc mồm, lời vừa định nói lập tức bị ném lên chín tầng mây, cậu trợn cặp mắt: “Tam hoàng thúc ngài nói gì? Đại tư mã chết rồi?”

Thúc Thận Huy gật đầu.

Cũng không cần y giải thích, Thúc Tiển nhanh chóng phản ứng kịp, như dội gáo nước lên đầu, bỗng vỗ trán.

“Ta hiểu rồi! Sáng nay bỗng nhiên ngài ra ngoài, ta thấy lão ấy cũng ra theo, sau đó ngài quay về mà lão thì không, cũng không thấy ai khác! Hẳn là thời điểm đó nhỉ, Tam hoàng thúc ngài —— ”

Thúc Thận Huy lại gật đầu, “Quả nhiên thông minh.” Y khen một câu.

Thiếu đế tròn miệng, bình tĩnh đứng yên tại chỗ một lát, đột nhiên, nhảy dựng lên, cả người trực tiếp cuộn lên trên không trung một thế chuồn chuồn bổ nhào, đến mũ trên đầu cũng rớt ra, đến khi hai chân chạm đất, ha ha điên cuồng cười, tiếng cười làm lũ chim đang đậu nghỉ chân trên nhành cây gần đó cả kinh hoảng sợ bay đi.

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!” Cậu khoa tay múa chân, không ngừng xoay quanh Hoàng thúc mình, vui sướng như con chuột không cẩn thận lọt vào chĩnh gạo.

“Trước lúc phụ hoàng băng hà chỉ định lão ấy làm phụ chính, chẳng qua là bị ép bởi cục diện, an ủi lão thôi. Giờ rốt cục lão không giữ được bình tĩnh! Còn định ra tay! Lại không ngờ rằng Tam hoàng thúc chính là đang chờ lão hành động, nếu không đúng thật chẳng đụng được lão! Lão già! Đáng chết lâu rồi!”

“Ha ha ha ha —— ”

Thiếu niên lại dậm chân cười to một tràng, “Quá tốt rồi! Lão già đã chết! Cuối cùng lão cũng mơ tưởng cưỡi trên đầu ta! Tam hoàng thúc, thúc còn nhớ tháng trước ta cho người đưa qua phủ thúc hoa quả phương Nam tiến cống không? Tiểu hầu trộm kể cho ta, trước khi hoa quả vào cung đã bị đứa cháu của lão ấy ngăn cản, bảo gần đây lão nhạt miệng, lấy hết một lớp ngon, phần còn lại mới đưa vào cung! Dù gì cũng là chuyện nhỏ, nhìn quen không trách, Tam hoàng thúc bận rộn, ta cũng chẳng kể cho thúc làm gì. Ta nhổ, lão là cái thá gì! Ta cũng không hiếm thức ăn, nhưng nếu thật sự muốn chia phần đầu, cũng nên hiếu kính Tam hoàng thúc, lúc nào đến phiên lão!”

Thiếu đế một bước nắm lấy cánh tay Thúc Thận Huy, dùng sức lắc lắc, ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt sáng ngời, đầy ngập kiêu hãnh và sùng bái.

“Tam hoàng thúc, hoàng thúc ruột của ta! Thúc quá lợi hại đi mà! Bất động thanh sắc cứ thế khử người! Ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thì ra chuyến đi hôm nay còn giấu huyền cơ khác! Thật sự là nửa điểm cũng không nhìn ra luôn. Lúc về, mãi vẫn không thấy lão già kia, trong lòng ta còn mãi nghĩ, rốt cuộc là đã đi đâu chứ!”

Thúc Thận Huy đợi cảm xúc của cậu thoáng lắng lại, mời cậu ngồi xuống, trịnh trọng giải thích, “Bệ hạ, hôm nay chuyện lớn thế này, vốn nên báo ngài biết trước. Song Đại tư mã khôn khéo hơn người, thần sợ bệ hạ nhỡ đến lúc không giữ được bình tĩnh, thần sắc có chỗ biểu lộ, nếu bị ông ta nhìn ra mánh khóe, chớ nói muốn lần sau đụng tới ông ta, mà e trước mắt cũng sẽ sinh đại loạn. Việc tiên đế lâm chung đã phó thác cho thần, không ngờ hôm nay mới thành, trong hai năm qua, khiến bệ hạ nhận hết ủy khuất, là thần vô năng. Tội không báo trước, xin bệ hạ thứ tội.”

Thiếu đế hớn hở mặt mày, xua tay, “Tam hoàng thúc nói gì thế, sao ta lại trách chứ! Tam hoàng thúc ngài suy tính cực kỳ chu đáo! Chỉ cần có thể diệt trừ người, ta sao cũng được!”

Nói đến hai chữ “diệt trừ”, cậu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không hiền lành.

Thúc Thận Huy cười, lại nghiêm mặt nói: “Người hôm nay dù đã trừ, vây cánh trong kinh cũng đã bị bắt, nhưng trùng có trăm chân, nếu thần tính không sai, vẫn còn ít người lòng dạ khó lường, tất nhiên còn có chỗ phản ứng, động tĩnh sẽ không nhỏ. Có điều, đây cũng là kết quả tất yếu. Ông ta đã đền tội, phần còn lại không gây được đại cuộc lớn, không đáng sợ.”

Thiếu đế gật đầu: “Ta biết, là Thanh Châu Thành vương nhỉ? Có cùng ý tưởng đen tối vỡi lão kia! Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn! Chỉ cần có Tam hoàng thúc ở đây, trời không sập nổi, ta còn sợ gì!”

Cậu nói xong, chớp mắt, lại vỗ mạnh trán, “Ta lại hiểu rồi!”

“Ngài lại hiểu chuyện gì?” Thúc Thận Huy hỏi.

“Là Tam hoàng thúc cố ý thả ra tin tức cầu hôn con gái Khương Tổ Vọng trước, để kích thích lão già kia, đúng không? Chuyện hôm nay đã thành, Tam hoàng thúc cũng không cần cưới thật! Quá tốt rồi! Thừa dịp còn kịp, mau mau, mau, mau phái người gọi Hoàng bá tổ về! Bằng không nếu chuyện đã định, ván đã đóng thuyền, chẳng phải Tam hoàng thúc thảm rồi ư?”

Cậu vội vội vàng vàng, nhảy xuống khỏi ghế, ra ngoài tính gọi người.

“Bệ hạ!” Một giọng sau lưng truyền đến.

Thiếu đế dừng bước quay lại, thấy y mỉm cười: “Ngài nói đúng một nửa, thật đúng là trong đó có ý bức ép Cao vương. Có điều, việc cầu hôn, cũng coi như là thật.”

Thiếu đế bất đắc dĩ, đành quay ngược về.

“Tam hoàng thúc, ta biết ngài muốn bày lòng tin tưởng biết ơn đến Khương Tổ Vọng, thế nhưng như này, cũng oan uổng chính mình quá! Ta nghe nói con gái Khương Tổ Vọng từ nhỏ xem sói là mẹ, đêm trăng tròn khát máu, nếu không sẽ hóa thành thân sói, nhe nanh!”

Cậu khoa hai tay, trợn mắt, “Cứ cho đó là lời đồn không có thật đi, song con gái Khương Tổ Vọng từ nhỏ lớn lên ở quân doanh phía Bắc, ra trận giết người, cũng là sự thật! Nên nếu cô ấy không phải mồm đầy răng nanh, ắt cũng mặt mũi xấu xí, cử chỉ lỗ mãng —— ”

Thúc Thận Huy lên tiếng cắt lời, “Bệ hạ! Nếu đổi lại là một tay đàn ông, giống như nàng ấy lớn lên trong quân doanh, ra trận giết địch, phải chăng bệ hạ vẫn sẽ lấy mặt mũi xấu xí cử chỉ lỗ mãng mà ra phán đoán suy luận? Bệ hạ không sợ làm nguội lạnh đi một bầu nhiệt huyết của những tướng sĩ vì triều đình anh dũng giết địch kia ư?”

Thúc Tiển nóng mặt, “Ta sai rồi, ta không nên nói vậy, nhưng… nhưng ta thấy…”

Cậu cúi đầu, không lên tiếng.

Giọng điệu Thúc Thận Huy vốn mang mấy phần nghiêm khắc, song thấy dáng vẻ này của cậu, dịu lại, “Tiển nhi, Tam hoàng thúc muốn cho Khương Tổ Vọng biết, triều đình chân chính coi trọng ông ấy, hi vọng ông ấy toàn tâm toàn ý, ra sức vì triều đình.”
Bình Luận (0)
Comment