Trường Ninh Tướng Quân

Chương 7

Thiếu đế không hé lời.

Sao Thúc Thận Huy không nhìn ra rằng trong lòng cậu ta vẫn không phục chứ, bật cười, “Ngài còn không phục? Muốn nói gì, cứ việc nói.”

“Là ngài bảo ta nói nha!” Thúc Tiển nhỏ giọng lầm bầm, “Ta không tin, chả lẽ Đại Ngụy cũng chỉ có mỗi một Khương Tổ Vọng có thể đánh, Tam hoàng thúc, ngài muốn lung lạc ông ấy…”

“Đúng vậy, Đại Ngụy dùng võ lập quốc, người có thể lãnh binh đánh trận vốn là nhiều như sao trời. Ta nhớ lần cuối hoàng tổ phụ Võ Hoàng đế của ngài phong công, chỉ công nhất đẳng thôi đã phong không dưới mười người, song ngắn ngủi chưa đến mười năm, phần lớn công thần xưa kia, mấy năm qua, hoặc sa vào hưởng lạc, võ công buông thả, hoặc là giành công tự ngạo, khó được trọng dụng.”

“Tiển Nhi, trong vòng mấy chục năm nay Bắc Địch sản sinh ra một vị Vương hùng mạnh bá chủ, bắt chước Trung Nguyên lập quốc xưng đế không nói, còn mang thế cướp đoạt các châu phương bắc trước kia, nghe nói là quân lính có đến trăm vạn, cho là có chỗ phóng đại, nhưng sức chiến đấu rất mạnh, xưa nay chưa từng có. Không chỉ thế, mấy vị Vương tử trong nước cũng nào phải bình thường, trong đó có một Vương tử tên Sí Thư, không hề tầm thường, lôi kéo người Hán đầu quân, sau trận chiến Thanh Mộc Nguyên, vùng Yến Sóc do người này trấn giữ, xưng là Nam Vương. Muốn đoạt lại môn hộ Bắc Đại Ngụy chúng ta, tương lai rốt cuộc cũng phải quyết chiến, đó là quốc chiến, mức độ gian nan còn muốn vượt qua những chinh phạt năm xưa của Hoàng tổ phụ ngài. Không phải cứ đưa kẻ mạnh không sợ chết là có thể đánh đâu thắng đó. Mà người lĩnh quân, cần phải có năng lực bày mưu nghĩ kế cử trọng nhược khinh*. Dõi mắt nhìn triều đình hiện nay, viên Đại nguyên soái thích hợp cầm binh mã thiên hạ này nhất, chính là Khương Tổ Vọng.”

(*) nhấc nặng mà nhìn như nhẹ, người siêu việt

Thoạt đầu Thiếu đế đầy không phục, dần dần, tập trung nhìn y, không nháy mắt.

Thúc Thận Huy thoáng trầm ngâm, tiếp tục nói, “Còn nữa, có chuyện xưa nay còn chưa kịp giải thích, đang định gần đây mới báo cho ngài. Trước kia Khương Tổ Vọng lúc mới vào binh nghiệp, là bộ hạ của Cao vương, được ông ta cất nhắc, Cao vương vẫn muốn kéo ông ấy thành người phe mình. Đây cũng là nguyên nhân lần này thần tiến hành cầu hôn khiến ông ta không giữ được bình tĩnh. Mới đây thôi, mấy tháng trước, Thành vương còn âm thầm sai người bí mật đi gặp Khương Tổ Vọng…”

Nơi góc xó xa xa, con nhện bị rơi xuống đang bò khắp biển sách kinh, muốn quay về mạng nhện mà nó vất vả nhả tơ kết thành, nhưng mãi chẳng thấy đích, đứng tại chỗ lo lắng đảo quanh chốc lát, lại lung tung bò lên cánh cửa sổ bên cạnh.

Thiếu đế cả kinh, “Hả? Có chuyện vậy ư? Lẽ nào Khương Tổ Vọng cũng cùng một bọn với chúng?”

Thúc Thận Huy lắc đầu, “Người như Khương Tổ Vọng, làm việc bảo thủ mà cẩn thận, mấy năm nay có lẽ cũng nhìn ra Cao vương ngày càng bành trướng, nên e ngại rước họa vào thân, theo thần được biết, cũng không chủ động lui tới. Hôm sứ giả Thành vương đến gặp ông ấy nói điều gì thì không rõ. Song theo thần phỏng đoán, hẳn là khuyên ông ấy đề phòng công cao chấn chủ, ý định lôi kéo. Khương Tổ Vọng cũng không hồi đáp, có điều, chuyện như thế, ông cũng chưa từng báo cáo lại triều đình. Với kinh nghiệm từng trải của ông ấy, cho đến giờ, không thể nào không nhìn ra ý đồ của Cao vương và Thành vương.”

Thiếu đế giận dữ, “Vậy ông ấy cũng theo đám kia, định leo đầu tường, quan sát mà động?”

Vẻ mặt Thúc Thận Huy nghiêm túc, “Cũng có khả năng ông ấy nhớ tình xưa giấu giếm không báo. Song, không thể không phòng.”

“Như ngài vừa nói, thời điểm này, tất nhiên phải tỏ lòng tin tưởng của triều đình với ông ta. Xưa nay, thông gia chính là đường tắt để hai họ thắt chặt giao hảo, Hoàng gia muốn ban lòng tin nơi thần tử, đại để cũng không vượt ngoài điều đó. Tương lai thế nào khoan hẵng bàn, chí ít hôm nay, thần dựa vào nó để tỏ thái độ đến ông ấy, chỉ cần ông ấy một lòng hướng về triều đình, triều đình và  bệ hạ ngài, ký thác kỳ vọng với ông ấy, tuyệt không ác ý. Để tỏ rõ trịnh trọng, thay thần đi cầu thân còn là Hoàng bá tổ của ngài. Năm xưa thần từng biên tuần, đã ở chỗ Khương Tổ Vọng mấy ngày, mặc dầu thời gian không dài song cũng nhìn ra ông ấy là người biết điều, đoán rằng ông ấy có thể nhận ra ý thần trong hành động lần này, sẽ đưa ra phản ứng. Đó cũng là mong đợi của thần.”

“Thế nhưng lòng người khó dò, nếu nhỡ ông ta cũng giống đám kia còn có hai lòng, ý muốn ngồi đầu tường mà nhìn… ” Thiếu đế dừng lại.

Thúc Thận Huy cười nhạt, “Đây chính là nguyên nhân Cao vương phải chết. Gõ núi chấn hổ, để người vẫn dao động bấy lâu hiểu rõ, kịp thời sửa sai lúc còn chưa muộn.”

“Sao phải cho đám người dao động ấy cơ hội chứ? Sao không thừa cơ giết sạch, chấm dứt hậu hoạn!” Thiếu đế hậm hực.

“Tiển Nhi con nhớ kỹ, trên đời thứ khó nắm bắt nhất, chính là lòng người.”

“Đạo làm người ngang dọc vạn đầu, quy tắc không có cơ sở không có lệ thường, chiêu dụ dùng nhân nghĩa, trói buộc dùng hình phạt, như thế, cả trong một nước, chỉnh tề vạn dân. Câu này con đã từng đọc rồi chứ?” Y nhìn Thiếu đế. 

Thúc Tiển đáp: “Là lời trong Lễ Thư.”

Thúc Thận Huy gật đầu: “Không sai!”

“Một vị quân chủ, dưới trướng ngài ấy, đương nhiên có người thề sống chết trung thành, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ tồn tại đám người ngả nghiêng. Dạng người đó không thể giết hết. Cho dù là thời Thánh Võ Hoàng đế xưa kia, con cho rằng không có sao? Chẳng qua khiếp sợ quân uy của Thánh Võ Hoàng đế, không dám để hai ý niệm trong lòng. Thân là quân chủ, hiện giờ việc con phải làm, là hiểu rõ triều chính, từ từ lập uy, rồi sẽ đến một ngày, quân uy con đủ mạnh, chừng đó con có ra roi, ân uy đều dùng, khiến tất cả đều tùy theo con sử dụng, bao gồm cả những kẻ ngày xưa còn dao động.”

“Lúc này ta cầu hôn con gái Khương Tổ Vọng, ngoài việc lấy lòng ông ấy, còn có chút dụng ý. Người người đều biết ông ấy là bộ hạ cũ của Cao vương, kết giao xưa kia không cạn, giờ Cao vương đã đổ, có lẽ không biết bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn ông ta. Thế nhưng chẳng những ông ta không bị liên lụy mà ngược lại còn được triều đình coi trọng. Đây là tỏ thái độ của triều đình đến tất cả, chỉ cần không phải đầu đảng tội ác, về sau trung thành triều đình thì sẽ bỏ qua chuyện cũ. Tiển Nhi con hiểu không?”

Thiếu đế bừng tỉnh hiểu ra, “Ta hiểu rồi! Tam hoàng thúc, ngài giảng sách còn có ý tứ hơn Đinh thái phó nhiều! Ta nghe ông ấy nói xong là muốn đi ngủ rồi!”

“Học thức thành tựu của Đinh thái phó, hơn xa thần, ngài không thể lỗ mãng!”

“Rồi, biết rồi.” Thiếu đế thành thành thật thật trả lời, lại nhìn Thúc Thận Huy, do do dự dự, cuối cùng, như ra một quyết định đầy gian nan, cắn răng, biểu lộ bi tráng nói: “Tam hoàng thúc, nếu nhất định phải cưới con gái Khương gia, vậy cũng không nhất định là ngài phải cưới! Ta cũng có thể! Ta cưới là được!”

Thúc Thận Huy đại khái không ngờ lại nghe miệng cậu thốt ra như vậy, kinh ngạc, đánh giá cậu một chút, “Ngài? Vừa rồi không phải ngài chê bai vị nữ tướng quân kia đủ chỗ sao?”

Thúc Tiển đỏ mặt, “Tam hoàng thúc, ngài đừng cho là ta còn nhỏ, ta biết hết nhé! Nữ lang nhà Ôn gia vừa đi ra kia, rõ ràng là hai người tình đầu ý hợp! Hẳn là chị ấy biết ngài muốn cưới con gái Khương gia mới thương tâm như vậy, ta biết, trong lòng Tam hoàng thúc cũng không chịu nổi…”

Cậu bỗng ưỡn ngực, đầy vẻ hy sinh hào hùng, “Tam hoàng thúc hoàn toàn là vì Đại Ngụy, vì triều đình, mới quyết ý đưa ra lựa chọn! Đã thế, ta là Hoàng đế! Hi sinh là bổn phận của Quân chủ Đại Ngụy ta, không nên để Tam hoàng thúc gánh chịu! Ngài vì ta, lao tâm lao lực đủ rồi!”

Đoạn, “Nếu là vì ta còn nhỏ, không thể lập tức thành hôn thì có thể định ra hôn sự trước, đợi lúc ta thành niên lại cử hành nghi thức hôn lễ, há chẳng phải cũng thế sao?”

Nghe lời từ trong miệng đứa cháu nói ra, ngó biểu lộ quyết tuyệt của cậu, Thúc Thận Huy bỗng thấy hơi buồn cười, nhưng rất nhanh, tự dưng trong lòng dâng lên càng nhiều hơn là cảm động.

Tính cách Thiếu đế bay bổng, ghét bị ràng buộc, thường khiến Thúc Thận Huy lo lắng, cũng không biết đến hôm nào cậu ta mới ổn trọng được, thật sự y hiểu, đế vương đang hưởng thụ quyền lực và vinh quanh vô thượng, đồng thời, hai vai cũng cần gánh chịu trách nhiệm vô thượng như thế. Mà ngay giờ phút này, nghe ra từ chính miệng cậu, dù chưa hết nỗi ngây thơ, song cũng đủ thấy tâm ý của cậu.

Y nhân tiện nói, “Tiển Nhi, con nghe cho kỹ. Thứ nhất, hôn sự này của ta, tuyệt đối không phải là hi sinh, mà là mưu tính của ta. Thứ hai, tuổi tác ta và nàng ấy tương xứng, sau này tự sẽ có cô gái thích hợp với con hơn.”

“Nhưng Tam hoàng thúc à, ngài và nữ lang Ôn gia cũng là giai ngẫu trời đất tạo nên! Ta thật không đành lòng để ngài và cô gái ngài yêu thương cứ thế mà xa rời —— “

“Tiển Nhi!”

Thúc Thận Huy lại gọi tên cậu lần nữa, ngắt lời, đoạn nói: “Ta và nàng ấy chỉ vì lý do từ phía Thái phó, biết nhau từ nhỏ, sâu xa hơn người ngoài mấy phần thôi, ngoài ra cũng chẳng có thâm giao gì. Chuyện hủy thanh danh con gái người ta như thế, sau này ngài đừng nhắc lại!”

Hiển nhiên Thiếu đế chả tin lời giải thích, nhỏ giọng lầm bầm, “…Cũng chẳng phải ta nói, ngoài kia ai cũng đồn vậy, bảo đến giờ chị ấy còn chưa gả là vì đang chờ Tam hoàng thúc…”

Thúc Thận Huy nhíu mày, Thiếu đế có mắt nhìn, lập tức ngậm miệng.

“Tiển Nhi con nhớ kỹ,” vẻ mặt Thúc Thận Huy trịnh trọng, “Khương đại tướng quân là danh tướng Đại Ngụy ta, về phần con gái ông ấy, dầu ta chưa từng gặp mặt, nhưng cô ấy tuyệt đối không thể so sánh với người bình thường. Con đối xử với ta ra sao, sau này cần đối xử với cô ấy thế đó, không cho phép trong lòng con còn nửa phần bất kính.”

“Biết rồi…” Thiếu đế hàm hàm hồ hồ trả lời.

Thúc Thận Huy giương mắt nhìn bóng mặt trời, “Cũng đến lúc rồi, thần phải về thành, ngài cũng phải hồi cung. Đi thôi.”

Khó lắm mới thoát, giờ bảo về, lòng Thúc Tiển đầy không muốn, song cũng hiểu, sự tình hôm nay đặc biệt, sáng nay đã xảy ra chuyện lớn đến thế, giờ đây dù các điểm quan lại quan trọng trong Hoàng thành đã nắm trong lòng bàn tay, nhưng đúng là Tam hoàng thúc phải về rồi.

Đang còn rề rà, một đoàn người bên ngoài vội vã xông tới, dẫn đầu là Lưu Hướng, cấm vệ theo sau.  

Lưu Hướng liếc nhìn Thiếu đế, quả nhiên là đang ở cùng Nhiếp Chính Vương, nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, lấy lại bình tĩnh, nhanh bước lên, quỳ xuống thỉnh tội: “Vi thần hộ giá bất lực, xin bệ hạ và Nhiếp Chính Vương thứ tội!”

Thì ra, lúc ông đuổi kịp dư giá, Thiếu đế đã xuống xe đi ngoài, lúc quay về xe, đi một đoạn, ông để ý đám tiểu hầu đi theo hầu ngoài xa giá thiếu một tên, liên tưởng đến vài chiêu nhảy nhót của Thiếu đế xưa giờ, lo nghĩ trong lòng, thế là đi đến cạnh xe, tìm cớ, thăm dò trong xe trả lời, nghe bên trong im ắng rất lâu, lòng ông biết không đúng, kêu dừng ngự giá, mở cửa, quả nhiên không thấy Thiếu đế, trong xe chỉ có viên tiểu hầu đội miện mặt không còn chút máu quỳ thụp run lẩy bẩy.

Bá quan chư Vương đồng hành lần này vỡ tổ, bàn tán ầm ĩ. Lưu Hướng bẩm Lan Thái hậu phía trước, Thái hậu thế mới biết đứa con trốn giữa đường, vừa tức vừa giận, lệnh chém viên tiểu hầu dám can đảm đi quá giới hạn ngay tại chỗ, Lưu Hướng góp lời khuyên can, bảo hôm nay mừng thọ Thái hậu, không nên thấy máu, viên tiểu hầu mới nhặt được một mạng về. Ông sai người hộ tống Thái hậu hồi cung trước, còn mình vội vàng quay lại tìm.

Dẫu Thiếu đế người không sao, nhưng trong một buổi sáng, bản thân liên tiếp thất trách hai lần cực lớn, tâm tình Lưu Hướng lúc này, có thể nghĩ.

May mà dường như Nhiếp Chính Vương cũng không trách cứ, chỉ khi nghe đến Lan Thái hậu muốn nộ sát viên tiểu hầu, ngó qua Thiếu đế.

Thiếu đế cúi đầu.

“Bệ hạ, mời về thành.” Nhiếp Chính Vương cung kính mời.

Lúc này Thúc Tiển không còn dám dây dưa, ấm ức cất bước, bước ra cửa trước tiên. Đợi Nhiếp Chính Vương theo sau, Lưu Hướng cũng vội vàng lồm cồm bò dậy, mang thủ hạ đi theo.

Đoàn người đi xa, tiếng bước chân dần dần biến mất, bên tai lặng yên.

Gió thu từ cửa sổ Nam lướt qua, một mảng lá vàng lơ lơ lửng lửng, lặng lẽ đáp xuống đất.

Trong góc khuất tây bắc lầu các, con nhện cố gắng leo lên, cuối cùng lại từ cánh cửa sổ lần thứ ba rơi xuống kệ để kinh, không biết sao sợi tơ đứt lại phất phơ giữa không trung theo gió, con nhện mải miết muốn leo xong, lại mải miết bắt hụt, cứ thế lặp đi lặp lại, không chết không thôi.

Bỗng, một bàn tay dò tới, dừng cạnh con côn trùng nhỏ, từ từ đợi nó bò lên đầu ngón tay, đưa tay lên, khẽ khàng đặt lên đoạn tơ duyên phận.

Con côn trùng nhỏ được cơ hội, lập tức bám lấy, dọc theo sợi tơ nhanh chóng leo lên, cuối cùng về lại mạng lưới, vào chỗ, không ngơi nghỉ chút nào, lại tiếp tục bận rộn, nhả tơ không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment