Trường Sinh Chủng (Bản Dịch)

Chương 5 - Dị Năng Thần Kỳ

Dịch giả: Thanh Tà

Không biết đã qua trải bao lâu, biến hóa trên người Lôi Đạo cũng dần dần dừng lại, lúc này hắn lại nhìn số liệu thân thể mình.

Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).

Tuổi thọ: Một năm một tháng hai mươi sáu ngày.

Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.

Đồng Tử Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).

Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.

Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.

Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.

Quả nhiên, tuổi thọ của Lôi Đạo rõ ràng đã giảm bớt đi một tháng, cứ như vậy mà biến mất nhưng Đồng Tử Công đã từ “Nhập môn” trở thành “Tầng thứ nhất tiểu thành”.

"Tiểu thành Đồng Tử Công."

Trong lòng Lôi Đạo cũng có một ít kích động, hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, yên tĩnh cảm nhận lực lượng mạnh mẽ mà mình chưa từng có trước đây. Lực lượng này có lẽ so với Trương Thanh Long vẫn còn kém xa, nhưng so với người bình thường lại mạnh hơn một chút!

Phải biết Lôi Đạo thế nhưng là một tên bệnh nhân ho lao, hai tay trói gà không chặt. Hiện tại Đồng Tử Công tiểu thành, thân thể trực tiếp trở nên “so với người bình thường còn mạnh hơn một chút”. Đây là cỡ nào không thể tưởng tượng nổi!

Người bệnh nhân ho lao ban đầu không có khả năng luyện võ thành công nhưng nhờ có dị năng thần kỳ này, đã từ không biến thành có!

Lôi Đạo tinh tế trải nghiệm đủ loại diệu dụng của Đồng Tử Công, trên thực tế, hắn đã không có bất kỳ nghi hoặc nào.

Môn võ Đồng Tử Công này mặc dù rất phổ biến, nhưng điều kiện luyện tập lại tương đối hà khắc, cần dùng dược liệu đắt đỏ tắm rửa nếu không sẽ tổn thương thân thể. Người bình thường căn bản không thể luyện được.

Cái gọi là giàu luyện võ, nghèo học văn bất quá chính là như thế!

Hơn nữa thời gian luyện tập cũng không thể quá dài, người bình thường mỗi ngày chỉ có thể dùng một canh giờ để luyện tập. Còn về phần Lôi Đạo, càng là mỗi ngày chỉ có thể luyện tập nửa canh giờ.

Mà cỗ ký ức Lôi Đạo cảm nhận được trước kia, chính là biểu hiện hắn mỗi ngày đều dành đến tận mười hai canh giờ, thời thời khắc khắc luôn luôn diễn luyện Đồng Tử Công, thế nhưng thân thể không có bất kỳ thương tổn nào, tổn thất duy nhất chính là ba mươi ngày tuổi thọ.

Điều này tương đương với tốc độ luyện tập Đồng Tử Công của Lôi Đạo là gấp mười hai lần người bình thường!

Mà ròng rã ba mươi ngày, trên thực tế chính là ba trăm sáu mươi ngày, cũng không chênh lệch với một năm thời gian!

Thời gian một năm, người bình thường cũng có thể hoàn toàn chính xác đem Đồng Tử Công luyện đến tiểu thành.

"Thì ra là thế, dị năng của ta có thể giúp ta thời thời khắc khắc đều ở vào trạng thái luyện công. Nhưng ngoài đời là chỉ trải qua một tức khắc, mà tiêu hao nhiều hay ít tuổi thọ là liên quan đến thời gian bao lâu cần thiết để luyện thành võ công. Cứ như thế này thì tốc độ luyện công của ta còn nhanh hơn người khác gấp mười lần, thậm chí ngay cả các loại phụ trợ vật liệu trân quý tỉ như tắm thuốc các loại kia đều trực tiếp giảm bớt."

Lôi Đạo sợ hãi thán phục dị năng thần kỳ này. Chỉ cần hắn có thọ nguyên vô cùng vô tận, chẳng lẽ có thể ngay trong nháy mắt trở thành tuyệt thế cao thủ, vô địch thiên hạ hay sao?

Dựa theo lý luận là như thế, tuy nhiên lúc này Lôi Đạo lại cảm thụ thân thể của mình, sắc mặt của hắn bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.

"Khụ khụ khụ."

Từng đợt ho kịch liệt tràn ra, nương theo đó là từng sợi tơ máu rõ ràng.

"Bệnh tình của ta vẫn không có chút tiến triển tốt đẹp nào. Đồng Tử Công chỉ có thể gia tăng cơ bắp cùng làn da, đồng thời giúp ta gia tăng lực lượng, nhưng ho lao là do phổi bị bệnh mà sinh ra, Đồng Tử Công không có một chút tác dụng nào."

Sắc mặt Lôi Đạo dần trầm xuống. Vẻ vui mừng vừa rồi đã sớm biến mất không còn tung tích.

Đồng Tử Công đích thật là đã luyện thành, đã tăng lên đến tiểu thành, nhưng vẫn không thể làm dịu đi bệnh tình của Lôi Đạo. Cho nên trên thực tế, lần thử nghiệm này, Lôi Đạo đã thất bại!

"Không, vẫn còn có cơ hội. Đồng Tử Công tiểu thành không được, nếu tiếp tục đề thăng thì thế nào?"

Hai mắt Lôi Đạo đỏ bừng, hắn lập tức tập trung lực chú ý để chuẩn bị lần nữa tăng lên Đồng Tử Công. Chỉ là trong lúc Lôi Đạo chuẩn bị tăng lên thì trong đầu của hắn xuất hiện một chuỗi tin tức.

"Tiêu hao sáu tháng tuổi thọ, có thể tăng lên Đồng Tử Công!"

Lôi Đạo ngừng lại, toàn thân trong nháy mắt như vừa bị một chậu nước lạnh tưới lên người.

Sau Đồng Tử Công tiểu thành chính là đại thành. Nhưng không ngờ để tăng đến đại thành, thế mà cần hao phí đến sáu tháng tuổi thọ. Nói cách khác với người bình thường mà tính, muốn tăng lên Đồng Tử Công là cần ròng rã sáu năm luyện tập!

Điều này cũng phù hợp với quy luật của Đồng Tử Công. Mà đây lại là dưới tình huống hoàn mỹ nhất, là dưới “điều kiện tiêu chuẩn” – người luyện công không hề xuất hiện bất kỳ một sai lầm nào. Trên thực tế nếu như muốn tăng lên Đồng Tử Công từ nhập môn cho đến đại thành, cho dù là người có thiên phú, có điều kiện cũng cần thời gian mười năm trở lên!

Tựa như Trương Thanh Long, hắn lúc trước ròng rã dùng mười ba năm luyện tập Đồng Tử Công mới khó khăn lắm đạt đến tình trạng đại thành.

Người khác phải cần mười mấy năm, nhưng Lôi Đạo dưới sự giúp đỡ của dị năng, chỉ cần tiêu hao nửa năm tuổi thọ là có thể đem Đồng Tử Công luyện đến đại thành. Nhưng cho dù như vậy, đại thành Đồng Tử Công có thể làm dịu cơn ho sao?

Lôi Đạo không rõ ràng, nhưng hắn cũng không dám cược!

Hắn hiện tại không sai biệt lắm chỉ có gần mười bốn tháng tuổi thọ. Một khi đã mất đi thời gian sáu tháng mà bệnh tình vẫn không dịu đi, điều này đồng nghĩa với việc hắn chỉ còn lại tám tháng sinh mệnh.

Lôi Đạo không dám đánh cược!

"Không thể cược, Đồng Tử Công tiểu thành thì đã chứng minh nó không thể làm dịu bệnh tình rồi, lại hao phí sáu tháng tuổi thọ đi tăng lên Đồng Tử Công, thực sự là quá mạo hiểm. Có lẽ, còn có những biện pháp khác, đúng, nhất định còn có những biện pháp khác. Ta nên đi thu thập những võ công có thể rèn luyện phổi hoặc lục phủ ngũ tạng, sau đó lại dùng chút tuổi thọ còn sót lại để tăng lên những môn võ công này, chắc hẳn sẽ có tác dụng."

Hai mắt Lôi Đạo tỏa sáng. Việc thu nhập võ công rèn luyện phổi hoặc là lục phủ ngũ tạng hiển nhiên là biện pháp ổn thỏa hơn, không cần phải liều lĩnh dùng mười bốn tháng tuổi thọ còn sót lại đi đánh cược.

Hắn cược không nổi!

Bình Luận (0)
Comment