Dịch giả: Thanh Tà
"Võ công rèn luyện lục phủ ngũ tạng?"
Trương Thanh Long nhìn tên đồ đệ mới sáng sớm đã vội vàng chạy tới này, hắn lắc đầu nói: "Đạo Tam gia, kỳ thật ta cũng không biết có tồn tại võ công rèn luyện lục phủ ngũ tạng hay không, có lẽ có, nhưng ta chưa từng nghe nói qua."
Trương Thanh Long luyện Thiết Sa Chưởng cùng Đồng Tử Công, cả hai đều là ngoại công điển hình. Không phải là loại hình chỉ luyện một lần là xong, mà cần tiến hành rèn luyện theo chất lượng, cần phải liên tục rèn luyện khí lực từng chút từng chút một. Căn bản là mười năm trở lên mới có thể có chút thành tựu!
Về phần võ công rèn luyện tạng phủ, Trương Thanh Long thật sự không có biết.
"Ngay cả Trương thúc đều chưa từng nghe nói qua loại võ công này, chỉ sợ thật là không có hoặc là nói, cho dù có, cũng hiếm thấy cùng trân quý dị thường. Cho nên trong thời gian ngắn là không thể tìm được." Lôi Đạo rất thất vọng.
Thật ra điều này cũng không nằm ngoài ý muốn của hắn. Dù sao thì võ công ở thế giới này, thật ra cũng chính là một ít đồ vật hết sức cơ sở, nếu thật đột nhiên toát ra một môn võ công có thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng thì đó mới là kỳ quái, mới là không hợp lẽ thường.
Nhưng nếu như không có võ công rèn luyện tạng phủ thì Lôi Đạo lấy cái gì đến làm dịu bệnh tình đây?
Ròng rã cả một buổi sáng, Lôi Đạo càng nghĩ càng cảm thấy thậm tệ, cả người hắn bây giờ tựa như một người mất hồn vậy. Mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy chính xác sinh mệnh của mình đang chậm rãi trôi qua, loại cảm giác dày vò này, tuy đơn giản nhưng so với bất luận một cực hình nào cũng đều khó có thể chịu đựng.
"Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi."
Tiểu Nha mang theo một bát nước thuốc nồng nặc mùi dược liệu đi đến bên cạnh Lôi Đạo. Hiện tại tâm tình của hắn thật không tốt, đâu còn cái gì gọi là tâm tình uống thuốc?
"Không uống."
Tiểu Nha gấp lên, nàng lập tức khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, đây chính là phương thuốc mà Khánh Nguyên đạo trưởng tự mình pha chế, thiếu gia nhất định không thể không uống."
"Khánh Nguyên đạo trưởng?"
Lôi Đạo hơi sững sờ. Hắn chỉ kế thừa một bộ phận ký ức của cỗ thân thể này nên cơ hồ đại bộ phận ký ức đều đã mất đi. Hắn cẩn thận hồi ức lại, nhưng tựa như cũng không có bất kỳ một ký ức nào liên quan tới Khánh Nguyên đạo trưởng cả.
Kỳ thật sự tình liên quan đến bệnh tình của mình, Lôi Đạo vẫn hiểu rất rõ. Bệnh nhân ho lao bình thường, trên cơ bản cũng chỉ có thể sống hai đến ba năm, nhiều nhất là bốn năm.
Nhưng hắn thì sao? Lôi Đạo từ khi bị bệnh đến giờ đã ròng rã năm năm thời gian mà vẫn còn có hơn một năm tuổi thọ. Nói theo cách khác, dưới tình huống bình thường, hắn từ lúc bị bệnh đến khi tử vong lại có thể sống đến sáu năm.
Điều này quả thật bất bình thường!
"Khánh Nguyên đạo trưởng chính là một kỳ nhân, đạo trưởng tự mình pha chế thuốc chuyên giúp cho bệnh tình thiếu gia chuyển biến tốt lên. Ngay cả những danh y bên trong các châu phủ kia cũng khẳng định thiếu gia chỉ có thể sống không quá ba năm." Tiểu Nha tựa hồ rất tin phục Khánh Nguyên đạo trưởng.
"Quả nhiên là vậy."
Trong lòng Lôi Đạo cực kỳ vui mừng, hắn không phải là tự nhiên có thể sống đến sáu năm mà là có nguyên nhân cả. Hết thảy chính là công lao của Khánh Nguyên đạo trưởng này!
"Khánh Nguyên đạo trưởng kia đã có thể trì hoãn bệnh tình của ta, nói không chừng có lẽ còn có biện pháp diệt trừ tận gốc. Tiểu Nha, dẫn ta đi gặp Khánh Nguyên đạo trưởng." Lôi Đạo đã vội vã không nhịn nổi, vội vàng gọi tiểu Nha đi theo.
Rất nhanh, Lôi Đạo liền gặp được Khánh Nguyên đạo trưởng. Thân là “khách quý” của Lôi phủ, Khánh Nguyên lão đạo sống tại một căn biệt viện đơn độc vô cùng yên tĩnh.
Lôi Đạo lần đầu tiên nhìn thấy Khánh Nguyên lão đạo, hắn thật đúng là bị “bề ngoài” của lão làm cho kinh hãi. Một thân tiên phong đạo cốt, tinh thần sáng quắc, nhìn tựa như “thần tiên sống” vậy.
"Tam thiếu gia, ngươi tìm đến lão đạo là có việc gì không?"
Khánh Nguyên lão đạo cảm thấy hết sức quái lạ, lão sống tại Lôi phủ đã nhiều năm như vậy. Ngoại trừ việc lão hay đến xem bệnh cho Lôi Đạo thì đây là lần đầu tiên Lôi Đạo chủ động tìm đến lão.
Hơn nữa, lão còn nhìn thấy trên người vị Tam thiếu gia này có thêm vài điểm khác biệt. Lần gần nhất gặp Lôi Đạo vẫn là mấy tháng trước, thời điểm đó hắn đang trong giai đoạn nguy kịch, nỗi lòng sinh ra tuyệt vọng từ đó dẫn theo tinh thần triệt để sụp đổ.
Nhưng bây giờ thì sao? Lôi Đạo thoạt nhìn sắc mặt thì vẫn tái nhợt như cũ, bộ dáng bệnh tình không thể sống lâu kia cũng không có bất kỳ cải biến gì, nhưng ánh mắt so với trước kia lại toát lên một loại thần thái!