Trường Sinh Chủng (Bản Dịch)

Chương 7 - Lão Nhân Bảy Mươi Tuổi

Dịch giả: Thanh Tà

"Khánh Nguyên đạo trưởng,lão là kỳ nhân, lão có biện pháp triệt để chữa trị bệnh của ta không?" Lôi Đạo trực tiếp hỏi thăm.

Khánh Nguyên đạo trưởng lắc đầu nói: "Tam thiếu gia, lão đạo đã tận lực. Cho dù lão đạo có một ít thủ đoạn, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sinh bệnh mà thôi. Bây giờ đã hơn năm năm, lão đạo cũng bất lực."

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lôi Đạo, trong lòng Khánh Nguyên đạo trưởng hơi động, thế là lão chuyển giọng nói: "Bất quá, nếu như có thể đạt được ngàn năm Tuyết liên, từ đó chế biến ra duyên thọ dược tề, có lẽ bệnh tình của Tam thiếu gia cũng có thể xuất hiện kỳ tích."

"Ngàn năm Tuyết liên? Duyên thọ dược tề? Đạo trưởng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?" Lôi Đạo cau mày hỏi.

Khánh Nguyên lão đạo cũng không có giấu diếm, trực tiếp đem sự tình duyên thọ dược tề nói ra.

Trên thực tế, năm năm qua, lão cũng không hề che lấp điều gì. Trước kia lúc lão tiến vào Lôi phủ, đã nói rõ mục đích là vì mượn dùng tài lực của Lôi phủ mà thu thập dược liệu trân quý, từ đó chế biến ra duyên thọ dược tề.

Chỉ cần có thể chế biến ra duyên thọ dược tề, mục đích của lão liền có thể đạt được!

Lôi Đạo thật sâu nhìn Khánh Nguyên lão đạo, lúc trước hắn cũng cảm giác được không thích hợp. Một kỳ nhân như thế, tại sao lại có thể ngây ngốc tại Lôi phủ chữa bệnh cho hắn?

Quả nhiên, Khánh Nguyên lão đạo là có mục đích mà đến.

Duyên thọ dược tề?

Lôi Đạo đột nhiên cảm thấy rất hoang đường, trên đời nào có cái gì gọi là duyên thọ dược tề? Lão đạo này có lẽ giống như một ít lão bất tử muốn truy cầu thuốc trường sinh bất tử vậy, căn bản là ngu muội cùng buồn cười.

Không hề có bất kỳ chút hoài nghi nào, thậm chí còn tràn đầy hi vọng. Dù không tiếc bất cứ giá nào cũng phải phối chế thành công!

"Đúng rồi, đạo trưởng vì sao không đi châu phủ, sản vật địa phương này thậm chí càng thêm phồn hoa đẫy đà, hàng hóa đông đảo, tin tức linh thông, có lẽ sẽ có đồ vật cần thiết." Lôi Đạo nghi ngờ hỏi.

"À thì châu phủ có cái hay của châu phủ, mà Lôi gia cũng có cái hay của Lôi gia. Lão đạo ta ngoại trừ một chút y thuật cũng không còn thứ gì cả, nếu thật đi châu phủ thì chỉ sợ là..."

Biểu cảm của Khánh Nguyên lão đạo có chút xấu hổ. Mặc dù không có nói rõ nhưng Lôi Đạo cũng đã nghe hiểu tám chín phần mười.

Khánh Nguyên lão đạo này, kỳ thật chính là một tên giang hồ thuật sĩ. Chỉ dựa vào một thân y thuật của lão mà đi lắc lư một ít người Lôi phủ, về phần những vị quan lại quyền quý kia ở châu phủ, lão chỉ sợ là lắc lư không nổi a!

Không, có lẽ ngay cả lão cha tiện nghi của Lôi Đạo cũng không thật sự tin tưởng Khánh Nguyên lão đạo đi.

Sở dĩ còn lưu lại lão, cùng lắm cũng là vì chữa bệnh cho Lôi Đạo thôi. Dù sao Khánh Nguyên lão đạo cũng có một thân y thuật, nếu không đã sớm bị đuổi ra Lôi phủ rồi.

Nghĩ tới đây, Lôi Đạo cũng không còn tâm tình mà hỏi thăm. Nói hơn nửa ngày, thế mà lòi ra lão đạo trưởng được gọi là “kỳ nhân” này, bất quá cũng chỉ là một tên giang hồ thuật sĩ mà thôi.

"Tam thiếu gia cũng không tin lão đạo có thể chế biến ra duyên thọ dược tề?"

Nhìn thấy thần thái này của Lôi Đạo, Khánh Nguyên lão đạo giống như là mèo bị giẫm đuôi vậy. Sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, đột nhiên đứng bật dậy, bên trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.

"Ách."

Dù Lôi Đạo không nói gì, nhưng cũng đủ để biểu hiện hết thảy. Chỉ cần là người bình thường, ai sẽ nguyện đi tin tưởng tâm nguyện của Khánh Nguyên lão đạo này?

Cái gì mà duyên thọ dược tề, sao không nói luôn là đan dược trường sinh bất lão!

Một lão già lừa đảo, Lôi Đạo cũng không còn bất cứ hứng thú gì.

Khánh Nguyên lão đạo hiển nhiên đã "đọc hiểu" ánh mắt của Lôi Đạo, loại ánh mắt này, lão đã nhìn qua quá nhiều lần.

Thế là Khánh Nguyên lão đạo nổi giận đùng đùng nói: "Tam thiếu gia, ngươi có biết lão đạo năm nay bao nhiêu tuổi không?"

Lôi Đạo nhìn thoáng qua lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ này nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, mái tóc cũng chỉ vẻn vẹn điểm chút hoa râm, hẳn là khoảng chừng năm mươi tuổi.

"Hừ, không giấu giếm gì Tam thiếu gia, lão đạo ta năm nay đã sáu mươi chín, đã chuẩn bị đến tuổi thất tuần!"

"Không có khả năng."

Lôi Đạo lúc này thốt ra. Hắn làm sao cũng không thể tin tưởng được rằng lão đạo sĩ này đã bảy mươi tuổi rồi.

"Lão mà cũng bảy mươi?"

Lôi Đạo nghe vậy cũng thực sự hơi kinh ngạc, lão đạo sĩ này dù nhìn thế nào đều không giống như một lão nhân gần bảy mười. Cho dù lão có bảo dưỡng tốt thế nào thì với tình huống của thế giới này, lão nhân bảy mươi tuổi không có khả năng giữ được tinh thần lý trí, hơn nữa lão ta thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu già nua.

Ở cái thế giới này, bảy mươi tuổi đã hoàn toàn xứng đáng với việc đại thọ, người bình thường cũng chỉ sống hơn năm mươi tuổi mà thôi, cố lắm là sống đến sáu mươi tuổi, chớ nói chi là bảy mươi.

Nếu như lão đạo sĩ thật là bảy mươi tuổi, thế thì án theo tình trạng thân thể của lão, chỉ sợ là có thể sống đến tám mươi thậm chí chín mươi tuổi cũng không phải không có khả năng.

Nhưng điều này làm sao có thể? Toàn bộ người trong Lôi phủ từ xừa đến nay cũng chưa từng có người sống đến hơn tám mươi tuổi.

Bình Luận (0)
Comment