Dịch giả: Thanh Tà
"Đạo nhi!"
Lôi Hoành đứng thẳng người lên, ngăn trước mặt Lôi Đạo. Lúc này ông nhất định phải đứng ra, ông mới là nhất gia chi chủ!
Ánh mắt Lôi Đạo bình tĩnh nhìn qua vị phu thân đang che chắn trước mặt mình, hắn lắc đầu, dùng giọng điệu từ tốn nói: "Phụ thân, để cho nhi tử thử một lần đi, trong mắt người, nhi tử vẫn luôn là một tên bệnh nhân cần người bảo hộ. Tuy nhiên, bây giờ thì không giống với lúc trước rồi!"
"Lão Tam!"
Mẫu thân Liễu Như Hoa cũng nước mắt tràn trề.
"Tam ca!"
Lôi Vũ càng thêm run lẩy bẩy, nàng chỉ là một tiểu nữ hài hồn nhiên ngây thơ mà thôi. Cho dù hơi mập mạp một chút, nhưng trong nàng cũng vừa mới chớm nở tình yêu. Mà chính Lôi Đạo là người đã cho nàng hy vọng về mối tình này!
Nhưng bây giờ, tựa hồ như cội nguồn hi vọng này sắp tan vỡ rồi.
"Tam đệ, còn có Đại ca ở đây!"
Lôi Uy cũng cắn răng một cái, hắn cầm lên đại đao trong tay, thân hình ngăn tại trước mặt Lôi Đạo.
Có lẽ, hắn vẫn chưa từng mong muốn trở thành một tên võ phu, dù sao hắn cũng chỉ là một người thương nhân. Nhưng hắn, chính là con trai trưởng của nhà họ Lôi, cho nên lúc này, hắn nhất định phải đứng ra!
"Tiểu tử ngốc, đừng tưởng rằng ngươi luyện qua mấy ngày võ công, thì thật nghĩ rằng mình đã trở thành cao thủ. Đối mặt với cường giả ngoại công đỉnh phong, ngươi không có bất kỳ một phần thắng nào cả."
Không biết tự lúc nào, Khánh Nguyên lão đạo cũng đã xuất hiện nơi đây. Hơn nữa, lão còn liếc mắt nhìn Lôi Đạo, trong ánh mắt pha tạp sự vui mừng cùng đáng tiếc, nhưng đa phần là mang theo sự tiếc nuối.
"Đến lúc này rồi mà đạo trưởng vẫn chưa kịp thời chuồn đi. Đạo trưởng khiến ta có chút kỳ quái đấy! "
Lôi Đạo cũng có chút hiếu kỳ, lấy sự già dặn của Khánh Nguyên lão đạo, thì sao lại không rõ tình huống nguy hiểm của Lôi phủ? Thế mà hiện tại lão vẫn còn ở Lôi phủ này, quả thực là đang chịu chết!
"Hắc hắc, nếu như không phải là vì ngươi thì lão đạo sớm đã rời đi rồi. Lão đạo thấy ngươi hợp ý, nếu như ngươi nguyện ý rời đi thì lão đạo nhất định sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này!"
Khánh Nguyên lão đạo cắn răng một cái, điệu bộ quyết tâm muốn dẫn Lôi Đạo rời đi, hơn nữa lời nói cũng không nhìn ra chút giả tạo nào.
"Lão có thể mang ta rời đi?"
"Có thể!"
"Vậy bọn họ thì sao?"
Lôi Đạo chỉ chỉ đám người phụ thân, mẫu thân cùng Lôi Uy, Lôi Vũ.
"Bọn hắn thì không được, lấy năng lực của lão đạo thì việc mang theo một mình ngươi đã là cực hạn rồi."
Khánh Nguyên lão đạo lắc đầu.
Lôi Đạo trầm mặt, hắn liếc mắt thật sâu nhìn Khánh Nguyên lão đạo, hắn biết lão nhân này có thể sống đến tuổi như bây giờ mà vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ, nên khẳng định là có chút thủ đoạn.
Bởi vậy Khánh Nguyên lão đạo nói có thể mang hắn rời đi, vậy liền nhất định có thể mang hắn rời đi, cho dù Quỷ Thủ có là cường giả ngoại công đỉnh phong đi chăng nữa!
Chỉ là, Lôi Đạo có thể rời đi sao?
Kỳ thật thì Lôi Đạo cũng không hề có ý nghĩ này, rời đi tất nhiên là có thể sống sót. Nhưng điều này tương đương với việc bỏ mặc toàn bộ Lôi phủ, trơ mắt mà nhìn trên dưới Lôi phủ chết thảm, như thế thì hắn có thể không hề do dự mà rời đi sao?
Cho dù hắn chỉ mới đến Lôi phủ được mấy tháng thời gian thôi, nhưng trên thực tế, hắn sớm đã xem nơi này như là nhà của mình, sớm đã xem những thân nhân, người thân ở thế giới này chính là thân nhân chân chính!
Người không thể không có tưởng niệm, không thể không có cội nguồn.
Mà Lôi phủ, đặc biệt là Lôi gia, chính là cội nguồn của hắn!
Lôi Đạo bỗng nhiên cười, điệu cười rất bình tĩnh, hắn nói với Khánh Nguyên lão đạo: "Lão đạo, ta biết lão nhìn người rất chuẩn, lão biết ta rất sợ chết. Không tệ, ta đích thật là rất sợ chết, ta là tên bệnh nhân ho lao, ngày giờ của ta còn lại không nhiều. Cho nên ta muốn tiếp tục sống, không những vậy mà ta còn muốn được sống càng dài, càng lâu, càng tốt hơn!"
"Nhưng loại thời điểm này, ta không thể rời đi. Nơi này là cội nguồn của ta, lão biết cội nguồn sao? Không có cội nguồn thì dẫu cho cây giống có kiên cường đến thế nào đi nữa, cũng không có cách nào trưởng thành đại thụ chọc trời. Đây là cội nguồn của ta, ta không thể rời đi!"
"Hơn nữa, ai nói ta nhất định sẽ chết chắc? Ha ha ha, hôm nay ta sẽ khiến mọi người mở to mắt ra mà nhìn, giúp mọi người mở mang kiến thức một ít, cái gì mới thật sự là tuyệt thế thiên tài?"
"Kỳ thật... Ta rất mạnh! Ta rất mạnh, rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả ta cũng không biết mình mạnh bao nhiêu! Quỷ Thủ, ngươi thật không may khi gặp phải ta. Mà ngươi cũng hết sức may mắn, lại có thể kiến thức được lần đầu tiên toàn lực bộc phát của vị tuyệt thế thiên tài như ta!"
Lôi Đạo có vẻ như đang nói chuyện với Khánh Nguyên lão đạo, nhưng đến cuối cùng, hắn chỉ lầm bầm lẩm bẩm một mình, mà giọng điệu lại vô cùng điên cuồng, toàn thân hắn run lên, dáng vẻ như sắp đứng không vững.
Cho dù là Quỷ Thủ, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Bất quá sau một khắc, Quỷ Thủ không tiếp tục sững sờ nữa, mà tương phản, ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ lại.