Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 764


Ha ha." Lão Quân buồn cười nói: "Thả bọn hắn dễ dàng nhưng bắt trở lại rất khó khăn. Chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói của ngươi, chúng ta sẽ phải thả cọp về rừng hay sao? Các hạ xem chúng ta như tiểu hài tử sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Hòa Lạp giải thích: "Chỉ là chúng ta cùng dừng tay, bọn họ nếu còn tiếp tục đánh, tựa hồ không thích hợp cho lắm?"

"Ta thấy thế là rất tốt." Lão Quân cười nói, "Bọn họ đánh thì mặc kệ bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta cả. Không có vấn đề gì chứ?"

"Đây làm sao có thể nói là không có vấn đề?" Hòa Lạp thẹn quá thành giận nói: "Chúng ta nếu đã lấy ra thành ý hòa bình, ngừng lại tiến công. Vậy thì các ngươi nhất định phải tỏ vẻ mới đúng, cho nên các ngươi phải dừng việc vây công đồng bọn của ta ngay lập tức."

"Ha ha." Lão Quân cười to nói: "Đầu óc ngươi hỏng rồi hả? Đánh giặc là chuyện hai phương, tại sao các ngươi nói đánh là đánh, nói hoà giải một cái là chúng ta nhất định phải dừng tay? Đây là đạo lý gì chứ? Ngươi cho rằng mình mọc cánh trở thành người chim, thế nhưng đầu óc cũng biến thành đầu chim luôn rồi sao?"

"Ngươi, chẳng lẽ các ngươi không muốn hòa bình hả?" Hòa Lạp cả giận nói.

"Ha hả, chuyện này kỳ nha!" Lão Quân khinh thường cười lạnh nói: "Chúng ta đều muốn hòa bình, nhưng mà các ngươi phải nhường mới đúng chứ? Trận đại chiến này chẳng lẽ là do chúng ta khởi xướng lên sao?"

"Đúng đấy, ban đầu nhìn thấy có tiện nghi thì lao lên chiếm. Yên lặng đánh lén cho sướng khoái, trận chiến tranh này bây giờ cảm giác đánh không lại lập tức gào thét muốn hòa bình hả?" Một vị sư huynh âm dương quái khí trêu chọc: "Các ngươi nói da mặt người chim làm bằng cái gì vậy nhỉ? Làm sao mà lại dày đến như vậy?"

Lời của hắn làm cho đám người Hòa Lạp đỏ mặt không dứt, thậm chí thật sự sắp sửa nổi giận rồi, chỉ vì hai người đồng bạn bọn họ ráng cưỡng chế cơn giận không có phát tác. Hòa Lạp lại càng tận lực giả bộ nặn ra bộ mặt tươi cười, nói: "Các vị, ta nghĩ giữa chúng ta có lẽ có vài chỗ hiểu lầm. Trên thực tế lần này tập kích vốn không phải là ý của chúng ta, mà là một tay lão Ngọc đế bày ra. Hắn nói với chúng ta, hắn là người đứng đầu Đông Phương Thần giới, mà các ngươi đều là phản nghịch. Hắn mời chúng ta tới chinh phạt các ngươi. Nhưng ai biết được hoàn toàn không có chuyện như vậy, hắn đã lừa gạt chúng ta tới khai chiến cùng các ngươi. Nhưng mà bản thân hắn lại chạy trốn rồi, thật sự là đáng giận. Sớm biết các ngươi không phải có quan hệ gì cả, chúng ta tuyệt đối sẽ không tới đây quản chuyện làm gì. Kết quả náo động thành ra tình cảnh bây giờ. Nói đến tổn thất, thảm nhất chính là chúng ta, thật ra chúng ta mới là kẻ oan ức nhất!"

"Hừ, Đạo môn hiện diện tại Thần giới đã hơn mười vạn năm, lịch sử còn lâu dài hơn Thiên Đình nhiều. Về phần quan hệ giữa chúng ta, các ngươi làm hàng xóm với chúng ta hơn mười vạn năm, chẳng lẽ lại không biết?" Lão Quân cười lạnh nói: "Đừng xem chúng ta như kẻ ngu được không?"

"Cái này…" Hòa Lạp mặt già đỏ lên, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta thừa nhận ta có nghe qua một chút tiếng gió, thật sự không nên tin lời Ngọc đế nói dối, chuyện này là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta sẽ bồi thường điểm này. Các ngươi yên tâm đi. lần này tạo thành tổn thất cho các ngươi bao nhiêu, chúng ta sẽ bồi thường gấp mấy lầ. Chỉ cần các ngươi chịu tha thứ chúng ta, mọi chuyện đều có thể thương lượng."

"Ài, thật là…! Không nói dối nữa được không?" Lão Quân khinh thường nói: "Các ngươi nhẹ nhàng bâng quơ một lát đã đẩy sạch trách nhiệm đi rồi, thật sự là cao minh nhỉ? Thái Cực quyền ngươi luyện quả thực còn tốt hơn sư đệ ta nữa!"

"Vậy ngươi nói hiện tại nên làm thế nào?" Hòa Lạp giận dữ hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Dĩ nhiên quân đoàn Thiên Sứ các ngươi đánh chú ý lên chúng ta." Lão Quân cả giận nói: "Từ chuyện phục kích ân sư ta, đến đánh lén Đạo môn, đều là do các ngươi tự chủ bày ra. Không nên đẩy trách nhiệm cho người khác. Lão Ngọc đế chỉ là một con chó săn của các ngươi mà thôi. Nếu như không có các ngươi chủ động, lấy cái bộ mặt thối của lão Ngọc đế làm sao có thể mời tới năm siêu cấp cao thủ như các ngươi? Cùng với nhiều quân đội như vậy?"

"Cái này..." Hòa Lạp bị vạch trần lời nói dối nên phi thường lúng túng, chỉ là hắn ngay sau đó tĩnh táo lại, bình tĩnh nói: "Các hạ, ta cho rằng bây giờ thảo luận nguyên nhân gây ra chiến tranh là không có bất kỳ ý nghĩa gì, vấn đề mà chúng ta nhất định phải thảo luận chỉ có một, đó chính là hòa bình. Ta và ngươi song phương cũng đã thương vong thảm trọng, hiện tại ta thừa nhận không có cách nào đánh bại các ngươi, mà các ngươi cũng khẳng định không thể thắng chúng ta. Nếu tiếp tục đánh xuống chỉ làm tăng thêm thương vong cho hai bên, không có bất kỳ chỗ tốt nào. Cho nên, ta cho là hòa bình là con đường duy nhất của chúng ta. Quan hệ giữa chư thần không có địch nhân vĩnh viễn, chúng ta tại sao không thể tạm thời hòa bình chứ?"

"Hừ, đó là quan điểm của Tây Phương các ngươi, ở phía chúng ta không phải như vậy." Lão Quân cả giận nói: "Chúng ta coi trọng chính là ân oán rõ ràng, nếu nói người không đáng ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Kể từ khi tiểu sư đệ bị các ngươi bức tử, chúng ta đã kết thù rồi, mà bây giờ lại có mối thù máu của mười vạn đệ tử ghi tạc trên đầu của các ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, giữa Đạo môn và quân đoàn Thiên Sứ tuyệt đối không có khả năng hòa bình, giữa chúng ta chỉ có quan hệ không chết không thôi."

"Ý nghĩ ngu xuẩn, chúng ta là thần minh vĩnh hằng, cái loại tình cảm thù hận cấp thấp này không nên xuất hiện ở trong đầu của chúng ta, chỉ có ích lợi mới là trọng yếu nhất." Hòa Lạp tức giận nói.

"Chim sẽ làm sao hiểu được ý nghĩ của đại bàng!" Lão Quân khinh thường nói. Trên thực tế, hắn đã tuân lệnh sư phụ cũng biết sư phụ quyết tâm chuẩn bị khai chiến. Hơn nữa nhận được tin tức của ta cho hắn biết quân đoàn Thiên Sứ thật ra đang bị vây ở hai chiến tuyến, lâm vào khốn cảnh. Cho nên hắn đối với chuyện tình hòa đàm không hề có hứng thú.

"Hừ." Hòa Lạp nghe không hiểu, nhưng mà hắn đoán được không phải là lời hữu ích, cho nên dứt khoát quên đi, trực tiếp hỏi: "Xin hỏi đây là quan điểm của ngươi, vậy thì quan điểm của sư phụ ngươi thế nào?"

"Đương nhiên đó là quan điểm của ta." Lão Quân thẳng thắng nói: "Nhưng mà theo ta đoán sư phụ cũng sẽ nhất trí với ta. Dù sao, tiểu sư đệ vì các ngươi mới chết."

Ba người Hòa Lạp hai mặt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa, mà chuyển sang dùng tinh thần liên lạc, bắt đầu bí mật nói chuyện với nhau, Tạp Thác đầu tiên nói: "Không nghĩ tới Đạo môn lại cứng đầu như vậy, xem ra không thể nào hòa đàm rồi."

"Không có biện pháp, chỉ đành phải mạnh bạo ra tay thôi." Mễ Lặc nói: "Mau chóng tìm một cơ hội cứu người bên chúng ta ra, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi Vị Diện này. Phải nắm chặt thời gian, một khi Nguyên Thủy Thiên Tôn thoát ra ngoài, chúng ta sẽ không còn cơ hội cứu người."

"Nói thì dễ dàng, nhưng mà làm thế nào để cứu người đây?" Hòa Lạp buồn bực nói: "Ta đây cũng không dám tiếp cận Kiếm vân nữa rồi."

"Có lẽ chúng ta có thể dùng phương pháp kia!" Mễ Lặc nhắc nhở.

"Trời ạ, ngươi điên rồi sao?" Tạp Thác giật mình nói.

"Được rồi." Hòa Lạp quyết định nói: "Sự tình khẩn cấp, chúng ta cũng không có cách nào khác, dù sao hai người kia nhất định phải cứu ra, các ngươi nghĩ sao?"

"Được rồi, ta đồng ý." Tạp Thác bất đắc dĩ nói.

"Rất tốt." Hòa Lạp nói: "Các ngươi chuẩn bị đi."

"Ừ." Hai người đáp ứng một tiếng, xoay người bay tới quân đội của mình phân phó.

Mà Hòa Lạp tiếp tục nói với Lão Quân: "Chẳng lẽ các hạ thật sự không nghĩ tới đề nghị hòa đàm với chúng ta? Phải biết rằng, quân đoàn Thiên Sứ chúng ta cũng không phải sợ các ngươi, nếu muốn giết chết thần minh cấp bậc như chúng ta sẽ phải trả giá rất nhiều đó. Nếu như Đạo môn muốn cùng chúng ta không chết không thôi, ta đây có thể khẳng định người chết nhất định là các ngươi?"

"Đúng thế hả? Đã như vậy ta đây càng phải thử một chút rồi." Lão Quân cười nói.

"Nhà ngươi không thử nghĩ tới những người còn sống hay sao? Đệ tử Đạo môn các ngươi tổng cộng chỉ có hơn trăm vạn, chúng ta một khi chính thức khai chiến, bọn họ sẽ phải chết bao nhiêu đây?" Hòa Lạp cố gắng khuyên nhủ lần cuối cùng.

"Chết sống có số, không thể cưỡng cầu." Lão Quân thản nhiên nói.

"Khốn kiếp !" Hòa Lạp rốt cục thẹn quá thành giận, buột miệng mắng to một câu, tiếp theo hắn nổi giận gầm lên: "Động thủ."

Sau đó chỉ thấy ba người Hòa Lạp, Tạp Thác và Mễ Lặc hợp lại một chỗ, mang theo vài chục vạn hộ vệ người chim xếp hàng thành hình tam giác, cùng nhau ngâm tụng chú ngữ: "Lấy tên của ta, Thiên sứ hiến tế ~!"

Theo sau chú ngữ của bọn hắn đọc lên, chỉ thấy vài chục vạn Thiên sứ quay chung quanh bọn họ bắt đầu hóa thành từng đoàn từng đoàn điểm sáng, mà thân thể của bọn họ từ từ tiêu tán, cho đến khi triệt để biến mất. Mà những điểm sáng kia vừa xuất hiện lập tức nhập vào thân thể ba gã người chim, chui vào trong thân thể của bọn hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Bình Luận (0)
Comment