Trương Tiêu Phan lập tức lấy ra pháp bảo cùng với phù chú, Tầm Linh Báo cũng từ trong ngực của hắn thoát ra ngoài và đứng ở trên đầu vai của hắn hướng về phía lam sắc linh châu chỉ trỏ. Trong lòng của Trương Tiêu Phan nghi ngờ, không biết vì cái gì thanh mãng kia lựa chọn nơi này làm hang ổ, làm sao lưu lại một viên màu lam linh châu ở trên tảng đá ở ngã ba của huyệt động.
Tầm Linh Báo nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của chủ nhân Trương Tiêu Phan, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào về phía màu lam linh châu ở trên tảng đá kia. Rất nhanh nó quyết định tiến về phía tảng đá kiểm tra thực hư màu lam linh châu, chỉ thấy nó nhảy xuống người, cơ thể nhanh chóng xuất hiện ở trong dòng nước, bốn chân bơi về phía tảng đá.
Không lâu sau Tầm Linh Báo bơi tới phía trước tảng đá, cả cơ thể của nó nhanh chóng đứng dậy, dùng hai chân trước chạm vào màu lam linh châu. Lúc này Trương Tiêu Phan thu pháp bảo cùng với phù chú vào trong không gian giới chỉ của mình, sau đó bơi về phía tảng đá, không lâu sau hắn xuất hiện ở bên cạnh tảng đá, nhanh chóng cầm viên linh châu màu lam lên nhìn.
“Đây rốt cuộc là vật gì?” Trong lòng của Trương Tiêu Phan hiếu kỳ, sau khi hắn cầm lấy viên linh châu màu lam. Hắn ở trong nước nhìn viên linh châu màu lam, thấy nó rất nhỏ, nhưng sau khi cầm nó thì nó giống như một trái dưa hấu; hắn cảm thấy viên linh châu màu lam này rất có lợi cho hắn, cho nên hắn nhanh chóng nhỏ một giọt máu lên mặt trên của viên linh châu màu lam này, viên linh châu màu lam nhanh chóng phát sáng rồi ảm đạm đi, chứng minh cho việc hắn đã thành công nhận chủ và trở thành chủ nhân mới của viên linh châu màu lam này.
Viên linh châu màu lam rất nhanh liền xuất hiện ở bên trong không gian pháp bảo Hỗn Linh Nguyên Giới Châu của hắn, do hắn cảm nhận được ý nghĩ của Hỗn Linh Nguyên Giới Châu, vì vậy hắn chưa bao giờ keo kiệt. Nếu là đồ vật mà không gian pháp bảo của hắn cần, thì hắn nhất định cho, không một chút do dự, cho dù đồ vật đó có giá trị cao.
Hắn nhanh chóng cảm thấy thần hồn của mình hơi đau, khiến cho hắn suýt ngã xuống dòng nước. Viên linh châu màu lam sau đó từ bên trong không gian pháp bảo Hỗn Linh Nguyên Giới Châu bay ra bên ngoài, giống như món pháp bảo ngũ hành bảo nguyên tháp lúc trước, cũng thoát ly chưởng khống của Trương Tiêu Phan, lơ lửng ở lối vào huyệt động.
Đột nhiên nước bên trong đầm nước sôi trào lên, hoá thành tầng tầng hơi nước đem linh châu màu lam bao vây lại, một nửa nước ở trong đầm nước biến mất, rót vào bên trong đó. Viên linh châu màu lam một lần nữa mất khống chế, nó tăng tốc hấp thu nước ở bên trong đầm nước, dòng nước tạo thành một vòng xoáy bao trùm lấy viên linh châu màu lam; hiện tượng món pháp bảo mới của hắn đã làm cho hắn lo lắng.
Mây mù bao trùm ở phía trên lối đi vào của huyệt động, Trương Tiêu Phan chỉ cảm nhận được nước ở bên trong huyệt động không ngừng bị viên linh châu màu lam hấp thu. Viên linh châu màu lam sớm không còn bị Trương Tiêu Phan khống chế, cho nên hắn không biết viên linh châu màu lam lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau, mây mù bao trùm ở trên lối đi vào của huyệt động biến mất, viên linh châu màu lam kia từ từ hiện ra. Không đợi Trương Tiêu Phan khống chế, viên linh châu màu lam nhanh chóng quay trở về bên trong không gian pháp bảo Hỗn Linh Nguyên Giới Châu của hắn, tựa như một giấc mộng vậy.
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên ở trong đầu của Trương Tiêu Phan: “Chủ nhân, bên trên đầm nước tụ tập rất nhiều tu sĩ. Chủ nhân nhanh chóng tìm đường ra đi, tránh gặp mặt chúng tu sĩ đang tập trung ở trên đầm nước.”
Trương Tiêu Phan nghe xong hệ thống nói, lập tức thu hồi Tầm Linh Báo vào bên trong ngự thú bài của hắn, cất chiếc ngự thú bài của Tầm Linh Báo vào trong không gian giới chỉ của mình, sau đó cùng với sủng vật thủy nguyên long thú bơi đến ngã ba của huyệt động.
Không lâu sau hắn xuất hiện ở ngã ba của huyệt động, sau đó dựa vào ký ức mà hệ thống truyền cho mà đi tìm đường thoát khỏi huyệt động này. Cuối cùng sau nửa tiếng miệt mài tìm kiếm, hắn đã thấy được lối ra, sau đó hắn nhanh chóng cùng với thủy nguyên long thú bơi đến lối ra của huyệt động này.
Một người một thú lách qua một cái hang động dài ngoằn ngoèo, khoảng hai canh giờ sau, hắn và sủng vật của hắn mới xuất hiện ở gần lối ra. Trương Tiêu Phan đánh giá bên ngoài lối ra một lúc, cảm thấy không có nguy hiểm nào ở gần thì mới quyết định đi ra ngoài; trước tiên hắn thu sủng vật thủy nguyên long thú vào bên trong không gian pháp bảo của hắn, sau đó cho một viên nội đan yêu thú thủy hệ vào bên trong không gian pháp bảo, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Loạt vào trong tầm mắt của hắn là một hồ nước tương đối lớn nằm ở bên trong một khu vực nào đó của Vạn Nguyên sơn mạch, hắn nhanh chóng đi lên hồ nước, tìm một chỗ vắng vẻ thay đổi y phục, không lâu sau hắn hoàn thành việc thay y phục, sau đó dùng một viên Hồi Phục Đan khôi phục chân nguyên của mình.
…
Một tiếng sau, hắn thành công khôi phục chân nguyên, sau đó dùng một viên Linh Cốc Đan, đợi hắn sau khi cảm thấy không còn đói nữa thì hắn tiếp tục tiến sâu vào bên trong Vạn Nguyên sơn mạch của bí cảnh Thiên La.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng di chuyển chưa được bao lâu thì bản thân hắn bị một vị tu sĩ chặn đường. Người chặn đường hắn là một vị nam tu sĩ, trên người mặc lấy một bộ y phục màu nâu, khuôn mặt thư sinh nhìn rất hiền lành nhưng ánh mắt của vị nam tu sĩ này thì luôn nhìn chằm chằm vào túi trữ vật treo ở bên hông phải của hắn.
Trương Tiêu Phan nhìn đôi mắt không có ý tốt của nam tu sĩ này đang nhìn túi trữ vật của mình, nhanh chóng hiểu ra vị nam tu sĩ này muốn cái gì, vì vậy hắn âm thầm vận chuyển phòng ngự công pháp “Linh Thể Bảo Hộ Quyết”, không lâu sau hắn nhìn về phía nam thư sinh tu sĩ nói: “Đạo hữu, không biết đạo hữu nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của tại hạ là có ý gì?”
“Ngươi mau đưa túi trữ vật của ngươi cho ta. Nếu không đưa, ngươi đừng trách ta vì sao ta ra tay với ngươi.” Thư sinh tu sĩ nghe Trương Tiêu Phan nói xong, khuôn mặt nhanh chóng nở một nụ cười lạnh, nói trong khi sát khí tỏa ra từ trên người của vị thư sinh tu sĩ này.
“Người này giết rất nhiều người rồi, cho nên sát khí ở trên người mới nặng như vậy. Mình muốn sống sót thì chỉ có thể đánh bại vị nam tu sĩ này.” Trương Tiêu Phan thầm nghĩ ở trong lòng của mình, sau khi hắn nghe xong vị nam tu sĩ đang đứng ở trước mặt hắn nói. Rất nhanh hắn thầm nghĩ xong, ngay sau đó từ bên trong túi trữ vật lấy ra chính bản thân mình pháp bảo Huyền Linh Thánh Quang Kiếm, cầm chặt ở trong lòng bàn tay phải, ánh mắt nhìn về phía nam tu sĩ ở trước mặt nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ xem phương án chiến đấu với vị nam tu sĩ này.
Nam tu sĩ này nhanh chóng triệu hoán ra một tấm băng tiễn phù, rót một phần chân nguyên vào bên trong linh phù để kích hoạt linh phù, sau đó ném linh phù về phía nam tu sĩ đang cầm kiếm kia. Linh phù nhanh chóng hoá thành vài băng tiễn, phi nhanh về phía cơ thể của nam tu sĩ mặc y phục màu trắng ở trên người.
Trương Tiêu Phan nhìn thấy vài băng tiễn đang bay về phía mình, lập tức bắn liên tiếp mấy quả cầu về phía nâu y nam tu sĩ. Băng tiễn gặp hỏa cầu, băng tiễn lập tức tan ra. Nâu y tu sĩ thấy bản thân mình tấn công thất bại, lập tức triệu hoán ra một thanh đao dài, thi triển “Trảm Đao Chém Nhất Kích” tấn công lấy bạch y nam tu sĩ.
Nhìn đòn tấn công của đối thủ đang tấn công mình, hắn lập tức lấy ra một viên tử sắc linh châu, sau đó ném tử sắc linh châu về phía di chuyển của nâu y nam tu sĩ.
“Không ngờ ngươi có cả Thiên Lôi Châu.” Nâu y nam tu sĩ nhìn Trương Tiêu Phan nói sau khi hắn ta thấy Trương Tiêu Phan lấy ra tử sắc linh châu và dùng viên tử sắc linh châu đó tấn công hắn. Rất nhanh hắn tăng tốc độ, lao về phía Trương Tiêu Phan chém một đao từ trên xuống.
“Tràm Kiếm Nhất Kích.” Trương Tiêu Phan thấy nâu y nam tu sĩ tăng tốc tấn công mình, lập tức hô lên một tiếng, sau đó hắn dùng chính hắn pháp bảo Huyền Linh Thánh Quang Kiếm hướng lên trên chém một nhát.
Do Huyền Linh Thánh Quang Kiếm của Trương Tiêu Phan có đẳng cấp cao hơn so với pháp bảo của nâu y nam tu sĩ, cho nên pháp bảo của nam chính vượt trội hơn so với pháp bảo của đối thủ. Chỉ một đòn duy nhất, pháp bảo của nâu y tu sĩ đã bị kiếm của Trương Tiêu Phan đánh gãy.
Nâu y tu sĩ lấy một tấm linh phù tăng tốc phù dán ở trên người của mình, sau đó lấy ra một cái cờ màu đen, niệm khẩu quyết thần bí nào đó rồi khống chế hắc cờ này tấn công Trương Tiêu Phan.
“Phật Quang Trấn Áp Chưởng” Trương Tiêu Phan lập tức hô lên một tiếng, sau khi hắn nhìn thấy thủ đoạn của nâu y nam tu sĩ. Hắn nhanh chóng niệm khẩu quyết, không lâu sau một bàn tay khổng lồ xuất hiện ở trước mặt hắn, bàn tay khổng lồ này tràn ngập phật quang; hắn khống chế bàn tay khổng lồ màu vàng, đẩy lùi hắc cờ ở trong tay của nâu y nam tu, thậm chí của bàn tay khổng lồ đó tấn công bất ngờ nâu y nam tu.
Nâu y nam tu bị thổ huyết, hiển nhiên là bị thương nặng. Hắn ta rất nhanh lấy ra một viên hồi phục đan dược, lập tức cho vào bên trong miệng của mình, một lúc sau nâu y nam tu tiếp tục tấn công Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan thấy nâu y nam tu sơ hở, lập tức ném ra hai viên thiên lôi châu cùng mấy tấm linh phù hỏa thiêu phù. Nâu y nam tử khống chế phòng ngự pháp bảo linh thuẫn, ngăn chặn các đòn tấn công đến từ Trương Tiêu Phan, nhưng chỉ chống đỡ được một lúc, cuối cùng nâu y nam tu không chống đỡ được, vẫn lạc sau khi nâu y nam tu sĩ vị thanh pháp bảo Huyền Linh Thánh Quang Kiếm của Trương Tiêu Phan đâm trúng.
Hắn đi tới bên cạnh thi thể của nâu y nam tu sĩ, kiểm tra một hồi lâu liền chắc chắn nâu y nam tu sĩ hoàn toàn vẫn lạc. Hắn bắn một quả cầu lửa về phía thi thể của vị nâu y nam tu sĩ này, không lâu sau rời khỏi nơi này sau khi thi thể của nâu y tu sĩ hoàn toàn biến thành tro.