Hai ngày sau
Lúc này Trương Tiêu Phan đang ở bên ngoài một cái sơn động, cách sơn động đó không xa, hắn định bước vào bên trong sơn động thì hắn nhìn thấy có một vị thiếu nữ vui mừng sau khi thấy được sơn động nhưng có một chút do dự.
Khuôn mặt của vị thiếu nữ đó, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, lục lọi ở trong đầu mình một lúc, cuối cùng hắn biết vị thiếu nữ này là ai. Vị thiếu nữ này chính là Trần Ngọc Hân, vị thiếu nữ mà hắn đã từng gặp ở bên trong Huyền Vân phường thị vào ba năm trước.
Công lực của thiếu nữ kia hiện giờ khá mạnh, so với ba năm trước thì công lực của thiếu nữ đã tăng trưởng rất nhiều lần, hẳn không phải là loại người có tư chất tu luyện thấp. Với thân phận nội môn đệ tử của môn phái Vân Nguyên Tông, chắc chắn nàng sẽ được tặng cho đan dược để đột phá cảnh giới Chân Cơ kỳ, hắn không hiểu vị tu sĩ Trần Ngọc Hân này vì sao mạo hiểm tiến vào bên trong Vạn Nguyên sơn mạch.
Trương Tiêu Phan không ngủ xuẩn lộ diện, vì hắn không biết bản thân mình có còn giữ được mạng nếu như hắn và vị tu sĩ Trần Ngọc Hân đó bùng phát chiến đấu. Cách đây ba năm trước, Trương Tiêu Phan khi đó mới chỉ là một tu sĩ có thực lực Ngọc Thanh cảnh lục trọng, lần đầu tiên gặp mặt giữa hắn và nàng chính là lần hắn đi tới Vân Nguyên Tông chăm sóc hộ một mảnh linh điền cho Vân Nguyên Tông.
Lúc này vị thiếu nữ kia giống như đã hạ một quyết tâm, tay trái lấy ra một chiếc khăn còn tay phải lấy ra một thanh kiếm ngắn, cũng cho cơ thể của mình duy trì một cái phòng ngự công pháp, vẻ mặt khẩn trương tiến vào bên trong sơn động.
Trương Tiêu Phan đang định tiến vào bên trong sơn động, ngư ông đắc lợi, hắn nhìn thấy một vị tu sĩ lén lút xuất hiện ở bên ngoài sơn động. Vị nam tu sĩ này lấy ra mấy tấm linh phù, một thanh trường đao rồi cẩn thận tiến vào bên trong sơn động.
Trên khuôn mặt của hắn xuất hiện mồ hôi, hắn lấy tay lau vệt mồ hồi rơi trên má phải. Nếu hắn bây giờ ở trong sơn động, dù đánh bại được thủ hộ yêu thú thì cũng bị hai vị tu sĩ này luân phiên đối đầu.
Trương Tiêu Phan đợi một lúc lâu, không nhìn người nào ở bên ngoài sơn động, nhanh chóng từ bên trong túi trữ vật của mình lấy ra Huyền Linh Thánh Quang Kiếm, cầm chặt ở trong lòng bàn tay phải của mình, dùng công pháp “Linh Thể Bảo Hộ Quyết” bảo vệ toàn thân của mình, sau đó cẩn thận tiến vào bên trong sơn động.
Hắn dùng một tấm phù lục làm tấm chắn bảo vệ cửa sơn động, nếu những vị tu sĩ khác xuất hiện ở bên ngoài cửa sơn động thì nó phát ra âm thanh cảnh báo cho tu sĩ ở bên trong sơn động. Thực ra cái tấm phù lục đó là một bộ trận pháp bảo vệ được đơn giản hoá, dễ kích hoạt và chỉ có tu sĩ lập trận pháp là thu hồi được trận pháp; những vị trận pháp sư ở thời cổ đại, vì muốn cung cấp lâm thời trận pháp bảo vệ cho tu sĩ cho nên tiến hành nghiên cứu, trải qua nhiều lần nghiên cứu cuối cùng đã sáng tạo ra một tấm phù chú có công dụng tương tự như hộ thân trận.
Có cái này phù chú bảo vệ cửa động, dù có người tiến vào nơi đây, tu sĩ ở trong sơn động dễ phát hiện. Trương Tiêu Phan không biết, vì sự cẩn thận của bản thân mình, đã giúp cho hắn tránh thoát được một kiếp.
Trương Tiêu Phan sau khi hoàn thành việc lập nên trận pháp bảo vệ cửa sơn động, thì mới tiến vào bên trong sơn động. Sơn động này tương đối rộng, đường đi thì uốn khúc, ngoằn ngoèo, hắn đi được hơn chục mét vẫn chưa đi đến được cuối sơn động; mà lúc này hắn ở u ám mặt đất nhìn thấy một sợi tơ màu đen, sợi tơ này nằm ở chỗ u ám của sơn động, nếu không phải hắn sử dụng “Thiên Nhãn Thuật” sau khi tiến vào bên trong sơn động thì hắn chưa chắc phát hiện ra sợi tơ màu đen này.
Lúc trước hắn nhìn thấy cảnh báo mà hai người kia lưu lại, không biết là ai lưu lại, có thể là vị thiếu nữ kia hoặc là của người đàn ông tiến vào bên trong sơn động. Nếu người đàn ông kia phát hiện ra cảnh báo, thì người đàn ông đó cũng là người cẩn thận.
Trương Tiêu Phan nghĩ đến đây, đột nhiên từ bên trong truyền ra vài tiếng bạo liệt âm thanh, có thể là thiếu nữ kia cùng người đàn ông đó chiến đấu với nhau hoặc hai người cùng đối đầu với yêu thú đang bảo vệ linh dược sinh trưởng ở trong sơn động.
Trương Tiêu Phan nhanh chóng tiến vào chỗ đang phát ra âm thanh. Càng tiến sâu vào bên trong sơn động, hắn càng cẩn thận, vì không biết tình huống cụ thể đang diễn ra ở chỗ đang giao tranh mặc dù hắn nghe thấy được tiếng pháp khí va chạm với nhau.
Âm thanh bạo liệt ở bên trong đó xuất hiện được một lúc thì kết thúc, Trương Tiêu Phan chợt dừng lại, trong lòng hắn rất nhanh liền biết chiến đấu đã kết thúc. Một lúc lâu sau, hắn nhìn thấy một bộ thi thể ở trong vũng máu, bộ thi thể này nhìn sơ qua là của tu sĩ chứ không phải là thi thể yêu thú, cho nên hắn biết đợt âm thanh bạo liệt vừa rồi chính là do hai vị tu sĩ vào trước sơn động tạo thành.
Trương Tiêu Phan tập trung nhìn, hoá ra thi thể ở trong vũng máu chính là của vị lão giả kia, hiển nhiên vị lão giả kia vị thiếu nữ kia giết chết, chứng minh vị thiếu nữ này là một tu sĩ không dễ chọc vào. Hơn nữa túi trữ vật của vị lão giả kia đã bị thiếu nữ kia lấy đi, mà thiếu nữ còn chưa ra khỏi sơn động này, cho nên hắn biết vị thiếu nữ này đang ẩn nấp ở đâu đó ở trong sơn động này.
“Hệ thống, trong sơn động này còn lối đi không?”Trương Tiêu Phan nghĩ ngợi một lúc liền quyết định hỏi hệ thống của mình.
“Không có, chỉ có duy nhất một lối đi vì đây là sơn động tự nhiên không phải là sơn động nhân tạo do tu sĩ hoặc yêu thú tạo nên. Trong hang động ở phía trước, có một loài linh dược đang sinh trưởng.” Thanh âm của hệ thống rất nhanh liền vang lên ở trong đầu của Trương Tiêu Phan.
Đúng lúc này, từ bên trong hang động truyền ra giọng nói của vị thiếu nữ kia đến vị trí đang đứng của Trương Tiêu Phan: “Đạo hữu ẩn nấp ở đó lâu rồi, đạo hữu nên xuất hiện đi, hay là muốn tại hạ mời đạo hữu xuất hiện.”
Trương Tiêu Phan lúc này giật mình, không có lên tiếng, ngược lại giao lưu với hệ thống của mình. Nữ tử kia thấy Trương Tiêu Phan không nói gì, lập tức dùng “Thiên Nhãn Thuật” nhìn về phía Trương Tiêu Phan đang ẩn nấp, rất nhanh nàng phát hiện ra một vị thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn, trên người mặc lấy một bộ bạch y đạo bào, với thực lực Trúc Linh thập trọng đỉnh phong nàng rất nhanh liền nhìn rõ thực lực của bạch y thiếu niên này.
Trương Tiêu Phan sau khi dùng xong một viên Hồi Linh Đan, lúc này mới tiến vào bên trong hang động ở trước mặt hắn. Chỉ thấy hang động này hơn mười trượng, trên đỉnh hang núi kia có một cái hang nhỏ bị che hơn nửa, ánh sáng của mặt trời luồng qua khe nhỏ chiếu xuống bên trong hang động, cho nên bên trong hang động này mới có linh dược sinh trưởng.
Chính giữa sơn động có một con yêu hùng đang nằm bất động ở trên mặt đất, hiển nhiên không còn sinh cơ nào. Cách thi thể của chỉ yêu hùng đó không xa là một thiếu nữ trên người mặc một bộ y phục màu đỏ, thiếu nữ đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, ánh mắt liếc nhìn về phía Trương Tiêu Phan. Chỉ là trên vai của thiếu nữ đang bị chảy máu, hiển nhiên là bị thương nặng, nếu như không kịp chữa trị thì rất dễ thiếu máu.
Trương Tiêu Phan không để ý đến vấn đề bản thân mình gặp nguy hiểm, hắn thân là một vị luyện đan sư, nhìn thấy người bị thương, trong lòng cảm thấy thương xót. Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh tảng đá nơi thiếu nữ đang ngồi xếp bằng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra vài lọ chữa thương đan dược, Hồi Thương Đan dạng bột,…Nhìn thấy hành động của Trương Tiêu Phan, thiếu nữ kinh ngạc, trong lòng xúc động vì ở thế giới thực lực vi tôn này có người quan tâm đến mình, nàng rất muốn biết hành động tiếp theo của vị thiếu niên này.
Chỉ thấy Trương Tiêu Phan bỏ nắp bình của lọ đan dược Hồi Thương Đan dạng bột ra, đổ bột trắng lên vết thương ở trên bả vai của thiếu nữ, xoa xoa bột trắng; không lâu sau, vết thương ở trên bả vai của thiếu nữ từ từ khép lại, máu cũng ngừng chảy ra. Hắn sau đó lấy ra một viên Huyết Sắc Đan, cho thiếu nữ đang ngồi xếp bằng uống, rất nhanh khuôn mặt của thiếu nữ trở nên hồng nhuận hơn trước rất nhiều.
Hắn đặt một lọ đan dược Phục Hồi Mạch Nguyên Đan và một lọ Hồi Phục Đan ở trước mặt vị thiếu nữ đang ngồi xếp bằng kia, rồi mỉm cười nói với nữ tu sĩ này: “Đạo hữu, đây là Phục Hồi Mạch Nguyên Đan, còn có Hồi Phục Đan. Đạo hữu hãy dùng hai loại đan dược này mà chữa thương đi, tại hạ ra bên ngoài chiến đấu với vài vị tu sĩ, hiện giờ có vài tu sĩ đang công kích trận pháp bảo vệ mà tại hạ thiếp lập.”
Thiếu niên nói xong, không kịp đợi thiếu nữ lên tiếng, vội vàng xoay người đi về phía cửa động.
…
Lúc này ở bên ngoài sơn động, đang có vài vị tu sĩ đang đứng. Một vị lão giả nhìn thấy trận pháp đang bảo vệ cửa động, lập tức cất tiếng nói với những vị tu sĩ ở bên cạnh: “Bên trong sơn động này có tu sĩ, chúng ta tiếp tục tấn công trận pháp bảo vệ sơn động đi, đồ vật của vị tu sĩ ở bên trong sơn động này sẽ là của chúng ta.”
“Nếu vị tu sĩ ở trong sơn động đó là một cường giả thì sao? Tốt nhất chúng ta không nên tấn công trận pháp bảo vệ sơn động.” Một nam tử có tu vi Ngọc Thanh cảnh cửu trọng, đứng ở trong nhóm người nghe xong nam tu sĩ to lớn nói, lập tức cất tiếng nói.
“Những ai có ý định không tham gia tấn công trận pháp bảo vệ sơn động, thì rời khỏi đội. Linh dược, khoáng vật sau này do đội kiếm được về sau không có phần của người rời đội.” Người đàn ông to lớn thấy mọi người trong nhóm do dự, lập tức lên tiếng chấp nhiếp các vị tu sĩ khác ở trong đội của mình.
Người đàn ông to lớn đó nói xong, lấy ra một cái chuỳ từ bên trong túi trữ vật của mình, cầm chuỳ to ở trong tay ném mạnh về phía trận pháp bảo vệ sơn động.
Lực ném chuỳ của vị tu sĩ này khá mạnh, nhưng chỉ làm cho trận pháp bảo vệ sơn động bị biến dạng. Trận pháp công kích nhanh chóng được chủ nhân của trận pháp kích hoạt, hàng loạt mũi tên từ bên trong sơn động bay ra, lao về phía nhóm tu sĩ ở bên ngoài sơn động mà bắn.
Người đàn ông to lớn nhanh chóng lấy ra một cái linh thuẫn chắn ở trước mặt mình, nhanh tay cầm lấy chuỳ của mình, một lần nữa dùng chuỳ tấn công trận pháp bảo vệ sơn động này.
Trương Tiêu Phan nhìn thấy người đàn ông to lớn tiếp tục ném chuỳ về phía trận pháp, lập tức niệm khẩu quyết, rất nhanh hàng vạn mũi tên tập trung về phía người đàn ông to lớn.
Người đàn ông to lớn đó lập tức thi triển “Ngự Không Thuật” bỏ chạy, Trương Tiêu Phan thấy người đàn ông to lớn bỏ chạy, lập tức chạy ra khỏi sơn động, dùng Huyền Linh Thánh Quang Kiếm lao về phía người đàn ông to lớn chém một nhát.
Vương Tuế Anh quay người nhìn lại, thấy bạch y thiếu niên đang cầm kiếm đuổi theo mình, lập tức ném một tấm hỏa cầu phù về phía bạch y thiếu niên, sau đó ném một viên Thiên Lôi Châu về phía thiếu niên hòng cắt đuôi bạch y thiếu niên.