Trương Tiêu Phan đang ngự kiếm phi hành ở trong Vạn Nguyên sơn mạch, đột nhiên nhìn thấy vị nam tu sĩ to lớn kia ném viên Thiên Lôi Châu về phía mình. Hắn lập tức khống chế pháp bảo né tránh viên linh châu đó, rất nhanh thành công thoát khỏi được viên linh châu kia.
Sau khi hắn thành công thoát khỏi viên Thiên Lôi Châu thì hắn từ trong không gian giới chỉ của mình lấy ra một tấm quý hiếm Diệt Linh Phù, kích hoạt linh phù xong lập tức ném tấm linh phù này về phía nam tu sĩ kia.
Vương Tuế Anh đang di chuyển không thấy bạch y thiếu niên kia đuổi theo, liền quay người lại, hắn nhanh chóng phát hiện có một tấm linh phù đang bay về phía hắn, vội vàng né tránh nhưng không kịp. Rất nhanh hắn cảm thấy cơ thể của mình đau đớn, rồi nhanh chóng ngã xuống mặt đất, một lúc sau hắn vẫn lạc.
Trương Tiêu Phan điều khiển pháp bảo Huyền Linh Thánh Quang Kiếm bay tới bên cạnh người đàn ông to lớn kia, hạ pháp bảo xuống mặt đất, kiểm tra người đàn ông to lớn này một lúc, một lúc sau hắn biết vị nam tu sĩ này vẫn lạc. Hắn ở trên thi thể của nam tu sĩ này lục lọi một hồi, lấy được bốn cái túi trữ vật cùng một cái bảo ngọc, thiêu hủy thi thể của vị nam tu sĩ này xong liền dùng một viên đan dược Hồi Linh Đan, nghỉ ngơi một lúc rồi mới quay trở về bên cạnh sơn động lúc trước.
…
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Tiêu Phan quay trở về sơn động đó, hắn nhanh chóng nhìn thấy thiếu nữ mặc y phục màu đỏ kia đứng ở trước cửa sơn động, bên cạnh là một đám tu sĩ.
“Trần đạo hữu, mọi chuyện ở đây đã giải quyết rồi chứ?” Trương Tiêu Phan đi tới trước mặt thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, sau đó cất tiếng nói với vị thiếu nữ này.
“Đã giải quyết xong. Tiểu nữ đã thu phục được bốn trên người hầu, gồm hai nam và hai nữ, sau khi kết thúc thám hiểm bí cảnh Thiên La thì tiểu nữ mang họ trở về gia tộc.” Trần Ngọc Hân cất tiếng trả lời.
Trương Tiêu Phan nghe xong thiếu nữ mặc y phục màu đỏ nói, liền nhìn bốn vị tu sĩ ở bên cạnh thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, phát hiện tu vi của họ đều ở Trúc Linh cảnh, trong bốn vị tu sĩ này thì có một vị tu sĩ có thực lực Trúc Linh hậu kỳ cách Trúc Linh đại viên mãn không xa, tu luyện một vài năm là có thể đột phá cảnh giới Chân Cơ kỳ.
“Không biết gia tộc của Trần đạo hữu ở đâu? Đợi sau khi tại hạ rời khỏi bí cảnh Thiên La, thì tại hạ đến gia tộc của đạo hữu bái kiến.” Trong lòng của Trương Tiêu Phan không biết suy nghĩ cái gì, không lâu sau hắn cất tiếng hỏi vị nữ tu sĩ mặc đạo bào màu đỏ này.
Trần Ngọc Hân nghe xong Trương Tiêu Phan nói, từ trong không gian giới chỉ của bản thân mình lấy ra một tấm lệnh bài, mặt trước có khắc một chữ “Trần” to, mặt sau có khắc hình một ngọn núi lửa cùng một huy hiệu luyện đan sư.
“Gia tộc của tiểu nữ ở Bắc Nguyên đế quốc An Bình thành. Tiểu nữ tên là Trần Ngọc Hân, là An Bình thành đại tiểu thư, không biết đạo hữu gọi là gì?” Giọng nói mềm mại của thiếu nữ nhanh chóng vang lên.
“Trương Tiêu Phan là tên của tại hạ.” Trương Tiêu Phan sau khi biết tên của thiếu nữ mặc y phục màu đỏ kia, lập tức cất tiếng trả lời. Hắn vừa dứt lời, nhanh chóng cho tấm lệnh bài đó vào bên trong không gian giới chỉ của mình, nói một tiếng “tạm biệt” rồi tiếp tục thám hiểm bí cảnh Thiên La.
…
Ở một nơi nào đó của bí cảnh Thiên La, trong một khu rừng thuộc Vạn Nguyên sơn mạch, trên một cái cây cổ thụ có một vị thiếu niên đang dựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi, vị thiếu niên này có một khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét, mái tóc đen dài búi cao, trên người mặc lấy một bộ y phục màu trắng còn bên hông phải đeo một thanh trường kiếm.
Trương Tiêu Phan là tên của vị bạch y thiếu niên này. Hắn mặc dù đang nghỉ ngơi ở trên một cái cây cổ thụ, nhưng thần thức thì bao trùm một khu vực, đột nhiên hắn từ phía xa nghe được âm thanh va chạm của pháp khí; hắn nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, rồi lấy ra một tấm ẩn thân phù ở trên người của mình, sau đó chạy về chỗ đang diễn ra giao tranh.
Khoảng một khắc sau, hắn xuất hiện ở chỗ đang có chiến đấu, hắn ẩn nấp ở bên trong một cái bụi rậm quan sát mà cái bụi rậm này cách chỗ có chiến đấu không xa.
Trên một khu vực bằng phẳng không có một cái cây nào phát triển ở trên đó, có ba nam tu sĩ đang đối đầu với nhau, nhưng ở hai phe khác nhau. Phe đầu tiên là hai vị nam tu sĩ mặc đạo bào màu đen xen kẽ màu nâu, có họa tiết một cái đầu lâu ở trên đạo bào, chỗ ngực phải của cả hai nam tu sĩ đó; phe thứ hai là một nam tu sĩ có trên người mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, đoàn không ngừng ngăn chặn đòn tấn công của hai vị nam tu sĩ đến từ Huyết Linh Tông.
Ba người này đều là tông môn tu sĩ, trong đó vị nam tu sĩ là đệ tử của Lãnh Hàn Tông, còn hai nam tu sĩ kia đều là đệ tử của Huyết Linh Tông.
Lúc này vị tu sĩ đến từ Lãnh Hàn Tông đó đang chật vật chống đỡ đòn tấn công của hai vị tu sĩ đến từ Huyết Linh Tông. Vị nam tu sĩ này liên tục bị đẩy lùi, hoá giận hướng về phía hai đệ tử của Huyết Linh Tông nói: “Các ngươi những cái này Huyết Linh Tông ma đạo, dám tấn công đệ tử Lãnh Hàn Tông, quả thật không biết sống chết.”
“Sắp chết đến nơi rồi. Ngươi nói mà không biết ngượng ngùng, thật là tức cười quá.” Nam đệ tử to lớn của Huyết Linh Tông mở miệng châm chọc.
Vị nam tu sĩ kia đưa ra tên của môn phái, vốn muốn hù dọa đệ tử Huyết Linh Tông, nhưng lại không hù dọa được hai vị đệ tử đến từ Huyết Linh Tông. Điều này làm cho vị đệ tử đến từ Lãnh Hàn Tông này phẫn nộ đến cực đỉnh.
Nam tu sĩ đến từ Lãnh Hàn Tông đó suy nghĩ một lúc, rồi hét lớn: “Các ngươi thật cho rằng với thực lực như vậy có thể giết chết được ta sao? Nếu là như vậy, đó là ý định sai lầm của các ngươi. Hôm nay ta cho các ngươi nếm sự lợi hại kiếm pháp Lãnh Hàn Vô Cực Kiếm Quyết đến từ Lãnh Hàn Tông.”
Sau khi hét lớn, vị nam tu sĩ mặc đạo bào màu xanh ngọc bị một vị đệ tử của Huyết Linh Tông có ngoại hình nhỏ hơn tập kích bất ngờ, đâm thẳng vào bụng của vị nam tu sĩ mặc đạo bào màu xanh ngọc đó. Vị nam tu sĩ kia thấy bản thân mình bị trọng thương, lập tức uống một viên Hồi Phục Đan, vết thương ở bụng từ từ khép lại; vị nam tu sĩ đó sau đó động đậy cơ thể, múa kiếm, không ngừng dùng kiếm hướng về phía nam đệ tử Huyết Linh Tông có ngoại hình nhỏ tấn công, không lâu sau một cánh tay của nam đệ tử đó bị kiếm của nam đệ tử đến từ Lãnh Hàn Tông chém xuống.
“A, a,…Tay của ta,…tay của ta bị chặt đứt rồi.” Vị nam đệ tử có ngoại hình nhỏ đến từ Huyết Linh Tông đó kêu gào lên sau khi cánh tay trái của hắn rớt xuống mặt đất.
Tranh thủ thời gian khôi phục linh lực, vị nam tu sĩ mặc đạo bào màu xanh ngọc đó còn liếc nhìn về phía nam tu sĩ có ngoại hình nhỏ đến từ Huyết Linh Tông kia. Chỉ thấy hắn ta đã ném đầu lâu pháp kiếm ra, cơ thể lùi lại hai bước, ánh mắt tức giận nhìn về phía đối thủ của mình; vị đệ tử kia của Huyết Linh Tông nhìn thấy đồng môn bị thương nặng, vội vàng đỡ lấy cơ thể đang nghiêng của vị đồng môn sư đệ, sau đó thu xếp cho vị đồng môn sư đệ của mình.
Nam tu sĩ đã từng trêu chọc đệ tử Lãnh Hàn Tông kia, thu xếp tốt cho đồng môn sư đệ của mình, toàn lực kích hoạt đầu lâu pháp kiếm ở trong tay phải của mình, pháp kiếm rất nhanh bị huyết khí bao trùm.
Nam đệ tử đến từ Lãnh Hàn Tông kia, thấy khí thế hung hăng của vị nam đệ tử Huyết Linh Tông này, không dám khinh thường, một tay cầm kiếm, miệng tiếp tục niệm khẩu quyết của kiếm quyết đến từ Lãnh Hàn Tông-“Lãnh Hàn Vô Cực Kiếm Quyết”.
Một thời gian ngắn sau, pháp khí của đôi bên va chạm với nhau, hàn khí kiếm pháp đối đầu với huyết sắc sương mù, lẫn nhau ngăn cản rồi hoà trộn vào trong; đôi bên thì toàn lực tấn công lẫn nhau. Hai người nhanh chóng bị huyết sắc sương mù bao vây do đệ tử Huyết Linh Tông thi triển, nam tu sĩ đến từ Lãnh Hàn Tông trên người mặc trường bào màu xanh ngọc sau khi tiến vào bên trong huyết sắc sương mù, vẻ mặt ở trên khuôn mặt bỗng thay đổi, nhưng cố gắng liên tục chém ra ba kiếm chiêu đẩy lùi đòn tấn công của Huyết Linh Tông tu sĩ.
Sau khi vị nam tu sĩ mặc đạo bào màu xanh ngọc, đẩy lùi đòn tấn công của Huyết Linh Tông tu sĩ, cấp tốc rời khỏi huyết sắc sương mù. Nhưng ở bên trong huyết sắc sương mù hơi lâu, cho nên vị này Lãnh Hàn Tông tu sĩ bị trúng độc của đến từ huyết sắc sương mù, cơ thể mất thăng bằng, nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi.
Vị này Huyết Linh Tông đệ tử sau đó lao về phía đệ tử Lãnh Hàn Tông đang bị thương mà tấn công.
Giờ phút này vị Lãnh Hàn Tông đệ tử đang bị trúng độc mặt không biến sắc, đứng bất động nhưng tay phải thì nắm chặt pháp kiếm, đợi vị tu sĩ này đến từ Huyết Linh Tông xuất hiện ở trong phạm vi công kích của pháp kiếm thì lập tức cầm kiếm đáp trả lại. Rất nhanh vị Huyết Linh Tông đệ tử tập kích đến, đâm trúng bụng của vị Lãnh Hàn Tông đệ tử đang trúng độc kia; vị đệ tử đến từ Lãnh Hàn Tông này một lần nữa miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, không để ý đến vết thương tái phát của bản thân, nhanh chóng nắm chặt lấy pháp khí của vị đệ tử Huyết Linh Tông đã tập kích mình, tay phải cầm lấy pháp khí của bản thân không do dự đâm thẳng vào cổ của vị đệ tử Huyết Linh Tông đang đứng ở trước mặt hắn.
Nam tu sĩ này sau khi trúng kiếm, ánh mắt hiện lên vẻ mặt không cam lòng, muốn nói chuyện nhưng mà không được, người ngửa ra đằng sau rồi ngã xuống mặt đất. Vị nam tu sĩ đến từ Lãnh Hàn Tông thấy đối thủ của mình vẫn lạc, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, người cũng ngửa ra đằng sau, ngã không dậy nổi.
Vị đệ tử Huyết Linh Tông kia vốn bị mất cánh tay trái, thấy đồng môn sư huynh của mình vẫn lạc, cố gắng đứng lên, sau đó lết thân thể của mình từ từ đi về phía hai nam tu sĩ mặc y phục khác nhau đang nằm im bất động ở trên mặt đất.
Khoảng một khắc sau, vị nam đệ tử Huyết Linh Tông có ngoại hình nhỏ này xuất hiện ở bên cạnh hai người, từ từ ngồi xổm xuống, đột nhiên từ đằng xa có một cái linh tiễn bắn thẳng vào mi tâm của vị đệ tử đến từ Huyết Linh Tông này. Vị đệ tử đó trước khi vẫn lạc thì liếc nhìn về phía vòng trong của Vạn Nguyên sơn mạch, không lâu sau cơ thể ngã xuống mặt đất, ngã không dậy được.
Linh tiễn kia đã đưa vị đệ tử đến từ Huyết Linh Tông có ngoại hình nhỏ này lên trời, khiến cho Trương Tiêu Phan nấp ở một bên ngư ông đắc lợi bất ngờ vì có một vị tu sĩ khác ở gần đây. Trương Tiêu Phan đợi một lúc lâu, không thấy một vị tu sĩ nào xuất hiện, quyết định rời khỏi chỗ ẩn nấp, đi tới vị trí mà ba nam tu sĩ lúc trước giao tranh giờ vẫn lạc cùng một vị trí.